Chương 49: Chọn Ở Lại
Dụ Kiều Nga lựa chọn ở lại thế giới này, cậu thích thế giới này. Ở đây không những có người cậu yêu mà còn có bạn bè, có niềm vui. Thế giới này sống động như thật, cho dù là giả tưởng thì có làm sao đâu?
[Phần thưởng bố sẽ chuyển đến trong vòng nửa tháng này.]
[Ê chim, giữ gìn sức khỏe, bố đi à.]
Dụ Kiều Nga gắn bó với hệ thống không lâu nhưng lại rất vui vì có một người bạn đồng hành có thể thoải mái chia sẻ bí mật của mình. Giờ chia tay cũng hơi buồn: “Tao không được gặp lại mày nữa à?”
Hệ thống tuy được cài đặt sẵn làm theo chức trách, không có chức năng cảm nhận tình cảm phức tạp, nhưng cũng nhờ Dụ Kiều Nga kích thích mà nó tự họ tự thông vui buồn thất thường của con người. Nghe cậu không nỡ, cũng hơi mềm: “Tùy, bố thích thì bố ghé nhà cậu chơi.” Nó là chim mà, muốn bay thì hóa chim bay tới thôi.
Hi vọng không bị tên cuồng chim Lam Dực bắt nuôi là được.
[Bố phải đi báo cáo công việc với cấp trên đây, bảo trọng đấy.]
Dụ Kiều Nga vẫy tay: “Sớm ngày gặp lại ha.”
Cậu cũng đã đến lúc tỉnh lại.
…
Dụ Kiều Nga nghĩ rằng, chờ đợi mình mở mắt ra sẽ nhìn thấy Lam Dực đầu tiên, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên tầm mắt thâm quầng, râu mọc lởm chởm, gầy bớt hai kí, chuẩn si tình boy. Hắn cho cậu một cái ôm thật chặt, nói lời yêu thương ngọt ngào.
Nhưng không.
“Chíp chíp chíp!”
Cậu mở mắt ra đập vào mắt là bộ lông vàng nhạt lấp lánh của một con chim, nó đang đậu trên trán cậu: “??” Tình hình gì đây? Lam Dực dám nuôi chim hoàng yến khác ngoài cậu á?
Lông đuôi của nó quẹt sượt qua mũi, gây ngứa ngáy, cậu lập tức bật dậy: “Hắt xì!”
Cộp!
Lam Dực đang ngồi trên ghế dùng laptop để làm việc, nghe thấy tiếng của Dụ Kiều Nga hoảng hốt đứng lên, bước vội đến giường: “Hoàng Yến, em sao rồi? Để anh gọi bác sĩ.”
Lam tổng nhà mình vẫn đẹp trai và dịu dàng nhất.
Cậu ngoan ngoãn mặc anh kiểm tra vết thương, thân nhiệt, có chút nhớ nhung, mũi hơi cay: “Anh Lam.”
Lam Dực đưa tay ôm lấy cậu, xoa nhẹ mái tóc, cảm thấy yên lòng vì người này đã tỉnh: “Anh đây.” Cái gì so ra cũng không quan trọng bằng cậu.
Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi bụng cậu réo inh ỏi mới buông nhau ra. Bây giờ là tám giờ tối, đã quá giờ cơm chiều, cậu vừa mới tỉnh, chỉ có thể ăn thức ăn mềm.
Hắn đặt cậu nằm xuống, đắp chăn: “Nằm nghỉ một lát, anh đi nấu cháo cho em.”
Dụ Kiều Nga gật gật đầu, chợp mắt một lát.
Chờ bác sĩ đến kiểm tra lần nữa, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, Lam Dực mới yên tâm, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.
Hắn có dự cảm, chỉ suýt chút nữa thôi là đánh mất người quan trọng, tâm trạng cứ thấp thỏm không yên.
Nếu Dụ Kiều Nga đi mất, Lam Dực sẽ cô độc cả đời.
…
Rầm!
“Anh dâu!”
“Anh Kiều Nga!”
“Anh Dụ.”
“Dụ tổng tỉnh rồi?”
Dung Chanh và mọi người lo lắng chờ đợi, vừa nghe tin cậu tỉnh đã vội vàng chạy tới thăm. Từ trái qua lần lượt là Bá Cửu Lục, Lam Thiệu Thanh và Dung Bạch.
Dụ Kiều Nga vừa mới nhắm mắt được 10 phút: “…” Không thể giận, bọn họ cũng là lo lắng cho cậu nên mới đến làm phiền thôi.
