Chương : 22
" Tế Uyên Trảm "của Amaury cùng " Thiết Môn Niễn "của Thẩm Nguyên đánh thẳng vào nhau.
Ầm!"
Chân lực va chạm kịch liệt làm cuộn lên vô số luồng khí nhỏ bé, ầm ầm quét khắp bốn phương.
Hai người đứng mũi chịu sào khí huyết dâng trào, thân thể không khống chế nổi lui lại phía sau.
Không ai chú ý tới, trong luồng khí lưu hỗn loạn đó có một bóng người đang lội ngược dòng tiến tới.
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, con ngươi hắn co rút lại, Đường Thiên! Vài luồng khí lưu nhỏ xíu lưu lại mấy vệt hồng trên khuôn mặt Đường Thiên song hắn vẫn như không hề phát hiện.
Thẩm Nguyên phản ứng cực nhanh, tuy chân lực chưa hồi phục song vẫn dùng bàn tay phải chặn Đường Thiên lại.
Ánh mắt Thẩm Nguyên tiếp xúc với đôi mắt trầm tĩnh của Đường Thiên, trong lòng lập tức phát run, đúng là một đối thủ đáng sợ!
May là hắn chỉ dùng được Thiểm Quyền...
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, nắm đấm của Đường Thiên cũng đã hiện lên trong tầm mắt.
Quanh nắm đấm đó bao phủ một luồng hào quang màu trắng nhạt, Thẩm Nguyên lập tức ngây người, quyền mang!
" Thiểm Quyền " sao lại dùng được quyền mang?
Ầm!
" Thiểm Quyền " được bao phủ trong quyền mang biến mất giữa không trung, gần như cùng lúc lại xuất hiện trong mắt Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên giật mình, xoay tay lại, muốn chặn đường quyền này của Đường Thiên.
Quyền chưởng giao nhau, Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy bàn tay đau xót, một luồng chân lực sắc bén xuyên thẳng vào lòng bàn tay hắn, phòng tuyến của Thẩm Nguyên lập tức tiêu tán.
Thẩm Nguyên thầm hô, nguy to.
Đáng tiếc, Đường Thiên không cho hắn chút thời gian phản ứng nào, quyền thứ hai xuyên qua kẽ hở, tàn nhẫn đánh thẳng vào bả vai Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy bả vai đau xót, chân lực trong cơ thể tiêu tán, bay thẳng ra ngoài như một đống cát.
Động tác của Đường Thiên càng thêm nhanh chóng, gần như ngay lúc Đường Thiên bị đánh bay đi hắn cũng lao theo, người còn đang giữa không trung nắm đấm đã vung ra như tia chớp.
Thẩm Nguyên đã mất thăng bằng chỉ đành trơ mắt nhìn nắm đấm của Đường Thiên như một viên sao chổi lướt thẳng tới, mắt thấy sắp đánh trúng mặt mình đành nhắm chặt mắt lại.
"Ta chịu thua!"
Ầm!
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy khuôn mặt đau nhức, đầu óc tê dại, thân thể như một chiếc búa tạ ghim thẳng vào bùn đất.
Trước khi hôn mê, trong lòng hắn vẫn còn ấm ức: chẳng phải đã nhận thua rồi à? Sao còn ra tay độc ác như vậy?
Hai chân Đường Thiên chạm đất.
Phù phù, tiếng thở hổn hển của hắn như tiếng gió lùa trong hang động, toàn thân ướt sũng.
"Đường cơ bản, chẳng phải hắn nhận thua rồi à?" Giọng nói yếu ớt của Amaury vang lên phía sau.
Tiếng hít thở của Đường Thiên rốt cuộc cũng ổn định trở lại, hắn mỉm cười sáng lạn: "Để hắn chịu thua làm sao cướp chiến lợi phẩm được? Có chiến lợi phẩm mới là thắng lợi chứ!"
"Nhưng mà..." Amaury tính cách lương thiện, muốn nói lại thôi.
"Không nhưng nhị gì cả, mau giúp ta tìm một sợi dây thừng." Đường Thiên vội vàng nói.
