Chương : 54
Trong quân doanh tiếng người ồn ào đặc biệt là sân của đối chiến tay không và đối chiến binh khí, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi vang dội.
Trong tất cả các hạng mục chỉ có hai hạng mục này là để cho người tham dự tự quyết định thắng bại.
Muốn thủ thắng ở hai hạng mục này ngoại trừ việc có thực lực thì vận khí cũng chiếm phần trọng yếu. Nhưng nếu có thể vượt qua khảo hạch hai hạng mục này như vậy giá trị lập tức được nâng lên gấp trăm lần, khả năng được nhiều thế gia vọng tộc nhìn trúng mà chiêu dụ cao hơn các hạng mục khác gấp nhiều lần.
Cho nên mỗi lần khảo hạch thợ săn người xem hai hạng mục này chiếm số lượng nhiều nhất. Mà bên dưới khám đài quan chiến không thiếu các thế gia vọng tộc. Nếu có người làm bọn họ để mắt đến sẽ ra mặt chiêu dụ, có đôi khi không phải là người thắng mà kể cả người bại trận cũng được hưởng đãi ngộ này.
Trịnh Hạo Thiên đang muốn đi tiến hành khảo nghiệm lực lượng nhưng tròng mắt thoáng nhìn liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc.
Hắn lập tức xoay người bước nhanh hơn đi đến dưới chân lôi đài đối chiến tay không, nhìn lên phía trên lôi đài.
Ở trên lôi đài có hai người đang đối chiến, trình độ tu vị võ công của hai người cũng khá cao, quyền ảnh qua lại, quyền phong gào thét, cước ảnh như núi, ngươi tới ta lui, phi thường náo nhiệt.
Tuy nhiên lúc Trịnh Hạo Thiên nhìn người đứng trên lôi đài vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Dưới tình huống tỉ thí lôi đài nếu thực lực hai bên chênh lệch khá lớn tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ và cũng không xuất hiện thương vong.
Nhưng nếu như thực lực hai bên gần bằng nhau hơn nữa lúc chiến đấu không chịu dừng tay đúng lúc như vậy đối chiến tự nhiên là đẹp mắt kịch tính thế nhưng nguy cơ cũng trùng trùng.
Chỉ cần một thoáng sơ sẩy lập tức có thể bị trọng thương, tàn phế thậm chí là mất mạng.
Mặc dù trên mỗi lôi đài đều có một thợ săn làm trọng tài tùy thời có thể tách song phương ra nhưng nếu người giao chiến có thực lực tương đương với trọng tài như vậy trọng tài cũng không kịp tách song phương ra.
Lúc này người đối chiến với Dư Uy Hoa rõ ràng cũng là một cao thủ trẻ tuổi tu luyện ra chân khí, tuổi của hắn trên dưới hai mươi, khuôn mặt thon gầy góc cạnh giống như một khối thép chưa được mài giũa.
Hắn xuất thủ nhanh như thiểm điện quyền thế như thác lũ cuồn cuộn từ trên cao chảy xuống khiến cho đối phương bị áp bách đến nỗi không thở nổi.
Tuy nhiên so sánh với hắn thì Dư Uy Hoa cũng không thua kém chút nào. Quyền thế của hắn mở rộng mãnh liệt như hổ, mỗi một quyền tung ra đều kéo theo kình phong gào thét, khí thế lăng liệt ngày càng được đẩy lên cao, cho dù mọi người đứng dưới lôi đài đang xem cuộc chiến cũng bị khí thế đánh sâu vào trong lòng.
Bản tính Dư Uy Hoa nóng như lửa lúc này gặp đối thủ ngang tài hỏa khí được dịp bốc lên, biểu hiện dũng mãnh, dưới áp lực của đối phương không những không lùi nửa bước mà còn dũng mãnh tiến lên xuất chiêu trước.
Trên lôi đài, quân sĩ được giao nhiệm vụ trọng tài đã sớm thối lui đến mép.
Hai người đang giao thủ có võ công không hề thua kém tên quân sĩ kia, nếu hắn dám can đảm tiến lên ngăn trở thì tuyệt đối là đi tìm chết.
Đối chiến tay không rất ít khi gặp phải tràng diện bốc lửa như thế này. Hai người bọn họ nếu gặp phải đối thủ khác thì đã sớm dành thắng lợi. Nhưng lúc này hai người gặp nhau nếu như muốn phân ra thắng bại cũng khó, đây chính là vận khí không tốt, không thể trách người khác được.
Một lúc sau đột nhiên Dư Uy Hoa hét lớn giống như tiếng hổ gầm.