Cậu ngồi dậy, nhìn bốn đứa nhỏ, so với tuổi tác thật ở kiếp trước thì nhỏ hơn cậu thật: “Vẫn ổn hết chứ? Có bị trầy xước chỗ nào không?”
Cả ba lắc đầu.
Bá Cửu Lục còn thiếu cậu một ân tình, hơn nữa sắp tới cậu sẽ trở thành anh dâu họ của mình, gã không thể không kính trọng cậu hơn: “Bọn tôi chỉ bị sặc vài ngụm nước, ngược lại là anh làm cho bọn tôi và anh họ lo sốt vó. Bây giờ tình trạng của anh thế nào?”
Dụ Kiều Nga vỗ vỗ Dung Chanh đang sụt sịt ngồi bên cạnh mình: “Khỏe re à. Trong lúc tôi ngất, không có chuyện gì xảy ra chứ? Hơn nữa, sao Dung Bạch lại ở đây?” Cậu còn muốn tính sổ với Dung Châu.
Lam Thiệu Thanh giải thích: “Mấy ngày trước thì không nhưng vài phút trước thì Dung Châu đã bị bắt bỏ tù rồi ạ. Còn Dung Bạch, cậu ta dù sao cũng là nhân chứng quyết định, hơn nữa cậu ta không muốn về nên tôi giữ lại chơi.”
Cậu bất ngờ, Dung Châu bị bắt rồi? Vừa cách đây không lâu?
Hiển nhiên Lam Dực nói là làm, sau khi Dụ Kiều Nga tỉnh lại, nhanh chóng hành động, cho Dung Châu ở tù mọt gông.
Một giờ trước Dung Châu còn đang mở tiệc chúc mừng bản thân vì đã thành công hạ bệ được một nhà, có được một đống tài sản, đắc ý vô cùng khoe ra với thiên hạ chúng sanh. Ai mà ngờ cao trào buổi tiệc chính là một màn cảnh sát bắt tội phạm đầy nhanh gọn lẹ. Ngày mai kiểu gì báo đài sẽ đưa tin rầm rộ về vụ này.
Dung Bạch tỏ vẻ sẽ đứng về phía cậu: “Tôi không thể bao che cho những chuyện xấu mà anh mình đã làm, một khi đã biết thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đúng là tình đầu của nam chính có khác, rất chính nghĩa.
Cả đám vừa mới hàn huyên được mấy câu, Lam Dực đã ra tiếng đuổi người, một mình độc chiếm Dụ Kiều Nga.
[Phần thưởng bố sẽ chuyển đến trong vòng nửa tháng này.]
[Ê chim, giữ gìn sức khỏe, bố đi à.]
Dụ Kiều Nga gắn bó với hệ thống không lâu nhưng lại rất vui vì có một người bạn đồng hành có thể thoải mái chia sẻ bí mật của mình. Giờ chia tay cũng hơi buồn: “Tao không được gặp lại mày nữa à?”
Hệ thống tuy được cài đặt sẵn làm theo chức trách, không có chức năng cảm nhận tình cảm phức tạp, nhưng cũng nhờ Dụ Kiều Nga kích thích mà nó tự họ tự thông vui buồn thất thường của con người. Nghe cậu không nỡ, cũng hơi mềm: “Tùy, bố thích thì bố ghé nhà cậu chơi.” Nó là chim mà, muốn bay thì hóa chim bay tới thôi.
Hi vọng không bị tên cuồng chim Lam Dực bắt nuôi là được.
[Bố phải đi báo cáo công việc với cấp trên đây, bảo trọng đấy.]
Dụ Kiều Nga vẫy tay: “Sớm ngày gặp lại ha.”
Cậu cũng đã đến lúc tỉnh lại.
…
Dụ Kiều Nga nghĩ rằng, chờ đợi mình mở mắt ra sẽ nhìn thấy Lam Dực đầu tiên, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên tầm mắt thâm quầng, râu mọc lởm chởm, gầy bớt hai kí, chuẩn si tình boy. Hắn cho cậu một cái ôm thật chặt, nói lời yêu thương ngọt ngào.
Nhưng không.
“Chíp chíp chíp!”
Cậu mở mắt ra đập vào mắt là bộ lông vàng nhạt lấp lánh của một con chim, nó đang đậu trên trán cậu: “??” Tình hình gì đây? Lam Dực dám nuôi chim hoàng yến khác ngoài cậu á?
Lông đuôi của nó quẹt sượt qua mũi, gây ngứa ngáy, cậu lập tức bật dậy: “Hắt xì!”
Cộp!
