Chương : 46
Hai quyền ấn màu đỏ song song ầm ầm bắn tới.
Thời gian lúc này như ngưng đọng lại, như vô cùng chậm chạp. Hai quyền ấn từ từ biến lớn trong mắt Đường Thiên. Hạc Thân trong cơ thể như thức tỉnh. Cặp cánh hạc cũng từ từ duỗi thẳng ra.
Chân lực toàn thân, từng góc, từng chút chân lực cuối cùng đều bị điều động.
Từng tiếng hạc kêu trong trẻo vang lên trong lòng.
Song Đường Thiên lại cực kỳ thanh tỉnh, thân hình lay động, bước chân lao thẳng về phía trước!
Cung bộ Xung quyền!
Lực truyền vào hai chân, đạp mạnh xuống nham thạch, đón lấy hai luồng quyền ấn, hai nắm đấm cũng không chút kỹ xảo đánh thẳng ra!
Ầm!
Luồng lửa nổ tung ngay trước mặt Đường Thiên. Hạc thân trong cơ thể Đường Thiên rung động hai cánh, lực chấn động như một dòng điện dọc theo kinh mạch cơ thể Đường Thiên, theo hai chân hắn truyền xuống đất.
Bùm!
Nham thạch xung quanh hai chân Đường Thiên đều hóa thành bột mịn!
Thân hình Đường Thiên lại biến mất.
Lại một đòn Cung bộ Xung quyền!
Lại một lần va chạm!
Ầm!
Thân thể Đường Thiên run lên lẩy bẩy, giầy và ống quần đều đã nổ nát.
Hai chân Đường Thiên lại tiếp tục phát lực, lại xông pha về phía trước. Hắn hiểu rất rõ, nếu không cách nào kéo gần khoảng cách hai bên, vậy tuyệt đối không thể thủ thắng.
Ánh đỏ lóe lên trước mắt, Đường Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, hai nắm đấm lại đánh ra.
Ầm!
Ánh lửa đỏ tươi như máu bùng nổ, chỉ trong nháy mặt đã bủa ra trước mặt Đường Thiên. Thân thể hắn lung lay một cái, sắc mặt tái nhợt. Song hắn vẫn ra sức lao lên phía trước, vẫn chưa tới lúc dùng Đại Tuyết Băng.
Khuôn mặt lạnh như băng của Vương Chấn không ngờ lại hiện lên vẻ sáng bóng như sắt thép, Đường Thiên đã lao được nửa khoảng cách xong hắn vẫn không để lộ vẻ gì, chỉ có ánh mắt như que sắt nung đỏ, đầy vẻ điên cuồng và hưng phấn.
Từng vòng tròn lửa màu đỏ từ hai chân Vương Chấn không ngừng uốn lượn theo hình xoắn ốc, không ngừng tụ tập, không ngừng ép về phía song quyền của hắn.
Quyền ấn từ màu đỏ rực đã chuyển thành màu đỏ sậm, tới khi biến hẳn thành màu đen.
Quyền ấn màu đen vây lấy hai nắm tay Vương Chấn, khí tức nguy hiểm bủa ra khắp nơi.
Vương Chấn không lĩnh ngộ ra sát chiêu của Thiểm Quyền, nhưng hắn lại lĩnh ngộ ra sát chiêu của Nhất Tự Pháo Quyền.
" Song Liên Hắc Pháo Sát "!
Đường Thiên, kết thúc rồi!
Vương Chấn sắc mặt không chút biểu tình, lặng lẽ niệm trong lòng.
Hai tay đang giơ thẳng nặng nề thu lại phía sau, Vương Chấn lui liền ba bước mới hóa giải được phản lực cường đại.
Hai quyền ấn màu đen như hai quả đạn pháo lướt qua không khí, tạo từng gợn sóng rõ rệt trong không trung.
Sát cơ mãnh liệt khóa chặt lấy Đường Thiên, khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, bản thân chắc chắn không tránh nổi chiêu này. Song, cũng chỉ cần sống qua chiêu này là sẽ thắng… Chống qua được nó, mình còn Đại Tuyết Băng…
Đường Thiên trợn tròn hai mắt, cúi phục người xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào quyền ấn màu đen đang ầm ầm lao tới, hai nắm đấm cũng mạnh mẽ đánh ra.
