Chương 4
Theo yêu cầu của bố mẹ Bùi Giác, tôi để lại cho anh một lá thư chia tay siêu xà lơ, cũng để cắt đứt hoàn toàn chấp niệm của Bùi Giác về tôi.
Mối tình đầu kéo dài trong ba tháng này của tôi đã lặng lẽ tan vỡ khi mùa thu đến.
Tôi đổi tên, không lưu lại bất kỳ một phương thức liên lạc nào với tất cả các bạn học thời trung học.
- -Tôi đã từng không có cảm giác mình đang sống, tôi còn thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt.
Tôi trân trọng cơ hội học tập mà khó khăn lắm mới giành được, tôi cũng bắt đầu học cách giữ dáng và ăn mặc cho thật đẹp.
Tên và ngoại hình của tôi đều đã thay đổi, bố mẹ của Bùi Giác cũng đã cố tình che giấu điều này, nên từ đầu tới cuối Bùi Giác cũng không thể tìm thấy tôi.
Trong mắt anh ta, giữa tôi và cái c.h.ế.t, một chút khác biệt cũng không có.
Nhưng tôi đã nghe rất nhiều về Bùi Giác.
Sau khi tôi rời đi, anh ta quyết định học lại và được nhận vào Nortel.
Anh ta đã ra mắt trường đại học của mình, anh bây giờ là một ngôi sao sáng chói.
Bùi Giác dịu dàng và đẹp trai trước ống kính, chỉ một nụ cười dịu dàng của anh cũng làm các fan hâm mộ cuồng si.
Bóng dáng năm nào nay cũng chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ, ai cũng sẽ thay đổi, và tôi cũng thế.
Vào cuối ngày làm việc, cả người tôi vừa mệt vừa đau.
Đồng nghiệp hình như nổi máu gà rồi.
"Chết tiệt! Người này đẹp trai quá đi aaa!!"
"Cái gì?"
"Ảnh mới của Bùi Giác! Lên hot serch luôn rồi nè!"
Tôi nhìn lên.
Một bức ảnh chụp đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.
"Bùi Giác tình cờ gặp lại người yêu cũ trong cảnh này, này này các cậu thấy anh ấy sao! Tuyệt vời quá đii phải không!"
"Bùi Giác khiến nam chính sống lại luôn rồi!!"
Trong ảnh, Bùi Giác lặng lẽ nhìn về phía trước.
Cử chỉ của anh rất dịu dàng.
Ngọn lửa đen cháy trong mắt anh, liều lĩnh và điên cuồng.
Điều khiến tôi sốc hơn nữa là mép của bức ảnh, nơi mà ánh mắt của anh ấy hướng đến.
Mờ lại.
Lại là hướng của tôi.
Việc quay phim tiếp tục vào ngày hôm sau.
Nữ chính bị tai nạn phải vào bệnh viện.
Đây là một cuộc so tài quan trọng giữa anh hùng và nữ anh hùng, không ai có thể trì hoãn nó. Đạo diễn vội vội vàng vàng, cuối cùng quyết định tìm một diễn viên đóng thế và quay những cảnh của Bùi Giác trước.
Bùi Giác phải tự mình chọn người thay thế.
Tôi đứng ngoài rìa của đám đông.
Đôi mắt của Bùi Giác rơi vào tôi.
"Là cô ấy."
Tôi bị bối rối.
Đạo diễn cũng không phản đối, ông ấy giục tôi nhanh chóng thay quần áo của nữ chính.
Tôi chỉ cần ngước một cái về phía sau.
Nhưng để đỡ gây hiểu lầm, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho tôi.
Khi đứng trước mặt Bùi Giác, anh ta đã sững sờ trong giây lát.
Tôi không dám nhìn anh.
Bùi Giác hỏi, "Cô có căng thẳng không?"
"Tôi chưa bao giờ diễn cả."
"Cô không cần diễn đâu, chỉ cần nghe thôi."
Dừng một chút, anh nói: "Yên tâm đi, khẩn trương quá thân thể sẽ trở nên cứng đờ, quay phim sẽ không được tự nhiên lắm."
"ĐƯỢC RỒI."
"Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh."
"Cảm ơn anh Bùi."
"Chà, máy quay sẽ quay về phía tôi một lúc, hãy lắng nghe lời thoại của tôi. Và-"
Anh không nói nữa.
"Còn gì nữa?" Tôi ngước lên nhìn anh.
"Sô cô la của tôi đâu?"
Bùi Giác dừng lại từng chữ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, dường như xưa nay nó chưa mất đi.
