Chương : 38
Đường Vũ cố gắng hé mắt ra, khi thấy cái tên đó liền có tinh thần trở lại, mở tin nhắn ra.
39mucq[%kj#,+qd6hj!} Huyết Phong @fhzv2736(&568:/[[9946tf
Đường Vũ nhìn tin tức này, vừa cười vừa trả lời.
__ Cảm ơn anh đã nhắc nhở, chúng tôi đã giải quyết được chuyện phiền phức này rồi.
Theo sự hiểu biết của Đường Vũ về Ian Clermont, cậu cảm thấy vị thượng tá đó chắc sẽ không trả lời mình, liền vào lều với sự giúp đỡ của Phùng Dương và Malak, mấy ngày nay cậu thật sự mệt muốn chết rồi.
Malak cũng thấy Đường Vũ đang nói chuyện với thượng tá Clermont, nhưng lại không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Cậu đã nhận định hai người này phải quen biết nhau, nếu không lúc đó khi họ gặp nguy hiểm, sao thượng tá lại đột nhiên xuất hiện, còn bỏ lỡ nghi thức hoan nghênh mà thượng tướng Franco đích thân chuẩn bị cho anh.
Chẳng qua tận mắt chứng thật, Malak vẫn vô thức nhìn Đường Vũ thêm một lần.
Ai cũng bảo học sinh tiến cử này không có bối cảnh gì, xem ra thượng tá chính là bối cảnh lớn nhất của cậu ta.
Nếu làm bạn với Đường Vũ, có lẽ còn có thể gặp mặt thượng tá nhiều hơn, sắc mặt âm trầm của Malak ẩn ẩn lộ ra hưng phấn.
Phùng Dương lại không nghĩ thế, dìu người vào lều rồi, liền lập tức “thẩm vấn”.
“Không phải cậu nói cậu và anh ta hoàn toàn không thân quen sao? Tại sao anh ta còn chủ động liên lạc với cậu!”
“Vì tôi nói với anh ta chúng ta gặp nguy hiểm, là tiền bối lẽ nào không nên biểu hiện chút sao?” Đường Vũ uể oải trừng mắt nhìn Phùng Dương.
Đầu cua tai nheo quá dài, cậu không muốn nói rõ từng câu với Phùng Dương, như vậy không mệt chết mới lạ.
“Vậy tại sao anh ta không biểu hiện với tôi chứ!”
Đường Vũ trở người, nằm lên hành lý, lầm bầm: “Rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì hả.”
Phùng Dương đẩy Đường Vũ một cái, chỉnh lại cho cái người mềm rũ kia, đắp chăn lên, “Còn không phải lo cho cậu sao, bổn thiếu gia hầu hạ cậu như vậy, không hy vọng cậu làm chuyện gì ngốc.”
“Yên tâm đi, tôi tốt lắm.” Đường Vũ lèm nhèm muốn ngủ, đáp trả không đầu không đuôi.
Phùng Dương nhìn cậu, không tiện quấy rầy người ta ngủ, nên kéo Malak ra ngoài.
“Này!” Phùng Dương đẩy Malak, “Cậu ấy chắc không giống cậu sùng bái Ian đến tẩu hỏa nhập ma chứ!”
Malak nghe thế, lười để ý tới Phùng Dương, lạnh nhạt nhìn một cái rồi quay người bỏ đi.
Phùng Dương nhớ lại mình từng có một người bạn, vì quá mức sùng bái Ian, ngay cả học cũng học không vào, chỉ muốn được làm thuộc hạ của Ian, kết quả chức vụ bây giờ căn bản còn chả gặp được bóng dáng Ian, ngày ngày than ngắn thở dài lải nhải miết.
“Cái đám khốn kiếp này! Hoàn toàn không hiểu được nỗi lo của tôi!”
Đường Vũ mơ hồ nghe Phùng Dương ở bên ngoài la một câu gì đó, cảm thấy buồn cười.
Từ khi nào mà Phùng Dương giống như một bà già thế kia, còn thích lo chuyện người khác hơn hồi trước nữa.
Ba ngày không chợp mắt, cuối cùng có thể an ổn ngủ một giấc, Đường Vũ cảm thấy thân tâm đều thoải mái, nếu bỏ qua cảm giác đầu óc nặng nề không thích hợp, thì càng thêm hoàn mỹ.
Khi cậu cảm thấy mình sẽ đi gặp Chu Công ngay tắp lự, tiếng “tít tít tít” vang lên ở cổ tay trái, vốn không muốn để ý đến, Đường Vũ chỉ tùy ý nhìn qua rồi lập tức tỉnh ngủ ngay, ngồi phắt dậy.
Yêu cầu trò chuyện qua hình ảnh… với thượng tá Ian, Ian Clermont??!
Trời ơi, vừa rồi có phải cậu đã ngủ rồi không? Cho nên bây giờ đang nằm mơ? Nhất định là thế!
Chấp nhận yêu cầu trò chuyện qua ảnh, Đường Vũ ngồi thẳng tắp, rất nhanh, một bóng người xuất hiện rõ ràng trên màn hình.