Ầm!
Vô số ngọn lửa màu đen nuốt trọn lấy Đường Thiên, một quầng lửa màu đen bùng lên.
Nhiệt độ ngọn lửa màu đen cao tới kinh người, nham thạch xung quanh nhanh chóng hòa tan, lửa đen quỷ dị như những đóa hoa lửa đen kịt, không hề có dấu hiệu sẽ tắt.
Đường Thiên…
Vẻ hưng phấn trong mắt Vương Chấn thoáng cái đã biến mất, hai tay rũ xuống. Đường Thiên ương ngạnh vượt xa dự liệu của hắn. Đúng là một kẻ ương ngạnh, lại khiến mình phải dùng tới sát chiêu.
Sức mạnh khủng bố tàn sát bữa bãi trong cơ thể Đường Thiên, ngọn lửa màu đen như có thể hủy hoại tất cả. Ngay khoảnh khắc nắm tay Đường Thiên va chạm với quyền ấn màu đen, lực chấn động kinh người ẩn chứa trong quyền ấn như dòng điện truyền vào cơ thể Đường Thiên. Hạc thân trong cơ thể hắn lập tức nát bấy.
Lực chấn động mạnh mẽ đâm thẳng tới, dọc theo kinh mạch Đường Thiên, cơ thịt, nội tạng, điên cuồng phá hủy. Chân lực Đường Thiên đứng trước lực chấn động đáng sợ này mỏng manh như tờ giấy, yếu ớt không chịu nổi.
Phá hủy phá hủy phá hủy!
Khi lực chấn động từ hồ đan điền cấp ba lao xuống hồ đan điền cấp hai, va chạm vào hạc thân vẫn luôn như say ngủ, không hề nhúc nhích.
Hạc thân thứ hai như bừng tỉnh, từ từ vỗ cánh.
Vương Chấn lặng lẽ nhìn ngọn lửa màu đen phun ra nuốt vào. Lửa đen do " Song Liên Hắc Pháo Sát "là ngọn lửa chân lực ép lại với cường độ cao mà thành, bất luận nhiệt độ hay lực phá hoại đều vượt xa Nhất Tự Pháo Quyền.
Vương Chấn tuy luyện thành chiêu này đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên dùng vào thực chiến.
Quả nhiên uy lực còn lớn hơn tưởng tượng.
Thần sắc Vương Chấn vô cùng bình tĩnh song trong lòng lại có phần tiếc nuối. Ngọn lửa màu đen từ từ biến mất, toàn thân Đường Thiên như than đen, quỳ rạp dưới mặt đất không hề nhúc nhích.
Đường Thiên không nên chết như vậy.
Vương Chấn nhủ thầm trong lòng, nhìn thoáng qua Đường Thiên rồi quay người chuẩn bị nhảy vào lồng sáng màu trắng trên đỉnh đầu.
"Này… còn chưa đánh xong…"
Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng Vương Chấn, Vương Chấn dừng bước, xoay người lại.
Đường Thiên đang khổ sở giãy giụa cố đứng lên, toàn thân hắn đen thui, quần áo đã cháy gần hết. Vương Chấn biết trong cơ thể Đường Thiên đã trọng thương. " Song Liên Hắc Pháo Sát " ẩn chứa lực chấn động cực mạnh, lục phủ ngũ tạng Đường Thiên sợ rằng cũng đã bị nghiền nát.
"Ta đề nghị ngươi đừng cử động, vậy sẽ làm vết thương nặng thêm đấy." Vương Chấn bình tĩnh nói: "Ngươi không thể thắng, không cần tiếp tục chiến đấu!"
"Ôi… Ai nói…"
Đường Thiên rốt cuộc cũng đứng dậy được, lung lay như sắp đổ, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen nhánh, mái tóc trơ trụi, trông cực kỳ xấu xí.
"Thắng bại đã phân, ngươi cũng đã cố gắng hết sức!" Vương Chấn vẫn rất bình tĩnh: "Đây chỉ là một cuộc tỷ thí, chết trong tỷ thí giữa các học viện là không cần thiết!"
