Chương : 1
Edit: Xanh Lá
“Đường Khanh, đời này em đừng hòng chạy trốn!”
Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên từ nơi sâu thẳm trong ký ức, người nào đó cả kinh đột nhiên run lập cập.
Lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói hết sức điềm nhiên, “Làm sao vậy?”
Đường Khanh vừa vỗ ngực vừa cắn răng nói: “Còn thế nào nữa, đang nghĩ đến người đàn ông bệnh thần kinh đã hại chết ta.”
Cô vốn là một mỹ nữ sống trong thế kỷ 21, vào ngày đó không hiểu sao lại bị một kẻ bệnh thần kinh bắt cóc, làm hại cô trong lúc chạy trốn liền bị xe đâm. Rõ là cái tên bệnh thần kinh kia có ngoại hình vượt trội, khí chất càng thêm thượng thừa, nhưng khổ nỗi đầu óc lại có bệnh, luôn miệng nói mình bị cô vứt bỏ!
Đùa gì vậy, Đường Khanh cô sao có thể là loại người bội tình bạc nghĩa kia?!
Cô chính là cô, gái, nhỏ, ngây, thơ ngay cả bạn trai cũng chưa từng có đấy!
Thế mà lại bị một tên bệnh thần kinh hại cho mất luôn cả mạng, còn bị một cái hệ thống rác rưởi trói buộc, bắt cô xuyên đến các thế giới khác nhau, trải nghiệm một phen cái gì mà nữ pháo hôi* đi cứu vớt thế giới.
(*) Nữ pháo hôi: Nữ phụ chuyên làm vật hy sinh vì lợi ích của người khác (còn gọi là “kẻ chết thay”)
Vừa nghe đến “cứu vớt thế giới” còn tưởng cao thượng vĩ đại cỡ nào, kỳ thật chính là để cô xuyên đến các thế giới khác nhau, cứu vớt các nam chính, khiến bọn họ không hắc hóa mà nảy sinh ý muốn hủy diệt thế giới của mình. Nhưng người mà theo lý thuyết đã được nhận định là nhân vật chính thì sao còn cần đến nhân vật phụ tôm tép như cô tới cứu vớt đây? Đó chính là vì trong các thế giới này có bug, nên mới cần người bên ngoài như cô tới sửa.
Đương nhiên, những lời này đều là do hệ thống rác rưởi kia nói, còn có phải thật hay không thì cô cũng mặc kệ. Dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, điểm tích lũy tăng lên đủ để cô trở lại thế giới cũ là được rồi.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới khôi phục giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi trước hết đừng động đến người kia, dù sao ngươi sớm muộn cũng có thể trở về, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ.” Nói đến đây, không biết nghĩ tới điều gì mà ngay cả hệ thống chỉ gồm một đám số liệu như hắn cũng tự dưng rùng mình, “Đường Khanh, trong lúc làm nhiệm vụ không thể nảy sinh tình cảm với bất cứ kẻ nào, ta nghĩ hẳn là ngươi đã biết hậu quả.”
Hậu quả dĩ nhiên là bị trừ điểm, cưỡng ép rời khỏi thế giới, thậm chí ở thế giới sau còn bị gia tăng trừng phạt.
Tuy nhiên, Đường Khanh nghe xong lại tức điên người, “Chuyện đó có thể trách ta à? Ta đều hành động theo y kịch bản đó! Ai biết nam chính kia có phải bị bệnh hay không, bỏ qua nữ chính ngốc bạch ngọt không cần mà cứ thế chạy tới bám lấy ta! Mà nói này, ta nảy sinh tình cảm bao giờ chứ?”
Hệ thống nghẹn lời. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thật ra cũng không tính là cô vi phạm quy định, hơn nữa cô cũng rất thảm, loại nhiệm vụ nam chính hắc hóa này đúng là không mấy ai vui vẻ tiếp nhận, vì chỉ cần không cẩn thận một chút là game over luôn.
Sau khi Đường Khanh phát tiết xong, đột nhiên nhớ đến điểm tích lũy lần này, thoáng chốc liền uể oải nói: “Lần này ta được bao nhiêu điểm?”
“Chờ ta tra một chút.” Hệ thống nói xong, tiếp theo lại trầm mặc, nhiệm vụ vốn tưởng sẽ bị hệ thống chủ đánh giá thất bại, không ngờ lại được thông qua với điểm tuyệt đối!
Quá lâu không thấy tiếng đáp lại, tâm trạng Đường Khanh dần trầm xuống, “Có phải thất bại hay không?”
