Chương 3
3.
Tôi từng bước theo thiếu gia Từ Đường vào nhà.
Đi được hai bước, Từ Đường quay đầu lại nhìn tôi.
“Sao lại không động đậy rồi, đứng đó đợi ông đây ôm cô sao?”
Tôi lắc đầu chỉ vào đôi dép lê của nữ trên kệ giày.
Có LV, có Balenciaga, có Chanel, toàn là hàng hiệu, nhiều không đếm xuể.
“Tôi…” Tôi giả vờ lúng túng vặn ngón tay. "Tôi … đi đôi dép nào?"
Đôi mắt Từ Đường cười cong lên như trăng lưỡi liềm.
“Cô thích đôi nào?”
“Cái kia ba... ba... “
Sau một hồi lâu ba cũng không có ba ra được cái gì, Từ Đường chán ghét tiếp lời.
“Balenciaga.”
Giọng nói tiếng Anh của thiếu gia còn khá chuẩn.
“Đúng đúng đúng, chính là nhãn hiệu đó, giống với cái trên chân anh.”
“Đây được gọi là đồ đôi.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu lẩm bẩm. "Tôi thích đôi này."
Từ Đường bị tôi chọc buồn cười, giọng điệu dịu đi một chút.
“Balenciaga, cô thích cái này?”
Để được đi đôi dép lê mấy vạn, tôi hận không thể gật gãy cả đầu.
Năm giây sau, thiếu gia bình tĩnh nói. “Vậy cô đi đôi khác đi.”
Tôi: …
Cứ như thế, tôi đi đôi dép lê Chanel đáng lẽ thuộc về Coco. Mấy chục vạn dẫm lên không hề cứng tý nào, rất mềm mại.
Từ Đường nằm dài trên ghế sofa chơi Liên minh huyền thoại, chơi xong một ván thì tôi cũng đã nấu xong một bát mì súp vàng tôm nõn.
"Meo ~"
Nhìn lại thì ra là mèo của Từ Đường. Trông rất phúc hậu.
“Mày đúng là biết ra đúng lúc lắm đấy.”
Từ Đường bế mèo mập vào trong lòng vuốt lông nó vài lần, nó rất ngoan.
"Mùi thơm đó, làm thêm cho Lạc lạc một bát.”
"Lạc... Lạc?"
Tôi sửng sốt, chết tiệt mèo nhà giàu vậy mà cũng có thể áp đảo tôi, đây rõ ràng là biệt danh của tôi mà.
Lặng lẽ nhìn chằm chằm con mèo to béo, tôi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, một nghìn vạn, một nghìn vạn, một nghìn vạn, hôm nay hầu hạ mèo, ngày mai làm chủ người.
“Làm sao vậy, một vạn không đủ sao?”
Tôi cố gắng che đậy bất mãn bị nhân tinh Từ Đường nhìn cái đã nhận ra luôn.
“Đủ rồi.”
Tôi khẩu thị tâm phi gật đầu.
"Mật khẩu."
Lúc hoàn hồn lại thì điện thoại di động của tôi đã nằm trong tay Từ Đường.
"98...12...25"
Động tác đầu ngón tay của Từ Đường dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén va chạm vào nhau, trong vòng mười giây, sau lưng tôi đã toát ra một tầng mồ hôi.
Từ Đường nhếch khóe môi.
“Chuẩn bị trước khá đầy đủ đó chứ.”
981225, là sinh nhật Từ Đường.
{Giọng nữ máy móc: Wechat nhận được 50.000 nhân dân tệ.}
“Thật sự mở quán tạp hóa sao? Cài nhắc nhở quê mùa vậy.”
Thiếu gia ghét bỏ vứt trả lại điện thoại cho tôi.
“Trả cô gấp 5, đừng có bày bộ mặt đó ra với ông đây.”
Điện thoại đang nóng lên sao?
Không phải, là trái tim của tôi!
Tôi sung sướng dẫm lên đôi dép lê Chanel chạy vào bếp.
