Chương 1
1
"Tối hôm qua anh ở với ai đấy?" Tôi hỏi Chu Hồng Dân.
"Đâu có ai. Vợ à, em đừng nghĩ lung tung." Chu Hồng Dân đáp qua loa, ánh mắt lại hơi lẩn tránh.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Ba lần."
Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu: "Ba lần cái gì?"
Tôi từ từ nở một nụ cười khát máu: "Đây là lần thứ ba tôi cho anh cơ hội quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi."
"Cô bị điên rồi à?" Chu Hồng Dân giận dữ. "Đừng có ỷ vào đứa con trong bụng mà giở quẻ!"
Anh ta nói rồi sập cửa bỏ đi.
Tôi nhìn cánh cửa rung bần bật, chậm rãi mỉm cười.
Chu Hồng Dân, đây là chính anh không cần mạng đấy nhé.
Không ai dám trêu chọc con gái Miêu Cương, trừ mấy kẻ ngốc không biết sự lợi hại của chúng tôi ra sao.
Tôi kế thừa dòng máu Miêu Cương từ bà ngoại, là người có năng lực mạnh nhất dòng tộc từ trước đến nay.
Sau khi sinh hoạt mười mấy năm ở trại người Miêu, tôi thi đại học rồi đặt chân đến phố thị.
Trong mắt mọi người, tôi là con nhỏ nhà quê cục mịch ít nói chả biết cái gì.
Đúng thật là tôi không hiểu biết nhiều cho lắm, ví dụ như tôi không biết Apple là hãng điện thoại, không biết hàng hiệu như LV Chanel, nói tiếng phổ thông cũng chưa sõi lắm.
Lúc mới lên đại học, tôi cố gắng bắt chước cách ăn mặc và điệu bộ cử chỉ của những bạn nữ khác để có thể hòa nhập với xã hội hiện đại.
Đến năm thứ tư, khi ấy tôi đi làm thực tập sinh ở một công ty nọ, quản lý Chu Hồng Dân vừa gặp tôi đã mê như điếu đổ, bày tỏ muốn cưới tôi làm vợ.
Tôi trông phèn chúa lại không biết phối đồ, chìm nghỉm giữa các em gái hiện đại. Trại người Miêu ở quê tôi không giàu có gì cho cam, tiền sinh hoạt của tôi cũng phải giật gấu vá vai mới đủ sinh tồn trên đất thị thành, khắp người tôi tỏa ra mùi nghèo nàn lạc hậu. Cộng thêm tính lầm lì ít nói, lại còn thường xuyên chui vào ngóc ngách rừng rú tìm nơi yên tĩnh để tu luyện nên tôi lạc quẻ với cộng đồng lắm. Bốn năm nay không ai đoái hoài đến tôi, không ngờ vừa vào công ty đã được chàng trai anh tuấn hào phóng dịu dàng quan tâm như này!
"Miêu Miêu, sự chất phác của em khiến tim anh rung động. Em rất thuần khiết, chẳng như đám con gái ngoài kia." Chu Hồng Dân tặng tôi hoa hồng, chân thành thổ lộ với ánh mắt chứa chan tình cảm.
Anh ta tuấn tú cao lớn, lại là quản lý trong công ty, nghe nói nhà cũng rất giàu có.
"Miêu Miêu, bà được con nhà giàu để mắt đến rồi kìa." Các cô gái vào cùng đợt với tôi ghen tỵ nói.
Tôi hân hoan cho là tình yêu của đời mình rốt cuộc cũng tìm đến.
Người chưa hề có mảnh tình vắt vai là tôi đây bị Chu Hồng Dân dịu dàng dỗ ngon dỗ ngọt đến choáng váng đầu óc, đồng ý làm bạn gái của anh ta và từ đó mở ra cánh cửa dẫn lối đến cuộc tình tinh khôi tuyệt vời.
Trời mưa anh ta sẽ che ô cho tôi, anh ta nắm tay tôi đi trên đường, cuối tuần anh ta mời tôi đi hẹn hò ăn cơm xem phim…
Hết thảy mộng ảo như miêu tả trong phim thần tượng.
Vỏn vẹn một tháng mà tình cảm của tôi với Chu Hồng Dân và Chu Yến đã đi lên như tên lửa.
Chu Yến là em gái ruột của Chu Hồng Dân, trông rất ngọt ngào ngoan ngoãn. Nghe nói cô ta bị bệnh tim bẩm sinh nên mỗi lần Chu Hồng Dân nhắc đến cô ta thì đều xót xa lắm.
Quan hệ của anh em nhà này tốt vô cùng, Chu Yến thường xuyên xuất hiện trong những buổi hẹn hò của tôi và Chu Hồng Dân, ngọt ngào gọi tôi là chị dâu và dẫn chúng tôi đi ăn món ngon.
Tích lũy tháng ngày, tình cảm giữa tôi và cô ta dần dà cũng sâu nặng phải biết.