Lam Dực đang ngồi trên ghế dùng laptop để làm việc, nghe thấy tiếng của Dụ Kiều Nga hoảng hốt đứng lên, bước vội đến giường: “Hoàng Yến, em sao rồi? Để anh gọi bác sĩ.”
Lam tổng nhà mình vẫn đẹp trai và dịu dàng nhất.
Cậu ngoan ngoãn mặc anh kiểm tra vết thương, thân nhiệt, có chút nhớ nhung, mũi hơi cay: “Anh Lam.”
Lam Dực đưa tay ôm lấy cậu, xoa nhẹ mái tóc, cảm thấy yên lòng vì người này đã tỉnh: “Anh đây.” Cái gì so ra cũng không quan trọng bằng cậu.
Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi bụng cậu réo inh ỏi mới buông nhau ra. Bây giờ là tám giờ tối, đã quá giờ cơm chiều, cậu vừa mới tỉnh, chỉ có thể ăn thức ăn mềm.
Hắn đặt cậu nằm xuống, đắp chăn: “Nằm nghỉ một lát, anh đi nấu cháo cho em.”
Dụ Kiều Nga gật gật đầu, chợp mắt một lát.
Chờ bác sĩ đến kiểm tra lần nữa, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, Lam Dực mới yên tâm, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.
Hắn có dự cảm, chỉ suýt chút nữa thôi là đánh mất người quan trọng, tâm trạng cứ thấp thỏm không yên.
Nếu Dụ Kiều Nga đi mất, Lam Dực sẽ cô độc cả đời.
…
Rầm!
“Anh dâu!”
“Anh Kiều Nga!”
“Anh Dụ.”
“Dụ tổng tỉnh rồi?”
Dung Chanh và mọi người lo lắng chờ đợi, vừa nghe tin cậu tỉnh đã vội vàng chạy tới thăm. Từ trái qua lần lượt là Bá Cửu Lục, Lam Thiệu Thanh và Dung Bạch.
Dụ Kiều Nga vừa mới nhắm mắt được 10 phút: “…” Không thể giận, bọn họ cũng là lo lắng cho cậu nên mới đến làm phiền thôi.
Cậu ngồi dậy, nhìn bốn đứa nhỏ, so với tuổi tác thật ở kiếp trước thì nhỏ hơn cậu thật: “Vẫn ổn hết chứ? Có bị trầy xước chỗ nào không?”
Cả ba lắc đầu.
Bá Cửu Lục còn thiếu cậu một ân tình, hơn nữa sắp tới cậu sẽ trở thành anh dâu họ của mình, gã không thể không kính trọng cậu hơn: “Bọn tôi chỉ bị sặc vài ngụm nước, ngược lại là anh làm cho bọn tôi và anh họ lo sốt vó. Bây giờ tình trạng của anh thế nào?”
Dụ Kiều Nga vỗ vỗ Dung Chanh đang sụt sịt ngồi bên cạnh mình: “Khỏe re à. Trong lúc tôi ngất, không có chuyện gì xảy ra chứ? Hơn nữa, sao Dung Bạch lại ở đây?” Cậu còn muốn tính sổ với Dung Châu.
Lam Thiệu Thanh giải thích: “Mấy ngày trước thì không nhưng vài phút trước thì Dung Châu đã bị bắt bỏ tù rồi ạ. Còn Dung Bạch, cậu ta dù sao cũng là nhân chứng quyết định, hơn nữa cậu ta không muốn về nên tôi giữ lại chơi.”
Cậu bất ngờ, Dung Châu bị bắt rồi? Vừa cách đây không lâu?
Hiển nhiên Lam Dực nói là làm, sau khi Dụ Kiều Nga tỉnh lại, nhanh chóng hành động, cho Dung Châu ở tù mọt gông.
Một giờ trước Dung Châu còn đang mở tiệc chúc mừng bản thân vì đã thành công hạ bệ được một nhà, có được một đống tài sản, đắc ý vô cùng khoe ra với thiên hạ chúng sanh. Ai mà ngờ cao trào buổi tiệc chính là một màn cảnh sát bắt tội phạm đầy nhanh gọn lẹ. Ngày mai kiểu gì báo đài sẽ đưa tin rầm rộ về vụ này.
Dung Bạch tỏ vẻ sẽ đứng về phía cậu: “Tôi không thể bao che cho những chuyện xấu mà anh mình đã làm, một khi đã biết thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đúng là tình đầu của nam chính có khác, rất chính nghĩa.
Cả đám vừa mới hàn huyên được mấy câu, Lam Dực đã ra tiếng đuổi người, một mình độc chiếm Dụ Kiều Nga.