Chương 53: Lão đại, mau cứu ta (20)
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không bao lâu, giám đốc nơi đây mang theo mấy người thiếu nam thiếu nữ mặc đồ đặc chế đi vào, người nào cũng trang điểm tỉ mỉ, phanh ngực lộ đầu nh*, mấy người nữ thì váy cực ngắn, nếu nhìn thẳng hoàn toàn có thể thấy quần lót màu trắng viền hoa bên trong, càng không cần phải nói đến cặp đùi trắng nõn kia.
Những người đó vừa vào, mọi người cũng bắt đầu bắt chuyện hoan ái, không ít người cười ra tiếng, trước tiên sắp xếp cho người có địa vị tối cao, nhưng ——
Người có địa vị tối cao chính là Tấn Nguyên.
Này mẹ nó ai mà dám sắp xếp, không phải là tìm chết sao, nhưng để Tấn Nguyên ngồi đó không cũng không tiện.
Cũng may tâm tình Tấn Nguyên hôm nay tốt, cũng không làm khó bọn họ, khoát tay một cái: "Các cậu tự chơi đi, không cần phải để ý đến tôi."
Hắn ngày hôm nay cũng chỉ tới ngồi cho có, Trình Diệp là người của hắn, hắn yêu Trình Diệp không phải chỉ vì gương mặt cậu mà yêu tất cả nhưng gì thuộc về cậu.
Cho nên hắn mới dẫn người tới đây xem một chút, có cậu thấy tất cả về hắn.
"Ngũ gia không chơi, nhìn không lọt mắt những người thấp kém này."
"Đừng đùa kiểu đó, Ngũ gia dù sao cũng là người có 'gia đình', đương nhiên phải giữ mình trong sạch, nhanh nhanh nhanh, đến, tự chúng ta chơi!"
Sắc đẹp của Tấn Nguyên trước giờ chính là 'vật cách điện', lúc nào cũng thể hiện sự ngạo nghễ, bất kể là đi cùng tiểu sủng vật hay là người yêu, cũng không phải thứ mà bọn họ có thể xen vào, cho nên cũng không ai không có mắt mà dám mở miệng khuyên hắn.
Người được gọi là lão Bùi giúp mọi người tìm loại hình mà mình thích xong, vỗ vỗ vai Tiếu Sở Bạch, nháy mắt nói: "Nghe đâu mới tới một 'nhóm hàng', đều rất sạch sẽ, chưa từng phục vụ ai, sao nào, có muốn chơi thử một người không?"
Tiếu Sở Bạch yêu Tấn Nguyên, trên phương diện tình dục đều là lấy Tấn Nguyên làm gương, tác phong của cậu ta trông mèo vẽ hổ không khác gì Tấn Nguyên là mấy, trước đây đối với những chuyện này cũng đều là 'xin miễn cho kẻ bất tài này', nhưng lần này ——
Lão Bùi nhìn sắc mặt Tiếu Sở Bạch âm trầm, tự chủ trương vì cậu ta sắp xếp cho một người thanh thuần, tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tuy xấu hổ nhưng lại rất dụ người.
Tiếu Sở Bạch đương nhiên không từ chối, tuy rằng vẫn làm mặt lạnh, nhưng tiểu nam hài lấy lòng cậu ta cũng nhận.
Lão Bùi vừa nhìn liền nở nụ cười: "Thì ra cậu thích mấy bộ đồ mê hoặc, còn rất hoang dã nha."
Tiếu Sở Bạch liếc Tấn Nguyên, nhưng bên kia hắn căn bản không 'ban thưởng' cho cậu ta dù chỉ là một cái liếc mắt, vô cùng tức giận, quay đầu liền mạnh mẽ tự rót rượu cho bản thân, đưa tay sờ đùi của tiểu nam hài, buông xuống mí mắt sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng oán phụ hiện tại của cậu ta.
Tiểu nam hài đau đến nước mắt chảy ròng, những người ở đây không một là cậu ta có thể đắc tội nổi, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không từ bỏ, thậm chí còn lắc mông dính sát lại hơn mà phục vụ.
Tiếu Sở Bạch vẫn không từ chối, ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lướt qua góc bàn kia.
Trình Diệp nhìn tất cả những thứ này cảm thấy rất mới mẻ, lại chăm chú nhìn thêm, bị Tấn Nguyên bắt được bàn tay nhỏ.
Trình Diệp đột nhiên cảm thấy chơi có chút vui, trong bầu không khí này cũng đánh bạo rút ra một điếu thuốc, đặt lên miệng đốt lửa, sau đó bị sặc nước mắt đều rớt xuống, nhưng vẫn áp sát đưa tới miệng Tấn Nguyên: "Ông chủ à, cho chút thể diện đi."
Điều này làm cho Tấn Nguyên nhớ tới thời điểm hai người bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, Trình Diệp cũng gọi hắn như vậy, khi đó hắn liền thích khuôn mặt tinh xảo này, cho dù bản thân có lún sâu vào 'ngục tù', vẫn cứ cứng đầu cứu đứa nhỏ.
Không, Tấn Nguyên có một loại cảm giác, hắn thích Trình Diệp muốn có thể gặp cậu sớm hơn nữa.
Trong lòng hắn thấy thật buồn cười, cũng không biết tại sao lại yêu thích, không nghĩ tới bản thân cũng có lúc mơ hồ như vậy.
Chẳng trách luôn có người nói không ai bình thường khi yêu, thông minh cỡ nào yêu vào cũng trở nên ngây ngốc!
Nhìn cậu ngậm thuốc lá, Tấn Nguyên nuốt nước bọt, hắn đã cai thuốc lá, rất lâu rồi không hút thuốc lá nữa, vào giờ phút này lại cảm thấy thèm, cũng không biết là muốn hút thuốc hay là muốn làm thứ khác.
Tấn Nguyên nghiêng đầu áp sát tới, bờ môi hắn cọ môi Trình Diệp, thuận theo cuống thuốc lá cắn chặt, như nuốt hết khói trong miệng cậu.
Trình Diệp: "..."
Tấn Nguyên cắn thuốc lá, ngậm nhưng không hút, trên mặt lại tràn đầy say sưa, như hít ma túy.
Hắn xoa xoa gáy Trình Diệp, không muốn răn dạy cậu, chỉ nói: "Không nên hút thuốc lá, không tốt cho sức khoẻ."
Trình Diệp bĩu môi: "Vậy sao anh còn hút, không sợ ảnh hưởng sức khoẻ sao?"
Tấn Nguyên rất kiên nhẫn trả lời: "Trước đây bởi vì phải xã giao, tránh không được, bây giờ đang muốn cai thuốc lá." Hắn đem tàn thuốc nhấn vào gạt thuốc, đến gần cắn vành tai Trình Diệp, nhẹ giọng rù rì nói, "Không muốn hút nữa còn có một nguyên nhân, anh muốn sống thêm mấy năm, bồi bên cạnh em, yêu em."
Ánh mắt Trình Diệp sáng lên, phút chốc nghĩ đến một viễn cảnh.
Bởi vì yêu em, anh muốn sống lâu thêm một chút, nhưng anh lao lực thiên tân vạn khổ để sống sót, em lại đã chết.
666: "..." Đại Diệp Tử, cậu đây là đang muốn làm biên kịch hay là tiểu thuyết gia?
Trình Diệp cũng không cố tình gây sự, cũng chỉ là học dáng dấp cô gái nhỏ bên cạnh, lắc mông rót chén rượu đưa đến bên miệng Tấn Nguyên: "Em cũng lo lắng cho anh." Nỗ lực sống lâu thêm một chút đi!
Khóe miệng Tấn Nguyên đầy ý cười làm sao cũng không thể áp chế, hắn uống một hớp rượu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Có những lời này của em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông bỏ."
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ướt át, hai tai Trình Diệp đỏ bừng, cậu nhỏ giọng nói: "Em cũng không phải yêu cầu anh, chính là, chính là bản thân anh chú ý một chút là tốt rồi."
Tấn Nguyên nghe vậy thì càng vui vẻ: "Anh biết, anh có chừng mực."