Tôi gọi điện thoại về, nói cho người nhà biết mình đang yêu Chu Hồng Dân. Gia đình tôi hỏi: "Nhà bọn họ yên tâm để cho nó lấy con á?"
"Là chính anh ấy nhất định ở bên con chứ con đâu chủ động trêu chọc gì." Tôi giải thích. "Anh ấy thích con thật mà."
"Nếu như đôi bên đều thật lòng thì chưa chắc đã không được. Sau này con phải đối xử tử tế với người ta đấy." Bà ngoại dặn.
Tôi gật đầu bảo vâng.
Con gái Miêu Cương không thích lòng vòng, tôi hỏi thẳng Chu Hồng Dân: "Anh yêu em không?"
Chu Hồng Dân nói: "Miêu Miêu, anh yêu em, tuyệt đối không hề nói dối!"
Để chứng minh mình yêu tôi, anh ta đưa tôi về gặp bố mẹ. Kết quả bố mẹ anh ta vừa nhìn thấy tôi đã cho phép Chu Hồng Dân kết hôn với tôi, chỉ riêng Chu Yến hơi cáu giận.
Chu Hồng Dân kéo Chu Yến vào phòng nói chuyện một lát, lúc trở ra cô ta đã chấp nhận sự thật rằng sắp sửa tôi sẽ thành chị dâu cô ta.
Được đàng trai chúc phúc thuận lợi suôn sẻ như vậy làm tôi lâng lâng như đang trong mơ.
Chu Hồng Dân nhanh chóng cầu hôn tôi.
Tôi cảm thấy tiến độ này quá nhanh, anh ta đáng thương nói mấy câu kiểu: ‘Có phải em chỉ định chơi đùa với anh không?’ hòng làm tôi xiêu lòng. Tôi nói: "Cho em một ngày suy nghĩ đã."
Theo phong tục trại người Miêu chúng tôi thì con gái có thể cưới ba chồng. Bình thường đàn ông e ngại con gái Miêu Cương, hiếm khi có ai chủ động cầu hôn, toàn là gái Miêu tự mình chọn đàn ông, chọn trúng ai thì người đó bắt buộc phải cưới.
Lần đầu tiên tôi gặp được người theo đuổi nồng nhiệt như thế cho nên tôi quyết định lấy anh ta làm chồng.
Tôi về phòng bỏ cổ trùng vào một cái hộp nhỏ. Hôm sau tôi gặp anh ta, nói rõ thân phận của mình cho anh ta biết: "Hồng Dân, chúng ta định kết hôn nên em cũng nói thật với anh. Em là con gái Miêu Cương, sau này trừ anh thì em còn phải cưới thêm hai người chồng nữa. Anh có thể chấp nhận không?"
Khóe miệng Chu Hồng Dân giật giật, một hồi lâu sau anh ta mới nói: "Thôi được rồi, ai bảo em là bé iu của anh cơ chứ."
Tôi nói thêm: "Chúng em có quy củ, lấy chồng nhất định phải gieo cổ vào người chồng, khiến chồng thề trước cổ trùng rằng cả đời không phản bội. Anh có chịu không?"
Chu Hồng Dân không hề coi lời tôi là thật, cười hì hì nói: "Đương nhiên là chịu rồi!"
Thế là anh ta lập lời thề trước cái hộp nhỏ của tôi: "Nếu tôi phản bội Miêu Nguyệt thì cả sinh mệnh lẫn vận khí đều thuộc về cô ấy."
"Bé iu, ok. Anh đã thề xong, chúng mình động phòng thôi." Chu Hồng Dân vội vàng nhào tới.
Tôi dịu dàng vuốt mặt anh ta: "Chịu khó chút nha."
Ngón tay tôi gảy nhẹ một cái, cổ trùng trong cái hộp bay vào cơ thể Chu Hồng Dân.
Từ đây có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Tôi sống lâu trăm tuổi thì anh ta cũng sẽ sống lâu trăm tuổi, lại chẳng bệnh tật gì được.
Nhưng nếu anh ta phản bội tôi thì sẽ bị cổ trùng nhấm nuốt từng tí một để nuôi dưỡng trùng mẹ trong cơ thể tôi.
2
Gần như ngày nào anh ta cũng quấn lấy tôi đòi vào nhà nghỉ, tôi ngoan ngoãn thuận theo, hưởng thụ khoái cảm xác thịt.
Tôi đề cập chuyện đi đăng kí kết hôn thì Chu Hồng Dân liếc ngang liếc dọc đánh trống lảng, hành vi trốn tránh của anh ta khiến tôi hơi nghi ngờ.
Mặc dù con gái Miêu Cương chỉ cần hoàn thành nghi thức gieo cổ là đã nên duyên vợ chồng, nhưng tôi đang sống ở xã hội hiện đại, Chu Hồng Dân lại là người thành phố, có thế nào cũng nên nhập gia tùy tục.
"Mẹ anh bảo sinh con xong đã rồi mới kết hôn." Chu Hồng Dân bất đắc dĩ nói.
