Chương 12
Hoắc Văn Hứa dẫn Tô Hoài đi chơi mấy ngày qua, rốt cuộc cũng sắp xếp ổn thoả cho cô, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia anh nghĩ tới đưa cô đến nhà họ hàng để người ta giúp nuôi hai năm đến khi cô tốt nghiệp trung học, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, chắc hẳn phải có người chăm sóc.
Nhưng sau này trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy từ nhỏ anh được người khác tâng bốc khen ngợi, chưa bao giờ cần cúi đầu, nhưng cũng biết cái từ ăn nhờ ở đậu này bao hàm quá nhiều ấm ức và bất lực.
Anh nghĩ có lẽ cô cũng không muốn.
Con trai mấy ngày đi sớm về trễ không thấy được mặt, hôm nay ban ngày đột nhiên trở về nhà, ba mẹ Hoắc còn rất bất ngờ.
"Đây là chú họ con." Ba Hoắc hất cằm với người ngồi trên ghế sô pha đối diện, ra hiệu cho con trai chào hỏi người ta.
Hoắc Văn Hứa nâng mí mắt nhìn sang.
Hoắc Phong Huy đối diện với ánh mắt thờ ơ của Hoắc Văn Hứa, mồ hôi sau lưng chảy xuống, đột nhiên đứng dậy.
Ba Hoắc xua tay với ông ta: "Em ngồi là được."
Nhà họ Hoắc rất chính trực, bất luận là ai tới cửa, chỉ cần là đi vào cửa nhà này, trước giờ nhà họ Hoắc sẽ không mặt lạnh nhìn người ta, người nhỏ trong nhà nên chào hỏi thì phải chào hỏi, đây là phép lịch sự cơ bản nhất.
Trước kia, Hoắc Văn Hứa đều là chào hỏi xong thì rời đi, nhưng hôm nay có chút thú vị, cho nên anh đi tới ngồi xuống bên cạnh ba mình.
"Hôm nay không đi ra ngoài à? Bạn bè gặp hết rồi?" Ba Hoắc hỏi.
"Nên gặp cũng gặp rồi." Hoắc Văn Hứa giao áo khoác cho bảo mẫu, thờ ơ nói, "Ngày đó con còn gặp chú họ đấy."
"À?" Chân mày ba Hoắc cau lại với trình độ không thể thấy.
Danh tiếng bên ngoài của Hoắc Phong Huy không tốt lắm, ba Hoắc cũng có nghe nói, hai người bọn họ sẽ gặp nhau ở chỗ nào?
Nghĩ tới những chuyện này, Hoắc Phong Huy có chút không vui nhìn Hoắc Văn Hứa, chơi đội cứu hộ của con không tốt sao? Bớt tham dự chuyện của thế giới muôn màu này đi.
"Trùng hợp, trùng hợp mà thôi." Lòng Hoắc Phong Huy thấp thỏm, "Là gặp nhau ở quán cà phê." Có thể lăn lộn đến trước mặt ba Hoắc đều là yêu tinh thành người, một ánh mắt cũng biết ông đang suy nghĩ gì, đây là sợ con trai mình không học được cái tốt.
"Ô, con còn đến quán cà phê à?" Ba Hoắc thả lỏng một chút, bèn trêu ghẹo con trai, "Ba cho rằng ngày nào con cũng lăn lộn trong núi."
"Lăn lộn xong thì đi uống." Hoắc Văn Hứa nói.
Ba Hoắc cười mắng một câu, nói với Hoắc Phong Huy: "Chê cười rồi, trước giờ nó nói chuyện không đoan chính, hôm nay vừa đúng lúc, nếu không thì cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Buổi chiều ba giờ, ba Hoắc giữ người ở lại ăn cơm, ý ngoài lời là nếu không có chuyện gì thì ông ta có thể đi rồi.
Hôm nay ông không đến công ty, nghĩ con trai sắp đi rồi, mấy ngày qua bản thân có thể ở nhà thì chỉ ở nhà, nói không chừng có thể gặp con trai, hai người nói thêm vài câu, không ngờ Hoắc Phong Huy đến nhà.
Tóm lại là họ hàng nhà mình, đến nhà thì không đuổi được.
Nếu có chuyện thì cũng nói nhanh, nói xong thì đi đi.
Hoắc Phong Huy lập tức nói: "Em còn có chuyện, cũng không ở lại nữa, Tổng giám đốc Hoắc, em đi trước."