Trình Diệp bỗng nhiên nhướng chân mày, lôi kéo tay hắn đưa xuống dưới bàn.
Hôm nay cậu mặc một bộ đồ khá lỏng lẻo, tay Tấn Nguyên mặc dù lớn, nhưng rất dễ liền đi vào được.
Thân thể Trình Diệp mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực của hắn, thân thể động đậy, âm thanh run rẩy: "Ông chủ, ở nơi như thế này, loại nhạc này, đặc biệt kích thích đó nha." Trình Diệp có mấy kế hoạch, không chỉ không bài xích tiếp xúc thân mật với Tấn Nguyên, thậm chí chủ động vô cùng, tựa hồ phải làm Tấn Nguyên yêu mình hơn.
Cậu nghiêng đầu, lợi dụng khăn trải bàn che đi mà cắn cắn Tấn Nguyên, hô hấp trên đột nhiên trập trùng.
Bên cạnh một đám người kia lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt đều lộ ra biểu tình ngươi hiểu ta hiểu tất cả mọi người đều hiểu, cũng không ai thật sự dám lên tiếng trêu ghẹo hắn, nhiều lắm cũng chỉ nháy mắt đầy ám muội, tự mình lại đi chơi.
Chỉ có Tiếu Sở Bạch, nhãn tình không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Tấn Nguyên bắp thịt căng ra, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt âm trầm đen tối!
Rốt cục, cậu ta không nhịn được nữa, kéo tóc nam hài đang nằm trên người mình một cái, dùng sức nhấn xuống dưới, đem đầu nam hài đặt trên đùi mình, như vậy chẳng khác nào đang làm nhục người kia.
Tuy rằng buổi trưa đã làm, nhưng lúc này Trình Diệp như người uống phải thuốc kích tình, ngay cả một sợi tóc đều như đang dụ dỗ hắn, Tấn Nguyên không cho người khác quan sát bộ dáng đẹp mắt dụ người của Trình Diệp, ôm lấy Trình Diệp, cũng không quay đầu lại mà trốn đi, không hề quan tâm phía sau có một ánh mắt đang dõi theo.
Trình Diệp dị thường chủ động, thậm chí hai chân cậu còn kẹp eo Tấn Nguyên, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể 'treo' trên người Tấn Nguyên.
Nghiêng đầu mút cần cổ Tấn Nguyên, làm ra từng dấu từng dấu màu đỏ, sau đó chậm rãi thưởng thức, cuối cùng chụp miệng một cái tựa hồ rất hài lòng.
Tấn Nguyên nhìn vào đôi mắt Trình Diệp, ở trong đó có thứ hắn muốn, đó là yêu thương thuần tuý nhất, chẳng cần biết hắn là ai, không quản hắn trước đây làm cái gì, người này đều sẽ dùng đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn hắn, không tự chủ được liền cúi đầu hôn lên môi cậu.
Vĩnh viễn yêu anh đi, mãi mãi như một.
Đẻ đánh đổi, anh sẽ đem bản thân dâng hiến cho em.
Ngày đó qua đi, Trình Diệp rốt cục được buông lỏng, Tấn Nguyên không tiếp tục nhìn chằm chằm cậu như phạm nhân nữa, lâu lâu Trình Diệp cũng sẽ một mình ở trong tiểu khu đi tản bộ một chút, hoặc là đi bộ năm phút đồng hồ sang khu thương mại kế bên để mua một vài đồ vật nhỏ hoặc đồ ăn vặt, nhưng nhất định phải mang theo vệ sĩ và tài xế, bất quá bọn họ cũng chỉ đứng xa xa mà thôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt Trình Diệp.
Đối với sự rộng rãi của Tấn Nguyên, Trình Diệp không hề có cảm giác gì.
Dù sao cậu cũng không làm cái gì, Tấn Nguyên có giám sát cậu hay không cùng cũng không đáng kể, huống hồ cậu cũng không thích đi ra ngoài, chỉ những lúc tẻ nhạt mới xuống cửa hàng đồ ngọt dưới lầu mua sữa chua trái cây, cả quá trình xuống lầu lên lầu thậm chí chưa tới mười phút, nếu như không phải bởi vì ngồi quá dài khiến cơ thể bủn rủn, những việc này đều là vệ sĩ làm giúp, cho nên thời gian đi ra ngoài thật sự rất ít.
Lâu lâu lúc đang hoan ái Tấn Nguyên lại hỏi cậu có trách hắn hay không, một chút tự do cũng không cho cậu.
Vào lúc ấy ngay cả mắt Trình Diệp cũng không muốn mở, há mồm liền bịa: "Anh sẽ không hại em, lại nói em cũng không có gì muốn làm, anh có quản em ra sao cũng không ảnh hưởng gì đến em."
Câu nói này như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến cả người Tấn Nguyên đều sôi trào!
Ăn Trình Diệp đến mảnh xương vụn cũng không chừa.
Bất quá, trong mắt những người có mục đích, mặc dù Trình Diệp rất ít khi ra ngoài, nhưng vẫn có người thừa cơ lợi dụng được.
Tỷ như Tạ Ngôn, bản lĩnh của hắn giống như có thể lên trời xuống đất, thế mà lại có thể tận dụng đúng lúc Trình Diệp mới ra cửa tiểu khu liền chặn ở trước mặt cậu, may mà vệ sĩ áo đen nhanh chóng xông tới, dù Trình Diệp đã né ra ngoài hai, ba bước, nhưng cũng làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, mọi người đều sợ hãi vỗ ngực lùi ra xa.
Sắc mặt Trình Diệp nhất thời đen kịt.
Cậu tuy không cùng hàng xóm thân thiết cho lắm, nhưng tuyệt đối không muốn trở mặt với hàng xóm trở, cũng không muốn tiểu khu này sợ cả nhà bọn họ, cậu chỉ muốn làm hộ gia đình phổ thông sinh sống ở đây thôi.
Trình Diệp ra hiệu vệ sĩ tản ra.
Những người này đều được Tấn Nguyên huấn luyện qua, tố chất chuyên nghiệp vững vàng, chủ nhân hiện tại của bọn họ là Trình Diệp, dưới điều kiện Trình Diệp sẽ không bị thương tất cả đều nghe cậu.
Sau khi phán đoán Tạ Ngôn không đủ uy hiếp, vệ sĩ lại nhanh chóng biến mất, một bóng đen chợt lóe, trước mặt Trình Diệp đã không còn ai.
Người xung quanh lại càng tránh lớn thêm một vòng, nhưng bởi vì hiếu kỳ nên không muốn đi, một đám người như xem khỉ làm trò vây Trình Diệp và Tạ Ngôn vào giữa, chỉ trỏ xì xào bàn tán, nghị luận này là ai.
Trong mắt Trình Diệp loé ra vẻ lúng túng, tức giận trừng Tạ Ngôn một cái, mạnh mẽ va vào vai hắn đi ra ngoài.
Tạ Ngôn nhìn hai người cọ vai liếc mắt một cái, sờ sờ mũi đi theo sát.
Trình Diệp cúi đầu đi về phía trước, vốn dự định đi vào cửa hàng đồ ngọt, không chú ý tới là đã chạy qua cửa hàng đó, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thang máy của khu thương mại, cũng may tầng sáu khu thương mại này chính là khu bán đồ ăn, Trình Diệp ấn thang máy, hai tay ôm ngực không kiên nhẫn run chân.
Tạ Ngôn nhìn thang máy trên vách phản chiếu ra hình ảnh, tựa hồ cảm thấy biểu tình thập phần thú vị của cậu lúc này, khóe môi câu lên một độ cong nhạt nhẽo.
Trình Diệp nhìn thấy, lại tàn nhẫn trừng mắt Tạ Ngôn một cái qua phản chiếu của thang máy.
Tạ Ngôn càng cảm thấy buồn cười, thậm chí còn gật gật đầu với cậu, tựa hồ đang hưởng thụ đến cực điểm.
Trình Diệp: "..." Tức à nha.