๑๑۩۞۩๑๑
Khuôn mặt lạnh đi, Thẩm Nguyên từ từ tỉnh lại, đập vào mắt hắn là hai khuôn mặt. Vẻ mặt Amaury đầy đồng cảm và thương tiếc còn sắc mặt Đường Thiên lại đen như đáy nồi, vừa nhìn là biết không có thiện ý gì rồi.
"Ngươi rốt cuộc là ai, sao dám giả mạo học viên Thiên Tinh?" Đường Thiên gầm lên.
"Ta đâu có giả mạo!" Thẩm Nguyên còn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ trả lời theo bản năng.
Đường Thiên quát lên như sấm: "Giờ là lúc nào rồi ngươi còn định lừa ta? Học viên Thiên Tinh làm gì có thằng nào nghèo như ngươi, trên người chả có tới một xu!"
"Ta..." Thẩm Nguyên há hốc miệng song lại không biết nên nói thế nào.
"Đường cơ bản, hắn đúng là học viên của Thiên Tinh, ta biết hắn mà." Amaury đứng bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ.
Đường Thiên lại lộ vẻ vô cùng đau đớn: "Vậy lại càng bát! Học viên của Thiên Tinh, học viên của Thiên Tinh từ lúc nào lại mất giá tới mức ngay cả chiến lợi phẩm cũng chẳng giao ra nổi? Đây đúng là sỉ nhục Thiên Tinh cao quý mà!"
Thẩm Nguyên dở khóc dở cười, hóa ra thằng cha này không tìm được chiến lợi phẩm trên người hắn. Thẩm Nguyên ngày thường một lòng khổ tu, tác phong chất phác giản dị, đương nhiên không mang theo thứ gì trên người.
"Ta quyết định lột trần bọn chúng ra rồi đem tới học viện Thiên Tinh treo lên cửa, vậy mới dẹp hết lửa giận trong lòng được." Đường Thiên u uất nói.
Amaury má hốc mồm, lắp ba lắp bắp: "Đường... Đường cơ bản... làm thế độc ác quá..."
Đường Thiên vênh mặt trừng mắt: "Độc ác? Không độc không phải trượng phu!"
Thẩm Nguyên cũng há hốc mồm, sắc mặt dại ra.
Mãi tới tận khi một bàn tay lần lên người hắn, bắt đầu cởi bỏ quần áo, hắn mới giật phắt mình, cuống quít nói: "Đợi đã, đợi đã! Ta sẽ trả tiền chuộc thân! Ta sẽ tự trả tiền chuộc thân!"
Thẩm Nguyên thật sự hoảng hốt, nghĩ tới cảnh bản thân bị lột trần truồng treo lên cửa học viện Thiên Tinh lại không khỏi rùng mình thêm cái nữa.
"Trong lòng ta đang ngập tràn nộ hỏa, thiếu niên, ngươi muốn làm thế nào để dập tắt lửa giận trong ta?" Đường Thiên ngồi xổm xuống, sắc mặt tối sầm, tư thế hỏi như bậc bề trên nhìn xuống.
"Ngươi muốn cái gì?" Thẩm Nguyên cố trấn tĩnh song giọng nói lẩy bẩy vẫn làm lộ ra sự sợ hãi trong lòng hắn.
Amaury lặng lẽ nhích sang một bên, khuôn mặt đầy vẻ thông cảm, Thẩm Nguyên ơi Thẩm Nguyên, người sắt nổi danh của học viện Thiên Tinh giờ lại bị Đường cơ bản hành hạ tới mức này! Đáng thương, thật quá đáng thương!
May là mình cùng phe với Đường cơ bản...
Trong chốc lát, lòng Amaury tràn ngập cảm giác may mắn.
"Mọi người đều là võ giả, vậy thì thẻ hồn tướng." Đường Thiên giả bộ ho nhẹ một tiếng: "Có điều ngươi phải tự đánh giá bản thân mình đấy, với thân phận địa vị như ngươi phải là thẻ hồn tướng cấp nào mới không làm nhục thân phận? A, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là lửa giận trong lòng ta."
"Thẻ hồn tướng..." Thẩm Nguyên thở phào một hơi, hắn là kẻ mê võ, cái gì khác thì không có chứ thẻ hồn tướng lại chẳng ít: "Ngươi muốn thẻ hồn tướng ra sao?"