Kể từ ngày Hoắc Văn Hứa dẫn Tô Hoài rời đi, cách một ngày, Hoắc Văn Hứa lại một mình đến tìm ông ta.
Ngày đó ở trong một căn phòng riêng, Hoắc Văn Hứa chống cằm ngồi trên ghế sô pha nhìn ông ta, một tên nhóc vừa tốt nghiệp trung học thiếu chút nữa dọa cho ông ta tè ra quần.
Đi từ trong phòng riêng ra, Hoắc Phong Huy đi tìm Tô Vận Khải, xử lý ổn thỏa chuyện Tô Hoài rời nhà họ Tô.
Hoắc Phong Huy không nói rõ với Tô Vận Khải, dù sao cũng là một chuyện mất mặt.
Tô Vận Khải cho rằng Hoắc Phong Huy đã giải quyết Tô Hoài, bèn biết thời biết thế để cho Tô Hoài rời đi.
Hoắc Phong Huy cho Tô Vận Khải một số tiền lớn, chuyện trước kia đồng ý với ông ta cũng thực hiện rồi.
Chuyện này không thể truyền ra ngoài, một là mất mặt bản thân ông ta, hai là sẽ đắc tội nhà họ Hoắc, thái tử nhà họ Hoắc tranh một người phụ nữ với ông ta, đây là chuyện gì? Không cần Tổng giám đốc Hoắc ra tay, bà cô nhỏ ngang ngược của nhà họ Hoắc đã giết chết ông ta trước.
Cho nên hôm nay Hoắc Phong Huy đến xem thái độ nhà họ Hoắc, ông ta quay về suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ Hoắc Văn Hứa không hề cùng người trong nhà nói chuyện này, nếu là như vậy thì không có gì tốt hơn nữa, ông ta không muốn cạch mặt cùng nhà họ Hoắc.
Hôm nay vừa đến, nhìn thấy thái độ của Tổng giám đốc Hoắc, ông ta biết bản thân đoán đúng.
Nếu là như thế, Hoắc Phong Huy chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Con đi tiễn chú họ." Hoắc Văn Hứa đứng lên cùng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Hoắc Phong Huy thấp thỏm nhìn Hoắc Văn Hứa, nói chuyện cũng tốn sức: "Không, không cần... Tiễn."
Hoắc Văn Hứa đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Tôi ra đây chính là muốn nhắc nhở chú họ..."
Hoắc Văn Hứa dừng một chút.
Trái tim Hoắc Phong Huy dâng tới cổ họng, rất sợ Hoắc Văn Hứa nói ra lời nói gì doạ chết ông ta.
Hoắc Văn Hứa giơ tay lên môi họ nhẹ một tiếng, sau đó sắc mặt không chút thay đổi mà nhìn Hoắc Phong Huy, nhàn nhạt nói: "Sau này, không thể đụng vào con gái dưới mười tám tuổi."
???
Hoắc Phong Huy sửng sốt một lúc, cái gì?
Hoắc Văn Hứa nheo mắt lại, Hoắc Phong Huy vội vàng gật đầu: "Biết rồi." Hoắc Văn Hứa sắp ra nước ngoài, chẳng lẽ cậu ta còn có thể mỗi ngày gặp ông?
Như là nhìn thấu suy nghĩ của Hoắc Phong Huy, Hoắc Văn Hứa hơi khom người, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Chú họ, đừng cho tôi cơ hội bắt được thóp của chú, nếu không, chỉ một lần là đủ."
Hoắc Phong Huy bị dọa mà bỏ chạy, nhưng Hoắc Văn Hứa còn chưa yên tâm, liền gọi điện thoại cho Kiều Văn.
Ngày hôm sau Kiều Văn dẫn một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gương mặt chứa đầy vẻ chính trực đến gặp Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa không biết Hoắc Phong Huy ngầm có thủ đoạn khác hay không, trước mắt anh chỉ biết Tô Hoài vừa tròn mười sáu tuổi đã bị Hoắc Phong Huy mang đi.
Một tay che trời, không còn đường đi.
Người đàn ông nghe Hoắc Văn Hứa nói xong, gật đầu một cái: "Yên tâm đi, tôi sẽ điều tra thật tốt, xem sau lưng ông ta có mối quan hệ nào nữa hay không." Loại chuyện này lấy chứng cứ cũng quá khó.
