Chương 35: Nhân Vật Đều Đến Đủ
Bá Cửu Lục đưa theo hai người, một người là tình nhân, một người là tình nhân ngầm kiêm trợ lý, cả hai người đều xinh đẹp hiếm có khó tìm, làm cho gã nở mày nở mặt.
Bá Cửu Lục: “…” Cũng không hẳn.
Dụ Kiều Nga thời trang thẩm mỹ có vấn đề thì cũng thôi đi, đến cả Dung Chanh cũng ăn mặc như chim vẹt là sao vậy? Hai con người này ở dưới mí mắt của gã thông đồng từ bao giờ?
“Cửu Lục! Cậu đến rồi!”
Gã nhìn hai vị tình nhân nhà mình dắt tay nhau đi qua bàn ăn dài, mí mắt giật giật, vừa muốn đuổi kịp thì bị nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đến ôn lại chuyện cũ.
Bá Cửu Lục đã lâu chưa gặp Dung Bạch kể từ khi hồi tốt nghiệp cấp ba. Ấn tượng của gã về mối tình đầu là một cậu bạn cùng lớp dịu dàng sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay trong mùa hè oi bức, ngây ngô và đôi khi lại hơi hiếu động, hứa hẹn sẽ cùng gã lên đại học cùng nhau lại làm bạn thân. Nhưng anh ta là người vi phạm lời hứa, bay ra nước ngoài theo đuổi cái gọi là ước mơ được trở thành nghệ thuật gia.
Hiện tại cả hai đều trưởng thành, tốt nghiệp đại học gần hai năm, có vài năm cách biệt, gã cảm thấy hình như anh ta còn kém sắc hơn Dụ Kiều Nga nhiều. Đẹp thì có đẹp, nhưng Dụ Kiều Nga vẫn nhỉnh hơn cả cây số, từ ngoại hình cho tới khí chất. Không hổ là thế thân tình nhân gã ra giá cao để mua về, xịn thật sự.
Hình như gã cũng không thích Dung Bạch như đã từng.
Bá Cửu Lục quyết định quay xe.
Bá Cửu Lục từ trong túi áo lấy ra hộp quà nhỏ nhưng giá trị bên trong thì không nhỏ, đưa cho Dung Bạch: “Mừng cậu về Việt.”
Dung Bạch thì khác, mấy năm không gặp Bá Cửu Lục trẻ trâu trong trí nhớ không những trưởng thành đẹp trai hơn, còn tự mình mở công ty phát hành game, đường làm ăn như diều gặp gió. Anh trai Dung Châu cũng khen Bá Cửu Lục không ngớt miệng, muốn anh lôi kéo gã về phe mình.
Có ba nhà có thế lực lớn ở thành phố này, nhà họ Lam lớn nhất, kế tiếp là Dung gia mới vươn lên đá nhà họ Bá xuống ghế hạng ba. Nhà họ bá chỉ còn một mình Bá Cửu Lục là đích tôn, nhưng gã lại thích thể hiện, tự mở công ty chứng minh tài lẻ. Ông Bá đã quá già không còn tinh lực để quản lý chuyện làm ăn, giao cho cấp dưới xử lý. Cấp dưới năng lực thường thường không có gì nổi bật, bị Dung Châu vượt mặt là đương nhiên.
Dung gia đang muốn độc chiếm thị trường, một nhà đấu không lại hai nhà, cho nên đã nhắc khéo Dung Bạch, phải tiếp cận Bá Cửu Lục cho bằng được. Còn về phần hôn ước với Dung Hồng, thành thì tốt, còn không thành thì nhà họ Dung chẳng bị mất mát gì.
Dụ Kiều Nga khoác lên mình một bộ vest trắng kết hợp với phụ kiện màu vàng hoe, nút tay áo màu vàng, vest vàng, ghim cài áo màu vàng, đến cả khuyên tai cũng một màu vàng son. Kể cả Dung Chanh cũng bị cậu tiêm nhiễm, diện lên mình một bộ lễ phục màu hồng cánh sen, không hề thua chị kém em chút nào.
Đẹp nhất, sang nhất, chói lòa nhất bữa tiệc.
Bá Cửu Lục vốn định không cho Dung Chanh đi cùng, sợ phiền phức ập tới. Gã đang mập mờ với cậu ta, nói yêu thì chưa tới nhưng thích thì cũng có thích. Dung Bạch và Dung Chanh giống nhau như đúc, Dung Chanh tâm hồn mỏng manh, suy nghĩ vẫn luôn tiêu cực, gã sợ cậu ta lại chạy.