“Ông yên tâm, lập tức… a… ừm…”
Phấn khích đăng nhập tài khoản, hơi không chú ý, thiếu chút nữa lại ngã sấp mặt trước mặt Từ Đường lần nữa.
Có điều … cứng quá.
“Chỉ toàn nghĩ cách s.à.m s.ỡ ông đây thôi.”
Từ Đường cau mày, dứt khoát buông tay, một chút cũng không dây dưa.
"Cảm ơn ông."
Tôi từ trong khỏi lòng của Từ Đường thiếu gia cơ bụng 8 múi chui ra, và chuồn đi.
Sau khi nấu xong hai bát mì, một lớn một nhỏ, lại đi rửa bát, tôi mới được tự do.
Trước khi lên lầu, Từ Đường thờ ơ liếc nhìn tôi.
"Khiến Coco tức giận bỏ đi, cô ở lại đây hầu hạ ông đây đi.”
"À, cái này..."
Tôi cúi đầu nhìn xuống, ôm khư khư đồng bằng non mềm của mình.
Vị thiếu gia nào đó khóe miệng kịch liệt giật giật.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ chọn một rổ củ cải làm đồ ăn sao?”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt. May mà hắn vẫn là một người kén ăn.
Thiếu gia không nói cho tôi biết tôi sẽ ngủ ở đâu, tôi tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai giờ sau, mười một giờ, tôi ngủ thiếp đi trong căn phòng khách rộng chừng 200 mét vuông.
Lúc Từ Đường bước chân đi tới, đèn đã tắt từ lâu.
Bốn phía im lặng không có ai xung quanh, có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của hắn.
"Nếu muốn chơi, ông đây sẽ cùng mấy người chơi thật vui vẻ."
Trong bóng đêm, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Từ Đường ở trên lầu, nhiệt độ cơ thể còn sót lại do cả ngày tiếp xúc bắt đầu giữa các ngón tay tôi phát nóng, chạm tới trái tim tôi.
Tôi khẽ thở dài.
"Đã lâu không gặp, Từ Đường."
Tôi từng bước theo thiếu gia Từ Đường vào nhà.
Đi được hai bước, Từ Đường quay đầu lại nhìn tôi.
“Sao lại không động đậy rồi, đứng đó đợi ông đây ôm cô sao?”
Tôi lắc đầu chỉ vào đôi dép lê của nữ trên kệ giày.
Có LV, có Balenciaga, có Chanel, toàn là hàng hiệu, nhiều không đếm xuể.
“Tôi…” Tôi giả vờ lúng túng vặn ngón tay. "Tôi … đi đôi dép nào?"
Đôi mắt Từ Đường cười cong lên như trăng lưỡi liềm.
“Cô thích đôi nào?”
“Cái kia ba... ba... “
Sau một hồi lâu ba cũng không có ba ra được cái gì, Từ Đường chán ghét tiếp lời.
“Balenciaga.”
Giọng nói tiếng Anh của thiếu gia còn khá chuẩn.
“Đúng đúng đúng, chính là nhãn hiệu đó, giống với cái trên chân anh.”
“Đây được gọi là đồ đôi.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu lẩm bẩm. "Tôi thích đôi này."
Từ Đường bị tôi chọc buồn cười, giọng điệu dịu đi một chút.
“Balenciaga, cô thích cái này?”
Để được đi đôi dép lê mấy vạn, tôi hận không thể gật gãy cả đầu.
Năm giây sau, thiếu gia bình tĩnh nói. “Vậy cô đi đôi khác đi.”
Tôi: …
Cứ như thế, tôi đi đôi dép lê Chanel đáng lẽ thuộc về Coco. Mấy chục vạn dẫm lên không hề cứng tý nào, rất mềm mại.
Từ Đường nằm dài trên ghế sofa chơi Liên minh huyền thoại, chơi xong một ván thì tôi cũng đã nấu xong một bát mì súp vàng tôm nõn.
"Meo ~"
Nhìn lại thì ra là mèo của Từ Đường. Trông rất phúc hậu.
