Chương 11
Tụi lớp D kia thấy anh tới thật thì có hơi bất ngờ. Tụi nó tưởng anh đã bỏ học hoặc sẽ không đếm xỉa đến mấy cái lặt vặt này.
Bọn họ đâu có biết là họ đang đụng tới "thuốc nổ" mà bản thân không biết. Bảo Linh thấy Thiên Bút thì lạnh nhạt nói:
- Anh à. Anh đến trễ hơn nữa là không thấy đâu.
Bảo Linh đi tới đứng về phía anh. Tụi kia không dám manh động. Anh lên tiếng:
- Một là dừng lại. Hai là sẽ c.hết!
Tụi kia hoảng sợ hỏi lại:
- A-ai c.hết hả?
- Bọn tao c.hết.
Nghe anh trả lời xong thì bọn họ muốn cắm đầu vào tường. Đám đàn em cũng cạn lời, nay anh thừa muối hay sao mà mặn vậy.
Vì nghĩ cái danh "Trùm trường" của anh là do người khác đồn bậy. Chứ nhìn vẻ ngoài anh như vậy thì có gì ghê gớm đâu.
Thằng muốn thay thế vị trí trùm trường của anh vung nắm đấm lao lên. Cái mặt đầy vẻ hiếu thắng:
- Ok! Bọn mày c.hết!
Hắn là Duy, một tên khá là kiêu ngạo, nổi tiếng hay trốn học và ức hiếp người khác. Lần này cho hắn ăn đòn là đúng rồi. Không sai vào đâu được.
Đám đàn em của anh định xông lên dạy dỗ cho tên Duy kia một bài học thì anh đã ngăn lại, Thiên Bút nhấc điện thoại lên:
- Alo! Công an à? Ở đây có đứa thiểu năng muốn đánh nhau.
- M.á nước đi này tụi em không lường trước được!
Anh thẳng tay gọi cho công an đến hiện trường. Bọn kia nghe đến công an thì sợ hãi. Mau chóng kiếm cớ rời khỏi chỗ này.
Tên Duy vừa dẫn theo đàn em đi thì gặp cô đang đứng hóng hớt ở sau vách tường.
Hắn vừa thấy thì đã nhận ra ngay. Cô định chuồn thì hắn túm lại:
- Á à! Con ranh có cái mồm hay mách lẽo. Mày dám mách tao cúp tiết với ông thầy Tuấn à? Tao phải dạy cho mày một bài học!
- Ấy từ từ bạn học à. Có gì bình tĩnh chúng ta nói chuyện nhé!
- Chuyện của tao chính là muốn đánh mày đấy.
Cô ngạc nhiên chỉ lên trời:
- Có con heo biết bay kia!?
- Mày tưởng tao bị ngu hay sao mà lừa được tao?
Thấy hết cách cứu chữa. Càng chữa càng cháy nên cô phải đành cầu cứu Thiên Bút. Anh, Bảo Linh và đám đàn em còn chưa rời đi.
- Cứu tôi..
Thiên Bút không muốn dính dáng gì đến mấy vụ này, kéo người rời đi. Nhưng trong thâm tâm vẫn còn cảm thấy bứt rứt. Anh dừng lại trước mặt cô:
- Cười lên!
Tách!
- Được rồi. Di ảnh cuối cùng của cậu tôi đã lưu lại Bức ảnh này sẽ được chuyển đến ba mẹ cậu.
"Điên thật chứ!!!"
Nhiều lúc thấy anh vô tri cực kì. Một khi im im thì cực kì lạnh lùng và ít nói. Nhưng một khi mở phong ấn miệng thì anh toàn buông ra mấy lời vô tri cực.
"Đẹp trai xin hãy bình thường"
Thiên Bút nhân cơ hội Duy lơ là, đạp cho hắn một cái rồi kéo cô chạy đi và hét lớn:
- Chạy mau chó dí!
Nhiều lúc thấy ổng chơi với nói ác ghê.
Bình thường anh hay phản ứng chậm với cực kì lười mà hôm nay bỗng nhiên khác lạ khiến ai cũng tưởng anh bị ai nhập.
Họ đều có chung một câu hỏi là: Sao này đại ca tăng động thế?
Thanh Trúc cũng rất thắc mắc. Rõ ràng là một trùm trường nhưng sao lại cư xử như vậy chứ.
Bảo Linh đoán được cô đang nghĩ gì, liền nắm lấy tay áo cô khẽ nói nhỏ:
- Anh Bút hứa với mẹ không đánh nhau nữa
- À ra là vậy sao..
Nghĩ lại thì đám đàn em của Thiên Bút thật là trung thành và quý mến anh. Chuyện gì cũng nghe anh răm rắp không dám cãi lại nữa lời.
- Vui thật đó.
