Chương 6
Hôm nay cô vẫn đến trường như thường ngày nhưng một chiếc xe điện màu đỏ đã lao nhanh qua cô như một cơn gió khiến cô sợi cả gai ốc vì trời hôm nay đã lạnh rồi. Ai lại chạy xe như ăn cướp thế kia?
Ngước lên xem thì chỉ thấy bóng lưng người đó. Đội cái mũ bảo hiểm màu đỏ, cặp sách màu đen và áo khoác đen luôn. Ừ! Một ngày đen xui xẻo!?
Cô vào lớp, thấy mọi người đang bàn tán chuyện gì đó. Cái tính hóng hớt trỗi dậy. Nghe ngóng được hình như khối 10 vừa có một bé gái chuyển đến. Tính cách rất quái dị không ai dám lại gần.
Dù ở trường khác nhưng tiếng xấu bay rất xa. Thanh Trúc cũng tò mò không biết bóng dáng bé gái đó như nào mà khiến mọi người bàn tán ghê như vậy.
Lúc sau, Thùy Tiên chạy xồng xộc vào chỗ ngồi của cô, thở không ra hơi nhưng vẫn cố nói:
- Tao.. thấy con nhỏ kia rồi!
- Nhỏ nào má? Có biết ai đâu?
- Nhỏ mới chuyển đến của khối 10 ấy. Xinh vãi luôn á.
- Tao cũng muốn đi xem
Thùy Tiên dí mạnh vào đầu cô một cái:
- Ấm đầu hả? Người ta tránh còn không được mà mày lại đi xem? Ẩu nha
Cô ngẩn người suy nghĩ. Con bé đó đáng sợ như vậy hả?
•••
Sau tiếng trống thông báo ra chơi. Thanh Trúc giả bộ đi ra ngoài để hóng gió nhưng đó là phụ còn ngắm Thiên Bút mới là chính. Vừa đi ra cũng đúng lúc anh đứng ngoài cửa nói chuyện với bạn.
Vẻ mặt của anh nhìn kĩ thì biểu cảm khá là buồn ngủ và lười nhác. Do cày game nhiều quá sao?
Đang nhìn anh chăm chú thì anh đột nhiên nhìn về phía cô khiến cô tránh đi. 2 phút sau mới ló đầu ra nhìn thử.
- Chị thích anh trai đó à?
Bỗng một câu nói vang lên phía sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại.
Là con gái. Khuôn mặt tròn trịa có má bánh bao, đôi mắt to tròn, mái tóc ngắn ngang vai. Miệng đang ngậm một cây kẹo mút.
Thanh Trúc nhìn vào bảng tên thì thấy là học sinh khối 10 tên Hoàng Bảo Linh.
- Chị thích anh trai đó à?
- À! Hả? Gì cơ?
- ...
Vẻ mặt Bảo Linh có vẻ nghiên trọng. Chị gái này bị điếc loại 1 ư? Sao cứ ngẩn người với hả hả nãy giờ.
Bảo Linh nhìn khuôn mặt có chút bối rối của Thanh Trúc thì cũng hiểu là bị nói trúng tim đen rồi. Không nhắc lại lần nữa.
Bảo Linh đi thẳng đến chỗ Thiên Bút đang đứng, cầm vào tay áo anh. Anh nhìn xuống. Bảo Linh chỉ tay về phía Thanh Trúc và nói:
- Anh Thiên Bút. Chị gái đằng kia rất thích anh.
Anh nhìn theo hướng tay Bảo Linh chỉ, không thấy ai hết vì Thanh Trúc đã vội trốn đi vì quá gượng gạo "Sao con bé đó lại nói toạc ra như vậy chứ. Biết chui đi đâu bây giờ"
- Khỉ thật!
Đúng lúc Thùy Tiên đi ngang qua. Thanh Trúc kéo lại để hóa giải ngượng ngùng rồi cùng nhau đi vào lớp. Bảo Linh cũng nhìn theo và biết lớp cô học.
