Chương : 52
Nếu như nhìn bề ngoài Dư Uy Hoa có thể xem là mười tám tuổi nhưng mà Trịnh Hạo Thiên mới mười hai tuổi bất luận thế nào cũng không lừa gạt được mọi người.
Văn sĩ nhướng mày, tuy nói bọn họ có quan chủ khảo phía sau làm chỗ dựa nhưng mà thế này thì quá lộ liễu rồi. Nếu là hắn không quan tâm chỉ sợ sau này lộ ra thì phiền toái không nhỏ.
Hắn ho nhẹ một tiếng đang muốn quát lớn nhưng ánh mắt đột nhiên ngưng tụ nhìn chằm chằm xuống dưới.
Bởi vì hắn thấy lang nha bổng thô to trên lưng Trịnh Hạo Thiên không khỏi sợ hãi.
Nếu như đây thật sự là binh khí như vậy thiếu niên này cũng không cần phải khảo hạch lực lượng nữa. Có thể đeo vật như vậy trên lưng đi lại như thường vậy lực lượng sẽ đến mức nào, tuyệt đối người bình thường không thể tưởng tượng được.
Trong lúc mơ hồ hắn có thể hiểu được tại sao quan chủ khảo đại nhân lại đặc biệt cho phép bọn họ tham gia khảo hạch.
- Tên họ, số tuổi, đến từ nơi nào ?
Trầm ngâm một chút rốt cục văn nhân bỏ qua tính toán ban đầu, lên tiếng hỏi.
- Trịnh Hạo Thiên mười hai tuổi đến từ thôn Đại Lâm.
Giọng nói còn non nớt vang lên, bất kỳ ai nghe thấy đều cảm thấy kỳ quái.
Mười lăm mười sáu tuổi tham gia khảo hạch thợ săn, hơn nữa người vượt qua được đã hiếm thấy nhưng cũng không phải không có nhưng một thiếu niên mới mười hai tuổi tham gia khảo hạch thợ săn, điều này làm cho mọi người đều không tưởng tượng được.
Môi văn nhân khẽ giật giật mấy cái, rốt cục cũng hỏi :
- Ngươi báo danh tham gia những hạng mục nào ?
- Tiễn thuật, bẫy rập thuật, lực lượng và đối chiến binh khí.
Lúc trước khi ba người bọn họ đến đây sớm đã quyết định các hạng mục báo danh. Dưới tình huống như vậy đương nhiên là bọn họ chọn sở trường của mình rồi.
Bây giờ đối với Trịnh Hạo Thiên thì bốn hạng mục này hắn tham gia nắm chắc tuyệt đối có thể thông qua nhưng Dư Kiến Thăng chỉ yêu cầu hắn tham gia có hai hạng mục. Về phần đối chiến tay không là hạng mục làm cho người khác dễ dàng nhận ra tu vị nhất, Dư Kiến Thăng tuyệt đối không cho phép Trịnh Hạo Thiên tham gia.
Tên văn sĩ kia cầm lấy giấy chứng nhận tham gia trong tay Trịnh Hạo Thiên, rốt cục không nhịn được phải nói :
- Tiểu tử, ta làm ở chỗ này mười mấy năm, ngươi là người ghi danh nhỏ tuổi nhất, chúc ngươi nhiều may mắn.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười gật đầu thật mạnh trả lời :
- Đa tạ.
Ba thiếu niên xoay người rời đi, bọn họ ở cùng nhau làm người khác phải chú ý.
Ở bên trong binh doanh có vô số bảng chỉ đường lớn phía trên vẽ đồ án rất sinh động hơn nữa còn có mũi tên chỉ đường chỉ cần nhìn theo hướng mũi tên chỉ đường liền có thể đi đến nơi mong muốn.
Dư Uy Hoa nói :
- Hạo Thiên, trước hết ngươi và Lâm Đình tham gia hai hạng mục sao.
Hắn nháy mắt ra hiệu nói :
- Trước khi tham gia đối chiến binh khí ta giữ chút sức để chờ gặp ngươi.
Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười nói :
- Cũng tốt.
Trong cuộc tỷ đấu đối chiến tay không và đối chiến binh khí đều là hai người một cặp, nếu như hai người bọn họ cùng tiến vào khảo hạch thì đối chiến khả năng sẽ là hai người, tự nhiên Dư Uy Hoa không chịu được cái việc bị đau mà không dám kêu này.
Hôm nay hơn nửa quân doanh đã bị chiếm dụng, cả sân được chia làm tám khối. Dĩ nhiên trong đó diện tích cũng có lớn nhỏ khác nhau, bãi bắn tên không phải là lớn nhất nhưng cũng không phải là nơi nhỏ nhất.
