Chương 41: Nhiệm Vụ Cuối
Dụ Kiều Nga lắc nhẹ ống tay áo Lam Dực, ý bảo nên về nhanh. Cậu sợ tình tiết kế tiếp sẽ diễn ra, Dung Chanh có thể sẽ bị cuốn vào nội chiến gia tộc thì không hay. Làm theo nguyên tác ngược lại chỉ khiến mấy người bọn họ chỉ có khổ và khổ mà thôi.
Lam Dực đã ở cùng với cậu một thời gian dài, đương nhiên hiểu ý.
Ngay lúc hắn muốn đưa vợ con nhà mình ra về, một người cao tuổi ăn mặc giống với quản gia nhảy ra chắn đường: “Lam tổng xin dừng bước, ông chủ và bà chủ của chúng tôi có vài chuyện muốn trao đổi riêng với hai vị đây ạ.” Ông ta nhìn Dụ Kiều Nga và Dung Chanh, minh xác tỏ vẻ muốn giữ chân hai người ở lại.
Mắc gì kêu cậu ở lại? Rõ ràng cốt truyện chỉ yêu cầu Dung Chanh ở lại rút máu, xét nghiệm ADN, sẳn tiện bắt bé thụ truyền mấy lít máu cho thằng con riêng của Dung Kiệt thôi mà?
Con riêng của Dung Kiệt, em trai cùng cha khác mẹ với tụi Đỏ, Hồng, Trắng. Hôm nay Dung Bạch mở tiệc chào mừng sự trở lại, thằng nhỏ này cũng muốn ra mắt công chúng, cho nên không màng mưa to gió lớn lên núi. Kết quả là lật xe, đầu u một cục chảy một đống máu, lại còn là máu gấu trúc. Dung Chanh vừa mới nhận thân xong đã bị bắt hiến mấy lít cứu thằng em này. Chưa hết đâu, Bá Cửu Lục ngay lúc cậu nhỏ đang ốm yếu lại chơi trò ngược luyến tình thâm,…
Nói chung là truyện rác rưởi, nhân vật chính cũng rác rưởi không kém, xứng đáng bị bốc phốt!
[…] Nó không phủ nhận câu chuyện này rất mất não và máu chó.
Hệ thống không được tự nhiên đáp: […Tại mặt của cậu với Dung Bạch y hệt.] Nhìn là biết có liên quan máu mủ tới nhà họ Dung rồi.
Dụ Kiều Nga sờ mặt: “…” Rõ ràng cậu đẹp hơn được chưa!
Cậu ghét bỏ ra mặt, nói với quản gia: “Xin thứ lỗi, tôi còn có việc gấp nên muốn về liền ạ.”
Quản gia nheo mắt: “Ngoài trời đang mưa to, lái xe xuống núi sẽ không an toàn. Việc gấp của cậu là…?”
Nơi tổ chức tiệc của Dung Bạch nằm trên đỉnh một ngọn núi, ai cũng biết trời mưa đi đường núi rất nguy hiểm. Quản gia lợi dụng thời tiết giữ chân họ lại, ngược lại rất hợp tình hợp lí không giống như có âm mưu bất lương nào.
Dụ Kiều Nga mới không tình nguyện hợp tác: “Gấp đi vệ sinh, đã được chưa?”
“…” Chỉ vậy thôi?
Quản gia hừ cười: “Cậu có thể tùy tiện sử dụng phòng vệ sinh ở đây. Yên tâm đi, nhà vệ sinh ở chỗ chúng tôi, có khi còn sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều.”
Ông già này nói câu nào ẩn ý câu đó nghe khó chịu thật.
Lam Dực muốn nói gì đó, bị cậu vỗ về trấn an, cậu đưa mắt nhìn ông ta, khịa ngược lại: “Tôi không dám dùng nhà vệ sinh của quý gia đình đâu. Ai mà biết khi đi xả chút lũ mà lại bị gắn cho cái tội trộm cắp thì sao? Tôi thà đi nhà vệ sinh công cộng, tuy không thơm phức hay mạ vàng như nhà ông nhưng được cái giữ thân trong sạch, không bị ai đổ phân lên đầu.”
Cậu lại nhìn khách khứa, cười cười: “Mọi người cũng chú ý đừng để bị hại nha.”
Mọi người: “…” Xem người học thức nói chuyện kìa, học được tinh túy rồi.
Quản gia tái mặt.
Dung Chanh bây giờ thấy người của họ Dung như thấy rắn, tránh được bao xa thì tránh, lắc đầu tỏ vẻ không muốn hợp tác, nắm chặt tay áo Dụ Kiều Nga.
Lam Dực ra hiệu cho vệ sĩ của mình, nếu có ai dám cản đường, đánh lui ngay: “Đi thôi.”
Quản gia nhỏ yếu bất lực nhìn Dụ Kiều Nga và Dung Chanh được một hàng vệ sĩ cao to đen hộ tống ra ngoài.
Trợ lý mắt kính bung dù đón ba người vào xe.
