Chương 37: Ra Mặt
Drama ăn cắp nhẫn đính hôn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vì Dung Hồng chỉ là con gái thứ của tình nhân. Như đã nói, nhà họ Dung quan hệ hỗn loạn con đàn cháu đống cũng là do ông lão nhà họ Dung thời trẻ phong lưu thành tính, kéo theo đời con, ba của Dung Bạch và Dung Châu cũng phong lưu theo. Dung phu nhân còn chưa nhắm mắt xuôi tay mà ông ta vẫn đưa tình nhân về làm vợ lẻ, làm người khác nghe mà hâm mộ không thôi. Ông ta tưởng mình là hoàng đế cơ đấy.
Gọi Dung Hồng là em họ để tránh tai tiếng, chứ tuổi tác của cô ta và Dung Bạch cũng không cách nhau bao nhiêu. Ba Dung còn rất nhiều tình nhân ở bên ngoài nữa, mẹ của Dung Hồng chỉ là một trong số đó, có chút thủ đoạn lấy lòng mà thôi.
Dù cho bà ta có muốn hay không muốn, người thừa kế duy nhất của nhà Dung đã được định sẵn từ lâu rồi, là Dung Châu. Còn Dung Bạch, phận làm em, tất nhiên là nghe theo tất cả sự sắp xếp của anh trai rồi.
Bữa tiệc này tổ chức là để làm bàn đạp cho Dung Châu chuẩn bị ra dự án lớn, gã không muốn xảy ra chút sự cố nào. Nhưng không ngờ đứa em gái hờ này lại bày trò, giá họa thành công thì không sao, thất bại thì nhà họ Dung được một phen bị giới thượng lưu cười rụng răng.
Làm chủ nhân bù nhìn của bữa tiệc, Dung Bạch tất nhiên sẽ can thiệp vào vụ này, anh ta gia giáo đầy đủ, không có la hét ầm ĩ như Dung Hồng: “Có chuyện gì sao?”
Bá Cửu Lục nhìn Dung Chanh sợ tái mặt, không giống như người sẽ làm ra được chuyện cả gan như vậy. Nhưng cậu ta là do gã đưa đến, dù đúng hay sai thì nhất định cũng phải giữ mặt mũi cho người nhà họ Dung.
Dung Hồ giật lấy túi xách Dung Chanh đang cầm, đổ hết tất cả đồ đạc bên trong ra, “Leng keng” một tiếng, rớt ra một chiếc nhẫn kim cương mà cô ta đang tìm kiếm.
Dung Chanh hết đường chối cãi.
Đám người nhỏ giọng hóng hớt với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, thái độ khinh thường rõ ràng hơn.
“Còn tưởng là anh em nhà họ Dung tranh sủng!”
“Đây là con của tình nhân thứ mấy của Dung tổng nhể?”
“Nhìn y hệt Bạch thiếu gia.”
“Tính cách thối tha thật, lại giở trò với tín vật định tình của em gái.”
“Độc ác quá đi!”
Bá Cửu Lục lập tức bước tới, hùng hổ nói: “Dung Chanh, mau thừa nhận rồi xin lỗi đi.” Bị người ta gài bẫy đơn giản như vậy mà cũng không biết, đúng là ngu ngốc mà. Tang chứng nhân chứng đều có, gã có óc suy luận của thám tử lừng danh cũng không cứu nổi tình nhân ngây thơ này.
“Tao biết ngay là mày ghen tị mà thằng đồng tính này! Mày còn không thừa nhận? Không thừa nhận nữa đi! Còn mặt mũi đứng ở đây nữa à? Quỳ xuống xin lỗi tao ngay!”
Dung Hồng nhào lên muốn cho Dung Chanh một cái tát, may mà Dụ Kiều Nga tinh mắt, kéo cậu ta nấp sau lưng Bá Cửu Lục, để gã đỡ đạn.
Gã bắt đắc dĩ ra tay ngăn cản: “Cô bình tĩnh chút đi. Dung Chanh, mau xin lỗi rồi cút ra khỏi đây đi. Còn đứng đó làm gì? Ngại chưa đủ mất mặt hay sao?” Chỉ là cái nhẫn rẻ tiền làm như lớn lao lắm vậy, nhẫn đính hôn ít nhất cũng phải vừa to vừa kinh tế như nhẫn hột xoàn anh trai gã mua tặng Dụ Kiều Nga kia kìa!