Bá Cửu Lục nghĩ nhiều rồi, Dung Chanh thật sự không hề suy tâm suy thận suy tư như gã nghĩ. Có Dụ Kiều Nga ở bên cạnh, cậu ta muốn nghĩ bậy cũng không thể.
“Thấy anh mái xéo kia chưa? Đẹp trai há? Đẹp hơn Bá tổng nhiều hen.”
“Cậu mái xéo kia cũng trắng trẻo mịn màng quá kìa, muốn thử làm công không nè?”
“Kia kìa! Thanh niên giàu nứt đổ vách, đẹp trai không bằng Bá Cửu Lục một tẹo nhưng được cái giàu! Bây giờ Bá tổng nghèo rớt mồng tơi, theo anh kia có tương lai hơn.”
Dung Chanh: “…” Đó, làm sau mà còn thời gian nhớ tới Bá Cửu Lục được.
Cậu ta đỡ không được sự nhiệt tình muốn làm mai cho mình của Dụ Kiều Nga, kiếm cớ đi vệ sinh chuồn lẹ.
Dung Chanh vừa mới đi khỏi, Lam Thiệu Thanh lại tiến đến, vỗ vai cậu: “Chà, lại gặp rồi nha anh bạn!” Lần đó anh ta thất tình muốn nhảy cầu tự tử, may mà nhờ có Dụ Kiều Nga đi ngang qua ngăn cản. Sau khi bị anh trai ngày ngày đòn roi chổi lông gà dạy dỗ nên người, bây giờ anh ta nhìn thấy cầu đều không dám đi, thà đi đường vòng.
Dụ Kiều Nga á một tiếng, nhận ra đây là nam phụ si tình mà mình đã bỏ quên. Sau khi đưa anh ta tới đồn cảnh sát, gặp ngay Lam Dực đến đón em trai, cậu liền mê mẩn hắn, làm gì còn quan tâm Lam Thiệu Thanh có ổn hay không.
“Chào cậu, quên được tình cũ chưa?” Lam gia cử Lam Thiệu Thanh đến tham gia bữa tiệc cũng xem như là nể mặt Dung gia.
Lam Thiệu Thanh cười khổ, nếu anh ta dễ dàng buông được người ta thì thẹn với cái danh nam phụ si tình của mình rồi: “Tôi…Ha ha, tôi đang cố.”
“Mà có điều, anh bạn nhìn giống người tôi thích thật đấy…” Nhìn mặt Dụ Kiều Nga, anh ta lại nhớ crush.
“…” Cậu là đài tưởng niệm chắc?
Bá Cửu Lục: “…” Cũng không hẳn.
Dụ Kiều Nga thời trang thẩm mỹ có vấn đề thì cũng thôi đi, đến cả Dung Chanh cũng ăn mặc như chim vẹt là sao vậy? Hai con người này ở dưới mí mắt của gã thông đồng từ bao giờ?
“Cửu Lục! Cậu đến rồi!”
Gã nhìn hai vị tình nhân nhà mình dắt tay nhau đi qua bàn ăn dài, mí mắt giật giật, vừa muốn đuổi kịp thì bị nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đến ôn lại chuyện cũ.
Bá Cửu Lục đã lâu chưa gặp Dung Bạch kể từ khi hồi tốt nghiệp cấp ba. Ấn tượng của gã về mối tình đầu là một cậu bạn cùng lớp dịu dàng sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay trong mùa hè oi bức, ngây ngô và đôi khi lại hơi hiếu động, hứa hẹn sẽ cùng gã lên đại học cùng nhau lại làm bạn thân. Nhưng anh ta là người vi phạm lời hứa, bay ra nước ngoài theo đuổi cái gọi là ước mơ được trở thành nghệ thuật gia.
Hiện tại cả hai đều trưởng thành, tốt nghiệp đại học gần hai năm, có vài năm cách biệt, gã cảm thấy hình như anh ta còn kém sắc hơn Dụ Kiều Nga nhiều. Đẹp thì có đẹp, nhưng Dụ Kiều Nga vẫn nhỉnh hơn cả cây số, từ ngoại hình cho tới khí chất. Không hổ là thế thân tình nhân gã ra giá cao để mua về, xịn thật sự.
Hình như gã cũng không thích Dung Bạch như đã từng.
Bá Cửu Lục quyết định quay xe.
Bá Cửu Lục từ trong túi áo lấy ra hộp quà nhỏ nhưng giá trị bên trong thì không nhỏ, đưa cho Dung Bạch: “Mừng cậu về Việt.”
Dung Bạch thì khác, mấy năm không gặp Bá Cửu Lục trẻ trâu trong trí nhớ không những trưởng thành đẹp trai hơn, còn tự mình mở công ty phát hành game, đường làm ăn như diều gặp gió. Anh trai Dung Châu cũng khen Bá Cửu Lục không ngớt miệng, muốn anh lôi kéo gã về phe mình.