Lúc Trịnh Hạo Thiên nghe thấy tiếng gầm này thậm chí hắn cảm giác như tiếng lang vương bình thường. Hai mắt hắn phát sáng, hắn biết rằng Dư Uy Hoa rốt cục cũng đã kích phát huyết tính sau một hồi đối chiến không chiếm được ưu thế, đã bắt đầu liều mạng rồi.
Nói về võ công thì đối thủ cũng không thua kém Dư Uy Hoa nhưng võ công của hắn đều được gia truyền cũng chưa từng vào núi tiến hành thí luyện sinh tử. Lúc này bị tiếng gầm của Dư Uy Hoa làm chấn động lập tức bị dọa không làm chủ được thân thể, nhất thời lực lượng tay chân giảm sút vài phần.
Dư Uy Hoa cất tiếng cười to, hắn sải bước tung một quyền nhắm vào ngực đối phương, một quyền không có chút hoa lệ nào.
Lúc tung một quyền này ra thân thể của hắn không hề có chút phòng ngự nào tựa hồ đã chấp nhận bị thương nhưng nếu như bị trúng một quyền lôi đình này của hắn hậu quả tuyệt đối cũng không dễ chịu.
Sắc mặt người nọ đại biến không còn giữ được sự ổn định liên tục lùi về phía sau.
Dư Uy Hoa được thế không buông tha, hắn rống to liên tục, hai tay như hai chóng chóng khổng lồ chuyển động không ngừng dĩ nhiên là không cho đối phương có bất kỳ cơ hội để thở.
Đối phương sau một chiêu rơi xuống hạ phong cũng không còn cách nào vãn hồi được chỉ trong giây lát đã bị dồn đến góc lôi đài. Mắt thấy một quyền lại lần nữa xông đến hắn cắn chặt hai hàm răng trầm hông tọa mã hai cánh tay vung lên dĩ nhiên là muốn lấy cứng chọi cứng.
Song khí thế Dư Uy Hoa đã thành không còn cơ hội cho hắn phản kích. Quyền xuất như gió, một quyền đánh tan hai cánh tay đối phương, một quyền hướng về phía ngực đối phương đánh tới.
Trong lòng người nọ biết không ổn muốn nhảy xuống lôi đài nhận thua nhưng khi vừa va chạm ánh mắt kinh khủng của Dư Uy Hoa lập tức sợ mất mật chân tay vô lực.
Đúng lúc một quyền của Dư Uy Hoa sắp đánh xuống ngực đối phương đột nhiên hắn liền dừng lại, một quyền này chỉ còn cách ngực đối phương nửa thước.
Quyền phong mãnh liệt quét qua làm cho quần áo đối phương tung bay phất phới.
Mặc dù bộ dáng Dư Uy Hoa kinh khủng nhưng hắn không đánh mất lý trí. Ở trong thôn Đại Lâm ba người Dư Uy Hoa đã không ít lần đối chiến, tất cả đều điểm đến là dừng.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười hắn nhìn Dư Uy Hoa thu quyền không chút khó khăn. Xem ra lần sinh tử lúc trước đem đến cho hắn lợi ích không nhỏ có lẽ chỉ mấy năm nữa thôi hắn có thể nâng cao trình độ chân khí, giống như nước chảy thành sông trở thành săn sư.
Dư Uy Hoa cũng không khoa trương đến mức mười hai tuổi trở thành săn sư như Trịnh Hạo Thiên nhưng nhất định thành tựu ngày sau của hắn sẽ hơn xa bậc cha chú.
- Tỷ võ kết thúc, Dư Uy Hoa thắng.
Trọng tài vẫn đứng ở mép lôi đài lúc này đi ra cao giọng hô lên.
Lôi đài đang im lặng chợt vang lên tiếng hò hét thảo luận như ong vỡ tổ, nhiều người đánh giá Dư Uy Hoa rất cao nhưng mà đối với người bị thua cũng có nhiều tiếc hận.
Người này đã tu luyện ra chân khí, thể chất cường hãn hơn xa người bình thường. Hơn nữa chỉ cần nhìn vào quyền pháp của hắn chắc chắn đã đạt được vũ kỹ chân truyền. Chẳng qua vận khí không tốt đụng ngay phải Dư Uy Hoa nếu không cũng sẽ không bị thua như thế.
Trịnh Hạo Thiên căn bản không cần tập trung lắng ngh,e những tiếng đàm luận kia tự động vang lên bên tai hắn.
Trên lôi đài Dư Uy Hoa cười ha ha nói :
- Bằng hữu, võ công của ngươi rất tốt, mọi người kết giao tình bằng hữu, thế nào?
Người nọ tàn bạo nhìn chằm chằm Dư Uy Hoa lãnh đạm nói :
- Ngươi không cần đắc ý, sỉ nhục hôm nay ta sẽ sớm đòi lại.