Hệ thống sửng sốt hồi lâu, lúc này mới tìm lại được giọng nói, “Nhiệm vụ…… xuất sắc hoàn thành. Theo cấp bậc cho điểm của thế giới này, chính là đạt điểm tuyệt đối.”
Nghe vậy, Đường Khanh vốn đang uể oải liền lập tức vui vẻ nói: “Vậy đến thế giới sau đi.”
“Được.”
Trời đất lập tức quay cuồng. Lần nữa mở mắt ra, Đường Khanh liền nhìn thấy một khuê phòng nữ tử kiểu cổ hết sức xa hoa, mà trong khuê phòng này cũng phảng phất hương thuốc thoang thoảng.
“Hệ thống, kỹ năng bổ sung lần này của ta là gì vậy?” Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Đường Khanh im lặng hỏi trong đầu.
Tốt xấu gì cũng là người cứu vớt thế giới, không có chút bàn tay vàng thì làm sao cứu vớt được, cho nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ, Đường Khanh đều có thêm một kỹ năng cần thiết, mà hiện tại cô mới có được ba kỹ năng, lần lượt là dung mạo xinh đẹp, giỏi chơi nhạc cụ (thổi sáo) và tài nghệ nấu ăn.
“Y thuật.”
“Cuối cùng cũng không phải kỹ năng râu ria.” Tưởng tượng đến mấy kỹ năng vô dụng lúc trước, Đường Khanh tỏ vẻ rất mệt tâm.
Hệ thống cũng không dự định tán gẫu, vì thế liền nói thẳng: “Bắt đầu truyền tư liệu của thế giới……”
Mười năm trước, Đại Vân triều bị diệt, hoàng đế Kỳ Quốc tuy kiêu dũng thiện chiến nhưng không tránh được cảnh anh hùng xế bóng lúc tuổi già, các nhi tử của ông ta vì đế vị mà tranh đến ngươi chết ta sống, trong đó Túc Vương thân mang quái bệnh nên chẳng hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế kia, nhưng đám huynh đệ của hắn lại không cho là vậy. Cho nên, dưới các loại âm mưu quỷ kế, nữ tử mà Túc Vương yêu thương lại bị làm nhục rồi giết hại, sau đó còn bị người ta vứt xác nơi hoang dã, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn, cực kỳ thê thảm.
Người yêu bị độc thủ hãm hại như thế, Túc Vương liền biến thành sứ giả Tu La, dấy lên gió tanh mưa máu ở Đại Kỳ triều, cuối cùng khiến dân chúng lầm than, trời giận người oán.
Nam chính: Kỳ Quân Túc
Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, cứu vớt Kỳ Quốc
Lần này xuyên qua, thân phận của Đường Khanh là pháo hôi có thực lực, chỉ là thân phận này khiến người ta cảm thấy hơi châm biếm, đó chính là công chúa tiền triều, có tên Vân Chỉ, mà mẫu phi của nàng ta chính là con gái của Viện thủ Thái Y Viện (người đứng đầu Thái Y Viện). Thân là cháu gái duy nhất của Viện thủ, y thuật của nàng ta dĩ nhiên phải lợi hại rồi, chỉ có điều nếu đổi thành người bình thường khác thì hẳn sẽ ẩn nấp bên cạnh nam chính để tìm thời cơ báo thù rửa hận, nhưng nguyên chủ lại là nữ tử chỉ coi trọng vinh hoa phú quý, nên sau khi nàng ta dùng y thuật chữa khỏi cho nam chính, liền liên thủ với người ta hãm hại nữ chính, quả thực cũng góp phần tạo nên kết quả nam chính hắc hóa.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến giọng nói của một tỳ nữ.
“Vân cô nương, Vương gia mời ngài qua một chuyến.”
Vương gia cũng chính là nam chính của thế giới này, Kỳ Quân Túc. Lúc này trời đã tối rồi, gọi cô đến hẳn tám chín phần mười là do độc trong cơ thể tái phát.
Đường Khanh tiêu hóa một chút tư liệu của thế giới này, liền mang theo hòm thuốc bước ra ngoài, nhìn tỳ nữ hết sức cung kính đang đứng ở cửa, cô khẽ mỉm cười nói: “Dẫn đường đi.”