Từ lúc ông ta có thể chờ đến khi Tô Hoài sinh nhật đủ mười sáu tuổi, bèn biết lòng dạ người này thâm sâu, sau lưng có thể không điều tra được, không lọt giọt nước nào.
*
Tô Hoài quay về nhà thì tưới nước cho hoa trên ban công, đến phòng sách dọn dẹp một chút, Hoắc Văn Hứa nói tìm người tới lấy đồ đạc nhưng vẫn không có ai đến, cho nên đồ đạc của anh còn ở đây.
Trong lòng Tô Hoài không muốn có người đến đem đồ đi, nếu như đem tất cả đi, căn nhà này sẽ trống trơn, cô không có đồ vật dư thừa, chỉ còn đồ đạc của bản thân.
Một người một căn phòng, không có cái gọi là cô đơn và tịch mịch, chỉ có sự thoải mái và yên bình chưa từng thấy.
Chỉ là cô vẫn hi vọng căn nhà này sẽ có một chút dấu vết liên quan đến Hoắc Văn Hứa, bởi vì những cảm xúc mơ hồ khó nói nên lời, cùng với cảm giác an toàn anh mang đến cho cô mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Rất nhiều năm sau, Tô Hoài nhớ đến bản thân mười sáu tuổi, cô nghĩ không ai có thể không thích một Hoắc Văn Hứa như vậy.
Hoắc Văn Hứa thế nào?
Tô Hoài mười sáu tuổi ngồi trước bàn đọc sách, bàn đọc sách bày mấy con gấu bông Tô Hoài vừa cầm về và hoàn toàn thuộc về cô, sao biển Patrick, SpongeBob, thỏ trắng lớn, còn có gấu Dinotaeng xấu xí.
Tô Hoài mở một cuốn sổ ghi chép mới tinh, cắn đầu bút, khóe miệng nở nụ cười.
Trước kia cô không dám viết nhật ký, vì để ở trường học sợ bị bạn học nhìn thấy, để ở nhà nhất định Tô Nguyệt sẽ lục lọi đồ của cô.
Cho nên mặc dù cô có tâm sự, cũng không thể nói, không có chỗ để kể.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng có thể "không chút kiêng kỵ".
Tô Hoài viết trong nhật ký: Anh ấy rất tốt!
Trước kia anh nghĩ tới đưa cô đến nhà họ hàng để người ta giúp nuôi hai năm đến khi cô tốt nghiệp trung học, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, chắc hẳn phải có người chăm sóc.
Nhưng sau này trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy từ nhỏ anh được người khác tâng bốc khen ngợi, chưa bao giờ cần cúi đầu, nhưng cũng biết cái từ ăn nhờ ở đậu này bao hàm quá nhiều ấm ức và bất lực.
Anh nghĩ có lẽ cô cũng không muốn.
Con trai mấy ngày đi sớm về trễ không thấy được mặt, hôm nay ban ngày đột nhiên trở về nhà, ba mẹ Hoắc còn rất bất ngờ.
"Đây là chú họ con." Ba Hoắc hất cằm với người ngồi trên ghế sô pha đối diện, ra hiệu cho con trai chào hỏi người ta.
Hoắc Văn Hứa nâng mí mắt nhìn sang.
Hoắc Phong Huy đối diện với ánh mắt thờ ơ của Hoắc Văn Hứa, mồ hôi sau lưng chảy xuống, đột nhiên đứng dậy.
Ba Hoắc xua tay với ông ta: "Em ngồi là được."
Nhà họ Hoắc rất chính trực, bất luận là ai tới cửa, chỉ cần là đi vào cửa nhà này, trước giờ nhà họ Hoắc sẽ không mặt lạnh nhìn người ta, người nhỏ trong nhà nên chào hỏi thì phải chào hỏi, đây là phép lịch sự cơ bản nhất.
Trước kia, Hoắc Văn Hứa đều là chào hỏi xong thì rời đi, nhưng hôm nay có chút thú vị, cho nên anh đi tới ngồi xuống bên cạnh ba mình.
"Hôm nay không đi ra ngoài à? Bạn bè gặp hết rồi?" Ba Hoắc hỏi.
"Nên gặp cũng gặp rồi." Hoắc Văn Hứa giao áo khoác cho bảo mẫu, thờ ơ nói, "Ngày đó con còn gặp chú họ đấy."
"À?" Chân mày ba Hoắc cau lại với trình độ không thể thấy.