Cậu đi vào thang máy, rất nhanh liền ấn tầng sáu, tựa hồ muốn chặn đối phương ở bên ngoài, nút nhấn tầng cũng đã sáng, cậu còn hung hăng mà chọt chọt chọt, Tạ Ngôn động tác nhanh hơn cậu nhiều, lắc người một cái cũng chui vào thang máy, bất quá thiếu chút nữa liền bị ép trúng.
Trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, cửa thang máy khép lại trong nháy mắt, Trình Diệp cho 666 một tín hiệu, thang máy đột nhiên một trận kịch liệt rơi xuống, Trình Diệp kinh hô một tiếng, thang máy loảng xoảng ầm một tiếng kịch liệt lay động sau đó ngừng rơi tự do, tựa hồ kẹt lại, mà bên trong đèn vẫn không sáng lên, cửa thang máy lạnh lẽo cũng gắt gao đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Trình Diệp giơ hai tay sờ xoạng vách thang máy, kinh hoảng kêu thành tiếng.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
"A!" Trình Diệp sờ thấy một vật ấm áp, "A ——" một tiếng bỗng nhiên kêu to, cậu ngã phịch xuống, lùi tới sát vách thang máy, phần lưng 'ầm' đụng vào vách, cơn đau khiến cậu ai da ai da than hai tiếng.
"Là tôi, Tạ Ngôn, đừng sợ." âm thanh Tạ Ngôn trong trẻo, mà giờ khắc này nghe thấy lại trơn bóng như ngọc, tựa hồ còn mang theo chút nhiệt độ, trước mắt tuy chưa thấy rõ lắm, nhưng bóng tối lạnh lẽo trong lòng được xua tan đi hơn một nửa.
Trình Diệp nháy mắt sững sờ, thò tay vào túi áo lục loạn, 'leng keng keng' móc ra một chuỗi chìa khóa, cậu thả lỏng mà thở ra một hơi, chùm chìa khóa trên tay có đèn pin nhỏ, chật hẹp đen tối trong không gian bỗng nhiên có một ánh sáng yếu ớt, mặt Tạ Ngôn gần ngay trước mắt, lông mày Trình Diệp nhảy một cái, bất mãn nói: "Anh lui về sau một chút đi, đừng chèn tôi."
Tạ Ngôn dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe lời mà lùi về sau một bước, đứng ở giữa thang máy: "Gặp nhau vài lần rồi, vẫn cảnh giác tôi như vậy, hai ta đều bị nhốt ở đây, tôi có thể làm gì cậu?"
Trình Diệp cũng không ngẩng đầu, móc điện thoại ra dùng sức sờ sờ ấn ấn, Tạ Ngôn nhìn cậu nôn nóng, bật cười nói: "Trong thang máy cậu còn muốn có tín hiệu."
Trình Diệp không lên tiếng, ngẩng mặt liếc hắn một cái, điện thoại xoay mòng mòng, tựa hồ cầm trên tay thì có niềm tin chỗ dựa. Điện thoại và vòng tay cậu đều có gắn máy định vị chuyên dụng, đừng nói trong thang máy, dù có ở trong rương kim loại, nói không chừng cũng có thể bắt được tín hiệu.
Tạ Ngôn ngồi xổm tiến lên hai bước, mặt đối mặt mà ôn nhu nhìn cậu: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Trình Diệp nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.
Tạ Ngôn thấp giọng nói: "Lâm Như, bên kia không thể chờ nữa."
Hiện tại không thể chờ, vậy tại sao hơn mười năm trước lại không tìm đến nguyên chủ, phàm là bà đến sớm hơn một chút thôi, nguyên chủ cũng không đi tới bước đường bán mình, phàm là bà ý chí kiên định đi tìm thêm một chút, không sợ nguyên chủ gây phiền toái gì cho bà, nếu không vì lợi dụng nguyên chủ để âm mưu của mình hoàn thiện hơn bao giờ hết, nguyên chủ cuối cùng cũng sẽ không rơi vào tử địa đáng thương như vây.
Nguyên chủ không tạo mối quan hệ với Tấn Nguyên, Lâm Như từ đầu tới cuối cũng sẽ không xuất hiện.
Tấn Nguyên đặc biệt sủng ái cậu, cho nên Lâm Như trắng trợn đến nhận thân.
Muốn thông qua cậu, chiếm được chỗ tốt ở Tấn Nguyên.
Bất quá... Làm mẹ nguyên chủ, bà vừa vặn thể hiện ra không thể không lo cho mạng của cậu, cũng không dám làm Trình Diệp kinh động, một khi đối nghịch với Tấn Nguyên, kết cục sẽ như thế nào.
Trình Diệp không có chút hảo cảm nào với bà, thậm chí còn có chút oán hận.
Tỉnh táo lên tỉnh táo lên, làm người nhà họ Lâm, sẽ chết sớm hơn mà thôi.
Bạch liên hoa không thích cậu, cái chết có thể tốt đến mức nào chứ.
Trình Diệp hơi cúi đầu, trong yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rên rỉ hơi chút thống khổ, ngẩng mặt lên liền thấy Tạ Ngôn một mặt thống khổ, đỡ vách thang máy chậm rãi trượt xuống.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại không dám tới gần, cũng chỉ tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, phán đoán hắn như vậy rốt cuộc là thật hay là giả bộ.
Tạ Ngôn che ngực, khó khăn thở dốc: "Hạ, hạ đường huyết!"
"Anh là đang bắt nạt tôi chưa từng đọc sách sao?" Trình Diệp nhíu mày nhìn hắn, cậu chỉ thấy người vì hạ đường huyết bỗng nhiên té xỉu, chứ chưa từng thấy vì hạ đường huyết mà khó thở.
"Vâng, là thật đó." Tạ Ngôn đã hoàn toàn không có khí lực, co quắp ngồi dưới đất vô lực thở hổn hển, "Cậu cũng quá vô tình rồi, bình thường không không để ý tôi cũng thôi đi, hiện tại tôi sắp chết rồi cũng không được nhiều thêm một ánh mắt."
"... Tôi thấy anh không giống như hạ đường huyết." Ngoài miệng tuy rằng theo bản năng phản bác, nhưng Trình Diệp thấy sắc mặt hắn quả thật có chút trắng, không yên tâm hỏi, "Anh, anh không sao chứ?"
Cậu trợn tròn cặp mắt tinh tế nhìn nửa ngày, cảm thấy được không được tốt, mũi chân thử thăm dò đá đá bắp chân của hắn đối phương thật không có phản ứng, triệt để bị doạ cho sợ rồi, Trình Diệp hoang mang ngồi xổm xuống, "Tạ Ngôn, anh đừng có chuyện gì nha, anh mà bị gì tôi phải làm sao bây giờ?"
666: "..." Có thể làm sao, cảnh tối lửa tắt đèn này cũng không có champagne cho cậu mở một chai ra ăn mừng đâu.
Trình Diệp cầm lấy cánh tay của hắn, dùng sức siết chặt da thịt hắn: "Anh muốn chết, nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi không phải là phạm nhân giết người, mẹ nó, nếu anh dám chết, tôi liền tìm một đạo sĩ làm cho anh hồn phi phách tán đó, có tin hay không?" Cậu nói, ngón tay trỏ mở mí mắt Tạ Ngôn ra, thấy đầy mắt hắn toàn tròng trắng, rất doạ người.
Tạ Ngôn khắp nơi run rẩy lại suy nhược mà mở miệng: "...Cậu đừng lắc, nếu cậu còn dằn vặt tôi nữa cậu thật sự sẽ thành hung thủ giết người."
Trình Diệp sờ soạng người hắn nửa ngày, cuối cùng cực kỳ xác định hắn là thật sự bị hạ đường huyết, một chút khí lực cũng không có, lúc này mới từ trong túi tiền của mình lấy ra hai thanh sô cô la, roẹt một tiếng xé bọc ra, cắn một miếng.
Tạ Ngôn: "..."
Trình Diệp đứng hình, mím mím môi, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, thói quen."