Lần này người đó đội một chiếc mũ quân đội, trên vành có vài ký hiệu đỏ tươi, khiến một người luôn có vẻ vô cùng nghiêm túc trở nên càng thêm quân sự và rập khuôn.
Ở khoảng cách gần còn có thể thấy nút áo trên cùng của đồng phục đối phương, chiếc bím màu vàng vốn nên tô điểm cho chủ nhân bộ đồng phục trở nên hiền lành hơn, nhưng khi phối với gương mặt lãnh khốc của Ian, lại khiến người ta cảm thấy màu vàng dịu hòa cũng trở nên lạnh lẽo.
Đường Vũ bị vẻ mặt của đối phương dọa cho lạnh người, không hiểu mình lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa?
“Thượng tá?” Hình ảnh đã kết nối mấy giây, mà thượng tá lại không nói gì, không phù hợp lắm với nhận thức của Đường Vũ.
“Cậu cần nghỉ ngơi.”
Ngay khi Đường Vũ cho rằng đối phương nhất định đã liên lạc sai người, thì lại nghe người trên hình nói thế, có vẻ đối phương đã dùng mấy giây vừa rồi để quan sát tình trạng trước mắt của cậu.
“Đúng vậy, thú nham thạch hại tôi ba ngày không được nghỉ ngơi.” Đường Vũ nói thật.
“Bây giờ nghỉ ngơi ngay lập tức, học viên bổ khuyết.” Đối phương vẫn rất lạnh nhạt.
Đường Vũ thấy ngón tay Ian nhẹ động, biết Ian có thể muốn ngắt liên lạc, cậu vội vã kêu lên: “Thượng tá.”
Ian đang muốn tắt liên lạc thì khựng lại, dường như đang đợi Đường Vũ nói.
Đường Vũ vừa kêu Ian xong đã hối hận, cậu không biết tại sao mình lại tự động phản xạ gọi đối phương, có lẽ thật sự cần phải nghỉ ngơi rồi.
Nghĩ thông điểm này, Đường Vũ nằm xuống, lật người sang một bên, ôm chăn nhìn màn hình cười ngốc, “Cảm ơn anh đã quan tâm, thượng tá.”
Sau đó Đường Vũ thoáng nghe tiếng “tút__ tút__” kỳ lạ truyền đến trong màn hình, màn hình nhanh chóng tối đi, tiếp đó cậu cũng mất ý thức, ngủ mất.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi được đồng ý, một người đàn ông tóc vàng đeo mắt kính vội vã đẩy cửa vào.
“Thượng tá, máy giám sát tinh thần lực của ngài cảnh báo!”
“Đã không còn cảnh báo nữa rồi.” Người nói chuyện đang đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời âm u bên ngoài.
“Thượng tá, nhưng nó vừa báo động, ngài đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi.” Giọng anh vẫn bình thản không dao động.
“Không, thượng tá…” Người đàn ông tóc vàng tháo mắt kính xuống, đi hai bước lại chỗ anh, “Ian, anh phải biết là, máy giám sát tinh thần lực của anh đã rất nhiều năm chưa từng cảnh báo!”
“Kim, không sao.” Ian vẫn không để ý, ngược lại nhìn những hạt tuyết nhỏ trắng xóa bay bên ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ mặt rất ôn hòa: “Tuyết rơi rồi.”
Người tóc vàng quả thật chỉ muốn rớt cằm xuống đất.
Thượng tá của họ vừa rồi dao động tinh thần lực vượt mức cảnh báo, lúc này lại thưởng thức cảnh tuyết??
Hắn cần phải báo lên cấp trên tình trạng gần đây của thượng tá, từ thân thể đến tinh thần! Xem thử thượng tá rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu!
Sau khi trợ thủ đắc lực của anh cuối cùng cũng quyết định rời khỏi phòng, Ian không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Đáng lý anh không nên quá mức chú ý đến học viên bổ khuyết đó, nhưng trong lúc đối phương trả lời anh, anh phát hiện học viên bổ khuyết đã quên dùng kính ngữ, anh cho rằng đối phương gặp phải phiền phức gì.
Trong hình ảnh, sắc mặt đối phương rất kém, nhưng tinh thần vẫn tạm được, đúng ra không có gì đáng để tiếp tục quan tâm.
Chỉ là, giáo dục Kenton quá mức theo đuổi ưu tú và hoàn mỹ về thành tích, cũng nên chú ý đến sự trưởng thành thân thể của các học sinh, chẳng hạn có vài học sinh nếu quá gầy yếu, thì sẽ ảnh hưởng đến độ phát huy chuyên nghiệp của người đó, học viện nên nghĩ cách để cường hóa tố chất thân thể cho học sinh như thế.
Sau mấy giây, Ian phát giác anh đang nghĩ đến một vài chuyện hoàn toàn không cần anh bận tâm, anh liền xóa hết tất cả những suy nghĩ phức tạp đó đi.