Anh từ từ đưa tay ra.
"Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, em đã mua xong chưa?"
Mối tình đầu kéo dài trong ba tháng này của tôi đã lặng lẽ tan vỡ khi mùa thu đến.
Tôi đổi tên, không lưu lại bất kỳ một phương thức liên lạc nào với tất cả các bạn học thời trung học.
- -Tôi đã từng không có cảm giác mình đang sống, tôi còn thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt.
Tôi trân trọng cơ hội học tập mà khó khăn lắm mới giành được, tôi cũng bắt đầu học cách giữ dáng và ăn mặc cho thật đẹp.
Tên và ngoại hình của tôi đều đã thay đổi, bố mẹ của Bùi Giác cũng đã cố tình che giấu điều này, nên từ đầu tới cuối Bùi Giác cũng không thể tìm thấy tôi.
Trong mắt anh ta, giữa tôi và cái c.h.ế.t, một chút khác biệt cũng không có.
Nhưng tôi đã nghe rất nhiều về Bùi Giác.
Sau khi tôi rời đi, anh ta quyết định học lại và được nhận vào Nortel.
Anh ta đã ra mắt trường đại học của mình, anh bây giờ là một ngôi sao sáng chói.
Bùi Giác dịu dàng và đẹp trai trước ống kính, chỉ một nụ cười dịu dàng của anh cũng làm các fan hâm mộ cuồng si.
Bóng dáng năm nào nay cũng chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ, ai cũng sẽ thay đổi, và tôi cũng thế.
Vào cuối ngày làm việc, cả người tôi vừa mệt vừa đau.
Đồng nghiệp hình như nổi máu gà rồi.
"Chết tiệt! Người này đẹp trai quá đi aaa!!"
"Cái gì?"
"Ảnh mới của Bùi Giác! Lên hot serch luôn rồi nè!"
Tôi nhìn lên.
Một bức ảnh chụp đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.
"Bùi Giác tình cờ gặp lại người yêu cũ trong cảnh này, này này các cậu thấy anh ấy sao! Tuyệt vời quá đii phải không!"
"Bùi Giác khiến nam chính sống lại luôn rồi!!"
Trong ảnh, Bùi Giác lặng lẽ nhìn về phía trước.
Cử chỉ của anh rất dịu dàng.
Ngọn lửa đen cháy trong mắt anh, liều lĩnh và điên cuồng.
Điều khiến tôi sốc hơn nữa là mép của bức ảnh, nơi mà ánh mắt của anh ấy hướng đến.
Mờ lại.
Lại là hướng của tôi.
Việc quay phim tiếp tục vào ngày hôm sau.
Nữ chính bị tai nạn phải vào bệnh viện.
Đây là một cuộc so tài quan trọng giữa anh hùng và nữ anh hùng, không ai có thể trì hoãn nó. Đạo diễn vội vội vàng vàng, cuối cùng quyết định tìm một diễn viên đóng thế và quay những cảnh của Bùi Giác trước.
Bùi Giác phải tự mình chọn người thay thế.
Tôi đứng ngoài rìa của đám đông.
Đôi mắt của Bùi Giác rơi vào tôi.
"Là cô ấy."
Tôi bị bối rối.
Đạo diễn cũng không phản đối, ông ấy giục tôi nhanh chóng thay quần áo của nữ chính.
Tôi chỉ cần ngước một cái về phía sau.
Nhưng để đỡ gây hiểu lầm, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho tôi.
Khi đứng trước mặt Bùi Giác, anh ta đã sững sờ trong giây lát.
Tôi không dám nhìn anh.
Bùi Giác hỏi, "Cô có căng thẳng không?"
"Tôi chưa bao giờ diễn cả."
"Cô không cần diễn đâu, chỉ cần nghe thôi."
Dừng một chút, anh nói: "Yên tâm đi, khẩn trương quá thân thể sẽ trở nên cứng đờ, quay phim sẽ không được tự nhiên lắm."
"ĐƯỢC RỒI."
"Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh."
"Cảm ơn anh Bùi."
"Chà, máy quay sẽ quay về phía tôi một lúc, hãy lắng nghe lời thoại của tôi. Và-"
Anh không nói nữa.
"Còn gì nữa?" Tôi ngước lên nhìn anh.
"Sô cô la của tôi đâu?"
Bùi Giác dừng lại từng chữ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, dường như xưa nay nó chưa mất đi.
Anh từ từ đưa tay ra.
"Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, em đã mua xong chưa?"