[…]
Tối đến. Cô online game bằng acc chính là Mei Lão Đại. Vừa hiện hồn thì đồng đội đã réo cô bằng lời mời tổ đội. Cô chấp nhận, vừa vào cô liền nói ngay:
- Gì mời ghê vậy? Vội đi đầu thai hả mấy cha?
- Làm gì có Lão Đại. Tại mấy nay không thấy anh online thôi.
- Bận đấy. Ok chưa?
- Okok. Nay có Thiên Bút chơi chung nè Lão Đại. Chúng ta vào map Địa Ngục săn boss cấp cao đi.
Cô chăm chú nhìn nhân vật game của anh rồi gật đầu:
- Ừm được. Vô đi
Vừa vào map thì họ vẫn như mọi ngày. Chia nhau tản ra đánh giấu lãnh thổ săn boss.
Chí Khang thấy hôm nay cô ít nói thì liền bắt chuyện, tìm chủ đề cho vui nhà vui cửa:
- À nãy Lão Đại bảo bận việc gì mà liên quan đến cái nết của anh vậy? Thường ngày nói nhiều lắm mà.
- Ôn thi lòi đom, vui sao nổi đây Khang ơi là Khang
- Thi á? Ủa Lão Đại còn đi học à?
- Đương nhiên rồi. Còn non, mới học cấp 3 thôi.
- Ấu mai gót. Nay bé Khang đã nhận bất ngờ 2 lần từ bé Mei Lão Đại.
Định nói tiếp mà cô nhớ lại trong đội còn có Thiên Bút. Nói cái lộ thân phận thì toi.
Ở bên kia Thiên Bút vẫn đang combat với boss rất cháy, tiếng chiêu thức vang lên lấn áp tiếng của hai người kia nói chuyện.
Lúc sau ăn nốt con boss thì cả đội đã im lặng. Anh còn đang thắc mắc thường ngày mọi người hay như cái chợ lắm mà sao nay yên bình thế.
Ai dè đâu ai mở nhạc buồn, nhạc tụng kinh niệm phật bla bla. Kèm theo câu nói "Tâm phải tịnh khi đánh boss"
Không biết của ai.
Nhìn ngắm lại cái Lãnh thổ hết boss cấp cao này thì anh nhìn lên bản đồ phía của cô. Chỗ đó vẫn còn nhiều boss xịn lắm.
Thiên Bút tốc biến bay qua đúng lúc cô đang đang boss kia gần chết. Anh đáp đất đúng lúc nó c.hết khiến đồ văng ra anh lượm luôn.
- Sao cậu giám cướp đồ của tôi? Thích đánh nhau tiếp à?
- Chỉ là trùng hợp!.
||||| Truyện đề cử: |||||
Bọn họ đâu có biết là họ đang đụng tới "thuốc nổ" mà bản thân không biết. Bảo Linh thấy Thiên Bút thì lạnh nhạt nói:
- Anh à. Anh đến trễ hơn nữa là không thấy đâu.
Bảo Linh đi tới đứng về phía anh. Tụi kia không dám manh động. Anh lên tiếng:
- Một là dừng lại. Hai là sẽ c.hết!
Tụi kia hoảng sợ hỏi lại:
- A-ai c.hết hả?
- Bọn tao c.hết.
Nghe anh trả lời xong thì bọn họ muốn cắm đầu vào tường. Đám đàn em cũng cạn lời, nay anh thừa muối hay sao mà mặn vậy.
Vì nghĩ cái danh "Trùm trường" của anh là do người khác đồn bậy. Chứ nhìn vẻ ngoài anh như vậy thì có gì ghê gớm đâu.
Thằng muốn thay thế vị trí trùm trường của anh vung nắm đấm lao lên. Cái mặt đầy vẻ hiếu thắng:
- Ok! Bọn mày c.hết!
Hắn là Duy, một tên khá là kiêu ngạo, nổi tiếng hay trốn học và ức hiếp người khác. Lần này cho hắn ăn đòn là đúng rồi. Không sai vào đâu được.
Đám đàn em của anh định xông lên dạy dỗ cho tên Duy kia một bài học thì anh đã ngăn lại, Thiên Bút nhấc điện thoại lên:
- Alo! Công an à? Ở đây có đứa thiểu năng muốn đánh nhau.
- M.á nước đi này tụi em không lường trước được!
Anh thẳng tay gọi cho công an đến hiện trường. Bọn kia nghe đến công an thì sợ hãi. Mau chóng kiếm cớ rời khỏi chỗ này.
Tên Duy vừa dẫn theo đàn em đi thì gặp cô đang đứng hóng hớt ở sau vách tường.
Hắn vừa thấy thì đã nhận ra ngay. Cô định chuồn thì hắn túm lại:
- Á à! Con ranh có cái mồm hay mách lẽo. Mày dám mách tao cúp tiết với ông thầy Tuấn à? Tao phải dạy cho mày một bài học!
- Ấy từ từ bạn học à. Có gì bình tĩnh chúng ta nói chuyện nhé!