"Ha ha…" Đường Thiên cười rất khó coi, thân hình hắn cuối cùng cũng đứng vững. Hắn nhìn Vương Chấn, ánh mắt như có thứ gì đó đang khởi động: "Không cần thiết?"
Hạc thân thứ hai trong cơ thể không ngừng biến hóa, Hạc thân thứ nhất vốn đã tan rã giờ lại ngưng tụ!
Sức lực dũng mãnh tràn ngập cơ thể Đường Thiên, như bị hấp dẫn, điên cuồng tụ tập về phía Hạc thân thứ hai. Hạc thân thứ hai lại như một lỗ đen vô cùng vô tận, không ngừng hút những sức mạnh phá hoại này vào. Hạc thân thứ hai vốn nhỏ bé lại từ từ tăng trưởng.
Hắn lầu bầu như nói mê:
"Trước kia không ai ưa ngươi, bọn họ cười nhạo sau lưng ngươi, coi thường ngươi, sợ hãi ngươi. Ngươi không có bằng hữu, không có nụ cười, ngày nào qua đi cũng lạnh giá như băng. Giờ ngươi ngày ngày đều vui vẻ, ngươi có bằng hữu, có nụ cười. Ngươi như trở thành ngu ngốc, các ngươi ở cùng môt nơi, làm những việc ngu ngốc trước đây chắc chắn không bao giờ làm, các ngươi đùa cợt với nhau, khích lệ nhau. Các người nói mình có giấc mộng, giấc mộng rất vĩ đại, bọn họ không hiểu. Các ngươi nói các ngươi kề vai chiến đấu, vĩnh viễn không buông, vĩnh viễn không rời. Đã như vậy, sao lại không cần thiết?"
Đường Thiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, thì thào nói nhỏ.
"Ta đã nói rồi, ta muốn vì nơi đó mà lấy thắng lợi, ta phải vì nơi đó mà đoạt được đệ nhất!"
"Ta đã nói rồi, cho dù lão già kia có lý do gì, ta đều sẽ giúp hắn!"
"Ta đã nói rồi, cho dù chết cũng phải thắng lợi!"
Đường Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn như có vô số ngọn lửa bừng lên, thiêu đốt. Mở lòng bàn tay ra, đột nhiên dùng sức siết chặt!
"Sao lại nhận thua được!"
"Ngươi quá coi thường ta!"
Trong tiếng rống giận như dã thú, Đường Thiên bỗng hóa thành một cái bóng đen đánh thẳng về phía Vương Chấn!
Đồng tử Vương Chấn co rút lại, nhanh quá!
Kẹt kẹt!
Tiếng khớp xương vang lên, cánh tay Vương Chấn bỗng chốc kéo thẳng, giơ lên như tia chớp, chỉ thẳng vào Đường Thiên.
Ngọn lửa chân lực màu đỏ gần như bắn ra lập tức, như tia chớp tụ tập lại tại nắm tay Vương Chấn. Cho dù đối mặt với biến cố như vậy, con mắt Vương Chấn vẫn giữ vẻ lạnh băng như sắt thép.
Quyền ấn màu lửa đỏ như tia chớp xuất hiện trên nắm tay hắn.
Bùng!
Tiếng nổ trầm trầm khiến người ta kinh sợ lại vang lên!
Ánh đỏ lóe lên!
Ầm!
Luồng lửa đỏ lại nổ tung, Tiểu băng Quyền của Đường Thiên đánh quyền ấn màu đỏ nát bấy.
Tốc độ Đường Thiên nhanh hơn rồi!
Vương Chấn vẫn trầm tĩnh như thường, cánh tay lui lại khẽ trầm xuống phía sau, bùng, ngay sau đó một luồng quyền ấn màu đỏ lửa bắn ra đánh thẳng về phía Đường Thiên!
"Đi chết đi"
Đường Thiên rống lên giận dữ như dã thú, sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn. Lại một quyền nữa đánh quyền ấn vừa bay tới nát bấy.
