Chương : 25
Vẻ mặt Đường Thiên nghiêm túc, đấm mạnh một phát vào tảng đá trước mặt.
Ầm!
Tảng đá rung lên, vỡ thành vô số các mảnh vụ, mỗi mảnh vụn đều to cỡ hạt dẻ, khác với những mảnh đá vụn được tạo thành từ Tiểu Băng Quyền của người khác, những viên đá này trơn nhẵn, giống như bị cắt.
"Thật lợi hại! Không thể ngờ đấy! Thằng nhóc này đúng là một thiên tài!"
"Có thể chịu khổ thế này, đương nhiên là một thiên tài!"
"Lần này lão Ngụy kiếm được bảo bối rồi!"
....
Những thợ khai thác đá xung quanh liên tục thán phục. Mặt dù một cú đấm của Đường Thiên chỉ có thể đánh nát tảng đá to hơn nắm đấm của hắn một chút nhưng đây là do chân lực của hắn còn quá yếu.
Đường Thiên cũng đã tương đối thuần thục Tiểu Băng Quyền.
"Không tồi!" Thạch Đầu nở nụ cười, nói với Đường Thiên: "Tuy rằng Tiểu Băng Quyền chỉ là cấp ba nhưng uy lực của nó không tồi. Hơn nữa sau này ngươi sẽ nhận ra rất nhiều võ kỹ đều dùng đến băng kình, nếu ngươi có thể hiểu rõ băng kình thì sau này ngươi thì sau này sẽ học nhiều võ kỹ cao cấp một cách dễ dàng hơn rất nhiều. Chú ý này!"
Hắn đi tới trước một tảng đá hoa cương lớn cao gấp đôi thân người,
Thạch Đầu ghìm eo, thu quyền, vặn eo, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Hắn bật một hơi, tay phải tung ra một quyền!
Phụp!
Ngoài dự đoán của Đường Thiên, một quyền nhìn rất cương mãnh này khi đánh vào đá hoa cương cứng rắn chỉ tạo ra một âm thanh rất khó nhận ra.
Tảng đá lớn vẫn không hề suy chuyển.
Đây là...
Đường Thiên cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nhưng đúng vào lúc này một chuyện kinh người xảy ra, chỉ thấy tảng đá hoa cương cao bằng hai người kia bỗng sụp xuống như tuyết lở, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ầm ầm đổ xuống làm cho bụi đất cuộn lên.
Một đại hán đứng gần liền vung tay tung một chưởng, chưởng phong liền cuốn bụi bặm đi.
Một núi đá vụn nhỏ hiện ra trước mắt Đường Thiên.
Đường Thiên ngơ ngẩn nhìn đống đá vụn, trong lòng không khỏi kinh hãi, nếu cú đấm này đánh vào thân thể con người thì đáng sợ tới ngần nào!
Thạch Đầu sợ Đường Thiên bị đả kích, an ủi hắn: "Ta đã luyện băng kình hơn mười năm, ngươi chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì thành tựu sẽ còn hơn cả ta."
Thạch Đầu nhảy vọt tới bên cạnh Thạch Đầu đại ca, ngẩng mặt lên, vẻ mặt sùng bái, ánh mắt sáng rực: "Thạch Đầu đại ca, dạy ta dạy ta!"
Thạch Đầu dở khóc dở cười: "Miệng lưỡi ta không tốt, nói không rõ ràng. Ngươi chỉ cần ở đây mười năm, ngày nào cũng đập đá vụn thì thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn ta."
Đường Thiên vò đầu bứt tai: "Không được, ta còn phải đi tìm Thiên Huệ."
Nhưng hắn đột nhiên giơ nắm tay lên, nói với vẻ kiên quyết: "Thạch Đầu đại ca cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ vượt qua đại ca!"
Mọi người bị dáng vẻ của Đường Thiên chọc cười.
Nhưng Thạch Đầu không cười, bàn tay to lớn của hắn xoa đầu Đường Thiên, nghiêm nghị nói: "Ừm. Ta tin!"