Tôi nhíu mày: "Nhưng theo như em tìm hiểu thì nếu chưa kết hôn đã sinh con thì việc xin hộ khẩu trong thành phố lớn lằng nhằng lắm... Như này đi, nếu anh không muốn đi đăng kí thì theo em về trại sống. Anh không nỡ bỏ lại bố mẹ và em gái thì chúng ta cũng có thể đón bố mẹ cùng đi..."
Mặt Chu Hồng Dân biến sắc, lắc đầu: "Không, sao nhà anh có thể theo em về quê sống được?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu: "Ý của anh là để mình em mang con về trại á?"
Chu Hồng Dân lập tức bác bỏ: "Không được!"
Tôi lại hỏi: "Vậy đến cùng là anh muốn như thế nào?"
Chu Hồng Dân bực bội vò đầu, đêm đó anh ta gọi điện thoại đến cả tiếng đồng hồ.
Anh ta cố ý đi ra ngoài ban công, còn đóng cửa kính để tránh tôi nhưng tai tôi thính lắm, tôi nghe được một giọng nữ đang khóc truyền ra từ điện thoại. Quen ghê, hình như là Chu Yến?
Tôi không khẳng định được.
Ngày hôm sau Chu Hồng Dân cười híp mắt nói với tôi: "Đi, đi đăng kí kết hôn nào."
Cứ thế chúng tôi thành vợ chồng hợp pháp mà chẳng có lễ hỏi hay đồ cưới, không làm tiệc rượu, thậm chí còn không báo tin mừng với hàng xóm và người thân.
Tôi không hiểu tại sao nhưng nghĩ suy cho cùng là Chu Hồng Dân chịu thiệt nên đành tôn trọng quyết định của anh ta một chút.
Sau khi cưới, tôi đến ở biệt thự nhà họ Chu. Ngày nào Chu Hồng Dân cũng nỗ lực tạo em bé nên chẳng mấy mà tôi đã mang thai. Cả nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm.
"Miêu Miêu, chúng ta chọc ối làm xét nghiệm giới tính đi. Nếu là con trai thì giữ lại, là con gái thì phá."
Khi tôi mang thai được hai tháng, Chu Hồng Dân đã nói với tôi như vậy.
Tôi phật ý cực kỳ: "Bất kể là trai hay gái đều phải giữ!"
Tộc Miêu chúng tôi khó đậu thai bé gái bởi vì chỉ có con gái mới có thể kế thừa huyết mạch.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Chu Hồng Dân nói.
Anh ta dẫn tôi đến một bệnh viện tư nhân lấy máu rồi gửi sang Hồng Kông kiểm tra giới tính, rất nhanh đã có kết quả gửi về.
Là con trai.
Tôi hơi thất vọng nhưng xốc lại tinh thần nhanh chóng. Tương lai còn dài, kiểu gì tôi cũng sẽ sinh được một cô con gái kế thừa huyết mạch của mình.
Cả nhà Chu Hồng Dân vui mừng hớn hở.
Chu Yến ngả đầu vào bụng tôi nghe động tĩnh một hồi, cười nói: "Chị dâu, đợi khi nào thằng bé chào đời em sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Tôi hơi cảm động: "Cảm ơn em."
Từ ấy người nhà họ Chu chăm sóc tôi cẩn thận từng li từng tí, liên tục cho tôi ăn đồ bổ.
Tôi không thích mấy thứ đó tý nào nhưng vì con nên vẫn yên lặng chịu đựng.
Lúc cái thai được ba tháng, bỗng một ngày tôi cảm nhận được trùng mẹ đang dao động kịch liệt …
Chu Hồng Dân phản bội tôi!
Nói thật, tôi khá ngạc nhiên đấy.
Mấy ngàn năm nay, chưa hề có ông chồng nào dám phản bội con gái Miêu Cương chúng tôi, bởi vì bản chất của cuộc hôn nhân này là quan hệ chủ - tớ với cầu nối là cổ trùng, tính mạng của chồng hoàn toàn nằm trong tay chúng tôi.
Lúc kết hôn tôi đã trình bày hậu quả rất rõ ràng cho Chu Hồng Dân rồi mà anh ta còn dám phản bội tôi ư?
Theo cảm ứng của cổ trùng, tôi bắt một chiếc xe, bảo tài xế cứ thẳng hướng nam mà chạy. Khoảng bốn mươi phút sau, tôi đến một nhà nghỉ tình yêu.
Bước xuống khỏi xe, mùi vị tôi cảm nhận được càng lúc càng nồng nặc.
Tránh mặt lễ tân, tôi lên tầng đến thẳng phòng số 504, giơ tay gõ cửa.
Cửa mở ra, Chu Hồng Dân xuất hiện. Có vẻ như anh ta vừa mới tắm rửa xong nên đang mặc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc ngắn sũng nước.
Thấy tôi, anh ta sững sờ, lắp bắp hỏi: "Miêu Miêu? Sao em lại ở đây?"