Lúc Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đến chỗ này đã có mấy người xếp hàng chờ sẵn.
Quy củ bãi bắn tên hết sức đơn giản, sử dụng cung tên bắn trúng bia treo ở cành liễu cách một trăm thước, mỗi người được mười lần bắn, phải bắn hết trong vòng trăm tức, bắn trúng năm mũi trở lên thì hợp cách.
Cái yêu cầu này tương đối khó khăn, nếu có thể vượt qua được, trúng cả mười phát thì ngay cả trong quân đội cũng có thể coi là thần tiễn thủ.
Cho nên trong tám hạng mục thì hạng mục bắn tên có ít người ghi danh nhất.
"Sưu … sưu … sưu"
Bởi vì khảo hạch bắn cung có ít người ghi danh cho nên giám khảo cũng chậm rãi gọi tên để cho mọi người lần lượt tiến hành.
Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đứng phía sau ngưng thần nhìn kỹ, người đang bắn tên là một hán tử tầm hai mươi tuổi, lúc này hắn đã bắn phát thứ bảy. Lúc này trên trán hắn đã rịn mồ hôi, có thể thấy được bảy lần bắn tên hắn đã hao phí sức lực và tinh thần đến mức nào.
Dù sao đây cũng không giống như tập luyện thường ngày mà quan hệ đến lợi ích, công việc đại sự, vào lúc này mà có thể phát huy ra toàn bộ thực lực thường ngày cũng có rất ít người làm được.
Người trẻ tuổi kia bắn ra hai mũi tên nữa trong đó có một mũi tên trúng đích, khi hắn muốn bắn ra phát cuối cùng thì nghe giám khảo cất cao giọng :
- Thời gian đã hết, chín tiễn trúng bốn tiễn không hợp cách.
Quân sĩ vung bút lên ở hạng mục bắn cung gạch xiên một cái.
Nhìn nét mực gạch chéo người trẻ tuổi kia đầy ảo não. Hắn cầm kết quả, mang bộ mặt như đưa đám rời đi.
Lâm Đình khẽ lắc đầu :
- Người này khả năng thông qua đợt kiểm tra này là không lớn.
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý.
Có thể đến nơi này tham gia khảo hạch mọi người đều có lòng tin đối với mình. Nhưng trừ khi giống như ba người bọn họ đã tập võ từ nhỏ, bản thân đã tu luyện ra chân khí có thể gia tăng thể chất cơ thể trên diện rộng còn đối với người bình thường cho dù có rèn luyện khắc khổ đi chăng nữa nếu dưới tình huống không có chân khí phụ trợ khả năng thông qua cũng không cao.
Nếu như không giữ được bình tĩnh, khả năng không phát huy được hết như vậy cơ hồ có thể kết luận mười phần sẽ thất bại.
Mỗi người mười lần bắn, mỗi người trăm tức (đơn vị đo thời gian, không rõ mỗi tức là bao lâu nữa) rất nhanh cũng đã đến lượt hai người bọn họ.
Lúc nhìn đến giấy xác nhận của Lâm Đình, mấy vị giám khảo và quân sĩ ngẩn người, một người cười nói :
- Mười lăm tuổi cũng muốn tham gia, ngươi được ai đồng ý.
Lâm Đình ôm quyền làm lễ nói :
- Quân gia, tại hạ được Từ tướng quân ân chuẩn cho nên mới có thể tham gia.
Mấy tên quân sĩ trao đổi ánh mắt cho nhau, người cầm đầu nói :
- Ngươi có thể tham gia nhưng chúng ta sẽ không thiên vị, có thể vượt qua kiểm tra hay không đều dựa vào khả năng của ngươi.
Nói xong những lời này hắn hướng Lâm Đình nháy mắt hai cái, nhỏ giọng nói :
- Cứ từ từ mà bắn, thời gian có thể tăng thêm nhưng nhất định phải bắn trúng năm lần.
Lâm Đình ngẩn ra cúi đầu cũng thấp giọng nói :
- Đa tạ quân gia.
Đến đây hắn mới biết thì ra nơi khảo hạch cũng có thiên vị. Tuy nhiên cũng không có ai dám làm quá chỉ là nới lỏng cho một chút mà thôi.
Đi đến vạch bắn Lâm Đình lấy cung gấp từ trên người ra nhẹ nhàng kéo thẳng cung ra.
Sau khi thấy cung gấp trong tay hắn phái dưới mọi người bàn luận xôn xao. Mấy quân sĩ lại càng cảm thấy may mắn, mặc dù tiểu tử này ăn mặc mộc mạc nhưng trên tay lại có cung gấp giá trị không nhỏ, nhất định là xuất thân cũng khá giả. May mắn là nhóm người mình không gây khó khăn cho hắn nếu không sợ rằng cũng không được bình an.