Hết thảy tiếng cười im bặt, những người khác nhìn về phía Thạch Đầu với vẻ hơi kinh ngạc.
Thạch Đầu không giải thích, hắn chỉ cười ôn hòa, khích lệ: "Cố gắng lên nhé, thiếu niên giống như thần!"
Đường Thiên giơ hai tay lên, reo hò: "A a, thiếu niên giống như thần, tiến lên tiến lên tiến lên!"
※※※※※※※※※※※※
Amaury cầm thanh đao sắt, trên thân đao có đao mang nhàn nhạt, cơ bắp toàn thân hắn nổi lên, hai mắt trợn tròn.
Hắn vung tay chém xuống, đao mang màu vàng đất lóe lên rồi biến mất.
Thân đao ngập vào tảng đá.
Đao lại giương lên, lại hạ xuống, đao mang màu vàng đất lại lóe lên rồi biến mất.
Amaury rất chăm chú, đao sắt trong tay dường như mang theo sự kiên quyết. Hắn chém mấy đao liên tiếp, một viên gạch đá vuông vắn liền xuất hiện trước mặt mọi người.
"Ừm, hợp lệ." Thạch Đầu kiểm tra viên gạch đá, lộ ra vẻ hài lòng.
"Muôn năm!" Đường Thiên nhảy lên, vung tay hoan hô.
Amaury cười ngây ngô, mấy ngày nay hắn chịu khổ không ít, cắt gạch đá nhìn như rất đơn giản nhưng thực ra không hề đơn giản chút nào. Yêu cầu của mỏ đá với chất lượng gạch đá rất cao, bởi vậy đòi hỏi khả năng dùng đao rất cao.
Lúc mới bắt đầu Amaury cảm thấy không quen. Bình thường khi luyện tập đao pháp có bao giờ đòi hỏi sự chính xác đến vậy đâu? Hơn nữa đá hoa cương rất cứng, phải dùng chân lực mới có thể cắt gạch đá, yêu cầu về độ chính xác khi sử dụng chân lực cũng rất cao.
Luyện tập như vậy hắn có thể cảm nhận được đao pháp của mình tiến bộ một cách rõ rệt.
Những đại hán trong mỏ đá đều rất thích hai thằng nhóc này, họ vỗ tay dồn dập, có người còn huýt sáo.
Đột nhiên lão Ngụy không biết chui ra từ nơi nào.
"A, các thiếu niên, nhìn có vẻ hoàn thành với kết quả không tồi đâu."
Lão Ngụy cười cười, những người khác sôi nổi chào hỏi hắn.
Thạch Đầu quay sang nói với lão Ngụy: "Tuy rằng vẫn thiếu chút hỏa hầu, thế nhưng cứ tính là qua đi, Hai thằng nhóc này không tồi, có thể chịu được khổ, lão Ngụy, lần này ông nhặt được bảo bối rồi!"
Vẻ mặt đầy nếp nhăn của lão Ngụy giãn ra, đắc ý nói: "Thèm đúng không. Đi thôi, các thiếu niên, phần đặc huấn này của các ngươi xong rồi."
Phần đặc huấn này....
Đường Thiên và Amaury nhìn nhau, không lẽ còn có phần đặc huấn khác?
"Nếu có thể luyện hơn nửa năm tiến bộ của họ sẽ càng lớn." Thạch Đầu nói với vẻ hơi tiếc nuối.
"Thời gian không nhiều." Lão Ngụy nói với vẻ bất đắc dĩ: "Võ hội chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, hai thằng nhóc này còn các phần đặc huấn khác. Trước hết để bọn chúng làm một lần, sau đó thì bọn chúng phải tự mình trui rèn. Nhập môn được là được rồi."
Thạch Đầu gật gù: "Nói cũng phải,"
Thạch Đầu quay sang nói với Đường Thiên: "Tiểu Thiên, nhớ kỹ, sát chiêu của Tiểu Băng Quyền gọi là Đại Tuyết Băng."
Đường Thiên gật đầu, nghiêm nghị nói: "Thạch Đầu đại ca, ta sẽ luyện thành!"