Cậu nhét vào miệng Tạ Ngôn, bĩu môi thầm thì nói: "Đây chính là sô cô la nhập khẩu của Thụy Sĩ, tiện nghi cho anh."
Tạ Ngôn khó khăn nuốt xuống, một hồi lâu sắc mặt trắng bệch chậm rãi bình thường, ngay cả đôi môi trắng bệch cũng từ từ khôi phục huyết sắc, Trình Diệp lại lôi trong túi áo ra hai viên kẹo sữa bò: "Này, ăn đi."
Tạ Ngôn nuốt nước miếng một cái, cũng không phải thèm, ăn cục kẹo sữa bò: "Trên người cậu có thật nhiều đồ ăn ha." Rõ ràng soca đã bổ sung lại năng lượng cho hắn, hắn liếc mắt nhìn thanh socola cuối cùng trong tay Trình Diệp còn chưa xé ra, trơ mắt nhìn Trình Diệp ăn, thậm chí đều không có dò hỏi hắn có muốn hay không.
Tạ Ngôn: "..."
Trình Diệp bĩu môi: "Anh có nhiều trò gian lắm, như là đến gần, mời uống cà phê ăn đồ ngọt, hiện tại thang máy còn phối hợp với anh bị hư, rồi hạ đường huyết cũng đến thật đúng lúc, ôi chao, tôi nói các anh làm nghề này có thể hạ đường huyết sao, lúc mấu chốt sẽ không hỏng việc à?"
Tạ Ngôn bất đắc dĩ: "... Tôi làm nghề gì, thang máy cũng không phải do tôi làm hỏng, tôi cũng là bởi vì ngày đêm điên đảo, lao tâm mất công tốn sức mới khiến thân thể bị tàn phá, cho nên tôi hiện tại lui khỏi vị trí thứ hai."
Trình Diệp ngồi xổm rất khó chịu, đến sát bên hắn ngồi xuống, tự mình móc ra một bịch lạc rang, chà xát rồi nhai: "Tôi mới từ siêu thị đi ra, bao lớn bao nhỏ đều ở phía sau, bất quá trên người có thủ một chút để ăn trên đường."
Tạ Ngôn nhìn cậu, hỏi: "Ngũ gia đối xử với cậu..., rất tốt."
"Đúng vậy." Trình Diệp trầm mặc nửa ngày, cúi đầu suy tư, "Vừa không được tùy tiện ăn uống linh tinh, lâu lâu còn phải đi tập gym, tôi không thích vận động, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi."
Tạ Ngôn sững sờ, bĩu môi cười nói: "Đồ ăn vặt đúng là nên ăn ít thôi, hắn quản cậu như vậy, vậy cậu muốn rời xa hắn không, Diệp Tử." Hắn đột nhiên quỳ một chân trên đất, cầm lấy tay còn đang nắm đống lạc của Trình Diệp, "Cậu sẽ gặp được người tốt với cậu hơn gấp nhiều lần, Diệp Tử, cậu xứng đáng được tốt hơn bây giờ."
Trình Diệp trầm mặc nháy mắt, dùng hết sức rút tay ra, lại móc một bịch chân gà cay ra gặm, mồm miệng không rõ mà nói: "Tấn Nguyên đối xử với tôi rất tốt."
"Cậu luôn nói hắn rất tối với cậu! Nhưng cậu thì sao! Cậu cảm thấy như thế nào?! Cậu muốn hắn tốt theo cách đó à!" Tạ Ngôn bỗng nhiên mất khống chế, sắc mặt hắn khó coi mà lôi kéo tay Trình Diệp, nghiêng người bước lên, nhích lên trên một chút nữa là đụng vào miệng Trình Diệp.
"Anh... Anh tính làm cái gì?!" Trình Diệp thất kinh, lui về phía sau nhưng lưng đã chạm vách thang máy lạnh lẽo, chỉ có thể nghiêm mặt, mặt trắng bệch mà dùng hai tay đẩy vai Tạ Ngôn, dùng sức đẩy ra xa, miệng cọp gan thỏ mà cảnh cáo, "Anh tốt nhất đừng làm gì, bằng không Tấn Nguyên chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu."
Sau khi nói xong cậu phát hiện, đối phương mạnh hơn cậu nhiều, động tác nhỏ của cậu chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng, nhất thời có chút hoang mang: "Anh, anh căn bản không phải bị hạ đường huyết, anh m* nó là dinh dưỡng quá dư thừa!"
Cậu thật sự không chống lại sức ép của Tạ Ngôn, con ngươi xoay vòng vòng, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng lách mình một cái từ dưới tay Tạ Ngôn lăn một vòng, quay người liền bò sang một bên khác, bị Tạ Ngôn chụp ngã nhào trên đất, cảnh tượng trước mắt trở thành tư thế hổ đói vồ mồi đầy ám muội.
"Tạ Ngôn, không muốn, camera, có camera, anh không nên như vậy, bị thấy được tôi sẽ chết chắc..." Không còn là vấn đề Tấn Nguyên làm gì Tạ Ngôn mà là Tấn Nguyên sẽ trừng phạt cậu.
Tuy đều sẽ khiến Tấn Nguyên tức giận, nhưng hai chuyện này mang một ý nghĩa khác nhau một trời một vực.
Đôi mắt Tạ Ngôn mờ sáng, Tấn Nguyên đúng là cũng chỉ chơi đùa Trình Diệp cho vui mà thôi.
Trong mắt Tấn Nguyên, Trình Diệp không phải là một con người, mà là đồ vật của hắn, điều này có thể thấy được qua cách Tấn Nguyên kiểm soát Trình Diệp, trong đầu Tạ Ngôn có ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng dừng ở suy nghĩ trên và tự cảm thấy vui vẻ.
Cái này mang ý nghĩa Trình Diệp chất chứa oán hận với Tấn Nguyên đã lâu, nếu như hắn cho cậu một cơ hội phản kháng và có thể thoát khỏi Tấn Nguyên mãi mãi, không sợ cậu không hợp tác với hắn.
Tạ Ngôn chôn đầu ở giữa cổ cậu, hít một hơi thật sâu, lệch đầu sang hôn lên khóe môi cậu, hai tay dùng sức xé một cái 'roẹt', áo sơ-mi đơn bạc theo tiếng rách mà rơi xuống, lộ ra một bờ trắng nõn tròn trịa.
Trình Diệp: "..." Đ*t con m* nó, Tấn Nguyên cũng không dám mạnh bạo như vậy với cậu.
Tiếu Sở Bạch, quá lắm rồi, tìm người ly gián cũng thôi đi, tại sao phải tìm người đến sỉ nhục cậu? Là nghĩ bản thân cậu ai cũng có thể 'thượng' hay là muốn thử vận may, nếu thấy Tạ Ngôn cưỡng gian cậu Tấn Nguyên sẽ phản ứng ra sao?
Con ngươi cậu tối đi, tính toán làm thế nào mới có thể đem Tạ Ngôn ra ngũ mã phân thây, đầy vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh! Còn có người đưa ra ý đồ xấu này- Tiếu Sở Bạch... Một người cũng không thể bỏ qua!
666: "..." Tạ Ngôn, 666!
"Cậu là bị ép buộc phải không? Cậu không thích Tấn Nguyên, cậu sợ hắn, cậu đang sợ hắn phải không?!" Tạ Ngôn như mãnh thú bị mất khống chế, điên cuồng gặm cắn môi và hai má cậu.
Trình Diệp kinh hãi, dùng sức nghiêng đầu tránh né, lúc đang chuẩn bị kêu thành tiếng thì mắt sáng lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra, cậu đột nhiên trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn mặt Tấn Nguyên từ lo lắng đến cực điểm chuyển dần thành phẫn nộ.
Thừa dịp Tạ Ngôn sững sờ trong nháy mắt, cậu lách mình một cái trượt chân đến dưới chân Tấn Nguyên, chữ "Tấn ——"mới vừa thoát ra khỏi miệng, nghiêng đầu một cái mọi thứ xung quanh liền chìm vào bóng tối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cứu tui 5000 từ, bởi vậy nay mới đăng nha!!