Có ba nhà có thế lực lớn ở thành phố này, nhà họ Lam lớn nhất, kế tiếp là Dung gia mới vươn lên đá nhà họ Bá xuống ghế hạng ba. Nhà họ bá chỉ còn một mình Bá Cửu Lục là đích tôn, nhưng gã lại thích thể hiện, tự mở công ty chứng minh tài lẻ. Ông Bá đã quá già không còn tinh lực để quản lý chuyện làm ăn, giao cho cấp dưới xử lý. Cấp dưới năng lực thường thường không có gì nổi bật, bị Dung Châu vượt mặt là đương nhiên.
Dung gia đang muốn độc chiếm thị trường, một nhà đấu không lại hai nhà, cho nên đã nhắc khéo Dung Bạch, phải tiếp cận Bá Cửu Lục cho bằng được. Còn về phần hôn ước với Dung Hồng, thành thì tốt, còn không thành thì nhà họ Dung chẳng bị mất mát gì.
Dụ Kiều Nga khoác lên mình một bộ vest trắng kết hợp với phụ kiện màu vàng hoe, nút tay áo màu vàng, vest vàng, ghim cài áo màu vàng, đến cả khuyên tai cũng một màu vàng son. Kể cả Dung Chanh cũng bị cậu tiêm nhiễm, diện lên mình một bộ lễ phục màu hồng cánh sen, không hề thua chị kém em chút nào.
Đẹp nhất, sang nhất, chói lòa nhất bữa tiệc.
Bá Cửu Lục vốn định không cho Dung Chanh đi cùng, sợ phiền phức ập tới. Gã đang mập mờ với cậu ta, nói yêu thì chưa tới nhưng thích thì cũng có thích. Dung Bạch và Dung Chanh giống nhau như đúc, Dung Chanh tâm hồn mỏng manh, suy nghĩ vẫn luôn tiêu cực, gã sợ cậu ta lại chạy.
Bá Cửu Lục nghĩ nhiều rồi, Dung Chanh thật sự không hề suy tâm suy thận suy tư như gã nghĩ. Có Dụ Kiều Nga ở bên cạnh, cậu ta muốn nghĩ bậy cũng không thể.
“Thấy anh mái xéo kia chưa? Đẹp trai há? Đẹp hơn Bá tổng nhiều hen.”
“Cậu mái xéo kia cũng trắng trẻo mịn màng quá kìa, muốn thử làm công không nè?”
“Kia kìa! Thanh niên giàu nứt đổ vách, đẹp trai không bằng Bá Cửu Lục một tẹo nhưng được cái giàu! Bây giờ Bá tổng nghèo rớt mồng tơi, theo anh kia có tương lai hơn.”
Dung Chanh: “…” Đó, làm sau mà còn thời gian nhớ tới Bá Cửu Lục được.
Cậu ta đỡ không được sự nhiệt tình muốn làm mai cho mình của Dụ Kiều Nga, kiếm cớ đi vệ sinh chuồn lẹ.
Dung Chanh vừa mới đi khỏi, Lam Thiệu Thanh lại tiến đến, vỗ vai cậu: “Chà, lại gặp rồi nha anh bạn!” Lần đó anh ta thất tình muốn nhảy cầu tự tử, may mà nhờ có Dụ Kiều Nga đi ngang qua ngăn cản. Sau khi bị anh trai ngày ngày đòn roi chổi lông gà dạy dỗ nên người, bây giờ anh ta nhìn thấy cầu đều không dám đi, thà đi đường vòng.
Dụ Kiều Nga á một tiếng, nhận ra đây là nam phụ si tình mà mình đã bỏ quên. Sau khi đưa anh ta tới đồn cảnh sát, gặp ngay Lam Dực đến đón em trai, cậu liền mê mẩn hắn, làm gì còn quan tâm Lam Thiệu Thanh có ổn hay không.
“Chào cậu, quên được tình cũ chưa?” Lam gia cử Lam Thiệu Thanh đến tham gia bữa tiệc cũng xem như là nể mặt Dung gia.
Lam Thiệu Thanh cười khổ, nếu anh ta dễ dàng buông được người ta thì thẹn với cái danh nam phụ si tình của mình rồi: “Tôi…Ha ha, tôi đang cố.”
“Mà có điều, anh bạn nhìn giống người tôi thích thật đấy…” Nhìn mặt Dụ Kiều Nga, anh ta lại nhớ crush.
“…” Cậu là đài tưởng niệm chắc?