Dứt lời hắn xoay người rời đi.
Dư Uy Hoa lắc đầu cầm giấy chứng nhận đi xuống lôi đài.
Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn người nọ rời đi tiến lên phía trước nói :
- Uy Hoa, ngươi qua được mấy quan ?
- Qua tam quan
Dư Uy Hoa cười hắc hắc nói :
- Trừ cửa ải kiểm tra tốc độ còn lại ta đều thông qua hết, cửa ải cuối cùng này tham gia cho đủ mà thôi.
Bốn hạng khảo hạch chỉ cần thông qua ba loại liền có thể đạt danh hiệu thợ săn. Đối với cửa ải cuối cùng Dư Uy Hoa cũng không hứng thú chỉ là dựa theo quy định hắn phải đi tham dự mà thôi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu nói nhỏ :
- Ánh mắt người vừa rồi nhìn ngươi không có thiện ý, hắn đã hận ngươi thấu xương, sau này ngươi gặp hắn ngàn vạn lần không được khinh thường.
Lông mày Dư Uy Hoa cau chặt lại nói :
- Mới vừa rồi ta đã nương tay không đả thương hắn thế nhưng hắn lại còn ghi hận.
Khẽ lắc đầu Dư Uy Hoa lại nói tiếp :
- Người này lòng dạ hẹp hòi ngày sau rất khó có được thành tựu lớn.
Trịnh Hạo Thiên bật cười nói :
- Thành tựu của hắn thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, tuy nhiên mối thù này quả là tự nhiên nhận lấy.
Dư Uy Hoa trêu ghẹo :
- Ngươi sợ?
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói :
- Ngươi mới sợ thì có.
Hai người bọn họ liền nhìn nhau cười cũng không đem chuyện vừa rồi để trong lòng.
Song, đột nhiên Trịnh Hạo Thiên có cảm ứng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua lập tức thấy được ánh mắt tràn ngập oán độc và phẫn hận.
Dư Uy Hoa nhìn theo ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thấy kẻ vừa thua đang hung hăng nhìn hai người rồi mới chịu rời sân đấu.
Hai người bọn họ quay mặt nhìn nhau lắc đầu không nói.
Lôi đài tỷ võ vốn là có người thắng kẻ bại, Dư Uy Hoa lúc cuối cùng đã thu tay lại không hạ sát chiêu. Nếu người nọ vì thua mà kết thành thù oán, hai huynh đệ bọn họ cũng không sợ hãi.
Sau đó hai người tách ra, Trịnh Hạo Thiên trực tiếp đi đến địa điểm khảo hạch.
Đây là một khoảng sân để hàng trăm thạch đôn, từng thạch đôn đều có sức nặng khác nhau.
Khảo hạch lực lượng rất đơn giản chỉ cần tiến lên nhấc thạch đôn lên là được.
Nếu muốn trở thành một gã thợ săn hợp cách đối với yêu cầu lực lượng cũng không tính là quá cao. Tuy thế cũng không có nhiều người chọn hạng mục này vì nếu muốn thông qua thì phải nâng được được thạch đôn ngàn cân.
Đối với người bình thường không có chân khí thì đây đã là thần lực trời sinh.
Bất quá người nào có lòng tin tham gia khảo hạch đều có thể thuận lợi thông qua bởi vì không có ai vô duyên vô cớ đến đây để bêu xấu.
Trịnh Hạo Thiên dõi mắt nhìn lại trong sân đã có mấy người nâng thạch đôn. Biểu hiện của bọn họ khác nhau hoặc nhẹ nhàng thoải mái hoặc là nghiến răng nghiến lợi nhưng mỗi người đều có thể nâng được thạch đôn ngàn cân.
Đến phiên Trịnh Hạo Thiên hắn đem giấy chứng nhận cho giám khảo sau đó gỡ lang nha bổng trên lưng xuống nhẹ nhàng ném đi.
"Cạch"
Âm thanh nặng nề do trọng chùy gây ra đột nhiên vang lên.
Âm thanh đó như trực tiếp đập vào lòng mọi người làm cho mọi người cảm thấy phát rét, cảm giác nổi hết da gà.
Các quân sĩ và người tham gia khảo hạch gần đó đều đem ánh mắt nhìn về phía lang nha bổng, trong đó khóe mắt mấy vị chịu trách nhiệm kiểm tra khảo hạch đều khẽ nhếch lên.
Trịnh Hạo Thiên đang định tiến vào sân quân sĩ đang cầm giấy chứng nhận đưa tay cản lại nói :
- Ngươi không cần thi nữa.