Chương 5: Nhật ký của Kỳ Dương (5)
Edit: Nananiwe
Hôm nay là ngày 16 tháng 5, đừng hỏi tại sao mấy ngày nay mình không viết nhật ký, đó là vì mình không muốn viết. Còn tại sao ngày 16 tháng 5 mình lại viết ấy hả, thì đương nhiên là vì mình vui rồi.
Sau kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 thì quan hệ giữa mình và Văn Cảnh càng ngày càng tốt, cũng không biết nên miêu tả tốt thế nào nhưng dù sao thì chỉ cần cậu ấy cười với mình một cái là mình sẽ vui vẻ cả ngày.
Bây giờ Văn Cảnh đã tìm một công việc khác rồi, đó là bán bánh mì tại một tiệm bánh mì. Cậu ấy nói cực kỳ thích công việc này, mà hình như mình cũng bắt đầu thích bánh mì hay sao ấy, nếu không thì tại sao ngày nào cũng đi đường vòng tới đó để mua bánh mì chứ. Thế nên mình càng thêm tin tưởng mình thích loại đồ ăn khô này.
Nói đến chuyện làm mình vui nhất thì có lẽ là do hôm nay mình nhận được quà. Mình không thiếu quà, nhưng quà này do Văn Cảnh tặng nên nó không giống những món quà khác.
Đó là một chậu sen đá với những cánh hoa mập mạp.
. Truyện Full
Mặc dù Văn Cảnh nói chỉ cần tưới chút nước là nó có thể sống nhưng mình vẫn lên mạng tra cách chăm sóc sen đá, còn tới tiệm hoa mua thêm chất dinh dưỡng để chăm sóc nó thật tốt.
Văn Cảnh tặng quà cho mình, mình cũng phải mua cái gì đó tặng lại cậu ấy chứ nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ rất lâu thì mình cảm thấy nên tặng lại cậu ấy một chậu sen đá, mỗi người một chậu tốt quá luôn.
Ngày 17 tháng 5, trời nắng. Hôm nay mình tới tiệm hoa mua một chậu sen đá, mang theo chút thích thú ấy đi tới tiệm bánh mì nhìn người đang bận rộn, hơi lo lắng nghĩ chắc cậu ấy sẽ thích chứ nhỉ?
Thấy Văn Cảnh ôm chậu sen đá trong lòng, mình có thể nhìn ra được vui sướng trong mắt cậu ấy. Mình bảo cậu ấy đừng có để nó chết nha, cậu ấy khẽ gật đầu rồi nói mình cũng không thể để chậu sen đá cậu ấy tặng mình chết nhé.
Bây giờ nhớ lại lúc ấy cả hai đều là thiếu niên mới mười bảy mười tám ngây thơ hồn nhiên, nhưng mà như vậy cũng không tệ lắm.
Ngày 21 tháng 5, trời âm u.
Hôm nay trời chẳng đẹp gì hết, tan học mình vẫn đi về cùng Văn Cảnh. Mình còn đang nói giỡn chọc Văn Cảnh cười, ai ngờ vừa ra khỏi cổng trường thì đã thấy mẹ. Vẫn là dáng vẻ kiên cường ấy, thật sự giỏi giang quá mà.
Mình ngồi trong xe vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ nhắc tới cái gì đó nhưng mình không nhớ rõ, trong đầu chỉ toàn nghĩ không biết Văn Cảnh đã về nhà chưa, đã ăn cơm chưa. Chắc thời kỳ phản nghịch của mình tới rồi.
Xe đi vào trong một biệt thự, đây không phải nhà chính trong trí nhớ của mình. Mình nghĩ thấy cũng đúng thôi, nhà chính đã bị dỡ bỏ từ lâu rồi, mình cũng chẳng còn là đứa trẻ một hai tuổi nữa. Hôm nay trong biệt thự ngoài bố mẹ thì còn có mấy người họ hàng cùng tới ăn cơm. Mình không biết bọn họ, nhìn vẻ mặt nịnh hót của bọn họ mình chỉ nhớ tới Văn Cảnh, muốn biết bây giờ Văn Cảnh đang làm gì ghê.
May là mình có mang theo nhật ký, buổi tối mình lấy nhật ký ra rồi bật đèn bàn lên viết những cảm nghĩ của mình về ngày hôm nay. Viết tới đây mình lại nghĩ tới Văn Cảnh, cậu ấy đang làm gì nhỉ? Aiz ╯﹏╰ mình đa sầu đa cảm thật đấy.
Ngày mùng 1 tháng 6, Quốc tế Thiếu nhi.
Hôm nay mình làm ra một chuyện cũng không coi là lớn lắm, đó là rủ Văn Cảnh trốn học. Ha ha ha ha, không ngờ tới đúng không?
Hôm nay mình muốn trải qua ngày Quốc tế Thiếu nhi cùng với Văn Cảnh, chắc do hôm nay là 1/6 nên trên đường phố toàn là hình ảnh người lớn đưa trẻ con đi chơi, cửa hàng nào cũng thấy các bộ trang phục đáng yêu thu hút sự chú ý của mấy bé và cha mẹ chúng.