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không bao lâu, giám đốc nơi đây mang theo mấy người thiếu nam thiếu nữ mặc đồ đặc chế đi vào, người nào cũng trang điểm tỉ mỉ, phanh ngực lộ đầu nh*, mấy người nữ thì váy cực ngắn, nếu nhìn thẳng hoàn toàn có thể thấy quần lót màu trắng viền hoa bên trong, càng không cần phải nói đến cặp đùi trắng nõn kia.
Những người đó vừa vào, mọi người cũng bắt đầu bắt chuyện hoan ái, không ít người cười ra tiếng, trước tiên sắp xếp cho người có địa vị tối cao, nhưng ——
Người có địa vị tối cao chính là Tấn Nguyên.
Này mẹ nó ai mà dám sắp xếp, không phải là tìm chết sao, nhưng để Tấn Nguyên ngồi đó không cũng không tiện.
Cũng may tâm tình Tấn Nguyên hôm nay tốt, cũng không làm khó bọn họ, khoát tay một cái: "Các cậu tự chơi đi, không cần phải để ý đến tôi."
Hắn ngày hôm nay cũng chỉ tới ngồi cho có, Trình Diệp là người của hắn, hắn yêu Trình Diệp không phải chỉ vì gương mặt cậu mà yêu tất cả nhưng gì thuộc về cậu.
Cho nên hắn mới dẫn người tới đây xem một chút, có cậu thấy tất cả về hắn.
"Ngũ gia không chơi, nhìn không lọt mắt những người thấp kém này."
"Đừng đùa kiểu đó, Ngũ gia dù sao cũng là người có 'gia đình', đương nhiên phải giữ mình trong sạch, nhanh nhanh nhanh, đến, tự chúng ta chơi!"
Sắc đẹp của Tấn Nguyên trước giờ chính là 'vật cách điện', lúc nào cũng thể hiện sự ngạo nghễ, bất kể là đi cùng tiểu sủng vật hay là người yêu, cũng không phải thứ mà bọn họ có thể xen vào, cho nên cũng không ai không có mắt mà dám mở miệng khuyên hắn.
Người được gọi là lão Bùi giúp mọi người tìm loại hình mà mình thích xong, vỗ vỗ vai Tiếu Sở Bạch, nháy mắt nói: "Nghe đâu mới tới một 'nhóm hàng', đều rất sạch sẽ, chưa từng phục vụ ai, sao nào, có muốn chơi thử một người không?"
Tiếu Sở Bạch yêu Tấn Nguyên, trên phương diện tình dục đều là lấy Tấn Nguyên làm gương, tác phong của cậu ta trông mèo vẽ hổ không khác gì Tấn Nguyên là mấy, trước đây đối với những chuyện này cũng đều là 'xin miễn cho kẻ bất tài này', nhưng lần này ——
Lão Bùi nhìn sắc mặt Tiếu Sở Bạch âm trầm, tự chủ trương vì cậu ta sắp xếp cho một người thanh thuần, tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tuy xấu hổ nhưng lại rất dụ người.
Tiếu Sở Bạch đương nhiên không từ chối, tuy rằng vẫn làm mặt lạnh, nhưng tiểu nam hài lấy lòng cậu ta cũng nhận.
Lão Bùi vừa nhìn liền nở nụ cười: "Thì ra cậu thích mấy bộ đồ mê hoặc, còn rất hoang dã nha."
Tiếu Sở Bạch liếc Tấn Nguyên, nhưng bên kia hắn căn bản không 'ban thưởng' cho cậu ta dù chỉ là một cái liếc mắt, vô cùng tức giận, quay đầu liền mạnh mẽ tự rót rượu cho bản thân, đưa tay sờ đùi của tiểu nam hài, buông xuống mí mắt sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng oán phụ hiện tại của cậu ta.
Tiểu nam hài đau đến nước mắt chảy ròng, những người ở đây không một là cậu ta có thể đắc tội nổi, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không từ bỏ, thậm chí còn lắc mông dính sát lại hơn mà phục vụ.
Tiếu Sở Bạch vẫn không từ chối, ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lướt qua góc bàn kia.
Trình Diệp nhìn tất cả những thứ này cảm thấy rất mới mẻ, lại chăm chú nhìn thêm, bị Tấn Nguyên bắt được bàn tay nhỏ.
Trình Diệp đột nhiên cảm thấy chơi có chút vui, trong bầu không khí này cũng đánh bạo rút ra một điếu thuốc, đặt lên miệng đốt lửa, sau đó bị sặc nước mắt đều rớt xuống, nhưng vẫn áp sát đưa tới miệng Tấn Nguyên: "Ông chủ à, cho chút thể diện đi."
Điều này làm cho Tấn Nguyên nhớ tới thời điểm hai người bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, Trình Diệp cũng gọi hắn như vậy, khi đó hắn liền thích khuôn mặt tinh xảo này, cho dù bản thân có lún sâu vào 'ngục tù', vẫn cứ cứng đầu cứu đứa nhỏ.
Không, Tấn Nguyên có một loại cảm giác, hắn thích Trình Diệp muốn có thể gặp cậu sớm hơn nữa.
Trong lòng hắn thấy thật buồn cười, cũng không biết tại sao lại yêu thích, không nghĩ tới bản thân cũng có lúc mơ hồ như vậy.
Chẳng trách luôn có người nói không ai bình thường khi yêu, thông minh cỡ nào yêu vào cũng trở nên ngây ngốc!
Nhìn cậu ngậm thuốc lá, Tấn Nguyên nuốt nước bọt, hắn đã cai thuốc lá, rất lâu rồi không hút thuốc lá nữa, vào giờ phút này lại cảm thấy thèm, cũng không biết là muốn hút thuốc hay là muốn làm thứ khác.
Tấn Nguyên nghiêng đầu áp sát tới, bờ môi hắn cọ môi Trình Diệp, thuận theo cuống thuốc lá cắn chặt, như nuốt hết khói trong miệng cậu.
Trình Diệp: "..."
Tấn Nguyên cắn thuốc lá, ngậm nhưng không hút, trên mặt lại tràn đầy say sưa, như hít ma túy.
Hắn xoa xoa gáy Trình Diệp, không muốn răn dạy cậu, chỉ nói: "Không nên hút thuốc lá, không tốt cho sức khoẻ."
Trình Diệp bĩu môi: "Vậy sao anh còn hút, không sợ ảnh hưởng sức khoẻ sao?"
Tấn Nguyên rất kiên nhẫn trả lời: "Trước đây bởi vì phải xã giao, tránh không được, bây giờ đang muốn cai thuốc lá." Hắn đem tàn thuốc nhấn vào gạt thuốc, đến gần cắn vành tai Trình Diệp, nhẹ giọng rù rì nói, "Không muốn hút nữa còn có một nguyên nhân, anh muốn sống thêm mấy năm, bồi bên cạnh em, yêu em."
Ánh mắt Trình Diệp sáng lên, phút chốc nghĩ đến một viễn cảnh.
Bởi vì yêu em, anh muốn sống lâu thêm một chút, nhưng anh lao lực thiên tân vạn khổ để sống sót, em lại đã chết.
666: "..." Đại Diệp Tử, cậu đây là đang muốn làm biên kịch hay là tiểu thuyết gia?
Trình Diệp cũng không cố tình gây sự, cũng chỉ là học dáng dấp cô gái nhỏ bên cạnh, lắc mông rót chén rượu đưa đến bên miệng Tấn Nguyên: "Em cũng lo lắng cho anh." Nỗ lực sống lâu thêm một chút đi!
Khóe miệng Tấn Nguyên đầy ý cười làm sao cũng không thể áp chế, hắn uống một hớp rượu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Có những lời này của em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông bỏ."
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ướt át, hai tai Trình Diệp đỏ bừng, cậu nhỏ giọng nói: "Em cũng không phải yêu cầu anh, chính là, chính là bản thân anh chú ý một chút là tốt rồi."
Tấn Nguyên nghe vậy thì càng vui vẻ: "Anh biết, anh có chừng mực."