Vì muốn đạt được vinh hoa phú quý, nguyên chủ đã giấu đi toàn bộ bản chất ngạo mạn ác độc của mình, thậm chí còn ngụy trang thành dáng vẻ ôn nhu thiện lương. Cũng may Đường Khanh không phải tay mới, chút kỹ thuật diễn này vẫn không thể thiếu được. Chỉ là khi cô đi vào phòng ngủ của Túc Vương, nhìn nam chính cao cao tại thượng, trong lòng bỗng dưng hơi thấp thỏm một chút.
Trường bào màu đen, vạt áo và cổ tay áo đều có hoa văn thêu bằng chỉ vàng, đôi tay thon dài lộ ra dưới ống tay áo rộng, nhưng chỉ đôi tay trống trơn kia đã mang cảm giác nguy hiểm không nói thành lời.
Người như vậy, thật sự vẫn còn chưa hắc hóa sao?
Lần đầu tiên, Đường Khanh có nghi vấn như vậy.
“Yên tâm, đây quả thực vẫn chưa tính là hắc hóa.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng, nhưng Đường Khanh lại không dám phân tâm.
Người như vậy, quỷ biết có thể đột nhiên nổi điên hay không, cô không muốn tự dưng chịu tội.
“Tham kiến Vương gia.” Đường Khanh hành lễ theo dáng vẻ trong trí nhớ, tiếp theo mới chậm rãi đi đến bên cạnh Kỳ Quân Túc, “Vương gia, dân nữ mạo phạm.” Nói xong, cô liền chuyên tâm bắt mạch.
Nếu nói nguyên chủ chỉ đơn giản phát hiện một chút bệnh trạng của hắn, ví dụ như chứng mất ngủ, thì Đường Khanh lại có thể chẩn đoán chính xác, thậm chí cũng thoáng hiểu ra, vì sao hắn lại thô bạo như vậy.
Trong người có hơn hai mươi loại độc, đêm không thể ngủ, toàn thân dễ nóng đến phát rồ, nhất là cái thứ quan trọng nhất kia lại không thể dùng được, đây quả thực chính là vũ nhục tôn nghiêm của nam nhân này nha!
Đường Khanh đột nhiên có chút thông cảm với Kỳ Quân Túc, cũng hơi hiểu được vì sao toàn bộ người trong Túc Vương phủ, thậm chí là toàn bộ người Kỳ Quốc đều sợ hắn. Một người như vậy hẳn có sống cũng chẳng còn gì lưu luyến cả.
“Đường Khanh, đời này em đừng hòng chạy trốn!”
Giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên từ nơi sâu thẳm trong ký ức, người nào đó cả kinh đột nhiên run lập cập.
Lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói hết sức điềm nhiên, “Làm sao vậy?”
Đường Khanh vừa vỗ ngực vừa cắn răng nói: “Còn thế nào nữa, đang nghĩ đến người đàn ông bệnh thần kinh đã hại chết ta.”
Cô vốn là một mỹ nữ sống trong thế kỷ 21, vào ngày đó không hiểu sao lại bị một kẻ bệnh thần kinh bắt cóc, làm hại cô trong lúc chạy trốn liền bị xe đâm. Rõ là cái tên bệnh thần kinh kia có ngoại hình vượt trội, khí chất càng thêm thượng thừa, nhưng khổ nỗi đầu óc lại có bệnh, luôn miệng nói mình bị cô vứt bỏ!
Đùa gì vậy, Đường Khanh cô sao có thể là loại người bội tình bạc nghĩa kia?!
Cô chính là cô, gái, nhỏ, ngây, thơ ngay cả bạn trai cũng chưa từng có đấy!
Thế mà lại bị một tên bệnh thần kinh hại cho mất luôn cả mạng, còn bị một cái hệ thống rác rưởi trói buộc, bắt cô xuyên đến các thế giới khác nhau, trải nghiệm một phen cái gì mà nữ pháo hôi* đi cứu vớt thế giới.
(*) Nữ pháo hôi: Nữ phụ chuyên làm vật hy sinh vì lợi ích của người khác (còn gọi là “kẻ chết thay”)
Vừa nghe đến “cứu vớt thế giới” còn tưởng cao thượng vĩ đại cỡ nào, kỳ thật chính là để cô xuyên đến các thế giới khác nhau, cứu vớt các nam chính, khiến bọn họ không hắc hóa mà nảy sinh ý muốn hủy diệt thế giới của mình. Nhưng người mà theo lý thuyết đã được nhận định là nhân vật chính thì sao còn cần đến nhân vật phụ tôm tép như cô tới cứu vớt đây? Đó chính là vì trong các thế giới này có bug, nên mới cần người bên ngoài như cô tới sửa.
