Chương : 33
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng ngắn lại, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh của Đường Thiên bắt đầu có chút biến hóa, tựa như một ngọn lửa cháy bùng lên sâu trong mắt hắn.
Bước cuối Đường Thiên đạp mạnh một phát giống như tê giác.
Dựa vào phát đạp này, tốc độ của Đường Thiên đột ngột tăng lên, trong chớp mắt đã vọt tới trước côn ảnh.
Hắn bật ra một hơi, quyền phải đã sớm dồn sức tung mạnh ra.
Sức mạnh toàn thân tụ tập trên cú đấm này, nặng tựa vạn cân!
Keng!
Tiếng va chạm inh tai ầm ầm vang lên, nắm đấm của Đường Thiên và côn đồng đánh thẳng vào nhau! Côn ảnh đầy trời lập tức biến mất, tiếng gió khiến người ta phải kính sợ cũng biến mất, thiếu niên đi chân đất đang xoay tròn dường như đột nhiên bị một luồng sức mạnh chặn lại, đứng yên tại chỗ.
Sự tương phản mạnh mẽ giữa động và tĩnh làm cho người xem có cảm giác rất khó chịu.
Thiếu niên chân trần lộ ra vẻ ngỡ ngàng, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một khi hắn thi triển côn pháp, hắn chưa bao giờ thua, từ trước tới nay chưa từng có ai có thể chiến thắng hắn trước khi hắn kiệt tức.
Sao lại có thể... Sao lại có thể...
Bỗng nhiên một nắm đấm bất ngờ xuất hiện dưới mặt hắn.
Thiểm Quyền!
Ầm!
Thiếu niên chân trần vẻ mặt mù mờ, hoàn toàn không có phản ứng gì, cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn. Thiếu niên chân trần như một con tê giác húc phải, bay thẳng ra ngoài.
Leng keng!
Côn đồng bay ra xa.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, trọng tài mới có phản ứng, vội vàng hô: "Đường Thiên thắng!"
Phù phù phù!
Đường Thiên vẫn giữ tư thế ra quyền, thở ra một hơi thật dài, ngọn lửa trong mắt từ từ biến mất.
Khán đài trở nên sôi sục.
Biến đổi quá nhanh! Vừa rồi họ còn cảm thấy côn pháp của thiếu niên chân trần rất mạnh mẽ, không có sơ hở, nào ngờ Đường Thiên lại thắng lợi trong nháy mắt. Càng mấu chốt là Đường Thiên chẳng dùng võ kỹ lợi hại nào mà chỉ dùng sức trâu để giải quyết.
Chỉ bằng sức trâu mà thắng được Loạn Phi Phong côn pháp? Chuyện này quá nực cười!
Mấy người có vai vế thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Cơ sở vững chắc như vậy, đúng là hiếm thấy." Tư Mã Hương Sơn quay sang hỏi Thẩm Nguyên: "Nghe nói hắn luyện võ kỹ cơ bản năm năm?"
Thẩm Nguyên gật đầu: "Ừm, nghe đồn là vậy."
"Xem ra tin đồn đó không sai, phát lực vô cùng hoàn mỹ, nếu chỉ xét đến kỹ xảo phát lực bằng cơ bắp gần như hắn đã đạt đến đỉnh cao. Thiểm Quyền cũng rất tốt, có lẽ đây chính là nguyên nhân Vương Chấn đến đây." Tư Mã Hương Sơn tán thưởng.
Thẩm Nguyên thành thực nói: "Chuyện này ta cũng không rõ."
Minh Quang há hốc mồm, ngơ ngác nhìn sàn đấu, hồi lâu mới ngơ ngẩn hỏi: "Chuyện này chuyện này..."
Vương Chấn à một tiếng: "Sức mạnh của hắn chỉ kém Amaury một chút, nhưng kỹ xảo phát lực lại xuất sắc hơn, ta đã xem hai người đấu quyền với nhau, hòa."
Minh Quang bình tĩnh lại, đấu quyền hòa với Amaury...
Sức mạnh của Amaury kinh khủng đến mức nào Minh Quang đã tự mình trải nghiệm. Minh Quang tưởng tượng trong đầu, đổi Đường Thiên thành Amaury, ừm, như vậy thì kết quả kia là một kết quả rất bình thường.
Có điều đấu quyền hòa với Amaury, lại thêm một tên biến thái đây!
Thải Tuyết ngơ ngẩn nhìn Đường Thiên trên sàn đấu: "Thật là lợi hại!"
Hà Tiểu Cần cũng trợn tròn mắt: "Hắn là dã thú sao..."
Hàn Băng Ngưng rất bình tĩnh, nàng đã từng thấy Đường Thiên đấu sức với Mặc Giáp Thiết Tê, kết quả này cũng không làm cho nàng quá bất ngờ. Nàng chỉ không ngờ Đường Thiên lại dùng một cách chẳng có chút kỹ thuật nào để đánh bại đối thủ.
Đúng là, đúng là thô lỗ.. Thực là bạo lực!