Tôi đẩy anh ta ra, đi vào trong.
Chăn mền trên giường lộn xộn, rất giống cảnh tượng sau khi tôi và Chu Hồng Dân mây mưa hồi trước.
Tôi hung dữ trừng Chu Hồng Dân.
"Miêu Miêu, anh..." Anh ta bối rối ra mặt, chân tay luống cuống đứng ở ngưỡng cửa.
Phòng vệ sinh cạnh đó vang lên tiếng nước, tôi đi đến gõ gõ cửa.
Tiếng nước bên trong ngừng lại, ngay sau đó cánh cửa hé mở, một bóng người quen thuộc đi ra.
"Đừng vội mà..." Giọng nữ mập mờ ỡm ờ cất lên.
Cô gái đụng mặt tôi, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, mãi mới khô khốc chào: "... Chị dâu."
Giây phút nhìn thấy cô gái này, tôi không tin được vào mắt mình.
Bởi vì cô ta chính là Chu Yến.
3
Hôm nay tôi đến bắt gian là đã liệu trước sẽ có một con bé ất ơ nào đó rồi nhưng nghĩ nát óc cũng không ngờ nổi con bé này lại là Chu Yến!
Cô ta là em gái ruột của Chu Hồng Dân đấy!
Tôi không dám tin nhìn chằm chằm hai người họ: "Các người đang làm gì?"
Chu Yến hốt hoảng nhìn sang Chu Hồng Dân.
Anh ta lập tức kéo cô ta ra phía sau mình: "Miêu Miêu, trước đó bọn anh uống chút rượu nên thuê phòng nghỉ ngơi thôi mà."
Tôi hỏi vặn lại: "Vậy hai người vừa mới làm gì đó? Ngủ trên cùng một cái giường à?"
Chu Yến tái mặt siết chặt áo choàng tắm.
Chu Hồng Dân: "Sao có thể được? Anh và Chu Yến là anh em ruột mà! Vừa rồi... Vừa rồi bọn anh chơi game."
Mặt Chu Yến thoáng khôi phục màu sắc, cô ta gật đầu nói: "À đúng đúng đúng, chúng em đang chơi game."
Chu Hồng Dân và Chu Yến đúng là có thường xuyên kết nối mạng chơi game cùng nhau, nhưng chơi game có cần cố tình vào nhà nghỉ thuê phòng không?
"Chị dâu chị đừng hung dữ như thế, hai anh em bọn em thân nhau mà, không cần phải ghen bóng ghen gió đến vậy chứ?"
Chu Yến nhìn tôi chằm chằm, tay khoác chặt cánh tay Chu Hồng Dân, dịu dàng nói: "Chị dâu, Hồng Dân là chồng chị nhưng cũng là anh trai của em, nếu bàn về tình cảm thì em với anh trai còn sâu đậm hơn chị đấy."
Có ý gì?
Tôi nhíu mày.
Chu Yến lấy điện thoại di động ra tìm video, đó là video về một cô gái đang khóc lóc kể lể.
Nội dung cơ bản là anh trai cô nàng có bạn gái, cô nàng gửi tin nhắn Wechat nhờ anh trai mang cho ít đồ, kết quả bị bạn gái kia mắng là ‘trà xanh’.
Trong video cô gái vừa khóc vừa nói: "Chẳng lẽ anh trai yêu đương thì em gái không thể giữ liên lạc với anh trai mình luôn hả?"
Dưới phần bình luận, mọi người đều mắng bạn gái của anh trai, còn có người nói: [Nếu em để loại phụ nữ này làm chị dâu mình thì đây chính là lỗi của em.]
Chờ tôi xem hết, Chu Yến lấy lại điện thoại nói: "Chị dâu, hiện tại chị đã hiểu chưa? Chị là bạn gái của anh trai em, em là em gái của anh ấy, chị không được ghen bậy."
Tôi nhíu chặt mày, cứ thấy sai sai nhưng không biết phải phản bác thế nào.
Chu Hồng Dân và Chu Yến là anh em ruột, có thế nào cũng không thể mây mưa với nhau được. Có lẽ thật sự thuê phòng để chơi game ha?
Nhưng mà cổ trùng không biết nói dối, một giờ trước, Chu Hồng Dân chắc chắn đã quan hệ với ai đó!
Chẳng lẽ Chu Yến ở lại phòng để che đậy giúp con nhỏ kia?
Dù thế nào thì Chu Hồng Dân cũng đã phản bội tôi!
Cổ trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi nên điên cuồng giãy dụa, anh ta kêu lên thảm thiết ngồi thụp xuống.
Chu Yến vội vàng đỡ anh ta: "Anh, anh sao thế?"
"Bụng đau quá." Chu Hồng Dân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đi bệnh viện! Nhanh đi bệnh viện!"
Cuối cùng, Chu Yến gọi xe cứu thương đưa Chu Hồng Dân đến bệnh viện gần nhất.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thờ ơ nhìn theo
"Tối hôm qua anh ở với ai đấy?" Tôi hỏi Chu Hồng Dân.