Lam Thiệu Thanh vui vẻ lon ton chạy theo, ké xe của anh trai về, phải ngồi cùng Dung Chanh mới chịu.
Bá Cửu Lục ngựa ngựa ở lại nói mấy câu xã giao với Dung Bạch, bước ra bậc thềm thì thấy xe của Lam Dực đã chạy xa tít: “…” Anh với chả em.
…
Nhà Lam Dực.
Dụ Kiều Nga ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, nội tâm vừa mới thả lỏng lại lần nữa dậy sóng.
[Nhiệm vụ 5: Giữa em và người đó, anh chọn ai!?]
[Ly gián tình cảm giữa B và D trước. Bắt cóc D, ép buộc B phải chọn một trong hai. Tất nhiên B sẽ chọn D, sau đó hai bên giằng co, cậu bị rớt xuống biển. Vậy là xong, hết vai.]
“…” Xong cái đầu mày, té xuống biển là chết mất xác rồi còn đâu.
[Cậu có thể tìm vách đá nào thấp thấp tí, Vũng Tàu hay Nha Trang, Phan Thiết, không thì đi Cà Mau.]
[Chỉ cần cậu còn một hơi, bố sẽ không để cậu hi sinh đâu. Hứa danh dự luôn!]
Dụ Kiều Nga á khẩu: “…” Một con chim Chích Chòe như mày mà cũng có danh dự à?
Lúc này, Lam Dực xuất hiện, trên tay là hai tách milo nóng, đưa cho cậu một ly, ngồi xuống bên cạnh: “Làm sao vậy? Suy nghĩ chuyện gì nữa à?”
Cậu liền sáp qua, hết dựa rồi dụi vào lồng ngực người ta, thỏa mãn: “Có chút chuyện hơi rối não tí.”
Hắn xoa đầu cậu: “Nếu là về chuyến bay thì em đừng lo, không có người bị thương đâu. Anh đã xử lý rồi.”
Bởi vì cậu cứ có ý ngăn không cho hắn ra nước ngoài, Dung Châu đến đúng lúc mời đi tiệc, thăm dò hắn có đến được hay không, kết hợp với việc Tô Huỳnh là người đặt vé máy bay cho hắn, cộng thêm mối quan hệ bà con xa, chắc chắn có âm mưu. Người xưa hay nói, chim chóc nhạy cảm với tai họa kia mà, hắn lập tức thuê người điều tra, sẵn tiện chi tiền túi đổi vé cho các hành khách. Động cơ bị hỏng, bay được một nửa sẽ xảy ra trục trặc, bình nhiên liệu cũng bị làm hỏng, đều có dấu răng của Dung Châu.
Lam Dực vuốt lông chim đã đời: “Nhờ có em, chim ngoan.”
Dụ Kiều Nga: “??”
Lam Dực đã ở cùng với cậu một thời gian dài, đương nhiên hiểu ý.
Ngay lúc hắn muốn đưa vợ con nhà mình ra về, một người cao tuổi ăn mặc giống với quản gia nhảy ra chắn đường: “Lam tổng xin dừng bước, ông chủ và bà chủ của chúng tôi có vài chuyện muốn trao đổi riêng với hai vị đây ạ.” Ông ta nhìn Dụ Kiều Nga và Dung Chanh, minh xác tỏ vẻ muốn giữ chân hai người ở lại.
Mắc gì kêu cậu ở lại? Rõ ràng cốt truyện chỉ yêu cầu Dung Chanh ở lại rút máu, xét nghiệm ADN, sẳn tiện bắt bé thụ truyền mấy lít máu cho thằng con riêng của Dung Kiệt thôi mà?
Con riêng của Dung Kiệt, em trai cùng cha khác mẹ với tụi Đỏ, Hồng, Trắng. Hôm nay Dung Bạch mở tiệc chào mừng sự trở lại, thằng nhỏ này cũng muốn ra mắt công chúng, cho nên không màng mưa to gió lớn lên núi. Kết quả là lật xe, đầu u một cục chảy một đống máu, lại còn là máu gấu trúc. Dung Chanh vừa mới nhận thân xong đã bị bắt hiến mấy lít cứu thằng em này. Chưa hết đâu, Bá Cửu Lục ngay lúc cậu nhỏ đang ốm yếu lại chơi trò ngược luyến tình thâm,…
Nói chung là truyện rác rưởi, nhân vật chính cũng rác rưởi không kém, xứng đáng bị bốc phốt!
[…] Nó không phủ nhận câu chuyện này rất mất não và máu chó.
Hệ thống không được tự nhiên đáp: […Tại mặt của cậu với Dung Bạch y hệt.] Nhìn là biết có liên quan máu mủ tới nhà họ Dung rồi.
Dụ Kiều Nga sờ mặt: “…” Rõ ràng cậu đẹp hơn được chưa!
Cậu ghét bỏ ra mặt, nói với quản gia: “Xin thứ lỗi, tôi còn có việc gấp nên muốn về liền ạ.”
Quản gia nheo mắt: “Ngoài trời đang mưa to, lái xe xuống núi sẽ không an toàn. Việc gấp của cậu là…?”