- ai?
Thiên Bút hỏi lại Bảo Linh lần 2. Bảo Linh lắc đầu:
- Không ạ
Rồi nhanh chóng rời đi. Anh tỏ ra khó hiểu "Nó bị sao vậy ta? Con gái thật khó hiểu"
[…]
Ngày hôm sau. Lúc ra chơi 15 phút. Cô lại ra ngoài ngắm anh thì thấy Bảo Linh đã đứng đó chờ cô sẵn. Cô định quay người đi vào thì Bảo Linh lên tiếng:
- Chị Trúc!
- Ơi
Cô dẹp bỏ ý nghĩ rồi đi tới chỗ Bảo Linh đang đứng:
- Em gái à. Sao hôm qua em lại nói với cậu ta như vậy chứ? Em ghét chị lắm à chị nhớ chị có gây thù gì với em đâu.
- Em chỉ muốn giúp chị nói ra suy nghĩ trong lòng thôi ạ
- Cảm ơn em nhưng ngại lắm đó em biết không?
- Dạ không
Thanh Trúc nhìn vào vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Bảo Linh thì gào thét, cào xé trong lòng "Dễ thương nên được tha thứ!"
- Thôi. Chuyện cũng qua rồi. không tính toán với em nữa
Cô định rời đi thì Bảo Linh nắm tay cô giữ lại:
- Chị muốn chinh phục anh Thiên Bút?
- Hả?
"Ừ! Chị này bị điếc loại 1 từ hôm qua đến giờ rồi!" - Nội tâm Bảo Linh lên tiếng.
Thanh Trúc phủ định:
- Làm gì có chuyện đó được. Hehe~
- Chị đừng hòng qua mặt em. Nếu chị muốn thì em sẽ giúp chị.
- ? giúp? Bằng cách nào?
- Bắt cóc anh Thiên Bút để chị làm Mĩ nhân cứu anh hùng.
- Xà lơ. Sao em nói dị! Không được đâu. Đàng hoàng hơn đi em, gian xảo quá đó!
Nói qua nói lại một lúc thì cô lại cô một thắc mắc hỏi Bảo Linh rằng:
- Ơ mà quan hệ giữa em với cậu ta..
- Anh em họ.
Chưa kịp để cô nói hết thì Bảo Linh đã trả lời trước.
Thanh Trúc gật đầu tỏ vẻ hiểu sơ sơ vấn đề. Là anh em họ càm hèn cái tính cái nết gần giống i hệt nhau. Biểu cảm cứ đơ đơ, nói gây cười mà không hề biết.
Định nói chuyện tiếp thì đánh trống vào lớp. Bảo Linh tạm biệt Thanh Trúc và rời đi. Cô cũng đi vào lớp.
Vừa mới ngồi xuống thì Thùy Tiên đã quay xuống hỏi liền:
- Sao cậu quen nó được?
- Nó nào nữa má?
- Con bé mới chuyển đến đó.
- Bé nào.. êy đứng nói là con bé tên Bảo Linh đó nha!??
Thùy Tiên đập bàn một cái lớn:
- Nó chứ ai!
Mặt cô đúng có vẻ sốc toàn tập. Bảo Linh được mọi người kể lại khác so với ngoài đời thật quá.
Dáng vẻ cute như vậy làm gì có chuyện mà tâm lí không được bình thường rồi còn có cái gì mà tính cách thất thường.
Thanh Trúc thấy hôm qua Bảo Linh thế nào thì hôm nay giống vậy chứ có khác chỗ nào đâu mà ai cũng đồn này đồn nọ.
Thùy Tiên nói thêm:
- Tránh xa nó ra đi. Không phải loại tốt lành gì đâu.
- Nhưng mà tao thấy nó khá dễ thương..
