Chương 8
"Cậu nói chuyện với tôi như vậy, có nghĩ tới hậu quả chưa?" Phó Văn tức giận vì cảm thấy mình bị công kích cá nhân, tức đến bật cười.
Tổng đạo diễn của chương trình giải trí không thiếu tiền không thiếu chủ đề, cũng không bị tư bản khống chế, bản thân Phó Văn chính là tư bản có tiếng nói nhất, Phương Nhiên Tri thành thật đáp "Chưa."
Não của cậu đã tiếp nhận ba chữ Lục Tễ Hành nên cứ vậy mà nói ra, mặc kệ có xúc phạm người khác hay không.
Phó Văn cũng cảm thấy cậu không có não, khoanh tay cho cậu một cơ hội "Xin lỗi tôi."
Phương Nhiên Tri mím môi "Không."
Phó Văn "......"
Phó Văn "?"
Đấy đấy, người tình nhỏ này chẳng phải được sủng sinh kiêu rồi đây sao? Ỷ ôm được đùi Lục Tễ Hành mới dám nói chuyện với mình như vậy.
Phương Nhiên Tri nhẹ giọng nhưng kiên quyết "Là anh nói anh Lục trước, tôi không xin lỗi."
Phó Văn nhướng mày "Chỉ là người tình, còn tưởng có thể nảy sinh thứ tình cảm khác à? Cậu bảo vệ kim chủ, kim chủ của cậu cũng không nhìn thấy, cũng không để ý cậu thêm chút nào đâu."
Hơn hai năm qua, cậu nhận thức rất rõ chuyện này, không cần người khác nhắc nhở, Phương Nhiên Tri nhắm hai hàng mi dài lại, cố gắng tìm chút tự tin "Cho nên đây là cách anh đối xử với người tình của mình? Anh Lục không như vậy, anh ấy rất tốt với tôi."
Mấy ngày trước gọi điện thoại, Lục Tễ Hành đã nói với cậu, nếu Phó Văn có nói gì thì cũng đừng nghe đừng tin, không cần để ý Phó Văn.
Tại sao lại không nhịn được chứ, Phương Nhiên Tri siết chặt điện thoại, chặt đến mức móng tay không còn chút máu. "Kim chủ" trước mặt đang chê bai người tình, trong đầu xuất hiện một ác quỷ trông như bom hẹn giờ, cậu thật sự không nhịn được.
Liệu anh có trách cậu vì đã xúc phạm bạn nối khố của anh không.
Lúc về vẫn nên giải thích đôi chút.
"Cậu thú vị thật." Phó Văn ngắt một bông hồng đỏ đầy gai xinh đẹp rực rỡ, trên thân có gai nhưng vẫn bị người khác hái "Tặng cậu, người tình nhỏ của Lục Tễ Hành."
Cành hoa hồng đỏ được nhét vào tay Phương Nhiên Tri, Phó Văn ẩn ý nói "Rời khỏi rễ, nó sẽ khô héo. Lúc đầu có kiêu ngạo đến đâu cũng không thay đổi được sự thật này."
Rễ là kim chủ của hoa hồng, Lục Tễ Hành là rễ của Phương Nhiên Tri.
Nét mặt Phương Nhiên Tri không đổi cau mày, cầm lấy hoa, giả vờ không hiểu "Cảm ơn hoa hồng của đạo diễn Phó."
Trước khi đi, Phó Văn giả vờ nửa tin nửa ngờ hỏi một câu riêng tư "Đêm trước khi đến tổ chương trình, tôi có gọi điện cho Lục Tễ Hành...... hai người đang làm tình?"
Điện thoại rung hai lần, khiến lòng bàn tay cậu hơi tê dại, ma quỷ đang thúc giục cậu trả lời.
Phương Nhiên Tri dựng lên gai nhọn khắp người làm rào cản giống như nhím, mạnh bạo trả lời "Phải, làm năm lần."
Trở về phòng ngủ đã chín giờ rưỡi, lúc này Phương Nhiên Tri cảm thấy cực kỳ may mắn vì buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nếu không chắc chắn cậu không quản lý được biểu cảm của mình.
Cành hoa hồng có gai xinh đẹp được Phương Nhiên Tri cắm vào lọ trụ miệng rộng trong suốt, trên thân lọ có vân sọc phối với màu đỏ rực trông rất bắt mắt.
Một cành hoa trông hơi trống trải, nhưng chỉ riêng hương thơm độc nhất cũng đủ để kiêu ngạo.
Phương Nhiên Tri chạm vào thân cây, ngón trỏ bị gai đâm vào, một giọt máu như màu của bông hoa chảy ra.
Nhắc nhở cậu đừng mong đợi quá nhiều.
Uông Thu Phàm: [Sao không trả lời?]
Uông Thu Phàm: [Không thấy à?]
Uông Thu Phàm: [Có cần tôi gửi lại không?]
Con ngươi của Phương Nhiên Tri phản chiếu những lời nói vừa bình thường lại vừa tra tấn người khác, cậu mím chặt môi.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cậu sớm đã nguội lạnh, chỉ cần đừng để anh thấy cậu trong bộ dạng...... khó coi như vậy là được.
Phương Nhiên Tri trả lời: [Đang ghi hình.]
Uông Thu Phàm: [Tôi đang xem buổi phát sóng trực tiếp, hôm nay các cậu đã kết thúc rồi.]
Phương Nhiên Tri không muốn nói nhảm, nên nói ngắn gọn: [Số tài khoản.]