Thạch Đầu nở nụ cười, bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía sau, chỉ thấy một đại hán mang theo hai rương gỗ cũ nát cười ha hả đi đến trước mặt hai người.
Hai rương gỗ được mở ra, một chiếc chứa một cái quyền sáo màu đen bằng kim loại, một chiếc chứa một thanh trường đao màu đen.
"Đây là quà cho các ngươi, hi vọng các ngươi thích."
Thạch Đầu đưa quyền sáo và và trường đao cho hai người.
Quyền sáo vừa đến tay thì hai tay Đường Thiên không tự chủ được trầm xuống, nặng! Quyền sao màu đen nhìn rất bình thường không ngờ nặng đến hơn mười lăm cân, việc này làm cho Đường Thiên rất giật mình. Hắn thủ đeo quyền sáo lên, không ngờ tuy quyền sáo rất nặng nhưng đeo vào rất vừa tay.
Phần bao ngón tay không hề làm ảnh hưởng đến hoạt động của các ngón tay, các khớp ngón tay vẫn giữ được sự linh hoạt.
Amaury vuốt ve trường đao màu đen, yêu thích không nỡ buông tay, hắn luyện đao pháp đã nhiều năm, chỉ liếc mắt đã nhận ra thanh trường đao màu đen này được chế tác vô cùng hoàn mỹ.
Lão Ngụy nói: "Các ngươi kiếm bộn rồi! Hai cái này đều thuộc hệ vũ khí Hắc Thiết của chòm sao Thiên Lô!"
"Chòm sao Thiên Lô?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Một chòm sao rất xa xôi, nó sản xuất ra rất nhiều loại vũ khí hoàn mỹ. Các ngươi đừng có làm mất đấy, chỗ chúng ta không mua được đâu." Lão Ngụy trừng mắt.
"Nó rất đắt tiền?" Amaury rụt rè hỏi, hai tay ôm chặt lấy trường đao Hắc Thiết.
"Ha ha!" Thạch Đầu cười ha hả: "Để ở chỗ này thì quá phí phạm, hai vị tiểu huynh đệ không cần quá bận tâm. Có lẽ chúng nó cũng không cam lòng ngủ say trong lớp tro bụi đâu."
Đường Thiên và Amaury chỗ hiểu chỗ không, nhưng đều cảm thấy câu sau cùng của Thạch Đầu đại ca có chút cảm khái sâu lắng.
Lão Ngụy im lặng.
Thạch Đầu đại ca phất tay: "Đi thôi, đừng có phí thời gian, rảnh thì đến đây chơi nhé."
Tuy rằng chỉ ở đây có hơn hai mươi ngày nhưng mọi người chung sống hòa thuận, tình cảm với nhau rất tốt.
Dưới sự giục giã của lão Ngụy, họ lưu luyến rời khỏi mỏ đá.
※※※※※※※※※※※※※
"Này, lão đầu, rốt cuộc lai lịch của đám Thạch Đầu đại ca ra sao? Ta luôn cảm thấy họ rất lợi hại?"
Trên đường, Đường Thiên nhịn không được hỏi lão Ngụy.
Lão Ngụy trừng mắt với Đường Thiên: "Tiểu thí hài,hỏi nhiều vậy làm gì?"
Đường Thiên lập tức trợn mắt nhìn: "Lão đầu, ông nói ai là tiểu thí hài!"
Amaury ở bên cạnh giơ tay lên nói: "Lão đầu, ta có thể chứng minh, mông Đường cơ bản không nhỏ đâu."
Cái mông... Hình như có cái gì đó không đúng...
Đường Thiên vò đầu.
Lão Ngụy bỗng nhiên nói với vẻ cảm khái: "Các ngươi phải nhớ kỹ, bọn họ là những người đáng tôn kính. Thế giới này có rất nhiều kẻ nham hiểm, người xấu, thế nhưng luôn có những người sẽ luôn khắc ghi niềm tin của mình, lời thề của mình. Người như vậy, đáng để tôn kính."
Đường Thiên chỗ hiểu chỗ không, nhưng hắn nhịn không được vuốt ve quyền sáo lạnh lẽo, quyền sáo cứng rắn mà lại lành lạnh, khiến cho người ta có cảm giác tin cậy.