“Mày đúng là biết ra đúng lúc lắm đấy.”
Từ Đường bế mèo mập vào trong lòng vuốt lông nó vài lần, nó rất ngoan.
"Mùi thơm đó, làm thêm cho Lạc lạc một bát.”
"Lạc... Lạc?"
Tôi sửng sốt, chết tiệt mèo nhà giàu vậy mà cũng có thể áp đảo tôi, đây rõ ràng là biệt danh của tôi mà.
Lặng lẽ nhìn chằm chằm con mèo to béo, tôi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, một nghìn vạn, một nghìn vạn, một nghìn vạn, hôm nay hầu hạ mèo, ngày mai làm chủ người.
“Làm sao vậy, một vạn không đủ sao?”
Tôi cố gắng che đậy bất mãn bị nhân tinh Từ Đường nhìn cái đã nhận ra luôn.
“Đủ rồi.”
Tôi khẩu thị tâm phi gật đầu.
"Mật khẩu."
Lúc hoàn hồn lại thì điện thoại di động của tôi đã nằm trong tay Từ Đường.
"98...12...25"
Động tác đầu ngón tay của Từ Đường dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén va chạm vào nhau, trong vòng mười giây, sau lưng tôi đã toát ra một tầng mồ hôi.
Từ Đường nhếch khóe môi.
“Chuẩn bị trước khá đầy đủ đó chứ.”
981225, là sinh nhật Từ Đường.
{Giọng nữ máy móc: Wechat nhận được 50.000 nhân dân tệ.}
“Thật sự mở quán tạp hóa sao? Cài nhắc nhở quê mùa vậy.”
Thiếu gia ghét bỏ vứt trả lại điện thoại cho tôi.
“Trả cô gấp 5, đừng có bày bộ mặt đó ra với ông đây.”
Điện thoại đang nóng lên sao?
Không phải, là trái tim của tôi!
Tôi sung sướng dẫm lên đôi dép lê Chanel chạy vào bếp.
“Ông yên tâm, lập tức… a… ừm…”
Phấn khích đăng nhập tài khoản, hơi không chú ý, thiếu chút nữa lại ngã sấp mặt trước mặt Từ Đường lần nữa.
Có điều … cứng quá.
“Chỉ toàn nghĩ cách s.à.m s.ỡ ông đây thôi.”
Từ Đường cau mày, dứt khoát buông tay, một chút cũng không dây dưa.
"Cảm ơn ông."
Tôi từ trong khỏi lòng của Từ Đường thiếu gia cơ bụng 8 múi chui ra, và chuồn đi.
Sau khi nấu xong hai bát mì, một lớn một nhỏ, lại đi rửa bát, tôi mới được tự do.
Trước khi lên lầu, Từ Đường thờ ơ liếc nhìn tôi.
"Khiến Coco tức giận bỏ đi, cô ở lại đây hầu hạ ông đây đi.”
"À, cái này..."
Tôi cúi đầu nhìn xuống, ôm khư khư đồng bằng non mềm của mình.
Vị thiếu gia nào đó khóe miệng kịch liệt giật giật.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ chọn một rổ củ cải làm đồ ăn sao?”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt. May mà hắn vẫn là một người kén ăn.
Thiếu gia không nói cho tôi biết tôi sẽ ngủ ở đâu, tôi tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai giờ sau, mười một giờ, tôi ngủ thiếp đi trong căn phòng khách rộng chừng 200 mét vuông.
Lúc Từ Đường bước chân đi tới, đèn đã tắt từ lâu.
Bốn phía im lặng không có ai xung quanh, có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của hắn.
"Nếu muốn chơi, ông đây sẽ cùng mấy người chơi thật vui vẻ."
Trong bóng đêm, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Từ Đường ở trên lầu, nhiệt độ cơ thể còn sót lại do cả ngày tiếp xúc bắt đầu giữa các ngón tay tôi phát nóng, chạm tới trái tim tôi.
Tôi khẽ thở dài.
"Đã lâu không gặp, Từ Đường."