Dung Chanh rơm rớm nước mắt, nhìn thẳng vào gã, kiên trì nói: “Bá tổng…Tôi không lấy nó!..Xin hãy tin tôi…”
Chờ Dung Hồng làm người xấu xong, Dung Bạch mới nhảy ra làm người tốt, mặc dù anh ta cũng không thích cô em gái hay kiếm chuyện này, nhưng dù sao đều là anh em một nhà cả: “Chuyện này nhẹ nhàng giải quyết thôi, hôm nay là ngày vui, khách khứa còn đang nhìn kìa. Anh cả sẽ không vui đâu, em đừng làm mọi người cảm thấy khó xử.”
Dung Hồng đang có trớn, dễ gì ngừng: “Em không biết! Em muốn cho thằng đó một bài học! Làm cho nó không thể lấy trộm thứ gì được nữa!”
Cô ta còn có thể làm gì, tất nhiên là muốn bẻ tay bẻ chân con người ta rồi. Người phụ nữ này thật là ác độc.
Dung Bạch khuyên hai câu thì bó tay, để mặc cô ta quậy, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình. Khách khứa xem được tuồng hay, hào hứng nhìn một đám vệ sĩ Dung Hồng mời vào bắt Dung Chanh.
Dung Chanh hoảng cực kỳ, nhìn là biết không đấu lại mấy ông chú vệ sĩ cơ bắp cuồng cuộn, cậu ta vẫn còn giữ chút hi vọng Bá Cửu Lục sẽ đứng về phía mình: “Bá tổng…”
Như nhận ra gì đó, Dung Bạch níu lấy cánh tay Bá Cửu Lục, ôm chặt: “Cửu Lục, nếu cậu kia là bạn của cậu thì đuổi ra thôi nha?”
Bá Cửu Lục trách Dung Chanh tại sao không khôn khéo bằng một nửa Dụ Kiều Nga để gã không mất mặt: “Nghe ý cậu hết.”
Tới đây, lời nói của Dung Chanh không là gì cả.
“Đợi một chút.”
Dụ Kiều Nga còn tưởng Bá Cửu Lục sẽ vì Dung Chanh mà ra mặt cho nên mới im miệng đến tận bây giờ.
Gã làm cậu thất vọng quá nha.
“Cô Dung cứ khăng khăng Chanh trộm đồ bỏ vào túi riêng, nhưng cái túi đó là của tôi mà?” Cái túi đấy là Dung Chanh mượn tạm của cậu để đựng thuốc.
Cậu khoe ra chiếc nhẫn với viên kim cương vàng to như trứng gà ta ra, lóe mù mắt thiên hạ: “Chẳng lẽ tôi lại đi trộm một chiếc nhẫn hột é đó?”
“…”
Toàn trường lặng ngắt.
Dụ Kiều Nga từ lúc bước vào sảnh tiệc, ngoài outfit vàng rực ra, còn có viên kim cương bự chói mù mắt chúng sinh trên ngón áp út.
Gọi Dung Hồng là em họ để tránh tai tiếng, chứ tuổi tác của cô ta và Dung Bạch cũng không cách nhau bao nhiêu. Ba Dung còn rất nhiều tình nhân ở bên ngoài nữa, mẹ của Dung Hồng chỉ là một trong số đó, có chút thủ đoạn lấy lòng mà thôi.
Dù cho bà ta có muốn hay không muốn, người thừa kế duy nhất của nhà Dung đã được định sẵn từ lâu rồi, là Dung Châu. Còn Dung Bạch, phận làm em, tất nhiên là nghe theo tất cả sự sắp xếp của anh trai rồi.
Bữa tiệc này tổ chức là để làm bàn đạp cho Dung Châu chuẩn bị ra dự án lớn, gã không muốn xảy ra chút sự cố nào. Nhưng không ngờ đứa em gái hờ này lại bày trò, giá họa thành công thì không sao, thất bại thì nhà họ Dung được một phen bị giới thượng lưu cười rụng răng.
Làm chủ nhân bù nhìn của bữa tiệc, Dung Bạch tất nhiên sẽ can thiệp vào vụ này, anh ta gia giáo đầy đủ, không có la hét ầm ĩ như Dung Hồng: “Có chuyện gì sao?”
Bá Cửu Lục nhìn Dung Chanh sợ tái mặt, không giống như người sẽ làm ra được chuyện cả gan như vậy. Nhưng cậu ta là do gã đưa đến, dù đúng hay sai thì nhất định cũng phải giữ mặt mũi cho người nhà họ Dung.
Dung Hồ giật lấy túi xách Dung Chanh đang cầm, đổ hết tất cả đồ đạc bên trong ra, “Leng keng” một tiếng, rớt ra một chiếc nhẫn kim cương mà cô ta đang tìm kiếm.
Dung Chanh hết đường chối cãi.
Đám người nhỏ giọng hóng hớt với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, thái độ khinh thường rõ ràng hơn.