Trình Diệp bỗng nhiên nhướng chân mày, lôi kéo tay hắn đưa xuống dưới bàn.
Hôm nay cậu mặc một bộ đồ khá lỏng lẻo, tay Tấn Nguyên mặc dù lớn, nhưng rất dễ liền đi vào được.
Thân thể Trình Diệp mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực của hắn, thân thể động đậy, âm thanh run rẩy: "Ông chủ, ở nơi như thế này, loại nhạc này, đặc biệt kích thích đó nha." Trình Diệp có mấy kế hoạch, không chỉ không bài xích tiếp xúc thân mật với Tấn Nguyên, thậm chí chủ động vô cùng, tựa hồ phải làm Tấn Nguyên yêu mình hơn.
Cậu nghiêng đầu, lợi dụng khăn trải bàn che đi mà cắn cắn Tấn Nguyên, hô hấp trên đột nhiên trập trùng.
Bên cạnh một đám người kia lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt đều lộ ra biểu tình ngươi hiểu ta hiểu tất cả mọi người đều hiểu, cũng không ai thật sự dám lên tiếng trêu ghẹo hắn, nhiều lắm cũng chỉ nháy mắt đầy ám muội, tự mình lại đi chơi.
Chỉ có Tiếu Sở Bạch, nhãn tình không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Tấn Nguyên bắp thịt căng ra, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt âm trầm đen tối!
Rốt cục, cậu ta không nhịn được nữa, kéo tóc nam hài đang nằm trên người mình một cái, dùng sức nhấn xuống dưới, đem đầu nam hài đặt trên đùi mình, như vậy chẳng khác nào đang làm nhục người kia.
Tuy rằng buổi trưa đã làm, nhưng lúc này Trình Diệp như người uống phải thuốc kích tình, ngay cả một sợi tóc đều như đang dụ dỗ hắn, Tấn Nguyên không cho người khác quan sát bộ dáng đẹp mắt dụ người của Trình Diệp, ôm lấy Trình Diệp, cũng không quay đầu lại mà trốn đi, không hề quan tâm phía sau có một ánh mắt đang dõi theo.
Trình Diệp dị thường chủ động, thậm chí hai chân cậu còn kẹp eo Tấn Nguyên, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể 'treo' trên người Tấn Nguyên.
Nghiêng đầu mút cần cổ Tấn Nguyên, làm ra từng dấu từng dấu màu đỏ, sau đó chậm rãi thưởng thức, cuối cùng chụp miệng một cái tựa hồ rất hài lòng.
Tấn Nguyên nhìn vào đôi mắt Trình Diệp, ở trong đó có thứ hắn muốn, đó là yêu thương thuần tuý nhất, chẳng cần biết hắn là ai, không quản hắn trước đây làm cái gì, người này đều sẽ dùng đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn hắn, không tự chủ được liền cúi đầu hôn lên môi cậu.
Vĩnh viễn yêu anh đi, mãi mãi như một.
Đẻ đánh đổi, anh sẽ đem bản thân dâng hiến cho em.
Ngày đó qua đi, Trình Diệp rốt cục được buông lỏng, Tấn Nguyên không tiếp tục nhìn chằm chằm cậu như phạm nhân nữa, lâu lâu Trình Diệp cũng sẽ một mình ở trong tiểu khu đi tản bộ một chút, hoặc là đi bộ năm phút đồng hồ sang khu thương mại kế bên để mua một vài đồ vật nhỏ hoặc đồ ăn vặt, nhưng nhất định phải mang theo vệ sĩ và tài xế, bất quá bọn họ cũng chỉ đứng xa xa mà thôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt Trình Diệp.
Đối với sự rộng rãi của Tấn Nguyên, Trình Diệp không hề có cảm giác gì.
Dù sao cậu cũng không làm cái gì, Tấn Nguyên có giám sát cậu hay không cùng cũng không đáng kể, huống hồ cậu cũng không thích đi ra ngoài, chỉ những lúc tẻ nhạt mới xuống cửa hàng đồ ngọt dưới lầu mua sữa chua trái cây, cả quá trình xuống lầu lên lầu thậm chí chưa tới mười phút, nếu như không phải bởi vì ngồi quá dài khiến cơ thể bủn rủn, những việc này đều là vệ sĩ làm giúp, cho nên thời gian đi ra ngoài thật sự rất ít.
Lâu lâu lúc đang hoan ái Tấn Nguyên lại hỏi cậu có trách hắn hay không, một chút tự do cũng không cho cậu.
Vào lúc ấy ngay cả mắt Trình Diệp cũng không muốn mở, há mồm liền bịa: "Anh sẽ không hại em, lại nói em cũng không có gì muốn làm, anh có quản em ra sao cũng không ảnh hưởng gì đến em."
Câu nói này như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến cả người Tấn Nguyên đều sôi trào!
Ăn Trình Diệp đến mảnh xương vụn cũng không chừa.
Bất quá, trong mắt những người có mục đích, mặc dù Trình Diệp rất ít khi ra ngoài, nhưng vẫn có người thừa cơ lợi dụng được.
Tỷ như Tạ Ngôn, bản lĩnh của hắn giống như có thể lên trời xuống đất, thế mà lại có thể tận dụng đúng lúc Trình Diệp mới ra cửa tiểu khu liền chặn ở trước mặt cậu, may mà vệ sĩ áo đen nhanh chóng xông tới, dù Trình Diệp đã né ra ngoài hai, ba bước, nhưng cũng làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, mọi người đều sợ hãi vỗ ngực lùi ra xa.
Sắc mặt Trình Diệp nhất thời đen kịt.
Cậu tuy không cùng hàng xóm thân thiết cho lắm, nhưng tuyệt đối không muốn trở mặt với hàng xóm trở, cũng không muốn tiểu khu này sợ cả nhà bọn họ, cậu chỉ muốn làm hộ gia đình phổ thông sinh sống ở đây thôi.
Trình Diệp ra hiệu vệ sĩ tản ra.
Những người này đều được Tấn Nguyên huấn luyện qua, tố chất chuyên nghiệp vững vàng, chủ nhân hiện tại của bọn họ là Trình Diệp, dưới điều kiện Trình Diệp sẽ không bị thương tất cả đều nghe cậu.
Sau khi phán đoán Tạ Ngôn không đủ uy hiếp, vệ sĩ lại nhanh chóng biến mất, một bóng đen chợt lóe, trước mặt Trình Diệp đã không còn ai.
Người xung quanh lại càng tránh lớn thêm một vòng, nhưng bởi vì hiếu kỳ nên không muốn đi, một đám người như xem khỉ làm trò vây Trình Diệp và Tạ Ngôn vào giữa, chỉ trỏ xì xào bàn tán, nghị luận này là ai.
Trong mắt Trình Diệp loé ra vẻ lúng túng, tức giận trừng Tạ Ngôn một cái, mạnh mẽ va vào vai hắn đi ra ngoài.
Tạ Ngôn nhìn hai người cọ vai liếc mắt một cái, sờ sờ mũi đi theo sát.
Trình Diệp cúi đầu đi về phía trước, vốn dự định đi vào cửa hàng đồ ngọt, không chú ý tới là đã chạy qua cửa hàng đó, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thang máy của khu thương mại, cũng may tầng sáu khu thương mại này chính là khu bán đồ ăn, Trình Diệp ấn thang máy, hai tay ôm ngực không kiên nhẫn run chân.
Tạ Ngôn nhìn thang máy trên vách phản chiếu ra hình ảnh, tựa hồ cảm thấy biểu tình thập phần thú vị của cậu lúc này, khóe môi câu lên một độ cong nhạt nhẽo.
Trình Diệp nhìn thấy, lại tàn nhẫn trừng mắt Tạ Ngôn một cái qua phản chiếu của thang máy.
Tạ Ngôn càng cảm thấy buồn cười, thậm chí còn gật gật đầu với cậu, tựa hồ đang hưởng thụ đến cực điểm.
Trình Diệp: "..." Tức à nha.
