Chương 39: Tôi Bị Mắng Khi Nói Đêm Dài Vì Hành Tinh Quay
Ngày 23 – Giữa Trưa, Quán Trọ White Weirdo
Mặc dù chúng tôi chưa đạt được kết luận nào, nhưng như một sự thỏa hiệp, chúng tôi bắt đầu điều tra khu rừng, nhưng chỉ ở gần rìa của nó, và chúng tôi cũng có thể kiếm EXP trong khi kiểm tra tình hình.
Đó chỉ là cái cớ thôi, mọi người chỉ đơn giản là muốn được đến gần hơn dù Haruka-kun ở đâu mà thôi. Chia thành 5 nhóm, chúng tôi lại hành quân như đàn ngỗng hoang.
「Không có một con quái vật nào xung quanh cả, chúng ta sẽ không thể nâng cao Lv của mình như thế này được.」
Thực sự, không một kẻ nào cả. Mặc dù chúng tôi đang ở trong rừng nhưng không có kẻ thù nào chiến đấu, tất cả quái vật đều bị tiêu diệt, diệt chủng và tàn sát. Và chỉ có một nghi phạm duy nhất.
「Chúng ta sẽ đi sâu hơn nhé?」
Thật sự là một câu hỏi vô nghĩa, mọi người cứ tiến sâu hơn vào rừng như thể bị ma nhập, bất kể tôi có cố gắng ngăn cản họ đến thế nào đi chăng nữa.
「Tớ không nghĩ sẽ thuyết phục lắm nếu người đang cố ngăn cản chúng ta lại lao lên trước mọi người?」
Không, không, không, không ổn chút nào cả. Dù vậy, nếu Haruka-kun không muốn chúng tôi đến thì phải có lý do chính đáng.
Mặc dù vậy, mọi người vẫn tiến lại gần hơn, từng bước một, biết rằng cuối cùng, chúng tôi sẽ tiếp cận được cậu ấy, lo lắng rằng nếu không thì cậu ấy có thể biến mất...
Ngay cả khi chúng tôi muốn coi đây là một nỗ lực để nâng cao Lv thì cũng không có quái vật nào xung quanh cả.
Chúng tôi cứ tiếp tục đi ngày càng xa vào rừng.
・
・
・
Đã vài giờ trôi qua rồi. Chắc cũng hơn 3 tiếng rồi. Chúng tôi đã vượt quá thời gian thỏa thuận ban đầu.
Nhưng không một ai, không một người nào đề nghị chúng tôi nên quay lại, có lẽ tôi sẽ phải là người nói điều này. Mặc dù có lẽ tôi là người không muốn nói ra điều này nhất. Dù Haruka-kun đã thừa nhận tôi, thừa nhận khả năng của tôi nhưng tôi vẫn phải là người nói ra điều này. Chưa hết, chúng tôi vẫn tiếp tục đi về phía Hang Động, từng bước một......
Bị đưa đến một thế giới như vậy, chúng tôi quên mất cách cười hay thậm chí nhìn về tương lai, không biết mình nên làm gì, và chỉ với suy nghĩ đó thôi đã dày vò tâm trí chúng tôi, chúng tôi đã có thể tìm được một nơi mà chúng tôi có thể yên tâm, nơi chúng tôi có thể cười, tất cả là nhờ Haruka-kun, người đã mang đến một nơi như vậy, một cơ hội như vậy cho chúng tôi. Đó là lý do tại sao...
Cho dù chúng tôi có đi bao xa, cũng không có lấy một con quái vật nào trong tầm mắt.
Không ai nói một lời trên đường trở về. Bước chân của mọi người đều chậm nên khi chúng tôi đến quán trọ thì trời đã tối rồi, mặc dù chúng tôi không gặp phải con quái vật nào. Chúng tôi không thể như thế này được, chúng tôi phải nâng cao Lv của mình, nhưng chúng tôi lại quay về và không thể làm gì được.