“Còn tưởng là anh em nhà họ Dung tranh sủng!”
“Đây là con của tình nhân thứ mấy của Dung tổng nhể?”
“Nhìn y hệt Bạch thiếu gia.”
“Tính cách thối tha thật, lại giở trò với tín vật định tình của em gái.”
“Độc ác quá đi!”
Bá Cửu Lục lập tức bước tới, hùng hổ nói: “Dung Chanh, mau thừa nhận rồi xin lỗi đi.” Bị người ta gài bẫy đơn giản như vậy mà cũng không biết, đúng là ngu ngốc mà. Tang chứng nhân chứng đều có, gã có óc suy luận của thám tử lừng danh cũng không cứu nổi tình nhân ngây thơ này.
“Tao biết ngay là mày ghen tị mà thằng đồng tính này! Mày còn không thừa nhận? Không thừa nhận nữa đi! Còn mặt mũi đứng ở đây nữa à? Quỳ xuống xin lỗi tao ngay!”
Dung Hồng nhào lên muốn cho Dung Chanh một cái tát, may mà Dụ Kiều Nga tinh mắt, kéo cậu ta nấp sau lưng Bá Cửu Lục, để gã đỡ đạn.
Gã bắt đắc dĩ ra tay ngăn cản: “Cô bình tĩnh chút đi. Dung Chanh, mau xin lỗi rồi cút ra khỏi đây đi. Còn đứng đó làm gì? Ngại chưa đủ mất mặt hay sao?” Chỉ là cái nhẫn rẻ tiền làm như lớn lao lắm vậy, nhẫn đính hôn ít nhất cũng phải vừa to vừa kinh tế như nhẫn hột xoàn anh trai gã mua tặng Dụ Kiều Nga kia kìa!
Dung Chanh rơm rớm nước mắt, nhìn thẳng vào gã, kiên trì nói: “Bá tổng…Tôi không lấy nó!..Xin hãy tin tôi…”
Chờ Dung Hồng làm người xấu xong, Dung Bạch mới nhảy ra làm người tốt, mặc dù anh ta cũng không thích cô em gái hay kiếm chuyện này, nhưng dù sao đều là anh em một nhà cả: “Chuyện này nhẹ nhàng giải quyết thôi, hôm nay là ngày vui, khách khứa còn đang nhìn kìa. Anh cả sẽ không vui đâu, em đừng làm mọi người cảm thấy khó xử.”
Dung Hồng đang có trớn, dễ gì ngừng: “Em không biết! Em muốn cho thằng đó một bài học! Làm cho nó không thể lấy trộm thứ gì được nữa!”
Cô ta còn có thể làm gì, tất nhiên là muốn bẻ tay bẻ chân con người ta rồi. Người phụ nữ này thật là ác độc.
Dung Bạch khuyên hai câu thì bó tay, để mặc cô ta quậy, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình. Khách khứa xem được tuồng hay, hào hứng nhìn một đám vệ sĩ Dung Hồng mời vào bắt Dung Chanh.
Dung Chanh hoảng cực kỳ, nhìn là biết không đấu lại mấy ông chú vệ sĩ cơ bắp cuồng cuộn, cậu ta vẫn còn giữ chút hi vọng Bá Cửu Lục sẽ đứng về phía mình: “Bá tổng…”
Như nhận ra gì đó, Dung Bạch níu lấy cánh tay Bá Cửu Lục, ôm chặt: “Cửu Lục, nếu cậu kia là bạn của cậu thì đuổi ra thôi nha?”
Bá Cửu Lục trách Dung Chanh tại sao không khôn khéo bằng một nửa Dụ Kiều Nga để gã không mất mặt: “Nghe ý cậu hết.”
Tới đây, lời nói của Dung Chanh không là gì cả.
“Đợi một chút.”
Dụ Kiều Nga còn tưởng Bá Cửu Lục sẽ vì Dung Chanh mà ra mặt cho nên mới im miệng đến tận bây giờ.
Gã làm cậu thất vọng quá nha.
“Cô Dung cứ khăng khăng Chanh trộm đồ bỏ vào túi riêng, nhưng cái túi đó là của tôi mà?” Cái túi đấy là Dung Chanh mượn tạm của cậu để đựng thuốc.
Cậu khoe ra chiếc nhẫn với viên kim cương vàng to như trứng gà ta ra, lóe mù mắt thiên hạ: “Chẳng lẽ tôi lại đi trộm một chiếc nhẫn hột é đó?”
“…”
Toàn trường lặng ngắt.
Dụ Kiều Nga từ lúc bước vào sảnh tiệc, ngoài outfit vàng rực ra, còn có viên kim cương bự chói mù mắt chúng sinh trên ngón áp út.