Sắc mặt Vương Chấn lần đầu biến đổi. Con ngươi hắn co rút lại như châm.
Một quyền của Đường Thiên đánh tan pháo quyền ấn cũng không sao, nhưng trước kia khi Đường Thiên đánh nổ pháo quyền ấn, thân hình sẽ cứng lại trong một khoảnh khắc. Song lần này Đường Thiên vung hai quyền đánh nổ pháo quyền ấn mà thân hình lại không hề bị chút ảnh hưởng nào!
Hắn mạnh lên rồi…
Vương Chấn hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ lui về phía sau.
Vừa nhanh chóng lướt ra sau, vừa không ngừng đánh về phía Đường Thiên, từng tia sáng đỏ bắn về phía Đường Thiên với tần suất kinh người!
Rầm rầm rầm!
Từng luồng lửa bùng nổ giữa không trung, một bóng đen mơ hồ dọc theo quầng lửa đó ngang nhiên đánh tới, mỗi bước chân của hắn nặng tựa ngàn cân, dấy lên nham thạch văng tung tóe khắp nơi, nhanh như tia chớp!
Chân lực toàn thân Vương Chấn lại vận chuyển điên cuồng, ánh mắt vẫn lạnh như băng, lấp lóe ánh mắt điên cuồng, quyền ấn màu đen thành hình bằng tốc độ kinh người.
" Song Liên Hắc Pháo Sát "!
Đến lúc này Vương Chấn không còn lưu lực nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào thân hình điên cuồng mang theo vô số đá vụn, làm dấy lên vô số ánh lửa, khí thế như nghiền nát được mọi thứ.
Ngươi dù chết cũng muốn chiến thắng, vậy tới đây!
Bùng!
Lực phản chấn cường đại khiến Vương Chấn như bị quăng đi, khuôn mặt trước kia sáng bóng như sắt thép giờ trắng bệch như tờ giấy!
Chỉ có ánh mắt hắn vẫn bùng lên sự tự tin mãnh liệt, chăm chú quan sát hai luồng quyền ấn màu đen đang nhanh chóng xoay tròn!
Đi thôi! Hủy diệt đi!
Vương Chấn lập tức bình tĩnh lại, đợi thắng lợi đang đến.
Bóng người điên cuồng không hề do dự, không hề sợ hãi, mang theo quyết tâm như mũi đao nhọn, hung hăng lao thẳng vào quyền ấn màu đen.
Khuôn mặt đen nhánh của Đường Thiên bỗng nhe hai hàm răng trắng như tuyết, lạnh lẽo tới thấu xương, gằn hai chữ từ kẽ răng ra!
"Chết đi!"
Chỉ một quyền, vung về phía hai quyền ấn màu đen. Gần như đồng thời, trong lòng Đường Thiên vang lên một tiếng hạc kêu cao vút trong trẻo.
Kết thúc rồi… Ánh mắt Vương Chấn vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ vui mừng, đòn tấn công mạnh mẽ này đã vượt qua cực hạn lúc bình thường của hắn. Dưới cảm giác áp lực mãnh liệt vừa rồi, đòn " Song Liên Hắc Pháo Sát " đã ngưng tụ tất cả tinh hoa võ kỹ của hắn, là tác phẩm đỉnh cao của hắn!
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ, song tới tai Vương Chấn lại chẳng khác nào sấm nổ.
Hai quyền ấn màu đen như hai quả cầu tuyết xoay tròn nhanh chóng, mang theo lực phá hoại cường đại, lúc này lại nổ nát đầy quỷ dị!
Sao lại như vậy…
Đầu óc Vương Chấn trống rỗng, tay chân lạnh như băng, một bóng người màu đen lóe lên trước mặt hắn rồi biến mất, hắn thậm chí vẫn không hề hay biết!
Sau cổ đau xót, Vương Chấn mang theo cảm giác khó hiểu, hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự!
Phù phù phù…
Tiếng thở hổn hển của Đường Thiên vang vọng trong huyệt động.
Thắng rồi… Mình thắng rồi… Thật sự thắng rồi…
Đường Thiên vẻ mặt ngơ ngác khó tin, nhìn vào bàn tay mình.