Chương : 59
Ở phía bên trong cửa nhỏ là một sân viện độc lập.
Phía trước viện, có hai trung niên nam tử dương dương tự đắc đang ngồi, lúc Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Hạo Thiên tiến vào, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng liếc tới hai người.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ co giật, ánh mắt của hai người kia thật bén nhọn, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Bị ánh mắt của bọn họ nhìn thẳng vào thì ngay cả da trên người đều có được một loại cảm giác mãnh liệt như là bị phỏng, dường như là làn da bị gác ở trên lò lửa đốt cháy, làm người ta khó có thể chịu được.
Cơ hồ dựa theo bản năng, chân khí trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên bắt đầu vận chuyển, cấp bậc liệp sư chính là có chân khí nhiều hơn so với trước kia, một khi vận chuyển chân khí thì loại cảm giác mãnh liệt do ánh mắt đối phương mang lại sẽ tự động biến mất.
Trong ánh mắt của hai gã trung niên nam tử cũng lóe hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó, bọn họ đồng thời nghiêng đầu qua, nói cho cùng, khi Dư Kiến Thăng đi về phía bọn họ thì họ cũng chẳng có phản ứng nào.
Dư Kiến Thăng cũng không dừng bước, trực tiếp xuyên qua sân, tiến vào phòng xá bên trong.
Cái phòng xá tương đối đơn giản, bên trong có một cái bàn cùng bốn cái ghế, trừ mấy cái đó ra, thì không còn có bất kỳ vật gì. Mà chung quanh bên vách tường cũng vẻn vẹn là sử dụng nước sơn có chút đơn giản. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, thì Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không tin bề ngoài Vạn Bảo Hiên xa hoa như thế mà bên trong, lại vẫn có gian phòng tầm thường như vậy.
Dư Kiến Thăng nhẹ giọng nói:
- Hạo Thiên, nơi này chính là nơi mà Vạn Bảo Hiên đặc biệt chuẩn bị chỗ này cho chúng ta, những người sống trên núi.
Hắn khẽ thở dài một hơi, nói:
- Chúng ta là người sống trên núi, nếu ở trong núi đào được trân bảo, thì phần lớn cũng sẽ đi tới Vạn Bảo Hiên để bán, cho nên bọn họ đặc biệt mở như vậy một cái sân, kể từ đó, vô luận chúng ta bán ra thứ gì, cũng sẽ không có người biết được và nhớ tới.
Trịnh Hạo Thiên nháy mắt hai cái, nói:
- Dư thúc, người thật là hiểu biết về Vạn Bảo Hiên a.
Dư Kiến Thăng cảm thấy buồn cười, nói:
Vạn Bảo Hiên được thành lập chừng hơn ngàn năm, danh tiếng của bọn họ rất tốt, được xưng là đệ nhất ở bên trong Biền Tây Thành, cháu cho là bọn họ lấy ngàn năm danh dự ra đánh cuộc chỉ vì tiền để làm chuyện giết người cướp hàng này sao?
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ánh mắt Dư Kiến Thăng lần nữa vừa chuyển, hướng ngoài cửa gật đầu, nói:
- Ở cái nhà này trông tựa như không hề đề phòng, vì ở cửa kia đều là những người cấp bậc săn sư, cho nên trên căn bản không người nào dám ở chỗ này quấy rối.
Tròng mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn giờ mới hiểu vì sao ánh mắt của hai người kia lại đáng sợ đến thế.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, sau đó, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, một vị lão nhân đã hơn hoa giáp (tầm hơn 50) chậm rãi đi đến.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, mỉm cười nói:
- Hai vị, mời ngồi.
Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên cùng ngồi xuống, lão nhân kia tự giới thiệu về mình:
- Lão hủ là Nhạc Kha Giang, là một trong quản sự tại Vạn Bảo Hiên.
Hắn khẽ cười nói:
- Nếu lão hủ nhìn không lầm, thì hai vị đi tới Vạn Bảo Hiên chúng ta, hẳn là ngươi đã đào ra từ trong núi thứ gì hay ho sao?
Người này đi thẳng vào vấn đề, không có gì cong cong thẳng thẳng, phối hợp nụ cười trên mặt.
Đối với Trịnh Hạo Thiên ở trong núi kiếm sống mà nói thì người có thái độ như vậy quả thật không cần nghi ngờ gì, vì tác phong lão già kia quả nhiên thích hợp với bọn người như họ.
Dư Kiến Thăng gật đầu một cái, nói:
- Lão tiên sinh nói không sai, chúng ta thúc cháu hai người ở trong núi săn được một con mồi, và đã lột da, nay muốn xuất ra đem bán, cho nên mới đi tới quý bảo.
Nhạc Kha Giang vẫn thủy chung không thay đổi nét cười trên gương mặt, nhưng trong lòng thì âm thầm tự nhủ.