Con phố chính lại càng đông hơn, người chen chúc đông nghịt không còn lối nào để đi. Mình nhìn Văn Cảnh ở sau lưng, đang định mở miệng bảo cậu ấy kéo mình đi thì cảm giác góc áo mình bị kéo nhẹ, nhìn theo mới biết đó là một đôi tay trắng ngần.
Văn Cảnh cúi đầu, lỗ tai cậu ấy hơi đỏ lên, hình như còn nói gì đó nhưng mình không nghe thấy, có lẽ do đường phố quá ồn. Mình cứ mặc kệ cậu ấy kéo áo mình, bọn mình không ai nói lời nào cứ vậy đi tới một trường tiểu học.
1/6 năm nào trường cũng có tiết mục biểu diễn của các bạn nhỏ, hôm nay mang Văn Cảnh tới đó xem mấy bé biểu diễn đi.
Viết đến đây mình lại phải cảm thán một câu là mấy em nhỏ này diễn hay lắm, trang điểm khiến người ta rất yêu thích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là hai má được tô phấn má hồng đỏ chót, hai mắt to lắm, giữa hai hàng lông mày là một chấm đỏ vừa to vừa tròn, cũng may là các bạn nhỏ vốn đã đáng yêu.
Xem một hồi thì mình kéo Văn Cảnh đi, lý do là đói bụng nên ra ngoài kiếm gì đó ăn. Mình mang Văn Cảnh tới phố ăn vặt phía đông, thấy cái gì thì ăn cái đó.
Mãi cho tới khi mặt trời lặn thì bọn mình mới ngồi xe bus về. Cảm nhận được vai thi thoảng lại có cảm giác nặng, hóa ra là Văn Cảnh đang gật gù bên cạnh. Mình vội giữ đầu cậu ấy đặt lên vai mình để cho cậu ấy ngủ được dễ chịu một chút.
Ai ngờ xe bus lại đột nhiên xóc nảy, mọi người trên xe nghiêng trái nghiêng phải theo quán tính, mình nhìn sang Văn Cảnh ở bên cạnh thì thấy cậu ấy đã bị đánh thức rồi.
Đang định cho Văn Cảnh tựa vào vai mình ngủ. Mình nhìn về phía bác tài bằng ánh mắt rầu rĩ.
Mình biết là không thể trách bác tài, nhưng mình vẫn không vui vì không thể để Văn Cảnh tựa vào vai mình haizz.
Hôm nay là ngày 16 tháng 5, đừng hỏi tại sao mấy ngày nay mình không viết nhật ký, đó là vì mình không muốn viết. Còn tại sao ngày 16 tháng 5 mình lại viết ấy hả, thì đương nhiên là vì mình vui rồi.
Sau kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 thì quan hệ giữa mình và Văn Cảnh càng ngày càng tốt, cũng không biết nên miêu tả tốt thế nào nhưng dù sao thì chỉ cần cậu ấy cười với mình một cái là mình sẽ vui vẻ cả ngày.
Bây giờ Văn Cảnh đã tìm một công việc khác rồi, đó là bán bánh mì tại một tiệm bánh mì. Cậu ấy nói cực kỳ thích công việc này, mà hình như mình cũng bắt đầu thích bánh mì hay sao ấy, nếu không thì tại sao ngày nào cũng đi đường vòng tới đó để mua bánh mì chứ. Thế nên mình càng thêm tin tưởng mình thích loại đồ ăn khô này.
Nói đến chuyện làm mình vui nhất thì có lẽ là do hôm nay mình nhận được quà. Mình không thiếu quà, nhưng quà này do Văn Cảnh tặng nên nó không giống những món quà khác.
Đó là một chậu sen đá với những cánh hoa mập mạp.
. Truyện Full
Mặc dù Văn Cảnh nói chỉ cần tưới chút nước là nó có thể sống nhưng mình vẫn lên mạng tra cách chăm sóc sen đá, còn tới tiệm hoa mua thêm chất dinh dưỡng để chăm sóc nó thật tốt.
Văn Cảnh tặng quà cho mình, mình cũng phải mua cái gì đó tặng lại cậu ấy chứ nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ rất lâu thì mình cảm thấy nên tặng lại cậu ấy một chậu sen đá, mỗi người một chậu tốt quá luôn.
Ngày 17 tháng 5, trời nắng. Hôm nay mình tới tiệm hoa mua một chậu sen đá, mang theo chút thích thú ấy đi tới tiệm bánh mì nhìn người đang bận rộn, hơi lo lắng nghĩ chắc cậu ấy sẽ thích chứ nhỉ?
Thấy Văn Cảnh ôm chậu sen đá trong lòng, mình có thể nhìn ra được vui sướng trong mắt cậu ấy. Mình bảo cậu ấy đừng có để nó chết nha, cậu ấy khẽ gật đầu rồi nói mình cũng không thể để chậu sen đá cậu ấy tặng mình chết nhé.