"Đâu có ai. Vợ à, em đừng nghĩ lung tung." Chu Hồng Dân đáp qua loa, ánh mắt lại hơi lẩn tránh.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Ba lần."
Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu: "Ba lần cái gì?"
Tôi từ từ nở một nụ cười khát máu: "Đây là lần thứ ba tôi cho anh cơ hội quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi."
"Cô bị điên rồi à?" Chu Hồng Dân giận dữ. "Đừng có ỷ vào đứa con trong bụng mà giở quẻ!"
Anh ta nói rồi sập cửa bỏ đi.
Tôi nhìn cánh cửa rung bần bật, chậm rãi mỉm cười.
Chu Hồng Dân, đây là chính anh không cần mạng đấy nhé.
Không ai dám trêu chọc con gái Miêu Cương, trừ mấy kẻ ngốc không biết sự lợi hại của chúng tôi ra sao.
Tôi kế thừa dòng máu Miêu Cương từ bà ngoại, là người có năng lực mạnh nhất dòng tộc từ trước đến nay.
Sau khi sinh hoạt mười mấy năm ở trại người Miêu, tôi thi đại học rồi đặt chân đến phố thị.
Trong mắt mọi người, tôi là con nhỏ nhà quê cục mịch ít nói chả biết cái gì.
Đúng thật là tôi không hiểu biết nhiều cho lắm, ví dụ như tôi không biết Apple là hãng điện thoại, không biết hàng hiệu như LV Chanel, nói tiếng phổ thông cũng chưa sõi lắm.
Lúc mới lên đại học, tôi cố gắng bắt chước cách ăn mặc và điệu bộ cử chỉ của những bạn nữ khác để có thể hòa nhập với xã hội hiện đại.
Đến năm thứ tư, khi ấy tôi đi làm thực tập sinh ở một công ty nọ, quản lý Chu Hồng Dân vừa gặp tôi đã mê như điếu đổ, bày tỏ muốn cưới tôi làm vợ.
Tôi trông phèn chúa lại không biết phối đồ, chìm nghỉm giữa các em gái hiện đại. Trại người Miêu ở quê tôi không giàu có gì cho cam, tiền sinh hoạt của tôi cũng phải giật gấu vá vai mới đủ sinh tồn trên đất thị thành, khắp người tôi tỏa ra mùi nghèo nàn lạc hậu. Cộng thêm tính lầm lì ít nói, lại còn thường xuyên chui vào ngóc ngách rừng rú tìm nơi yên tĩnh để tu luyện nên tôi lạc quẻ với cộng đồng lắm. Bốn năm nay không ai đoái hoài đến tôi, không ngờ vừa vào công ty đã được chàng trai anh tuấn hào phóng dịu dàng quan tâm như này!
"Miêu Miêu, sự chất phác của em khiến tim anh rung động. Em rất thuần khiết, chẳng như đám con gái ngoài kia." Chu Hồng Dân tặng tôi hoa hồng, chân thành thổ lộ với ánh mắt chứa chan tình cảm.
Anh ta tuấn tú cao lớn, lại là quản lý trong công ty, nghe nói nhà cũng rất giàu có.
"Miêu Miêu, bà được con nhà giàu để mắt đến rồi kìa." Các cô gái vào cùng đợt với tôi ghen tỵ nói.
Tôi hân hoan cho là tình yêu của đời mình rốt cuộc cũng tìm đến.
Người chưa hề có mảnh tình vắt vai là tôi đây bị Chu Hồng Dân dịu dàng dỗ ngon dỗ ngọt đến choáng váng đầu óc, đồng ý làm bạn gái của anh ta và từ đó mở ra cánh cửa dẫn lối đến cuộc tình tinh khôi tuyệt vời.
Trời mưa anh ta sẽ che ô cho tôi, anh ta nắm tay tôi đi trên đường, cuối tuần anh ta mời tôi đi hẹn hò ăn cơm xem phim…
Hết thảy mộng ảo như miêu tả trong phim thần tượng.
Vỏn vẹn một tháng mà tình cảm của tôi với Chu Hồng Dân và Chu Yến đã đi lên như tên lửa.
Chu Yến là em gái ruột của Chu Hồng Dân, trông rất ngọt ngào ngoan ngoãn. Nghe nói cô ta bị bệnh tim bẩm sinh nên mỗi lần Chu Hồng Dân nhắc đến cô ta thì đều xót xa lắm.
Quan hệ của anh em nhà này tốt vô cùng, Chu Yến thường xuyên xuất hiện trong những buổi hẹn hò của tôi và Chu Hồng Dân, ngọt ngào gọi tôi là chị dâu và dẫn chúng tôi đi ăn món ngon.
Tích lũy tháng ngày, tình cảm giữa tôi và cô ta dần dà cũng sâu nặng phải biết.