Trong đầu vụt qua nụ cười vô cùng dịu dàng của học viên bổ khuyết lúc ôm chăn vừa rồi, mái tóc mềm mại rũ xuống, che đi nửa con mắt, ánh mắt trong vắt sáng rực, anh chưa từng thấy qua.
Đường Vũ tỉnh giấc, cảm giác thời gian bị loạn, trên người vẫn còn cảm giác nhức mỏi do vận động quá độ, nhưng rõ ràng đã có sức hơn.
Cậu vén lều ra, phát hiện người của hai tổ đang ngồi vây lại nói cười.
“Đường Vũ tỉnh rồi!”
Không biết là ai kêu lên, ánh mắt mọi người đều ném lên Đường Vũ.
Vài người đứng lên, đi lại chỗ Đường Vũ.
“Sao rồi?” Phùng Dương nhìn quanh Đường Vũ hai vòng, hỏi.
“Không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai mươi bốn tiếng!” Carlos oang oang nói: “Chúng tôi còn đang đánh cược khi nào cậu mới tỉnh.”
“Không có chuyện gì chứ?”
“Vô cùng tốt! Đây mới là huấn luyện thực hành lần đầu trong truyền thuyết!” Carlos hưng phấn nói.
“Carlos, đến lượt cậu ra bài rồi!” Gần đó, một nữ sinh kêu lên.
Carlos vội nói với Đường Vũ vài câu, rồi chạy đi chơi bài.
“Xem ra cậu ta như cá gặp nước rồi.” Đường Vũ nhìn Carlos đang đánh bài rôm rả với nữ sinh, cười nói.
“Quả thật là chơi đùa hủy ý chí, thấy sắc quên bạn!” Cơn ghen tức của Phùng Dương lại lên, “Thật không biết sao cậu ta lại vào được tổ ưu tú.”
“Lông Cừu, cậu giống như thanh niên phản nghịch vậy.” Đường Vũ lại cười, xoa mái tóc xoăn như lông trên đầu Phùng Dương.
“Là sao?” Phùng Dương không hiểu.
“Chính là… nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt.”
“Hừ, vậy thì tôi chính là đại phản nghịch!”
Mấy ngày tiếp theo, hai tổ không gặp chuyện gì lớn, chỉ thỉnh thoảng gặp vài con thú nham thạch đơn lẻ, giải quyết rất dễ dàng.
Hai mươi người của hai tổ ở chung cũng càng lúc càng hòa hợp.
Thái độ của tổ một đối với Đường Vũ cũng rất ôn hòa, làm Đường Vũ vừa mừng vừa sợ, cứ tưởng toàn là những người có cá tính cao ngạo như Phùng Dương, hoặc sẽ không dễ ở chung như Malak chứ.
Nhưng những học sinh này không chỉ có chỉ số thông minh cao, chỉ số cảm xúc cũng không thấp, lại thêm Đường Vũ không chỉ không kéo chân sau, còn giúp những người này khắc phục khó khăn, họ đều cảm thấy sau này cậu sẽ phát triển nhiều hơn nữa, nên cũng dần có suy nghĩ muốn làm quen.
Đối với hoàn cảnh dã ngoại, mọi người thích ứng rất tốt. Đó cũng là yêu cầu cơ bản nhất mà học viện đưa ra trong lần huấn luyện thực hành dã ngoại đầu tiên. Có thể hợp tác để đối phó với dã thú bên ngoài, điểm đánh giá dành cho tổ sẽ cao hơn.
Mà hai tổ này, không chỉ hợp tác đối phó dã thú, còn đối phó được với cả hai đàn dã thú.
Ngày về trường càng gần, mọi người càng mong đợi, lần này có phải họ sẽ lấy được thành tích rất tốt?
Ngày thứ mười một, khi giáo viên học viện Kenton tới, phát hiện các học sinh của hai tổ đều an toàn ở bên ngoài, thậm chí tràn đầy tinh thần, chung sống hòa hợp, tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lần này, khi học viện đến khảo sát, không phát hiện được kỳ *** của thú nham thạch sẽ đến quá sớm, khiến mười tổ ưu tú toàn bộ bị thú nham thạch tấn công.
Mà tám tổ kia đã rút lui về trấn hết, chỉ có hai tổ này, vẫn an toàn ở bên ngoài, hơn nữa nhìn tình hình, không phải là không gặp thú nham thạch, mà đã thành công đối phó với chúng!
Giáo viên gọi hai thủ lĩnh của hai tổ đến hỏi, khi thấy Malak, giáo viên ôn hòa gật đầu, khi thấy một người khác bước tới lại là Đường Vũ, giáo viên lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết người dẫn đầu cần phải khiến mọi người trong tổ có thể tự giác phục tùng mình, bình thường mà nói đều là người điều khiển cơ giáp có lực chiến đấu mạnh nhất, nhưng ông lại không ngờ, tổ mười phục tùng học sinh tiến cử này?
Không phải danh tiếng của học sinh tiến cử này tại trường rất kém sao?