- Dễ thương cái khỉ! Lúc nào cũng nhẹ nhàng như một cơn gió. Đến không ai biết tới không ai hay. Tốt nhất là mày nên nghe tao. Tránh xa con nhỏ đó!
- ... ừ..
Ngước lên xem thì chỉ thấy bóng lưng người đó. Đội cái mũ bảo hiểm màu đỏ, cặp sách màu đen và áo khoác đen luôn. Ừ! Một ngày đen xui xẻo!?
Cô vào lớp, thấy mọi người đang bàn tán chuyện gì đó. Cái tính hóng hớt trỗi dậy. Nghe ngóng được hình như khối 10 vừa có một bé gái chuyển đến. Tính cách rất quái dị không ai dám lại gần.
Dù ở trường khác nhưng tiếng xấu bay rất xa. Thanh Trúc cũng tò mò không biết bóng dáng bé gái đó như nào mà khiến mọi người bàn tán ghê như vậy.
Lúc sau, Thùy Tiên chạy xồng xộc vào chỗ ngồi của cô, thở không ra hơi nhưng vẫn cố nói:
- Tao.. thấy con nhỏ kia rồi!
- Nhỏ nào má? Có biết ai đâu?
- Nhỏ mới chuyển đến của khối 10 ấy. Xinh vãi luôn á.
- Tao cũng muốn đi xem
Thùy Tiên dí mạnh vào đầu cô một cái:
- Ấm đầu hả? Người ta tránh còn không được mà mày lại đi xem? Ẩu nha
Cô ngẩn người suy nghĩ. Con bé đó đáng sợ như vậy hả?
•••
Sau tiếng trống thông báo ra chơi. Thanh Trúc giả bộ đi ra ngoài để hóng gió nhưng đó là phụ còn ngắm Thiên Bút mới là chính. Vừa đi ra cũng đúng lúc anh đứng ngoài cửa nói chuyện với bạn.
Vẻ mặt của anh nhìn kĩ thì biểu cảm khá là buồn ngủ và lười nhác. Do cày game nhiều quá sao?
Đang nhìn anh chăm chú thì anh đột nhiên nhìn về phía cô khiến cô tránh đi. 2 phút sau mới ló đầu ra nhìn thử.
- Chị thích anh trai đó à?
Bỗng một câu nói vang lên phía sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại.
Là con gái. Khuôn mặt tròn trịa có má bánh bao, đôi mắt to tròn, mái tóc ngắn ngang vai. Miệng đang ngậm một cây kẹo mút.
Thanh Trúc nhìn vào bảng tên thì thấy là học sinh khối 10 tên Hoàng Bảo Linh.
- Chị thích anh trai đó à?
- À! Hả? Gì cơ?
- ...
Vẻ mặt Bảo Linh có vẻ nghiên trọng. Chị gái này bị điếc loại 1 ư? Sao cứ ngẩn người với hả hả nãy giờ.
Bảo Linh nhìn khuôn mặt có chút bối rối của Thanh Trúc thì cũng hiểu là bị nói trúng tim đen rồi. Không nhắc lại lần nữa.
Bảo Linh đi thẳng đến chỗ Thiên Bút đang đứng, cầm vào tay áo anh. Anh nhìn xuống. Bảo Linh chỉ tay về phía Thanh Trúc và nói:
- Anh Thiên Bút. Chị gái đằng kia rất thích anh.
Anh nhìn theo hướng tay Bảo Linh chỉ, không thấy ai hết vì Thanh Trúc đã vội trốn đi vì quá gượng gạo "Sao con bé đó lại nói toạc ra như vậy chứ. Biết chui đi đâu bây giờ"
- Khỉ thật!
Đúng lúc Thùy Tiên đi ngang qua. Thanh Trúc kéo lại để hóa giải ngượng ngùng rồi cùng nhau đi vào lớp. Bảo Linh cũng nhìn theo và biết lớp cô học.
- ai?