Khi tôi nói 『Chúng ta quay lại đi...』mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt chán nản, buồn bã, khốn khổ và đáng thương. Họ nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, nhìn xuống và gật đầu, đồng ý quay lại, thở dài than thở...... Tôi, có lẽ, cũng có biểu cảm giống họ.
・.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
・
・
Oda-kun và những người khác cũng thuê một phòng trong cùng một quán trọ, và để ngăn chặn bất cứ ai lẻn ra ngoài, tôi đã thay đổi cách phân bổ phòng, tạo ra một tình huống mà mọi người đều có thể giám sát những người khác. Nếu không thì mọi người sẽ ra ngoài, kể cả tôi.
Tôi không nhớ lần cuối cùng nó yên tĩnh như vậy trong giờ ăn là khi nào. Gái Lép cũng rất lo lắng. Tôi xin lỗi, mặc dù chúng tôi vừa mới gặp lại Oda-kun và những người khác. Mặc dù nó được cho là mục tiêu ban đầu của chúng tôi. Mọi người ăn xong chỉ trao đổi vài câu rồi chỉ biết nhàn rỗi, không biết phải làm gì. Đơn giản là vì Haruka-kun không ở cùng chúng tôi nên tất cả mọi người, ngay cả những cô gái luôn gây ồn ào, suốt ngày la mắng, và Oda-kun và những người khác, được cho là có tài không đọc được bầu không khí, đều im lặng, nghiền ngẫm và lo lắng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng...
Tôi không biết đêm đó có thể dài đến thế.
Bởi vì thông thường, khi chúng tôi gây ra một vụ ồn ào lớn, khi chúng tôi cười và nói, một ngày sẽ kết thúc mà chúng tôi không hề hay biết.
Trong nháy mắt.
Những lúc như vậy chúng tôi sẽ nghĩ rằng không có đủ thời gian và chúng tôi cần nhiều giờ hơn trong một ngày.
Ở quá khứ, không ai biết đêm lại có thể dài đến thế.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Mặc dù chúng tôi chưa đạt được kết luận nào, nhưng như một sự thỏa hiệp, chúng tôi bắt đầu điều tra khu rừng, nhưng chỉ ở gần rìa của nó, và chúng tôi cũng có thể kiếm EXP trong khi kiểm tra tình hình.
Đó chỉ là cái cớ thôi, mọi người chỉ đơn giản là muốn được đến gần hơn dù Haruka-kun ở đâu mà thôi. Chia thành 5 nhóm, chúng tôi lại hành quân như đàn ngỗng hoang.
「Không có một con quái vật nào xung quanh cả, chúng ta sẽ không thể nâng cao Lv của mình như thế này được.」
Thực sự, không một kẻ nào cả. Mặc dù chúng tôi đang ở trong rừng nhưng không có kẻ thù nào chiến đấu, tất cả quái vật đều bị tiêu diệt, diệt chủng và tàn sát. Và chỉ có một nghi phạm duy nhất.
「Chúng ta sẽ đi sâu hơn nhé?」
Thật sự là một câu hỏi vô nghĩa, mọi người cứ tiến sâu hơn vào rừng như thể bị ma nhập, bất kể tôi có cố gắng ngăn cản họ đến thế nào đi chăng nữa.
「Tớ không nghĩ sẽ thuyết phục lắm nếu người đang cố ngăn cản chúng ta lại lao lên trước mọi người?」
Không, không, không, không ổn chút nào cả. Dù vậy, nếu Haruka-kun không muốn chúng tôi đến thì phải có lý do chính đáng.
Mặc dù vậy, mọi người vẫn tiến lại gần hơn, từng bước một, biết rằng cuối cùng, chúng tôi sẽ tiếp cận được cậu ấy, lo lắng rằng nếu không thì cậu ấy có thể biến mất...