"Này, lão đầu, phần đặc huấn tiếp theo của chúng ta là gì? "Đường Thiên hỏi.
"Đến lúc đó các ngươi sẽ biết." Lão Ngụy nói mà không quay đầu lại.
Họ nhanh chóng đến một hầm mỏ, Amaury liền bị lão Ngụy bỏ lại.
"Amaury, ở tuổi này thì đao pháp của ngươi đã rất xuất sắc rồi. Cái mà ngươi thiếu không phải là kỹ xảo mà là một chút cảm ngộ sâu sắc. Ngươi luyện đao pháp hệ thổ, tiêu chí nhập môn chân chính của tất cả các đao pháp hệ thổ chính là cảm ngộ được đại địa chi tâm. Chỉ có lĩnh ngộ được đại địa chi tâm. Chỉ có lĩnh ngộ được đại địa chi tâm ngươi mới có thể thực sự bắt đầu luyện Đại Địa Cuồng Đao!"
Đại địa chi tâm, nghe thì có vẻ nó rất mơ hồ...
Thực ra chính là đào mỏ...
Đường Thiên thầm oán trong lòng.
Khi lão Ngụy dẫn Đường Thiên đến chỗ hắn cùng đến thì Đường Thiên không có chút thầm oán nào.
Rừng trúc mênh mông, bóng trúc dập dờn, thỉnh thoảng có thể thấy những bóng người đội nón vải qua lại trong đó.
"Đường thiếu niên, khinh công của ngươi thực sự rất tồi, hiện giờ đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi. Mảnh Bích Chiểu Trúc Hải chắc hẳn ngươi đã từng nghe đến. Nơi này có rất nhiều ong lá trúc, đó là thứ tốt đấy, ngòi ong và cánh đều là đồ tốt, rất có giá."
Khi nói tới tiền hai mắt lão Ngụy trở nên lóng lánh.
"Nơi này tuyệt đối là đất tốt để ngươi tu luyện, không chỉ có thể luyện khinh công mà còn có thể luyện Toái Ảnh Chưởng. Thiếu niên, ngươi phải nhớ kỹ, luyện võ kỹ tuyệt đối không thể lỗ vốn! Phải rồi, ngươi không có chưởng pháp cấp hai, tấm thẻ hồn tướng Phiêu Chưởng này cho ngươi, thẻ đồng, đừng có chê đấy."
Lão Ngụy cổ vũ: "Thiếu niên giống như thần, nỗ lực lên!"
Nói xong thân ảnh lão Ngụy lóe lên, biến mất không chút tăm hơi.
Quả nhiên trước đây lão này chuyên dụ dỗ lao động trẻ em!
Đường Thiên ngơ ngác nhìn hướng lão Ngụy biến mất, sau hồi lâu mới có phản ứng.
Có điều sau khi Đường Thiên nắm được tình hình quanh đây thì hắn cũng không thể không thừa nhận, Bích Chiểu Trúc Hải quả thật là một chỗ tốt để luyện khinh công và Toái Ảnh Chưởng.
Bích Chiểu Trúc Hải vô cùng kỳ lạ, mảnh rừng trúc này mọc trên một đầm lầy. Muốn vào được rừng trúc thì phải giẫm trên cành trúc. Không có khinh công tốt thì không thể đi lại ở đây. Ong lá trúc là thứ đặc biệt của Bích Chiểu Trúc Hải, nó to hơn ong mật bình thường một chút, toàn thân màu xanh ngọc bích, cánh có hình dạng giống hệt lá trúc.
Ngòi của ong lá trúc và cánh có rất nhiều tác dụng, bởi vậy có những người buôn bán chuyên thu mua chúng ở ngay ngoài rừng trúc.
Nơi đây có một đám người sống bằng nghề bắt ong.
Đường Thiên nhìn rừng trúc mênh mông, trong lòng bỗng nổi lên hào khí.
Ừm, đầu tiên cứ nghiêm túc luyện Không Mộc Thung đã.