Từ trong núi vào thành, đi tới Vạn Bảo Hiên bán đồ thợ săn mỗi ngày đều có mấy lượt. Tuy nói bảo vật khó cầu, nhưng Hùng Lang Sơn thật quá lớn, bên trong thì có vô số bảo vật trân quý, nếu là người có vận khí tốt, thì vào núi một lần có lẽ là có thể đạt được một khỏan tài sản đủ cho hắn cả đời cũng áo cơm không lo gì cả.
Dĩ nhiên nhân vật như thế thường thường mười năm cũng khó gặp được, tuyệt đại đa số người bình thường đều phải làm việc qua ngày, bằng vào đôi tay của mình để kiếm sống mà tính ra cuộc sống cũng không quá thư thái.
Bất quá, những thứ trân bảo mà những người kia đạt được trong núi, thường thì cũng là từ trong đất đào ra được dược vật trân quý hay thực vật tốt, thậm chí là nhặt được một chút khóang vật trân quý. Về phần săn giết mãnh thú trong núi, nếu muốn bán ra bộ da của những con thú đó thì chính là ít thấy nhất.
Trong lòng hắn mặc dù có ngàn điều tính tóan, nhưng trên mặt nụ cười vẫn hề không thay đổi, vẻ mặt bình thường như cũ bình tĩnh nói:
- Các hạ có thể lựa chọn Vạn Bảo Hiên chúng ta, điều này cũng là vinh hạnh của chúng ta.
Lão đặt tay lên mặt bàn, nói:
- Xin mời các hạ hãy đem hàng hóa ra để cho lão hủ giám định một chút xem sao.
Bả vai Dư Kiến Thăng khẽ đứng thẳng nhún vai, tay nải trên vai nhất thời tản ra, đầu gỗ của cái hộp ổn định rơi xuống trên mặt bàn.
Chiêu thức này tương đối đẹp mắt, nếu như không phải là thao túng chân khí như cánh tay sử dụng, như vậy có thể nói là không cách nào làm như thế nhẹ nhàng tự nhiên.
Mặc dù Nhạc Kha Giang không tinh thông võ kỹ, nhưng ánh mắt của hắn không tầm thường, nhất thời nhận ra thân phận săn sư như Dư Kiến Thăng thì trong lòng lúc này mới hiện lên sự mong đợi.
Đầu gỗ của cái hộp mở ra, hé lộ ra ra một bộ da thú màu đen như mực.
Nhạc kha Giang đưa tay đem da thú lấy ra, hắn nhẹ nhàng run lên, cả bộ da, lúc như thủy văn dao động nhộn nhạo lên.
- Hảo da thú a.
Nhạc Kha Giang than nhẹ một tiếng, không hề che dấu chút nào sự yêu thích trong lòng.
Vạn Bảo Hiên làm cho người ta khâm phục nhất chính là ở hai chữ công bình. Phàm là người đem bảo vật tới chỗ này buôn bán, lo lắng nhất là không ngoài hai chuyện.
Thứ nhất tất nhiên là sợ người mua giết người cướp của, thứ hai chính là sợ bán được giá quá ít, thì mình chịu thiệt quá lớn.
Nhưng là hành động của Vạn Bảo Hiên dùng trên ngàn năm thực tế tạo dựng lên danh dự lại làm cho tất cả mọi người yên tâm tin tưởng bọn họ.
Lúc này, chỉ cần vừa nhìn động tác của Nhạc Kha Giang, cũng biết hắn cũng không có có ý tứ chủ tâm chèn ép giá tiền.
Lão nhân chăm chú nhìn, vuốt ve, chỉ chốc lát sau, sắc mặt của hắn đột nhiên hơi đổi, nói:
- Bạch Nhãn Lang Vương?
Dư kiến thăng ha ha cười một tiếng, nói:
- Nhạc quản sự hảo nhãn lực.
Nhạc Kha Giang nhẹ nhàng cầm trong tay da sói để đầu gỗ trong hộp, khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Dư Kiến Thăng liền giật mình, nói:
- Nhạc quản sự, chẳng lẽ da sói này có cái gì chỗ không ổn sao?
Nhạc Kha Giang lắc đầu liên tục, nói:
- Các hạ nói đùa, da Lang Vương da cơ hồ hoàn hảo không tổn hao gì, tuyệt đối là xấp xỉ da thượng hạng, mới có thể đủ đổi ngàn lượng bạc trắng. Lão phu chẳng qua là đáng tiếc, này chỉ bạch nhãn Lang Vương cũng không phải là hung thú. Nếu là một hung thú bạch nhãn lang vương, cho dù là hơi có tổn hại, giá trị cũng phải gấp mười lần trở lên.