Ngay cả khi chúng tôi muốn coi đây là một nỗ lực để nâng cao Lv thì cũng không có quái vật nào xung quanh cả.
Chúng tôi cứ tiếp tục đi ngày càng xa vào rừng.
・
・
・
Đã vài giờ trôi qua rồi. Chắc cũng hơn 3 tiếng rồi. Chúng tôi đã vượt quá thời gian thỏa thuận ban đầu.
Nhưng không một ai, không một người nào đề nghị chúng tôi nên quay lại, có lẽ tôi sẽ phải là người nói điều này. Mặc dù có lẽ tôi là người không muốn nói ra điều này nhất. Dù Haruka-kun đã thừa nhận tôi, thừa nhận khả năng của tôi nhưng tôi vẫn phải là người nói ra điều này. Chưa hết, chúng tôi vẫn tiếp tục đi về phía Hang Động, từng bước một......
Bị đưa đến một thế giới như vậy, chúng tôi quên mất cách cười hay thậm chí nhìn về tương lai, không biết mình nên làm gì, và chỉ với suy nghĩ đó thôi đã dày vò tâm trí chúng tôi, chúng tôi đã có thể tìm được một nơi mà chúng tôi có thể yên tâm, nơi chúng tôi có thể cười, tất cả là nhờ Haruka-kun, người đã mang đến một nơi như vậy, một cơ hội như vậy cho chúng tôi. Đó là lý do tại sao...
Cho dù chúng tôi có đi bao xa, cũng không có lấy một con quái vật nào trong tầm mắt.
Không ai nói một lời trên đường trở về. Bước chân của mọi người đều chậm nên khi chúng tôi đến quán trọ thì trời đã tối rồi, mặc dù chúng tôi không gặp phải con quái vật nào. Chúng tôi không thể như thế này được, chúng tôi phải nâng cao Lv của mình, nhưng chúng tôi lại quay về và không thể làm gì được.
Khi tôi nói 『Chúng ta quay lại đi...』mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt chán nản, buồn bã, khốn khổ và đáng thương. Họ nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, nhìn xuống và gật đầu, đồng ý quay lại, thở dài than thở...... Tôi, có lẽ, cũng có biểu cảm giống họ.
・.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
・
・
Oda-kun và những người khác cũng thuê một phòng trong cùng một quán trọ, và để ngăn chặn bất cứ ai lẻn ra ngoài, tôi đã thay đổi cách phân bổ phòng, tạo ra một tình huống mà mọi người đều có thể giám sát những người khác. Nếu không thì mọi người sẽ ra ngoài, kể cả tôi.
Tôi không nhớ lần cuối cùng nó yên tĩnh như vậy trong giờ ăn là khi nào. Gái Lép cũng rất lo lắng. Tôi xin lỗi, mặc dù chúng tôi vừa mới gặp lại Oda-kun và những người khác. Mặc dù nó được cho là mục tiêu ban đầu của chúng tôi. Mọi người ăn xong chỉ trao đổi vài câu rồi chỉ biết nhàn rỗi, không biết phải làm gì. Đơn giản là vì Haruka-kun không ở cùng chúng tôi nên tất cả mọi người, ngay cả những cô gái luôn gây ồn ào, suốt ngày la mắng, và Oda-kun và những người khác, được cho là có tài không đọc được bầu không khí, đều im lặng, nghiền ngẫm và lo lắng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng...
Tôi không biết đêm đó có thể dài đến thế.
Bởi vì thông thường, khi chúng tôi gây ra một vụ ồn ào lớn, khi chúng tôi cười và nói, một ngày sẽ kết thúc mà chúng tôi không hề hay biết.
Trong nháy mắt.
Những lúc như vậy chúng tôi sẽ nghĩ rằng không có đủ thời gian và chúng tôi cần nhiều giờ hơn trong một ngày.
Ở quá khứ, không ai biết đêm lại có thể dài đến thế.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)