Cậu đi vào thang máy, rất nhanh liền ấn tầng sáu, tựa hồ muốn chặn đối phương ở bên ngoài, nút nhấn tầng cũng đã sáng, cậu còn hung hăng mà chọt chọt chọt, Tạ Ngôn động tác nhanh hơn cậu nhiều, lắc người một cái cũng chui vào thang máy, bất quá thiếu chút nữa liền bị ép trúng.
Trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, cửa thang máy khép lại trong nháy mắt, Trình Diệp cho 666 một tín hiệu, thang máy đột nhiên một trận kịch liệt rơi xuống, Trình Diệp kinh hô một tiếng, thang máy loảng xoảng ầm một tiếng kịch liệt lay động sau đó ngừng rơi tự do, tựa hồ kẹt lại, mà bên trong đèn vẫn không sáng lên, cửa thang máy lạnh lẽo cũng gắt gao đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Trình Diệp giơ hai tay sờ xoạng vách thang máy, kinh hoảng kêu thành tiếng.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
"A!" Trình Diệp sờ thấy một vật ấm áp, "A ——" một tiếng bỗng nhiên kêu to, cậu ngã phịch xuống, lùi tới sát vách thang máy, phần lưng 'ầm' đụng vào vách, cơn đau khiến cậu ai da ai da than hai tiếng.
"Là tôi, Tạ Ngôn, đừng sợ." âm thanh Tạ Ngôn trong trẻo, mà giờ khắc này nghe thấy lại trơn bóng như ngọc, tựa hồ còn mang theo chút nhiệt độ, trước mắt tuy chưa thấy rõ lắm, nhưng bóng tối lạnh lẽo trong lòng được xua tan đi hơn một nửa.
Trình Diệp nháy mắt sững sờ, thò tay vào túi áo lục loạn, 'leng keng keng' móc ra một chuỗi chìa khóa, cậu thả lỏng mà thở ra một hơi, chùm chìa khóa trên tay có đèn pin nhỏ, chật hẹp đen tối trong không gian bỗng nhiên có một ánh sáng yếu ớt, mặt Tạ Ngôn gần ngay trước mắt, lông mày Trình Diệp nhảy một cái, bất mãn nói: "Anh lui về sau một chút đi, đừng chèn tôi."
Tạ Ngôn dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe lời mà lùi về sau một bước, đứng ở giữa thang máy: "Gặp nhau vài lần rồi, vẫn cảnh giác tôi như vậy, hai ta đều bị nhốt ở đây, tôi có thể làm gì cậu?"
Trình Diệp cũng không ngẩng đầu, móc điện thoại ra dùng sức sờ sờ ấn ấn, Tạ Ngôn nhìn cậu nôn nóng, bật cười nói: "Trong thang máy cậu còn muốn có tín hiệu."
Trình Diệp không lên tiếng, ngẩng mặt liếc hắn một cái, điện thoại xoay mòng mòng, tựa hồ cầm trên tay thì có niềm tin chỗ dựa. Điện thoại và vòng tay cậu đều có gắn máy định vị chuyên dụng, đừng nói trong thang máy, dù có ở trong rương kim loại, nói không chừng cũng có thể bắt được tín hiệu.
Tạ Ngôn ngồi xổm tiến lên hai bước, mặt đối mặt mà ôn nhu nhìn cậu: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Trình Diệp nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.
Tạ Ngôn thấp giọng nói: "Lâm Như, bên kia không thể chờ nữa."
Hiện tại không thể chờ, vậy tại sao hơn mười năm trước lại không tìm đến nguyên chủ, phàm là bà đến sớm hơn một chút thôi, nguyên chủ cũng không đi tới bước đường bán mình, phàm là bà ý chí kiên định đi tìm thêm một chút, không sợ nguyên chủ gây phiền toái gì cho bà, nếu không vì lợi dụng nguyên chủ để âm mưu của mình hoàn thiện hơn bao giờ hết, nguyên chủ cuối cùng cũng sẽ không rơi vào tử địa đáng thương như vây.
Nguyên chủ không tạo mối quan hệ với Tấn Nguyên, Lâm Như từ đầu tới cuối cũng sẽ không xuất hiện.
Tấn Nguyên đặc biệt sủng ái cậu, cho nên Lâm Như trắng trợn đến nhận thân.
Muốn thông qua cậu, chiếm được chỗ tốt ở Tấn Nguyên.
Bất quá... Làm mẹ nguyên chủ, bà vừa vặn thể hiện ra không thể không lo cho mạng của cậu, cũng không dám làm Trình Diệp kinh động, một khi đối nghịch với Tấn Nguyên, kết cục sẽ như thế nào.
Trình Diệp không có chút hảo cảm nào với bà, thậm chí còn có chút oán hận.
Tỉnh táo lên tỉnh táo lên, làm người nhà họ Lâm, sẽ chết sớm hơn mà thôi.
Bạch liên hoa không thích cậu, cái chết có thể tốt đến mức nào chứ.
Trình Diệp hơi cúi đầu, trong yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rên rỉ hơi chút thống khổ, ngẩng mặt lên liền thấy Tạ Ngôn một mặt thống khổ, đỡ vách thang máy chậm rãi trượt xuống.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại không dám tới gần, cũng chỉ tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, phán đoán hắn như vậy rốt cuộc là thật hay là giả bộ.
Tạ Ngôn che ngực, khó khăn thở dốc: "Hạ, hạ đường huyết!"
"Anh là đang bắt nạt tôi chưa từng đọc sách sao?" Trình Diệp nhíu mày nhìn hắn, cậu chỉ thấy người vì hạ đường huyết bỗng nhiên té xỉu, chứ chưa từng thấy vì hạ đường huyết mà khó thở.
"Vâng, là thật đó." Tạ Ngôn đã hoàn toàn không có khí lực, co quắp ngồi dưới đất vô lực thở hổn hển, "Cậu cũng quá vô tình rồi, bình thường không không để ý tôi cũng thôi đi, hiện tại tôi sắp chết rồi cũng không được nhiều thêm một ánh mắt."
"... Tôi thấy anh không giống như hạ đường huyết." Ngoài miệng tuy rằng theo bản năng phản bác, nhưng Trình Diệp thấy sắc mặt hắn quả thật có chút trắng, không yên tâm hỏi, "Anh, anh không sao chứ?"
Cậu trợn tròn cặp mắt tinh tế nhìn nửa ngày, cảm thấy được không được tốt, mũi chân thử thăm dò đá đá bắp chân của hắn đối phương thật không có phản ứng, triệt để bị doạ cho sợ rồi, Trình Diệp hoang mang ngồi xổm xuống, "Tạ Ngôn, anh đừng có chuyện gì nha, anh mà bị gì tôi phải làm sao bây giờ?"
666: "..." Có thể làm sao, cảnh tối lửa tắt đèn này cũng không có champagne cho cậu mở một chai ra ăn mừng đâu.
Trình Diệp cầm lấy cánh tay của hắn, dùng sức siết chặt da thịt hắn: "Anh muốn chết, nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi không phải là phạm nhân giết người, mẹ nó, nếu anh dám chết, tôi liền tìm một đạo sĩ làm cho anh hồn phi phách tán đó, có tin hay không?" Cậu nói, ngón tay trỏ mở mí mắt Tạ Ngôn ra, thấy đầy mắt hắn toàn tròng trắng, rất doạ người.
Tạ Ngôn khắp nơi run rẩy lại suy nhược mà mở miệng: "...Cậu đừng lắc, nếu cậu còn dằn vặt tôi nữa cậu thật sự sẽ thành hung thủ giết người."
Trình Diệp sờ soạng người hắn nửa ngày, cuối cùng cực kỳ xác định hắn là thật sự bị hạ đường huyết, một chút khí lực cũng không có, lúc này mới từ trong túi tiền của mình lấy ra hai thanh sô cô la, roẹt một tiếng xé bọc ra, cắn một miếng.
Tạ Ngôn: "..."
Trình Diệp đứng hình, mím mím môi, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, thói quen."