Tròng mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ tỏa sáng, hắn cơ hồ chuẩn bị đem chuyện tình còn có một mảnh da hung thú bạch nhãn Lang Vương nói ra. Nhưng là lời nói đến khóe miệng cuối cùng vẫn kịp thời nuốt xuống.
Cũng không phải là hắn làm việc lỗ mãng, mà là vị Nhạc quản sự báo ra giá tiền quá cao khiến người khác động tâm.
Trịnh gia ở trên vùng đất này lấy diệu thủ trong thợ mộc nổi tiếng, nhưng coi như là lấy tay nghề Trịnh Thành Liêm, hàng năm thu hoạch tính bằng bạc trắng cũng sẽ không vượt qua ba trăm lượng.
Một ngàn lượng bạc trắng, đó là Trịnh gia ba năm thu vào, mà vạn lượng bạc trắng, đó chính là ba mươi năm không ăn không uống mới có thể đạt được chỗ đó
Đây là Trịnh gia mới có thể thu vào được chừng đó, nếu là người bình thường, ở dưới tình huống bình thường có thể đạt được ba mươi lượng bạc vào sổ sách cũng đã là tương đối dư dả rồi.
Ngay cả là có săn sư trấn giữ thôn Đại Lâm, trừ may mắn chém giết hơn ba mươi đầu Hắc Hùng một năm, còn lại năm thu vào cũng chính là mỗi hộ chia nhau trên dưới đều ba mươi lượng. Toàn bộ thôn thu vào cùng chỉ bằng một mình Trịnh Thành Liêm, đây cũng là duyên cớ mà tại thôn Đại Lâm Trịnh gia có địa vị đặc thù lớn nhất.
Dư Kiến Thăng cũng hùa theo thở dài một tiếng, nói:
- Lão tiên sinh nói đùa, hung thú Bạch Nhãn Lang Vương cường hãn bực nào, như thế nào chúng ta có thể săn giết.
Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên như mỉm cười, thì ra Dư thúc cũng là cáo già, nói dối đến mà ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái.
Nhạc Kha Giang cũng cười theo một tiếng không biết là tin hay không tin lời Dư Kiến Thăng nói.
- Lão hủ đã giám định qua tấm da sói này đắng giá ngàn lượng bạc trắng không biết các hạ có nguyện bán không.
Dư Kiến Thăng trầm giọng nói:
- Tại hạ nếu đã đem vật này ra tự nhiên là muốn bán. Giá ngàn lượng bạc trắng cũng tương đối chuẩn xác hết thảy làm phiền Nhạc quản sự.
Nhạc Kha Giang gật đầu, hài lòng nói:
- Hai vị xin chờ một chút.
Lão vỗ tay một cái, một người trẻ tuổi đi ra, Nhạc Kha Giang nhẹ giọng phân phó mấy câu người nọ xoay người ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn về phía Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên một cái cũng không nhìn hàng hóa ở trên bàn.
Chỉ chốc lát sau người nọ lại tiến vào đem một phong thư bình thường đặt trên bàn sau đó khom người lui xuống.
Nhạc Kha Giang đem phong thư đẩy tới trước mặt hai người Dư Kiến Thăng, Dư Kiến Thăng cầm phong thư mở ra bên trong là mười tấm ngân phiếu mỗi tấm trị giá một trăm lượng.
- Đây là mười tấm ngân phiếu trị giá trăm lượng là lão hủ sai người đổi thành không biết các hạ có hài lòng không.
Dư Kiến Thăng gật đầu nói:
- Cảm ơn, đã làm phiền Nhạc quản sự.
Đối với những thứ thợ săn trong núi bọn hắn mà nói, lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng cũng đã là tương đối hiếm thấy, nếu là một tờ ngân phiếu ngàn lượng, ngày sau lúc đem sử dụng sẽ phi thường phiền toái. Nhạc Kha Giang thậm chí ngay cả điểm hơi nhỏ này cũng suy nghĩ chu toàn, mỹ danh Vạn Bảo Hiên ngàn năm quả nhiên không phải là nói suông.
Dư kiến thăng xoay người lại, đem phong thư cầm trong tay giao cho Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên nhận lấy, trong tim của hắn có chút kích động. Đây cũng là ngàn lượng bạc trắng a, mười hai năm hắn nhìn thấy tất cả bạc trắng sợ là cũng không có vượt qua trăm lượng, lúc này tự nhiên là tim đập thình thịch.
Nhạc Kha Giang cười híp mắt, ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Hạo Thiên, song chỉ dừng lại trên đó một khắc, sắc mặt của hắn cũng là đột ngột biến đổi, con mắt chăm chú tập trung trên chiếc nhẫn màu trắng trên đầu ngón tay Trịnh Hạo Thiên, trong con ngươi đầy rẫy kinh ngạc thần sắc khó có thể tin.