Tôi gọi điện thoại về, nói cho người nhà biết mình đang yêu Chu Hồng Dân. Gia đình tôi hỏi: "Nhà bọn họ yên tâm để cho nó lấy con á?"
"Là chính anh ấy nhất định ở bên con chứ con đâu chủ động trêu chọc gì." Tôi giải thích. "Anh ấy thích con thật mà."
"Nếu như đôi bên đều thật lòng thì chưa chắc đã không được. Sau này con phải đối xử tử tế với người ta đấy." Bà ngoại dặn.
Tôi gật đầu bảo vâng.
Con gái Miêu Cương không thích lòng vòng, tôi hỏi thẳng Chu Hồng Dân: "Anh yêu em không?"
Chu Hồng Dân nói: "Miêu Miêu, anh yêu em, tuyệt đối không hề nói dối!"
Để chứng minh mình yêu tôi, anh ta đưa tôi về gặp bố mẹ. Kết quả bố mẹ anh ta vừa nhìn thấy tôi đã cho phép Chu Hồng Dân kết hôn với tôi, chỉ riêng Chu Yến hơi cáu giận.
Chu Hồng Dân kéo Chu Yến vào phòng nói chuyện một lát, lúc trở ra cô ta đã chấp nhận sự thật rằng sắp sửa tôi sẽ thành chị dâu cô ta.
Được đàng trai chúc phúc thuận lợi suôn sẻ như vậy làm tôi lâng lâng như đang trong mơ.
Chu Hồng Dân nhanh chóng cầu hôn tôi.
Tôi cảm thấy tiến độ này quá nhanh, anh ta đáng thương nói mấy câu kiểu: ‘Có phải em chỉ định chơi đùa với anh không?’ hòng làm tôi xiêu lòng. Tôi nói: "Cho em một ngày suy nghĩ đã."
Theo phong tục trại người Miêu chúng tôi thì con gái có thể cưới ba chồng. Bình thường đàn ông e ngại con gái Miêu Cương, hiếm khi có ai chủ động cầu hôn, toàn là gái Miêu tự mình chọn đàn ông, chọn trúng ai thì người đó bắt buộc phải cưới.
Lần đầu tiên tôi gặp được người theo đuổi nồng nhiệt như thế cho nên tôi quyết định lấy anh ta làm chồng.
Tôi về phòng bỏ cổ trùng vào một cái hộp nhỏ. Hôm sau tôi gặp anh ta, nói rõ thân phận của mình cho anh ta biết: "Hồng Dân, chúng ta định kết hôn nên em cũng nói thật với anh. Em là con gái Miêu Cương, sau này trừ anh thì em còn phải cưới thêm hai người chồng nữa. Anh có thể chấp nhận không?"
Khóe miệng Chu Hồng Dân giật giật, một hồi lâu sau anh ta mới nói: "Thôi được rồi, ai bảo em là bé iu của anh cơ chứ."
Tôi nói thêm: "Chúng em có quy củ, lấy chồng nhất định phải gieo cổ vào người chồng, khiến chồng thề trước cổ trùng rằng cả đời không phản bội. Anh có chịu không?"
Chu Hồng Dân không hề coi lời tôi là thật, cười hì hì nói: "Đương nhiên là chịu rồi!"
Thế là anh ta lập lời thề trước cái hộp nhỏ của tôi: "Nếu tôi phản bội Miêu Nguyệt thì cả sinh mệnh lẫn vận khí đều thuộc về cô ấy."
"Bé iu, ok. Anh đã thề xong, chúng mình động phòng thôi." Chu Hồng Dân vội vàng nhào tới.
Tôi dịu dàng vuốt mặt anh ta: "Chịu khó chút nha."
Ngón tay tôi gảy nhẹ một cái, cổ trùng trong cái hộp bay vào cơ thể Chu Hồng Dân.
Từ đây có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Tôi sống lâu trăm tuổi thì anh ta cũng sẽ sống lâu trăm tuổi, lại chẳng bệnh tật gì được.
Nhưng nếu anh ta phản bội tôi thì sẽ bị cổ trùng nhấm nuốt từng tí một để nuôi dưỡng trùng mẹ trong cơ thể tôi.
2
Gần như ngày nào anh ta cũng quấn lấy tôi đòi vào nhà nghỉ, tôi ngoan ngoãn thuận theo, hưởng thụ khoái cảm xác thịt.
Tôi đề cập chuyện đi đăng kí kết hôn thì Chu Hồng Dân liếc ngang liếc dọc đánh trống lảng, hành vi trốn tránh của anh ta khiến tôi hơi nghi ngờ.
Mặc dù con gái Miêu Cương chỉ cần hoàn thành nghi thức gieo cổ là đã nên duyên vợ chồng, nhưng tôi đang sống ở xã hội hiện đại, Chu Hồng Dân lại là người thành phố, có thế nào cũng nên nhập gia tùy tục.
"Mẹ anh bảo sinh con xong đã rồi mới kết hôn." Chu Hồng Dân bất đắc dĩ nói.