- Chuyện của tao chính là muốn đánh mày đấy.
Cô ngạc nhiên chỉ lên trời:
- Có con heo biết bay kia!?
- Mày tưởng tao bị ngu hay sao mà lừa được tao?
Thấy hết cách cứu chữa. Càng chữa càng cháy nên cô phải đành cầu cứu Thiên Bút. Anh, Bảo Linh và đám đàn em còn chưa rời đi.
- Cứu tôi..
Thiên Bút không muốn dính dáng gì đến mấy vụ này, kéo người rời đi. Nhưng trong thâm tâm vẫn còn cảm thấy bứt rứt. Anh dừng lại trước mặt cô:
- Cười lên!
Tách!
- Được rồi. Di ảnh cuối cùng của cậu tôi đã lưu lại Bức ảnh này sẽ được chuyển đến ba mẹ cậu.
"Điên thật chứ!!!"
Nhiều lúc thấy anh vô tri cực kì. Một khi im im thì cực kì lạnh lùng và ít nói. Nhưng một khi mở phong ấn miệng thì anh toàn buông ra mấy lời vô tri cực.
"Đẹp trai xin hãy bình thường"
Thiên Bút nhân cơ hội Duy lơ là, đạp cho hắn một cái rồi kéo cô chạy đi và hét lớn:
- Chạy mau chó dí!
Nhiều lúc thấy ổng chơi với nói ác ghê.
Bình thường anh hay phản ứng chậm với cực kì lười mà hôm nay bỗng nhiên khác lạ khiến ai cũng tưởng anh bị ai nhập.
Họ đều có chung một câu hỏi là: Sao này đại ca tăng động thế?
Thanh Trúc cũng rất thắc mắc. Rõ ràng là một trùm trường nhưng sao lại cư xử như vậy chứ.
Bảo Linh đoán được cô đang nghĩ gì, liền nắm lấy tay áo cô khẽ nói nhỏ:
- Anh Bút hứa với mẹ không đánh nhau nữa
- À ra là vậy sao..
Nghĩ lại thì đám đàn em của Thiên Bút thật là trung thành và quý mến anh. Chuyện gì cũng nghe anh răm rắp không dám cãi lại nữa lời.
- Vui thật đó.
[…]
Tối đến. Cô online game bằng acc chính là Mei Lão Đại. Vừa hiện hồn thì đồng đội đã réo cô bằng lời mời tổ đội. Cô chấp nhận, vừa vào cô liền nói ngay:
- Gì mời ghê vậy? Vội đi đầu thai hả mấy cha?
- Làm gì có Lão Đại. Tại mấy nay không thấy anh online thôi.
- Bận đấy. Ok chưa?
- Okok. Nay có Thiên Bút chơi chung nè Lão Đại. Chúng ta vào map Địa Ngục săn boss cấp cao đi.
Cô chăm chú nhìn nhân vật game của anh rồi gật đầu:
- Ừm được. Vô đi
Vừa vào map thì họ vẫn như mọi ngày. Chia nhau tản ra đánh giấu lãnh thổ săn boss.
Chí Khang thấy hôm nay cô ít nói thì liền bắt chuyện, tìm chủ đề cho vui nhà vui cửa:
- À nãy Lão Đại bảo bận việc gì mà liên quan đến cái nết của anh vậy? Thường ngày nói nhiều lắm mà.
- Ôn thi lòi đom, vui sao nổi đây Khang ơi là Khang
- Thi á? Ủa Lão Đại còn đi học à?
- Đương nhiên rồi. Còn non, mới học cấp 3 thôi.
- Ấu mai gót. Nay bé Khang đã nhận bất ngờ 2 lần từ bé Mei Lão Đại.
Định nói tiếp mà cô nhớ lại trong đội còn có Thiên Bút. Nói cái lộ thân phận thì toi.
Ở bên kia Thiên Bút vẫn đang combat với boss rất cháy, tiếng chiêu thức vang lên lấn áp tiếng của hai người kia nói chuyện.
Lúc sau ăn nốt con boss thì cả đội đã im lặng. Anh còn đang thắc mắc thường ngày mọi người hay như cái chợ lắm mà sao nay yên bình thế.
Ai dè đâu ai mở nhạc buồn, nhạc tụng kinh niệm phật bla bla. Kèm theo câu nói "Tâm phải tịnh khi đánh boss"
Không biết của ai.
Nhìn ngắm lại cái Lãnh thổ hết boss cấp cao này thì anh nhìn lên bản đồ phía của cô. Chỗ đó vẫn còn nhiều boss xịn lắm.
Thiên Bút tốc biến bay qua đúng lúc cô đang đang boss kia gần chết. Anh đáp đất đúng lúc nó c.hết khiến đồ văng ra anh lượm luôn.
- Sao cậu giám cướp đồ của tôi? Thích đánh nhau tiếp à?
- Chỉ là trùng hợp!.
||||| Truyện đề cử: |||||