※※※※※※※※※※※
Đường Thiên vẫn giữ tư thế ra quyền, vẻ mặt lạnh lùng.
"A a a! Đại ca ca lợi hại nhất!" Tiểu Niếp Niếp giơ cao bàn tay mũm mĩm, hô to.
Bỗng nhiên mí mắt Đường Thiên giật giật, hắn nhảy phắt ra ngoài như bị lửa đốt đít, ra sức vung vẩy tay phải.
"Á! Đau quá... Đau chết mất..."
Mọi người trên khán đài vừa bị chấn động tới mức im lặng như tờ đều ngơ ngác nhìn Đường Thiên nhảy tới nhảy lui, đau đến mức méo cả mặt ở trên sàn đấu.
Tương phản quá!
"Đau quá đau quá!"
"Niếp Niếp... Nọc ong trúc chúa..."
Niếp Niếp giúp Đường Thiên bôi nọc ong trúc chúa xong thì vẻ mặt nhăn nhó của Đường Thiên mới từ từ giãn ra. Hắn chạy đến trước khán đài, vẫy tay với Hàn Băng Ngưng, lớn tiếng gọi: "Này, thiếu nữ, có phải bị thiếu niên giống như thần làm cho phải kinh ngạc không?"
Hàn Băng Ngưng: "..."
Bỗng nhiên Đường Thiên thấy Thẩm Nguyên trên khán đài, hắn lập tức hưng phấn vẫy tay với Thẩm Nguyên, hô lớn: "Nguyên Nguyên huynh! Nguyên Nguyên huynh!"
Mặt Thẩm Nguyên đỏ bừng, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác của Hàn Băng Ngưng khi nãy, lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lúc nãy mình không nhân cơ hội rời khỏi đây chứ!
Đường Thiên cõng tiểu Niếp Niếp, nhảy cóc lên khán đài.
Thẩm Nguyên ngẩn người một lúc, khi hắn phát hiện Đường Thiên xuất hiện ở trước mặt mình thì hắn có cảm giác muốn tự tử, tại sao mình còn ở lại đây?
"Nguyên Nguyên huynh! Thẻ hồn tướng của ngươi thật sự rất tốt! Vô cùng tốt!" Đường Thiên nói từ tận đáy lòng.
Thẩm Nguyên cười gượng, trong lòng lẩm nhẩm: ngươi đang mỉa mai ta sao, ngươi đang mỉa mai ta sao, rõ ràng ngươi đang mỉa mai ta...
Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng, nói tiếp: "Ta luyện hết đấy, năm loại võ kỹ, a, thật là lợi hại!"
Thẩm Nguyên cười càng gượng gạo, lẩm bẩm trong lòng: ta sẽ tin tưởng sao, ta sẽ tin tưởng sao, sao nói dối vụng về quá...
"Nguyên Nguyên huynh quá lợi hại, Thạch Đầu đại ca cũng khen ngươi kết hợp rất tốt. Chuyên gia cận chiến! A a a!" Đường Thiên hưng phấn nói.
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên cứng ngắc, lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng: ngươi muốn lải nhải thế nào chứ, ngươi muốn lải nhải thế nào chứ, ngươi làm ơn đi nhanh đi...
"Chuyên gia cận chiến?" Tư Mã Hương Sơn nghe được từ này liền hứng thú xen vào.
"A a a, ngươi cũng biết sao?" Đường Thiên cứ như là phát hiện châu lục mới, hưng phấn nhìn Tư Mã Hương Sơn.
"Thật là làm cho người ta trông đợi!" Tư Mã Hương Sơn cười cợt nói: "Không chừng chúng ta sẽ giao thủ cũng nên."
"Vậy ngươi nhất định sẽ nhất định sẽ bị ta đánh bại!" Đường Thiên nói như đinh đóng cột.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người trở nên vô cùng quái dị, nhìn Đường Thiên tràn ngập vẻ đồng tình.
Hàn Băng Ngưng bỗng nhiên nói: "Ngươi biết hắn là ai không?"
Đường Thiên lắc đầu: "Không biết."
Hàn Băng Ngưng vừa định nói gì đã thì Đường Thiên đã nói: "Nhưng chỉ cần là kẻ địch của ta thì sẽ bị ta đánh bại."
Hàn Băng Ngưng nghe vậy thì ngây ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Thứ gọi là kẻ địch không phải là để đánh bại sao?" Đường Thiên nói với vẻ đương nhiên.
Hàn Băng Ngưng định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì, nàng chăm chú nhìn Đường Thiên, ánh mắt Đường Thiên trong trẻo trầm tĩnh, không chút sợ hãi. Vẻ cười nhạo trên mặt Minh Quang và Thẩm Nguyên cũng dần dần biến mất, bọn họ yên lặng nghiền ngẫm câu nói này của Thẩm Nguyên.
Bộp bộp bộp.
Tiếng vỗ tay làm mọi người đang trầm tư tỉnh ra, người vỗ tay chính là Tư Mã Hương Sơn, hắn cười cợt: "Đây là câu nói hay nhất ta từng nghe."