Danh tiếng bên ngoài của Hoắc Phong Huy không tốt lắm, ba Hoắc cũng có nghe nói, hai người bọn họ sẽ gặp nhau ở chỗ nào?
Nghĩ tới những chuyện này, Hoắc Phong Huy có chút không vui nhìn Hoắc Văn Hứa, chơi đội cứu hộ của con không tốt sao? Bớt tham dự chuyện của thế giới muôn màu này đi.
"Trùng hợp, trùng hợp mà thôi." Lòng Hoắc Phong Huy thấp thỏm, "Là gặp nhau ở quán cà phê." Có thể lăn lộn đến trước mặt ba Hoắc đều là yêu tinh thành người, một ánh mắt cũng biết ông đang suy nghĩ gì, đây là sợ con trai mình không học được cái tốt.
"Ô, con còn đến quán cà phê à?" Ba Hoắc thả lỏng một chút, bèn trêu ghẹo con trai, "Ba cho rằng ngày nào con cũng lăn lộn trong núi."
"Lăn lộn xong thì đi uống." Hoắc Văn Hứa nói.
Ba Hoắc cười mắng một câu, nói với Hoắc Phong Huy: "Chê cười rồi, trước giờ nó nói chuyện không đoan chính, hôm nay vừa đúng lúc, nếu không thì cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Buổi chiều ba giờ, ba Hoắc giữ người ở lại ăn cơm, ý ngoài lời là nếu không có chuyện gì thì ông ta có thể đi rồi.
Hôm nay ông không đến công ty, nghĩ con trai sắp đi rồi, mấy ngày qua bản thân có thể ở nhà thì chỉ ở nhà, nói không chừng có thể gặp con trai, hai người nói thêm vài câu, không ngờ Hoắc Phong Huy đến nhà.
Tóm lại là họ hàng nhà mình, đến nhà thì không đuổi được.
Nếu có chuyện thì cũng nói nhanh, nói xong thì đi đi.
Hoắc Phong Huy lập tức nói: "Em còn có chuyện, cũng không ở lại nữa, Tổng giám đốc Hoắc, em đi trước."
Kể từ ngày Hoắc Văn Hứa dẫn Tô Hoài rời đi, cách một ngày, Hoắc Văn Hứa lại một mình đến tìm ông ta.
Ngày đó ở trong một căn phòng riêng, Hoắc Văn Hứa chống cằm ngồi trên ghế sô pha nhìn ông ta, một tên nhóc vừa tốt nghiệp trung học thiếu chút nữa dọa cho ông ta tè ra quần.
Đi từ trong phòng riêng ra, Hoắc Phong Huy đi tìm Tô Vận Khải, xử lý ổn thỏa chuyện Tô Hoài rời nhà họ Tô.
Hoắc Phong Huy không nói rõ với Tô Vận Khải, dù sao cũng là một chuyện mất mặt.
Tô Vận Khải cho rằng Hoắc Phong Huy đã giải quyết Tô Hoài, bèn biết thời biết thế để cho Tô Hoài rời đi.
Hoắc Phong Huy cho Tô Vận Khải một số tiền lớn, chuyện trước kia đồng ý với ông ta cũng thực hiện rồi.
Chuyện này không thể truyền ra ngoài, một là mất mặt bản thân ông ta, hai là sẽ đắc tội nhà họ Hoắc, thái tử nhà họ Hoắc tranh một người phụ nữ với ông ta, đây là chuyện gì? Không cần Tổng giám đốc Hoắc ra tay, bà cô nhỏ ngang ngược của nhà họ Hoắc đã giết chết ông ta trước.
Cho nên hôm nay Hoắc Phong Huy đến xem thái độ nhà họ Hoắc, ông ta quay về suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ Hoắc Văn Hứa không hề cùng người trong nhà nói chuyện này, nếu là như vậy thì không có gì tốt hơn nữa, ông ta không muốn cạch mặt cùng nhà họ Hoắc.
Hôm nay vừa đến, nhìn thấy thái độ của Tổng giám đốc Hoắc, ông ta biết bản thân đoán đúng.
Nếu là như thế, Hoắc Phong Huy chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Con đi tiễn chú họ." Hoắc Văn Hứa đứng lên cùng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Hoắc Phong Huy thấp thỏm nhìn Hoắc Văn Hứa, nói chuyện cũng tốn sức: "Không, không cần... Tiễn."