Nơi tổ chức tiệc của Dung Bạch nằm trên đỉnh một ngọn núi, ai cũng biết trời mưa đi đường núi rất nguy hiểm. Quản gia lợi dụng thời tiết giữ chân họ lại, ngược lại rất hợp tình hợp lí không giống như có âm mưu bất lương nào.
Dụ Kiều Nga mới không tình nguyện hợp tác: “Gấp đi vệ sinh, đã được chưa?”
“…” Chỉ vậy thôi?
Quản gia hừ cười: “Cậu có thể tùy tiện sử dụng phòng vệ sinh ở đây. Yên tâm đi, nhà vệ sinh ở chỗ chúng tôi, có khi còn sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều.”
Ông già này nói câu nào ẩn ý câu đó nghe khó chịu thật.
Lam Dực muốn nói gì đó, bị cậu vỗ về trấn an, cậu đưa mắt nhìn ông ta, khịa ngược lại: “Tôi không dám dùng nhà vệ sinh của quý gia đình đâu. Ai mà biết khi đi xả chút lũ mà lại bị gắn cho cái tội trộm cắp thì sao? Tôi thà đi nhà vệ sinh công cộng, tuy không thơm phức hay mạ vàng như nhà ông nhưng được cái giữ thân trong sạch, không bị ai đổ phân lên đầu.”
Cậu lại nhìn khách khứa, cười cười: “Mọi người cũng chú ý đừng để bị hại nha.”
Mọi người: “…” Xem người học thức nói chuyện kìa, học được tinh túy rồi.
Quản gia tái mặt.
Dung Chanh bây giờ thấy người của họ Dung như thấy rắn, tránh được bao xa thì tránh, lắc đầu tỏ vẻ không muốn hợp tác, nắm chặt tay áo Dụ Kiều Nga.
Lam Dực ra hiệu cho vệ sĩ của mình, nếu có ai dám cản đường, đánh lui ngay: “Đi thôi.”
Quản gia nhỏ yếu bất lực nhìn Dụ Kiều Nga và Dung Chanh được một hàng vệ sĩ cao to đen hộ tống ra ngoài.
Trợ lý mắt kính bung dù đón ba người vào xe.
Lam Thiệu Thanh vui vẻ lon ton chạy theo, ké xe của anh trai về, phải ngồi cùng Dung Chanh mới chịu.
Bá Cửu Lục ngựa ngựa ở lại nói mấy câu xã giao với Dung Bạch, bước ra bậc thềm thì thấy xe của Lam Dực đã chạy xa tít: “…” Anh với chả em.
…
Nhà Lam Dực.
Dụ Kiều Nga ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, nội tâm vừa mới thả lỏng lại lần nữa dậy sóng.
[Nhiệm vụ 5: Giữa em và người đó, anh chọn ai!?]
[Ly gián tình cảm giữa B và D trước. Bắt cóc D, ép buộc B phải chọn một trong hai. Tất nhiên B sẽ chọn D, sau đó hai bên giằng co, cậu bị rớt xuống biển. Vậy là xong, hết vai.]
“…” Xong cái đầu mày, té xuống biển là chết mất xác rồi còn đâu.
[Cậu có thể tìm vách đá nào thấp thấp tí, Vũng Tàu hay Nha Trang, Phan Thiết, không thì đi Cà Mau.]
[Chỉ cần cậu còn một hơi, bố sẽ không để cậu hi sinh đâu. Hứa danh dự luôn!]
Dụ Kiều Nga á khẩu: “…” Một con chim Chích Chòe như mày mà cũng có danh dự à?
Lúc này, Lam Dực xuất hiện, trên tay là hai tách milo nóng, đưa cho cậu một ly, ngồi xuống bên cạnh: “Làm sao vậy? Suy nghĩ chuyện gì nữa à?”
Cậu liền sáp qua, hết dựa rồi dụi vào lồng ngực người ta, thỏa mãn: “Có chút chuyện hơi rối não tí.”
Hắn xoa đầu cậu: “Nếu là về chuyến bay thì em đừng lo, không có người bị thương đâu. Anh đã xử lý rồi.”
Bởi vì cậu cứ có ý ngăn không cho hắn ra nước ngoài, Dung Châu đến đúng lúc mời đi tiệc, thăm dò hắn có đến được hay không, kết hợp với việc Tô Huỳnh là người đặt vé máy bay cho hắn, cộng thêm mối quan hệ bà con xa, chắc chắn có âm mưu. Người xưa hay nói, chim chóc nhạy cảm với tai họa kia mà, hắn lập tức thuê người điều tra, sẵn tiện chi tiền túi đổi vé cho các hành khách. Động cơ bị hỏng, bay được một nửa sẽ xảy ra trục trặc, bình nhiên liệu cũng bị làm hỏng, đều có dấu răng của Dung Châu.
Lam Dực vuốt lông chim đã đời: “Nhờ có em, chim ngoan.”
Dụ Kiều Nga: “??”