"Vì câu nói này nếu chúng ta gặp nhau trong trận đấu ta sẽ không giết ngươi."
"Ta sẽ phế bỏ chân lực của ngươi, làm ngươi vĩnh viễn phải chìm đắm trong thất bại, nhất định sẽ rất thú vị."
Giọng nói Tư Mã Hương Sơn rất nhẹ nhàng, nhưng những câu nói này làm cho mọi người lạnh cả người.
Tiếng nói lượn lờ, chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Hương Sơn đã đến lối ra, bỗng hắn quay sang cười với Đường Thiên: "Thật mong chờ."
Nói xong hắn liền xoay người định rời đi.
"Hắn là ai?" Đường Thiên tò mò hỏi Hàn Băng Ngưng.
"Tư Mã Hương Sơn." Hàn Băng Ngưng lo lắng nhìn Đường Thiên, nàng biết tính cách Tư Mã Hương Sơn cực kỳ quái gở, hắn đã nói thì rất có thể sẽ làm như vậy/
Đường Thiên ồ một tiếng: "Chính là tên bị Thiên Huệ đánh rất nhiều lần?"
Tư Mã Hương Sơn đang ở lối ra lảo đảo.
Thượng Quan Thiên Huệ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tư Mã Hương Sơn, trong những năm Thượng Quan Thiên Huệ còn ở thành Tinh Phong, hắn luôn phải sống dưới cái bóng của Thượng Quan Thiên Huệ. Hắn không ngừng khiêu chiến Thượng Quan Thiên Huệ nhưng lần nào cũng bị Thượng Quan Thiên Huệ đánh cho thê thảm.
Nữ nhân đáng chết kia!
Vẻ mặt Tư Mã Hương Sơn trở nên dữ tợn, hắn bỗng xoay người, sát khí lạnh lẽo ép thẳng về phía Đường Thiên.
Hàn Băng Ngưng bước lên một bước, bàn tay đặt lên kiếm ở trên hông, mí mắt rủ xuống.
Sát khí lạnh lẽo yêu dị không thể nào tiến thêm.
Tư Mã Hương Sơn lạnh lùng nhìn Đường Thiên.
Vương Chấn đột nhiên lên tiếng: "Tư Mã, có việc gì thì giải quyết trong võ hội."
Sát khí đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, Tư Mã Hương Sơn cười ha hả: "Quả nhiên rất can đảm! Rốt cuộc võ hội năm nay cũng có chuyện có thể làm cho ta hứng thú."
Hắn vung tay lên: "Thiếu niên giống như thần, sau này sẽ gặp lại!"
Hắn vung tay lên: "Thiếu niên giống như thần, hẹn gặp lại sau!"
Dứt lời hắn liền rời đi.
Hàn Băng Ngưng thở phào, nhớ đến sự quẫn bách của Thẩm Nguyên khi nãy nàng vội nói: "Chúng ta về trường."
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần vội vàng đi theo.
Vương Chấn gật đầu với Đường Thiên, sau đó liền dẫn Minh Quang vốn đang tỏ ra rất bội phục rời khỏi đó.
※※※※※※※※※※※※
"Thực lực Đường Thiên rất mạnh." Hà Tiểu Cần nghiêm túc phân tích: "Nhìn qua hắn không phải loại kẻ chuyên luyện về sức mạnh nhưng lại có thể bộc phát ra sức mạnh đến vậy, cho thấy kỹ xảo phát lực của hắn vô cùng mạnh mẽ. Cho tới giờ hắn chỉ dùng Thiểm Quyền và Không Mộc Thung, đều là võ kỹ cấp hai. Bằng võ kỹ cấp hai có thể đánh bại được đối thủ, khá lợi hại, hắn là kình địch của chúng ta!"
Thải Tuyết cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hà Tiểu Cần thấy được vẻ bất thường của Thải Tuyết liền tò mò hỏi: "A Tuyết, không lẽ ngươi có phát hiện gì? Đường Thiên thể hiện quá ít, ta chỉ có thể phân tích được vậy. Có điều có thể làm cho mọi người quan tâm như vậy, Đường Thiên thật sự có bản lĩnh! Lần võ hội này sẽ thú vị đây!"
"Phát hiện mới?" Thải Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt mù mờ.
"Vẻ mặt này của ngươi thật kỳ quái, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Hà Tiểu Cần cảm thấy rất kỳ quái.
"Ta... ta có thể nói sao?" Thải Tuyết lúng túng hỏi.
"Nói đi! Có gì không thể nói được?" Hà Tiểu Cần tùy tiện nói, càng cảm thấy kỳ quái/
Hàn Băng Ngưng cũng vểnh tai lên, nàng cũng thấy Thải Tuyết hơi bất thường, có điều nàng luôn lạnh lùng, sẽ không chủ động lên tiếng.
"Sư tỷ, ngươi thích cô gái thế nào?" Thải Tuyết ngượng ngùng, tò mò hỏi.
Hàn Băng Ngưng lảo đảo, suýt nữa thì ngã chổng vó.