Đường Thiên vừa thấy vẻ mặt Thẩm Nguyên, âm thầm cắn răng, lòng mừng thầm, dê béo đến cửa!
Có điều khuôn mặt hắn vẫn giả vờ hờ hững: "Chuyên gia cận chiến, có nghe nói không?"
"Chuyên gia cận chiến!" Con mắt Thẩm Nguyên lộ vẻ đăm chiêu, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên, cả nửa ngày không nói gì. Đường Thiên bị hắn nhìn tới mức tưởng trên mặt mình mọc ra cái gì.
"Không ngờ ngươi lại đi theo con đường chuyên gia cận chiến." Trong giọng nói của Thẩm Nguyên lộ vẻ kính trọng: "Ta thua cũng không oan."
Nghe có vẻ chuyên gia cận chiến rất lợi hại... Đường Thiên thầm nhủ, xem ra lão Ngụy không lừa mình.
Trầm Nguyên lộ vẻ kích động: "Nếu theo con đường chuyên gia cận chiến thì cơ bản nhất là năm loại võ kỹ: khinh công, chỉ pháp, chưởng pháp, quyền pháp, kỹ xảo khớp xương. Ngươi có thẻ gì rồi?"
Đường Thiên nhìn Thẩm Nguyên còn kích động hơn mình, lòng thầm chột dạ, hắn lấy từ trên ngươi ra ba tấm thẻ vừa cướp được ở chỗ Dương Vĩnh: "Đây, có ba tấm này, có điều " Thiết Nê Chỉ " ta định đổi thành tấm khác, ta là ngũ hành bình quân, không tu luyện được."
"Ồ, hai tấm thẻ khinh công này không vấn đề. Ngũ hành bình quân ư, [ Thiết Nê Chỉ " có thể đổi thành " Ưng Trảo Công " hai tấm này giá trị tương đương, " Ưng Trảo Công " cấp ba uy lực không tồi. Chưởng pháp ta có " Toái Ảnh Chưởng ", bộ chưởng pháp này chú ý tơí biến hóa, rất thích hợp cận chiến. " Thiểm Quyền " của ngươi không tồi nhưng uy lực hơi nhỏ, cấp ba có thể tu luyện " Tiểu Băng Quyền ", kỹ xảo khớp xương ở chỗ ta có một tấm " Liên Hoàn Kỹ " cấp ba."
"Phối hợp như vậy rất toàn diện, Không Mộc Thung chú trọng bộ pháp, Bát Bộ Cản Thiển lại nổi danh nhanh chóng. Ưng Trảo Công lấy mau đánh chậm, mười ngón như móc câu. Toái Ảnh Chưởng dùng giả tráo thật, mê hoặc kẻ địch. Tiểu Băng Quyền thế như sấm sét, nhanh chóng dứt khoát. Kỹ xảo khớp xương Liên Hoàn, khi cận chiến uy lực kinh người, đầu gối khuỷu tay toàn thân đều là vũ khí phá địch!"
"Thật chuyên nghiệp!" Đường Thiên nghe mà hai mắt bừng sáng.
"Thật lợi hại!" Amaury bội phục từ tận đáy lòng, không mấy ai nói chi tiết được tới vậy. Mỗi loại võ kỹ thuộc một hệ thống riêng, Thẩm Nguyên quen thuộc với nhiều loại võ kỹ như vậy có thể thấy hắn chìm sâu vào võ đạo tới mức nào.
"Thật không ngờ ngươi lại có dũng khí bước lên con đường võ đạo gian khổ như chuyên gia cận chiến, thật khiến ngươi ta bái phục!" Thẩm Nguyên vẻ mặt nể phục, trịnh trọng nói: "" Toái Ảnh Chưởng " , " Tiểu Băng Quyền " cùng "Liên Hoàn Kỹ " chỗ ta đều có. Để ta đưa ngươi! Yên tâm, đều là thẻ bạc."
Đường Thiên mặt mày hớn hở: "Ố ồ, xem ra ta nhìn sai rồi, ngươi đúng là người tốt!"
๑๑۩۞۩๑๑
Tại nhà của Thẩm Nguyên.
"Ba tấm thẻ hồn tướng đây, mời ngài nhận lấy." Thẩm Nguyên trịnh trọng dâng ba tấm thẻ lên, Dương Vĩnh đứng bên cạnh sắc mặt tức giận.