Bây giờ nhớ lại lúc ấy cả hai đều là thiếu niên mới mười bảy mười tám ngây thơ hồn nhiên, nhưng mà như vậy cũng không tệ lắm.
Ngày 21 tháng 5, trời âm u.
Hôm nay trời chẳng đẹp gì hết, tan học mình vẫn đi về cùng Văn Cảnh. Mình còn đang nói giỡn chọc Văn Cảnh cười, ai ngờ vừa ra khỏi cổng trường thì đã thấy mẹ. Vẫn là dáng vẻ kiên cường ấy, thật sự giỏi giang quá mà.
Mình ngồi trong xe vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ nhắc tới cái gì đó nhưng mình không nhớ rõ, trong đầu chỉ toàn nghĩ không biết Văn Cảnh đã về nhà chưa, đã ăn cơm chưa. Chắc thời kỳ phản nghịch của mình tới rồi.
Xe đi vào trong một biệt thự, đây không phải nhà chính trong trí nhớ của mình. Mình nghĩ thấy cũng đúng thôi, nhà chính đã bị dỡ bỏ từ lâu rồi, mình cũng chẳng còn là đứa trẻ một hai tuổi nữa. Hôm nay trong biệt thự ngoài bố mẹ thì còn có mấy người họ hàng cùng tới ăn cơm. Mình không biết bọn họ, nhìn vẻ mặt nịnh hót của bọn họ mình chỉ nhớ tới Văn Cảnh, muốn biết bây giờ Văn Cảnh đang làm gì ghê.
May là mình có mang theo nhật ký, buổi tối mình lấy nhật ký ra rồi bật đèn bàn lên viết những cảm nghĩ của mình về ngày hôm nay. Viết tới đây mình lại nghĩ tới Văn Cảnh, cậu ấy đang làm gì nhỉ? Aiz ╯﹏╰ mình đa sầu đa cảm thật đấy.
Ngày mùng 1 tháng 6, Quốc tế Thiếu nhi.
Hôm nay mình làm ra một chuyện cũng không coi là lớn lắm, đó là rủ Văn Cảnh trốn học. Ha ha ha ha, không ngờ tới đúng không?
Hôm nay mình muốn trải qua ngày Quốc tế Thiếu nhi cùng với Văn Cảnh, chắc do hôm nay là 1/6 nên trên đường phố toàn là hình ảnh người lớn đưa trẻ con đi chơi, cửa hàng nào cũng thấy các bộ trang phục đáng yêu thu hút sự chú ý của mấy bé và cha mẹ chúng.
Con phố chính lại càng đông hơn, người chen chúc đông nghịt không còn lối nào để đi. Mình nhìn Văn Cảnh ở sau lưng, đang định mở miệng bảo cậu ấy kéo mình đi thì cảm giác góc áo mình bị kéo nhẹ, nhìn theo mới biết đó là một đôi tay trắng ngần.
Văn Cảnh cúi đầu, lỗ tai cậu ấy hơi đỏ lên, hình như còn nói gì đó nhưng mình không nghe thấy, có lẽ do đường phố quá ồn. Mình cứ mặc kệ cậu ấy kéo áo mình, bọn mình không ai nói lời nào cứ vậy đi tới một trường tiểu học.
1/6 năm nào trường cũng có tiết mục biểu diễn của các bạn nhỏ, hôm nay mang Văn Cảnh tới đó xem mấy bé biểu diễn đi.
Viết đến đây mình lại phải cảm thán một câu là mấy em nhỏ này diễn hay lắm, trang điểm khiến người ta rất yêu thích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là hai má được tô phấn má hồng đỏ chót, hai mắt to lắm, giữa hai hàng lông mày là một chấm đỏ vừa to vừa tròn, cũng may là các bạn nhỏ vốn đã đáng yêu.
Xem một hồi thì mình kéo Văn Cảnh đi, lý do là đói bụng nên ra ngoài kiếm gì đó ăn. Mình mang Văn Cảnh tới phố ăn vặt phía đông, thấy cái gì thì ăn cái đó.
Mãi cho tới khi mặt trời lặn thì bọn mình mới ngồi xe bus về. Cảm nhận được vai thi thoảng lại có cảm giác nặng, hóa ra là Văn Cảnh đang gật gù bên cạnh. Mình vội giữ đầu cậu ấy đặt lên vai mình để cho cậu ấy ngủ được dễ chịu một chút.
Ai ngờ xe bus lại đột nhiên xóc nảy, mọi người trên xe nghiêng trái nghiêng phải theo quán tính, mình nhìn sang Văn Cảnh ở bên cạnh thì thấy cậu ấy đã bị đánh thức rồi.
Đang định cho Văn Cảnh tựa vào vai mình ngủ. Mình nhìn về phía bác tài bằng ánh mắt rầu rĩ.
Mình biết là không thể trách bác tài, nhưng mình vẫn không vui vì không thể để Văn Cảnh tựa vào vai mình haizz.