Đương nhiên, những lời này đều là do hệ thống rác rưởi kia nói, còn có phải thật hay không thì cô cũng mặc kệ. Dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, điểm tích lũy tăng lên đủ để cô trở lại thế giới cũ là được rồi.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới khôi phục giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi trước hết đừng động đến người kia, dù sao ngươi sớm muộn cũng có thể trở về, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ.” Nói đến đây, không biết nghĩ tới điều gì mà ngay cả hệ thống chỉ gồm một đám số liệu như hắn cũng tự dưng rùng mình, “Đường Khanh, trong lúc làm nhiệm vụ không thể nảy sinh tình cảm với bất cứ kẻ nào, ta nghĩ hẳn là ngươi đã biết hậu quả.”
Hậu quả dĩ nhiên là bị trừ điểm, cưỡng ép rời khỏi thế giới, thậm chí ở thế giới sau còn bị gia tăng trừng phạt.
Tuy nhiên, Đường Khanh nghe xong lại tức điên người, “Chuyện đó có thể trách ta à? Ta đều hành động theo y kịch bản đó! Ai biết nam chính kia có phải bị bệnh hay không, bỏ qua nữ chính ngốc bạch ngọt không cần mà cứ thế chạy tới bám lấy ta! Mà nói này, ta nảy sinh tình cảm bao giờ chứ?”
Hệ thống nghẹn lời. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thật ra cũng không tính là cô vi phạm quy định, hơn nữa cô cũng rất thảm, loại nhiệm vụ nam chính hắc hóa này đúng là không mấy ai vui vẻ tiếp nhận, vì chỉ cần không cẩn thận một chút là game over luôn.
Sau khi Đường Khanh phát tiết xong, đột nhiên nhớ đến điểm tích lũy lần này, thoáng chốc liền uể oải nói: “Lần này ta được bao nhiêu điểm?”
“Chờ ta tra một chút.” Hệ thống nói xong, tiếp theo lại trầm mặc, nhiệm vụ vốn tưởng sẽ bị hệ thống chủ đánh giá thất bại, không ngờ lại được thông qua với điểm tuyệt đối!
Quá lâu không thấy tiếng đáp lại, tâm trạng Đường Khanh dần trầm xuống, “Có phải thất bại hay không?”
Hệ thống sửng sốt hồi lâu, lúc này mới tìm lại được giọng nói, “Nhiệm vụ…… xuất sắc hoàn thành. Theo cấp bậc cho điểm của thế giới này, chính là đạt điểm tuyệt đối.”
Nghe vậy, Đường Khanh vốn đang uể oải liền lập tức vui vẻ nói: “Vậy đến thế giới sau đi.”
“Được.”
Trời đất lập tức quay cuồng. Lần nữa mở mắt ra, Đường Khanh liền nhìn thấy một khuê phòng nữ tử kiểu cổ hết sức xa hoa, mà trong khuê phòng này cũng phảng phất hương thuốc thoang thoảng.
“Hệ thống, kỹ năng bổ sung lần này của ta là gì vậy?” Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Đường Khanh im lặng hỏi trong đầu.
Tốt xấu gì cũng là người cứu vớt thế giới, không có chút bàn tay vàng thì làm sao cứu vớt được, cho nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ, Đường Khanh đều có thêm một kỹ năng cần thiết, mà hiện tại cô mới có được ba kỹ năng, lần lượt là dung mạo xinh đẹp, giỏi chơi nhạc cụ (thổi sáo) và tài nghệ nấu ăn.
“Y thuật.”
“Cuối cùng cũng không phải kỹ năng râu ria.” Tưởng tượng đến mấy kỹ năng vô dụng lúc trước, Đường Khanh tỏ vẻ rất mệt tâm.
Hệ thống cũng không dự định tán gẫu, vì thế liền nói thẳng: “Bắt đầu truyền tư liệu của thế giới……”
Mười năm trước, Đại Vân triều bị diệt, hoàng đế Kỳ Quốc tuy kiêu dũng thiện chiến nhưng không tránh được cảnh anh hùng xế bóng lúc tuổi già, các nhi tử của ông ta vì đế vị mà tranh đến ngươi chết ta sống, trong đó Túc Vương thân mang quái bệnh nên chẳng hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế kia, nhưng đám huynh đệ của hắn lại không cho là vậy. Cho nên, dưới các loại âm mưu quỷ kế, nữ tử mà Túc Vương yêu thương lại bị làm nhục rồi giết hại, sau đó còn bị người ta vứt xác nơi hoang dã, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn, cực kỳ thê thảm.