Thế nhưng bọn họ không biết cung gấp trong tay Lâm Đình có được không tốn một hào hoàn toàn là do Trịnh Hạo Thiên làm cho.
Lâm Đình hít sâu một hơi trong nháy mắt tâm cảnh của hắn hoàn toàn tập trung vào bia ngắm.
Đối với những thợ săn đã từng đối diện với Cự Lang trong thâm sơn tiến hành cuộc chiến sinh tử như hắn mà nói thì tràng diện này không thể làm cho hắn dao động.
- Bắt đầu.
Một gã quân sĩ lớn tiếng hô, ngay lập tức Lâm Đình bắt đầu giương cung lắp tên.
"Sưu … đinh …"
Một mũi tên bắn ra giống như lưu tinh cản nguyệt xẹt qua trước mắt mọi người cắm trúng hồng tâm cách xa trăm trượng phát ra âm thanh va chạm.
Trong quá trình từ lúc Lâm Đình kéo cung lắp tên cho đến khi mũi tên bay ra không hề có một chút do dự giống như căn bản không cần phải ngắm bắn. Độ tự tin này người khác khó mà có được.
- Tốt.
Hơn mười tiếng hoan hô không hẹn mà cùng vang lên không chỉ những binh sĩ trầm trồ khen ngợi mà ngay cả người quan khán cũng phát ra tiếng khen từ tận đáy lòng.
Thật ra thì ba người Trịnh Hạo Thiên cũng được nhiều người chú ý quan sát, dù sao người chưa đến mười tám tuổi mà có thể dự thi khẳng định là có chỗ dựa nếu không ngay cả tư cách để tiến vào bọn họ cũng không có.
Đối với loại người có đặc quyền này không có bao nhiêu người thích.
Đại đa số mọi người đang đợii xem nào nhiệt nếu khảo hạch có chuyện tình thiên vị bất công nhiều người sẽ tạo nên gợn sóng. Nhưng sau khi Lâm Đình bắn ra một mũi tên tất cả mọi người biết thì ra cũng không phải như mình suy nghĩ mà bọn họ đều có chân tài thực học.
Lâm Đình đối với những tiếng thảo luận dường như không nghe thấy, không nhanh không chậm bắn hết mười mũi tên, thời gian không mất đến một nửa.
Hắn giống như một máy bắn tên ổn định rút tên, lắp tên, giương cung, buông tay …
Sau khi mũi tên thứ mười được bắn ra vang lên âm thanh trống rỗng, tên quân sĩ cầm đầu đứng lên cao giọng hô :
- Tốt, hảo tiễn pháp. Lâm Đình ngươi có bằng lòng gia nhập quân đội không. Nếu ngươi đồng ý thì hai hạng mục còn lại không cần khảo hạch, Trường Cung đội chúng ta trực tiếp trao tặng tư cách thợ săn cho ngươi.
Đối với lời đề nghị này mọi người hâm mộ không thôi, kèm theo đó là sự đố kỵ nhưng không có một người nào mở miệng chất vấn hay chỉ trích.
Dựa theo quy định nếu một người ở trong một phương diện nào đó có tài năng hơn người hoàn toàn có tư cách gia nhập quân đội hơn nữa còn đạt được tư cách thợ săn.
Chẳng qua muốn đạt được điều này thật sự là muôn vàn khó khăn.
Mọi người ở đây đều chứng kiến tiễn thuật của Lâm Đình tự nhiên là không có ai dám lớn tiếng phản đối.
Lâm Đình giật mình, sắc mặt hắn đỏ lên nói :
- Đa tạ ý tốt của đại nhân nhưng nhà ta không cho ta đi.
Quân sĩ kia lắc đầu thở dài không dứt nhưng không thể làm gì được.
Sau khi viết xong thành tích mười phát trúng cả mười, kí tên của mình xong hắn phất tay ra hiệu cho Lâm Đình lui xuống.
Trịnh Hạo Thiên tiến lên mấy bước cầm phiếu dự thi đến nộp, vị giám khảo ngẩn ra cười cười nói :
- Tiểu oa nhi mười hai tuổi mà cũng muốn ra ngoài kiếm chén cơm.
Nhất thời phía dưới vang lên từng tiếng cười to.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cau mày trong con ngươi tỏa ra một tia sát khí bén nhọn.
Dù sao hắn cũng là người tay không giết chết lang vương đảm khí, khí thế vượt xa người thường.
Vị giám khảo kia cảm thấy rùng mình không dám cười nhạo :
- Ngươi đi đi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu đi đến vạch bắn cũng lấy cung gấp ra.