Hoắc Văn Hứa đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Tôi ra đây chính là muốn nhắc nhở chú họ..."
Hoắc Văn Hứa dừng một chút.
Trái tim Hoắc Phong Huy dâng tới cổ họng, rất sợ Hoắc Văn Hứa nói ra lời nói gì doạ chết ông ta.
Hoắc Văn Hứa giơ tay lên môi họ nhẹ một tiếng, sau đó sắc mặt không chút thay đổi mà nhìn Hoắc Phong Huy, nhàn nhạt nói: "Sau này, không thể đụng vào con gái dưới mười tám tuổi."
???
Hoắc Phong Huy sửng sốt một lúc, cái gì?
Hoắc Văn Hứa nheo mắt lại, Hoắc Phong Huy vội vàng gật đầu: "Biết rồi." Hoắc Văn Hứa sắp ra nước ngoài, chẳng lẽ cậu ta còn có thể mỗi ngày gặp ông?
Như là nhìn thấu suy nghĩ của Hoắc Phong Huy, Hoắc Văn Hứa hơi khom người, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Chú họ, đừng cho tôi cơ hội bắt được thóp của chú, nếu không, chỉ một lần là đủ."
Hoắc Phong Huy bị dọa mà bỏ chạy, nhưng Hoắc Văn Hứa còn chưa yên tâm, liền gọi điện thoại cho Kiều Văn.
Ngày hôm sau Kiều Văn dẫn một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gương mặt chứa đầy vẻ chính trực đến gặp Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa không biết Hoắc Phong Huy ngầm có thủ đoạn khác hay không, trước mắt anh chỉ biết Tô Hoài vừa tròn mười sáu tuổi đã bị Hoắc Phong Huy mang đi.
Một tay che trời, không còn đường đi.
Người đàn ông nghe Hoắc Văn Hứa nói xong, gật đầu một cái: "Yên tâm đi, tôi sẽ điều tra thật tốt, xem sau lưng ông ta có mối quan hệ nào nữa hay không." Loại chuyện này lấy chứng cứ cũng quá khó.
Từ lúc ông ta có thể chờ đến khi Tô Hoài sinh nhật đủ mười sáu tuổi, bèn biết lòng dạ người này thâm sâu, sau lưng có thể không điều tra được, không lọt giọt nước nào.
*
Tô Hoài quay về nhà thì tưới nước cho hoa trên ban công, đến phòng sách dọn dẹp một chút, Hoắc Văn Hứa nói tìm người tới lấy đồ đạc nhưng vẫn không có ai đến, cho nên đồ đạc của anh còn ở đây.
Trong lòng Tô Hoài không muốn có người đến đem đồ đi, nếu như đem tất cả đi, căn nhà này sẽ trống trơn, cô không có đồ vật dư thừa, chỉ còn đồ đạc của bản thân.
Một người một căn phòng, không có cái gọi là cô đơn và tịch mịch, chỉ có sự thoải mái và yên bình chưa từng thấy.
Chỉ là cô vẫn hi vọng căn nhà này sẽ có một chút dấu vết liên quan đến Hoắc Văn Hứa, bởi vì những cảm xúc mơ hồ khó nói nên lời, cùng với cảm giác an toàn anh mang đến cho cô mà cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Rất nhiều năm sau, Tô Hoài nhớ đến bản thân mười sáu tuổi, cô nghĩ không ai có thể không thích một Hoắc Văn Hứa như vậy.
Hoắc Văn Hứa thế nào?
Tô Hoài mười sáu tuổi ngồi trước bàn đọc sách, bàn đọc sách bày mấy con gấu bông Tô Hoài vừa cầm về và hoàn toàn thuộc về cô, sao biển Patrick, SpongeBob, thỏ trắng lớn, còn có gấu Dinotaeng xấu xí.
Tô Hoài mở một cuốn sổ ghi chép mới tinh, cắn đầu bút, khóe miệng nở nụ cười.
Trước kia cô không dám viết nhật ký, vì để ở trường học sợ bị bạn học nhìn thấy, để ở nhà nhất định Tô Nguyệt sẽ lục lọi đồ của cô.
Cho nên mặc dù cô có tâm sự, cũng không thể nói, không có chỗ để kể.
Hiện tại cô rốt cuộc cũng có thể "không chút kiêng kỵ".
Tô Hoài viết trong nhật ký: Anh ấy rất tốt!