Người yêu bị độc thủ hãm hại như thế, Túc Vương liền biến thành sứ giả Tu La, dấy lên gió tanh mưa máu ở Đại Kỳ triều, cuối cùng khiến dân chúng lầm than, trời giận người oán.
Nam chính: Kỳ Quân Túc
Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, cứu vớt Kỳ Quốc
Lần này xuyên qua, thân phận của Đường Khanh là pháo hôi có thực lực, chỉ là thân phận này khiến người ta cảm thấy hơi châm biếm, đó chính là công chúa tiền triều, có tên Vân Chỉ, mà mẫu phi của nàng ta chính là con gái của Viện thủ Thái Y Viện (người đứng đầu Thái Y Viện). Thân là cháu gái duy nhất của Viện thủ, y thuật của nàng ta dĩ nhiên phải lợi hại rồi, chỉ có điều nếu đổi thành người bình thường khác thì hẳn sẽ ẩn nấp bên cạnh nam chính để tìm thời cơ báo thù rửa hận, nhưng nguyên chủ lại là nữ tử chỉ coi trọng vinh hoa phú quý, nên sau khi nàng ta dùng y thuật chữa khỏi cho nam chính, liền liên thủ với người ta hãm hại nữ chính, quả thực cũng góp phần tạo nên kết quả nam chính hắc hóa.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến giọng nói của một tỳ nữ.
“Vân cô nương, Vương gia mời ngài qua một chuyến.”
Vương gia cũng chính là nam chính của thế giới này, Kỳ Quân Túc. Lúc này trời đã tối rồi, gọi cô đến hẳn tám chín phần mười là do độc trong cơ thể tái phát.
Đường Khanh tiêu hóa một chút tư liệu của thế giới này, liền mang theo hòm thuốc bước ra ngoài, nhìn tỳ nữ hết sức cung kính đang đứng ở cửa, cô khẽ mỉm cười nói: “Dẫn đường đi.”
Vì muốn đạt được vinh hoa phú quý, nguyên chủ đã giấu đi toàn bộ bản chất ngạo mạn ác độc của mình, thậm chí còn ngụy trang thành dáng vẻ ôn nhu thiện lương. Cũng may Đường Khanh không phải tay mới, chút kỹ thuật diễn này vẫn không thể thiếu được. Chỉ là khi cô đi vào phòng ngủ của Túc Vương, nhìn nam chính cao cao tại thượng, trong lòng bỗng dưng hơi thấp thỏm một chút.
Trường bào màu đen, vạt áo và cổ tay áo đều có hoa văn thêu bằng chỉ vàng, đôi tay thon dài lộ ra dưới ống tay áo rộng, nhưng chỉ đôi tay trống trơn kia đã mang cảm giác nguy hiểm không nói thành lời.
Người như vậy, thật sự vẫn còn chưa hắc hóa sao?
Lần đầu tiên, Đường Khanh có nghi vấn như vậy.
“Yên tâm, đây quả thực vẫn chưa tính là hắc hóa.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng, nhưng Đường Khanh lại không dám phân tâm.
Người như vậy, quỷ biết có thể đột nhiên nổi điên hay không, cô không muốn tự dưng chịu tội.
“Tham kiến Vương gia.” Đường Khanh hành lễ theo dáng vẻ trong trí nhớ, tiếp theo mới chậm rãi đi đến bên cạnh Kỳ Quân Túc, “Vương gia, dân nữ mạo phạm.” Nói xong, cô liền chuyên tâm bắt mạch.
Nếu nói nguyên chủ chỉ đơn giản phát hiện một chút bệnh trạng của hắn, ví dụ như chứng mất ngủ, thì Đường Khanh lại có thể chẩn đoán chính xác, thậm chí cũng thoáng hiểu ra, vì sao hắn lại thô bạo như vậy.
Trong người có hơn hai mươi loại độc, đêm không thể ngủ, toàn thân dễ nóng đến phát rồ, nhất là cái thứ quan trọng nhất kia lại không thể dùng được, đây quả thực chính là vũ nhục tôn nghiêm của nam nhân này nha!
Đường Khanh đột nhiên có chút thông cảm với Kỳ Quân Túc, cũng hơi hiểu được vì sao toàn bộ người trong Túc Vương phủ, thậm chí là toàn bộ người Kỳ Quốc đều sợ hắn. Một người như vậy hẳn có sống cũng chẳng còn gì lưu luyến cả.