Tôi nhíu mày: "Nhưng theo như em tìm hiểu thì nếu chưa kết hôn đã sinh con thì việc xin hộ khẩu trong thành phố lớn lằng nhằng lắm... Như này đi, nếu anh không muốn đi đăng kí thì theo em về trại sống. Anh không nỡ bỏ lại bố mẹ và em gái thì chúng ta cũng có thể đón bố mẹ cùng đi..."
Mặt Chu Hồng Dân biến sắc, lắc đầu: "Không, sao nhà anh có thể theo em về quê sống được?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu: "Ý của anh là để mình em mang con về trại á?"
Chu Hồng Dân lập tức bác bỏ: "Không được!"
Tôi lại hỏi: "Vậy đến cùng là anh muốn như thế nào?"
Chu Hồng Dân bực bội vò đầu, đêm đó anh ta gọi điện thoại đến cả tiếng đồng hồ.
Anh ta cố ý đi ra ngoài ban công, còn đóng cửa kính để tránh tôi nhưng tai tôi thính lắm, tôi nghe được một giọng nữ đang khóc truyền ra từ điện thoại. Quen ghê, hình như là Chu Yến?
Tôi không khẳng định được.
Ngày hôm sau Chu Hồng Dân cười híp mắt nói với tôi: "Đi, đi đăng kí kết hôn nào."
Cứ thế chúng tôi thành vợ chồng hợp pháp mà chẳng có lễ hỏi hay đồ cưới, không làm tiệc rượu, thậm chí còn không báo tin mừng với hàng xóm và người thân.
Tôi không hiểu tại sao nhưng nghĩ suy cho cùng là Chu Hồng Dân chịu thiệt nên đành tôn trọng quyết định của anh ta một chút.
Sau khi cưới, tôi đến ở biệt thự nhà họ Chu. Ngày nào Chu Hồng Dân cũng nỗ lực tạo em bé nên chẳng mấy mà tôi đã mang thai. Cả nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm.
"Miêu Miêu, chúng ta chọc ối làm xét nghiệm giới tính đi. Nếu là con trai thì giữ lại, là con gái thì phá."
Khi tôi mang thai được hai tháng, Chu Hồng Dân đã nói với tôi như vậy.
Tôi phật ý cực kỳ: "Bất kể là trai hay gái đều phải giữ!"
Tộc Miêu chúng tôi khó đậu thai bé gái bởi vì chỉ có con gái mới có thể kế thừa huyết mạch.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Chu Hồng Dân nói.
Anh ta dẫn tôi đến một bệnh viện tư nhân lấy máu rồi gửi sang Hồng Kông kiểm tra giới tính, rất nhanh đã có kết quả gửi về.
Là con trai.
Tôi hơi thất vọng nhưng xốc lại tinh thần nhanh chóng. Tương lai còn dài, kiểu gì tôi cũng sẽ sinh được một cô con gái kế thừa huyết mạch của mình.
Cả nhà Chu Hồng Dân vui mừng hớn hở.
Chu Yến ngả đầu vào bụng tôi nghe động tĩnh một hồi, cười nói: "Chị dâu, đợi khi nào thằng bé chào đời em sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Tôi hơi cảm động: "Cảm ơn em."
Từ ấy người nhà họ Chu chăm sóc tôi cẩn thận từng li từng tí, liên tục cho tôi ăn đồ bổ.
Tôi không thích mấy thứ đó tý nào nhưng vì con nên vẫn yên lặng chịu đựng.
Lúc cái thai được ba tháng, bỗng một ngày tôi cảm nhận được trùng mẹ đang dao động kịch liệt …
Chu Hồng Dân phản bội tôi!
Nói thật, tôi khá ngạc nhiên đấy.
Mấy ngàn năm nay, chưa hề có ông chồng nào dám phản bội con gái Miêu Cương chúng tôi, bởi vì bản chất của cuộc hôn nhân này là quan hệ chủ - tớ với cầu nối là cổ trùng, tính mạng của chồng hoàn toàn nằm trong tay chúng tôi.
Lúc kết hôn tôi đã trình bày hậu quả rất rõ ràng cho Chu Hồng Dân rồi mà anh ta còn dám phản bội tôi ư?
Theo cảm ứng của cổ trùng, tôi bắt một chiếc xe, bảo tài xế cứ thẳng hướng nam mà chạy. Khoảng bốn mươi phút sau, tôi đến một nhà nghỉ tình yêu.
Bước xuống khỏi xe, mùi vị tôi cảm nhận được càng lúc càng nồng nặc.
Tránh mặt lễ tân, tôi lên tầng đến thẳng phòng số 504, giơ tay gõ cửa.
Cửa mở ra, Chu Hồng Dân xuất hiện. Có vẻ như anh ta vừa mới tắm rửa xong nên đang mặc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc ngắn sũng nước.
Thấy tôi, anh ta sững sờ, lắp bắp hỏi: "Miêu Miêu? Sao em lại ở đây?"