Cậu nhét vào miệng Tạ Ngôn, bĩu môi thầm thì nói: "Đây chính là sô cô la nhập khẩu của Thụy Sĩ, tiện nghi cho anh."
Tạ Ngôn khó khăn nuốt xuống, một hồi lâu sắc mặt trắng bệch chậm rãi bình thường, ngay cả đôi môi trắng bệch cũng từ từ khôi phục huyết sắc, Trình Diệp lại lôi trong túi áo ra hai viên kẹo sữa bò: "Này, ăn đi."
Tạ Ngôn nuốt nước miếng một cái, cũng không phải thèm, ăn cục kẹo sữa bò: "Trên người cậu có thật nhiều đồ ăn ha." Rõ ràng soca đã bổ sung lại năng lượng cho hắn, hắn liếc mắt nhìn thanh socola cuối cùng trong tay Trình Diệp còn chưa xé ra, trơ mắt nhìn Trình Diệp ăn, thậm chí đều không có dò hỏi hắn có muốn hay không.
Tạ Ngôn: "..."
Trình Diệp bĩu môi: "Anh có nhiều trò gian lắm, như là đến gần, mời uống cà phê ăn đồ ngọt, hiện tại thang máy còn phối hợp với anh bị hư, rồi hạ đường huyết cũng đến thật đúng lúc, ôi chao, tôi nói các anh làm nghề này có thể hạ đường huyết sao, lúc mấu chốt sẽ không hỏng việc à?"
Tạ Ngôn bất đắc dĩ: "... Tôi làm nghề gì, thang máy cũng không phải do tôi làm hỏng, tôi cũng là bởi vì ngày đêm điên đảo, lao tâm mất công tốn sức mới khiến thân thể bị tàn phá, cho nên tôi hiện tại lui khỏi vị trí thứ hai."
Trình Diệp ngồi xổm rất khó chịu, đến sát bên hắn ngồi xuống, tự mình móc ra một bịch lạc rang, chà xát rồi nhai: "Tôi mới từ siêu thị đi ra, bao lớn bao nhỏ đều ở phía sau, bất quá trên người có thủ một chút để ăn trên đường."
Tạ Ngôn nhìn cậu, hỏi: "Ngũ gia đối xử với cậu..., rất tốt."
"Đúng vậy." Trình Diệp trầm mặc nửa ngày, cúi đầu suy tư, "Vừa không được tùy tiện ăn uống linh tinh, lâu lâu còn phải đi tập gym, tôi không thích vận động, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi."
Tạ Ngôn sững sờ, bĩu môi cười nói: "Đồ ăn vặt đúng là nên ăn ít thôi, hắn quản cậu như vậy, vậy cậu muốn rời xa hắn không, Diệp Tử." Hắn đột nhiên quỳ một chân trên đất, cầm lấy tay còn đang nắm đống lạc của Trình Diệp, "Cậu sẽ gặp được người tốt với cậu hơn gấp nhiều lần, Diệp Tử, cậu xứng đáng được tốt hơn bây giờ."
Trình Diệp trầm mặc nháy mắt, dùng hết sức rút tay ra, lại móc một bịch chân gà cay ra gặm, mồm miệng không rõ mà nói: "Tấn Nguyên đối xử với tôi rất tốt."
"Cậu luôn nói hắn rất tối với cậu! Nhưng cậu thì sao! Cậu cảm thấy như thế nào?! Cậu muốn hắn tốt theo cách đó à!" Tạ Ngôn bỗng nhiên mất khống chế, sắc mặt hắn khó coi mà lôi kéo tay Trình Diệp, nghiêng người bước lên, nhích lên trên một chút nữa là đụng vào miệng Trình Diệp.
"Anh... Anh tính làm cái gì?!" Trình Diệp thất kinh, lui về phía sau nhưng lưng đã chạm vách thang máy lạnh lẽo, chỉ có thể nghiêm mặt, mặt trắng bệch mà dùng hai tay đẩy vai Tạ Ngôn, dùng sức đẩy ra xa, miệng cọp gan thỏ mà cảnh cáo, "Anh tốt nhất đừng làm gì, bằng không Tấn Nguyên chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu."
Sau khi nói xong cậu phát hiện, đối phương mạnh hơn cậu nhiều, động tác nhỏ của cậu chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng, nhất thời có chút hoang mang: "Anh, anh căn bản không phải bị hạ đường huyết, anh m* nó là dinh dưỡng quá dư thừa!"
Cậu thật sự không chống lại sức ép của Tạ Ngôn, con ngươi xoay vòng vòng, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng lách mình một cái từ dưới tay Tạ Ngôn lăn một vòng, quay người liền bò sang một bên khác, bị Tạ Ngôn chụp ngã nhào trên đất, cảnh tượng trước mắt trở thành tư thế hổ đói vồ mồi đầy ám muội.
"Tạ Ngôn, không muốn, camera, có camera, anh không nên như vậy, bị thấy được tôi sẽ chết chắc..." Không còn là vấn đề Tấn Nguyên làm gì Tạ Ngôn mà là Tấn Nguyên sẽ trừng phạt cậu.
Tuy đều sẽ khiến Tấn Nguyên tức giận, nhưng hai chuyện này mang một ý nghĩa khác nhau một trời một vực.
Đôi mắt Tạ Ngôn mờ sáng, Tấn Nguyên đúng là cũng chỉ chơi đùa Trình Diệp cho vui mà thôi.
Trong mắt Tấn Nguyên, Trình Diệp không phải là một con người, mà là đồ vật của hắn, điều này có thể thấy được qua cách Tấn Nguyên kiểm soát Trình Diệp, trong đầu Tạ Ngôn có ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng dừng ở suy nghĩ trên và tự cảm thấy vui vẻ.
Cái này mang ý nghĩa Trình Diệp chất chứa oán hận với Tấn Nguyên đã lâu, nếu như hắn cho cậu một cơ hội phản kháng và có thể thoát khỏi Tấn Nguyên mãi mãi, không sợ cậu không hợp tác với hắn.
Tạ Ngôn chôn đầu ở giữa cổ cậu, hít một hơi thật sâu, lệch đầu sang hôn lên khóe môi cậu, hai tay dùng sức xé một cái 'roẹt', áo sơ-mi đơn bạc theo tiếng rách mà rơi xuống, lộ ra một bờ trắng nõn tròn trịa.
Trình Diệp: "..." Đ*t con m* nó, Tấn Nguyên cũng không dám mạnh bạo như vậy với cậu.
Tiếu Sở Bạch, quá lắm rồi, tìm người ly gián cũng thôi đi, tại sao phải tìm người đến sỉ nhục cậu? Là nghĩ bản thân cậu ai cũng có thể 'thượng' hay là muốn thử vận may, nếu thấy Tạ Ngôn cưỡng gian cậu Tấn Nguyên sẽ phản ứng ra sao?
Con ngươi cậu tối đi, tính toán làm thế nào mới có thể đem Tạ Ngôn ra ngũ mã phân thây, đầy vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh! Còn có người đưa ra ý đồ xấu này- Tiếu Sở Bạch... Một người cũng không thể bỏ qua!
666: "..." Tạ Ngôn, 666!
"Cậu là bị ép buộc phải không? Cậu không thích Tấn Nguyên, cậu sợ hắn, cậu đang sợ hắn phải không?!" Tạ Ngôn như mãnh thú bị mất khống chế, điên cuồng gặm cắn môi và hai má cậu.
Trình Diệp kinh hãi, dùng sức nghiêng đầu tránh né, lúc đang chuẩn bị kêu thành tiếng thì mắt sáng lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra, cậu đột nhiên trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn mặt Tấn Nguyên từ lo lắng đến cực điểm chuyển dần thành phẫn nộ.
Thừa dịp Tạ Ngôn sững sờ trong nháy mắt, cậu lách mình một cái trượt chân đến dưới chân Tấn Nguyên, chữ "Tấn ——"mới vừa thoát ra khỏi miệng, nghiêng đầu một cái mọi thứ xung quanh liền chìm vào bóng tối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cứu tui 5000 từ, bởi vậy nay mới đăng nha!!