Đường Thiên nhận lấy ba chiếc thẻ, cùng Amaury vui vẻ rời khỏi.
Dương Vĩnh không nhịn được nói: "Lão Trầm, ngươi thật sự đưa thẻ cho bọn chúng hả? Giờ chúng ta ra tay chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng!"
Thẩm Nguyên thản nhiên nói: "Sau đó thì sao? Chẳng lẽ chúng ta giết chết họ được sao? Thất bại như vậy chỉ cần một lần thôi cũng là nỗi sỉ nhục không tẩy xóa được."
Dương Vĩnh á khẩu, không trả lời được.
Thẩm Nguyên nói không sai, cho dù giờ bọn họ đánh bại Amaury và Đường Thiên một lần nữa thì với thân phận của bọn họ, thắng lợi là đương nhiên, thất bại là sỉ nhục, bất cứ thất bại nào cũng đều là sỉ nhục.
"Biết bọn chúng định làm gì không?" Thẩm Nguyên mặt không đổi sắc nói: "Hắn nói nếu chúng ta không dẹp được lửa giận của bọn hắn, hắn sẽ lột trần chúng ta ra treo lên cửa học viện Thiên Tinh."
Sắc mặt Dương Vĩnh lập tức trắng bệch, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thẩm Nguyên miêu tả, lại rùng mình một cái, không nhịn được giọng run run, gào lên: "Sao chúng lại độc ác tới vậy?"
Thẩm Nguyên vỗ vỗ vai Dương Vĩnh an ủi: "Mấy cái thẻ tính làm gì, của đi thay người."
Dương Vĩnh không nói gì nữa, giờ hắn lại đột nhiên thấy may mắn, đúng vậy, mấy tấm thẻ hồn tướng đã là gì.
"Hơn nữa, nếu hắn thật sự đi luyện mấy tấm thẻ đó, ha ha." Thẩm Nguyên âm trầm mỉm cười. "Vậy hắn sẽ thảm rồi!"
"Chẳng lẽ mấy tấm thẻ hồn tướng này có vấn đề gì?" Dương Vĩnh hiếu kỳ hỏi.
"Thẻ hồn tướng không có vấn đề gì, ngay cả võ kỹ ta chọn giúp hắn cũng đều là hợp lý nhất." Thẩm Nguyên cười lạnh.
Dương Vĩnh càng không hiểu: "Vậy có gì mà thảm?"
Thẩm Nguyên lắc đầu nói: "Ngươi không biết về chuyên gia cận chiến, chuyên gia cận chiến là một nghề nghiệp vừa khó khăn lại vừa phức tạp, không có thiên phú kinh người không thể bước lên được. Những võ kỹ này đặc điểm hoàn toàn bất đồng, xét theo mặt lý luận chúng phối hợp vô cùng hoàn mỹ. Nếu có thể luyện thành có thể nói không hề có góc chết."
Dương Vĩnh càng nghe càng hồ đồ.
"Nhưng, không ai lại đi làm thế. Ví dụ như ta chủ tu thiết chưởng, nếu ta lại tu luyện quyền pháp chắc chắn sẽ chọn loại thiết quyền, có điểm chung với thiết chưởng. Làm vậy thời gian tu luyện của ta có thể rút ngắn đi rất nhiều. Nếu học một loại chưởng pháp hoàn toàn khác thiết chưởng, thời gian tu luyện chắc chắn tăng lên gấp đôi. Mà năm thứ võ kỹ kia thì sao? Vậy thời gian tiêu tốn còn nhiều hơn mấy lần."
"Chỉ có cường giả thiên phú tuyệt đỉnh mới có thể tu luyện chuyên gia cận chiến, bởi mỗi khi bọn họ tu luyện một loại võ kỹ đều có thể thông thạo trong thời gian rất ngắn. Với thiên phú của Đường Thiên, lại thêm năm loại võ kỹ hoàn toàn bất đồng, ha ha, hắn chỉ có thể càng thêm bình thường."
Trầm Nguyên híp mắt, thản nhiên giải thích.
Không biết vì sao trong lòng Dương Vĩnh đột nhiên phát lạnh.