Thiên Bút hỏi lại Bảo Linh lần 2. Bảo Linh lắc đầu:
- Không ạ
Rồi nhanh chóng rời đi. Anh tỏ ra khó hiểu "Nó bị sao vậy ta? Con gái thật khó hiểu"
[…]
Ngày hôm sau. Lúc ra chơi 15 phút. Cô lại ra ngoài ngắm anh thì thấy Bảo Linh đã đứng đó chờ cô sẵn. Cô định quay người đi vào thì Bảo Linh lên tiếng:
- Chị Trúc!
- Ơi
Cô dẹp bỏ ý nghĩ rồi đi tới chỗ Bảo Linh đang đứng:
- Em gái à. Sao hôm qua em lại nói với cậu ta như vậy chứ? Em ghét chị lắm à chị nhớ chị có gây thù gì với em đâu.
- Em chỉ muốn giúp chị nói ra suy nghĩ trong lòng thôi ạ
- Cảm ơn em nhưng ngại lắm đó em biết không?
- Dạ không
Thanh Trúc nhìn vào vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Bảo Linh thì gào thét, cào xé trong lòng "Dễ thương nên được tha thứ!"
- Thôi. Chuyện cũng qua rồi. không tính toán với em nữa
Cô định rời đi thì Bảo Linh nắm tay cô giữ lại:
- Chị muốn chinh phục anh Thiên Bút?
- Hả?
"Ừ! Chị này bị điếc loại 1 từ hôm qua đến giờ rồi!" - Nội tâm Bảo Linh lên tiếng.
Thanh Trúc phủ định:
- Làm gì có chuyện đó được. Hehe~
- Chị đừng hòng qua mặt em. Nếu chị muốn thì em sẽ giúp chị.
- ? giúp? Bằng cách nào?
- Bắt cóc anh Thiên Bút để chị làm Mĩ nhân cứu anh hùng.
- Xà lơ. Sao em nói dị! Không được đâu. Đàng hoàng hơn đi em, gian xảo quá đó!
Nói qua nói lại một lúc thì cô lại cô một thắc mắc hỏi Bảo Linh rằng:
- Ơ mà quan hệ giữa em với cậu ta..
- Anh em họ.
Chưa kịp để cô nói hết thì Bảo Linh đã trả lời trước.
Thanh Trúc gật đầu tỏ vẻ hiểu sơ sơ vấn đề. Là anh em họ càm hèn cái tính cái nết gần giống i hệt nhau. Biểu cảm cứ đơ đơ, nói gây cười mà không hề biết.
Định nói chuyện tiếp thì đánh trống vào lớp. Bảo Linh tạm biệt Thanh Trúc và rời đi. Cô cũng đi vào lớp.
Vừa mới ngồi xuống thì Thùy Tiên đã quay xuống hỏi liền:
- Sao cậu quen nó được?
- Nó nào nữa má?
- Con bé mới chuyển đến đó.
- Bé nào.. êy đứng nói là con bé tên Bảo Linh đó nha!??
Thùy Tiên đập bàn một cái lớn:
- Nó chứ ai!
Mặt cô đúng có vẻ sốc toàn tập. Bảo Linh được mọi người kể lại khác so với ngoài đời thật quá.
Dáng vẻ cute như vậy làm gì có chuyện mà tâm lí không được bình thường rồi còn có cái gì mà tính cách thất thường.
Thanh Trúc thấy hôm qua Bảo Linh thế nào thì hôm nay giống vậy chứ có khác chỗ nào đâu mà ai cũng đồn này đồn nọ.
Thùy Tiên nói thêm:
- Tránh xa nó ra đi. Không phải loại tốt lành gì đâu.
- Nhưng mà tao thấy nó khá dễ thương..
- Dễ thương cái khỉ! Lúc nào cũng nhẹ nhàng như một cơn gió. Đến không ai biết tới không ai hay. Tốt nhất là mày nên nghe tao. Tránh xa con nhỏ đó!
- ... ừ..