Tôi đẩy anh ta ra, đi vào trong.
Chăn mền trên giường lộn xộn, rất giống cảnh tượng sau khi tôi và Chu Hồng Dân mây mưa hồi trước.
Tôi hung dữ trừng Chu Hồng Dân.
"Miêu Miêu, anh..." Anh ta bối rối ra mặt, chân tay luống cuống đứng ở ngưỡng cửa.
Phòng vệ sinh cạnh đó vang lên tiếng nước, tôi đi đến gõ gõ cửa.
Tiếng nước bên trong ngừng lại, ngay sau đó cánh cửa hé mở, một bóng người quen thuộc đi ra.
"Đừng vội mà..." Giọng nữ mập mờ ỡm ờ cất lên.
Cô gái đụng mặt tôi, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, mãi mới khô khốc chào: "... Chị dâu."
Giây phút nhìn thấy cô gái này, tôi không tin được vào mắt mình.
Bởi vì cô ta chính là Chu Yến.
3
Hôm nay tôi đến bắt gian là đã liệu trước sẽ có một con bé ất ơ nào đó rồi nhưng nghĩ nát óc cũng không ngờ nổi con bé này lại là Chu Yến!
Cô ta là em gái ruột của Chu Hồng Dân đấy!
Tôi không dám tin nhìn chằm chằm hai người họ: "Các người đang làm gì?"
Chu Yến hốt hoảng nhìn sang Chu Hồng Dân.
Anh ta lập tức kéo cô ta ra phía sau mình: "Miêu Miêu, trước đó bọn anh uống chút rượu nên thuê phòng nghỉ ngơi thôi mà."
Tôi hỏi vặn lại: "Vậy hai người vừa mới làm gì đó? Ngủ trên cùng một cái giường à?"
Chu Yến tái mặt siết chặt áo choàng tắm.
Chu Hồng Dân: "Sao có thể được? Anh và Chu Yến là anh em ruột mà! Vừa rồi... Vừa rồi bọn anh chơi game."
Mặt Chu Yến thoáng khôi phục màu sắc, cô ta gật đầu nói: "À đúng đúng đúng, chúng em đang chơi game."
Chu Hồng Dân và Chu Yến đúng là có thường xuyên kết nối mạng chơi game cùng nhau, nhưng chơi game có cần cố tình vào nhà nghỉ thuê phòng không?
"Chị dâu chị đừng hung dữ như thế, hai anh em bọn em thân nhau mà, không cần phải ghen bóng ghen gió đến vậy chứ?"
Chu Yến nhìn tôi chằm chằm, tay khoác chặt cánh tay Chu Hồng Dân, dịu dàng nói: "Chị dâu, Hồng Dân là chồng chị nhưng cũng là anh trai của em, nếu bàn về tình cảm thì em với anh trai còn sâu đậm hơn chị đấy."
Có ý gì?
Tôi nhíu mày.
Chu Yến lấy điện thoại di động ra tìm video, đó là video về một cô gái đang khóc lóc kể lể.
Nội dung cơ bản là anh trai cô nàng có bạn gái, cô nàng gửi tin nhắn Wechat nhờ anh trai mang cho ít đồ, kết quả bị bạn gái kia mắng là ‘trà xanh’.
Trong video cô gái vừa khóc vừa nói: "Chẳng lẽ anh trai yêu đương thì em gái không thể giữ liên lạc với anh trai mình luôn hả?"
Dưới phần bình luận, mọi người đều mắng bạn gái của anh trai, còn có người nói: [Nếu em để loại phụ nữ này làm chị dâu mình thì đây chính là lỗi của em.]
Chờ tôi xem hết, Chu Yến lấy lại điện thoại nói: "Chị dâu, hiện tại chị đã hiểu chưa? Chị là bạn gái của anh trai em, em là em gái của anh ấy, chị không được ghen bậy."
Tôi nhíu chặt mày, cứ thấy sai sai nhưng không biết phải phản bác thế nào.
Chu Hồng Dân và Chu Yến là anh em ruột, có thế nào cũng không thể mây mưa với nhau được. Có lẽ thật sự thuê phòng để chơi game ha?
Nhưng mà cổ trùng không biết nói dối, một giờ trước, Chu Hồng Dân chắc chắn đã quan hệ với ai đó!
Chẳng lẽ Chu Yến ở lại phòng để che đậy giúp con nhỏ kia?
Dù thế nào thì Chu Hồng Dân cũng đã phản bội tôi!
Cổ trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi nên điên cuồng giãy dụa, anh ta kêu lên thảm thiết ngồi thụp xuống.
Chu Yến vội vàng đỡ anh ta: "Anh, anh sao thế?"
"Bụng đau quá." Chu Hồng Dân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. "Đi bệnh viện! Nhanh đi bệnh viện!"
Cuối cùng, Chu Yến gọi xe cứu thương đưa Chu Hồng Dân đến bệnh viện gần nhất.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thờ ơ nhìn theo