Quá trình này rất quen thuộc, Uông Thu Phàm gửi đến một dãy số, khác với lần trước, lại là số thẻ mới. Phương Nhiên tri chuyển cho ông ta một trăm ngàn nhân dân tệ, không nói nhiều thêm câu nào.
Uông Thu Phàm: [Nhận được rồi.]
Uông Thu Phàm: [Hẹn gặp lại lần sau.]
Phương Nhiên Tri gọi ông lại: [Ông tìm chị Trà Trà chưa?]
Uông Thu Phàm: [Không, tôi chỉ tìm cậu, tôi không muốn một mất một còn với cậu.]
Phương Nhiên Tri kiệt sức ngã xuống giường, dùng gối chăn che kín mặt, như muốn làm mình ngạt thở.
Viện trưởng viện mồ côi......
Nhớ anh quá. Chỉ cần cách hơi xa Lục Tễ Hành một chút hay hai người xa nhau mấy ngày, Phương Nhiên Tri sẽ không dám quấy rầy anh, sợ làm anh chậm trễ công việc.
Khác hoàn toàn với lúc ở cạnh anh.
Lần cuối gọi điện là chuyện của bốn ngày trước.
Bọn họ đã lâu rồi không liên lạc.
Nếu ngày mai gọi cho anh, thì nên giải thích...... ngụy biện một chút về chuyện hôm nay cậu khịa đạo diễn Phó.
Ngày hôm sau Phương Nhiên Tri nấu cơm, Trác Khinh Mạc vẫn tận tình phụ giúp như thường lệ, thời gian ghi hình tập đầu tiên sắp kết thúc, sau đó nghỉ ngơi hai ngày mới tiếp tục quay tập thứ hai.
Ăn xong, Trác Khinh Mạc chăm chú nhìn Phương Nhiên Tri làm món tráng miệng, càng nhìn càng thấy đáng yêu "Nhiên Nhiên, hay là em dạy anh làm món tráng miệng này đi."
Phương Nhiên Tri "Mọi người đợi ăn là được, không cần học."
"Nhưng nhìn chúng rất đẹp." Trác Khinh Mạc trỗi dậy tâm tư thiếu nữ "Trông cũng rất ngon nữa, nếu học được cách làm, sau này anh muốn ăn cũng có thể tự làm, tiện lợi hơn mà."
Đúng là vậy, Phương Nhiên Tri gật đầu "Dễ lắm, anh nhìn em làm trước."
Hai mắt Trác Khinh Mạc sáng lên "Được."
"...... nhìn thấy rồi chứ, người tình nhỏ của cậu hợp với cậu ta không." Phó Văn giao việc sắp xếp máy quay cho phó đạo diễn, đi ra ngoài gọi điện thoại, hả hê nói "Tễ Hành à, nhìn thấy mưa đạn chưa, nhiều người đang ghép đôi lắm, cậu có thấy hai người họ rất xứng không?"
"Cậu mù à? Xứng chỗ nào?" Lục Tễ Hành lạnh lùng nói "Tôi bảo cậu tách hai người họ ra."
Phó Văn cười "Xin lỗi, chương trình về cuộc sống hàng ngày không có kịch bản, không làm nhiệm vụ, bọn họ thích làm gì thì làm, người hâm mộ thích xem."
Tin nhắn wechat trên máy tính cá nhân vang lên, Lục Tễ Hành bấm vào, đột nhiên bật cười.
Đêm đó Phó Văn mất mặt sau khi bị người khác khịa, cậu sẽ không đi mách như học sinh tiểu học, nhưng việc trả thù lúc này cũng chỉ như trò cười, cậu sa sầm sắc mặt hỏi "Cậu cười cái gì?"
Lục Tễ Hành chụp nội dung trên màn hình gửi tới tài khoản wechat của Phó Văn.
Tri Tri: [Anh à!]
Tri Tri: [Hôm nay em thử làm món tráng miệng mới, khác với món dành cho mọi người, về nhà em làm thử cho anh ăn được không.]
Tri Tri: [Hình ảnh]
Bánh caramel có màu hồng, bề mặt xốp mịn hơi nở ra, giống như một nụ hoa sắp nở, mùi ngọt ngào dường như tràn ra cả màn hình.
Sau khi dạy Trác Khinh Mạc tạo hình đơn giản cho món tráng miệng, Phương Nhiên Tri bước đến nồi hấp xem thử cách cậu mới nghiên cứu, lén lút dùng điện thoại chụp ảnh gửi cho Lục Tễ Hành, trong lòng có hơi lo lắng.
Trên đĩa hấp chỉ có hai cái bánh mới, khách mời có sáu người nên không thể nào chia được, Phương Nhiên Tri cũng không có ý định chia, nên tự mình ăn thử hết rồi tiếp tục cải tiến.
Hai chữ "về nhà" làm người khác thấy vui, Lục Tễ Hành nhìn Phương Nhiên Tri đang lén quay lưng về phía máy quay nhìn điện thoại, thật muốn ôm cậu vào lòng xoa đầu.
Lục Tễ Hành: [Được.]
Lục Tễ Hành: [Tri Tri, tối nay về phòng ngủ gọi video cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.]
Phải bảo em ấy tránh xa Trác Khinh Mạc một chút.
Phương Nhiên Tri vẫn đang vắt óc suy nghĩ hôm nay nên dùng lý do gì để gọi điện, vừa thấy tin nhắn thì mắt cậu liền sáng lên.
Tôi là Tri Tri: [Được!]
Lục Tễ Hành nói với Phó Văn ở đầu bên kia điện thoại "Tráng miệng mới, chỉ tôi mới có."
Phó Văn "......"
"Thằng bạn khốn, nổ tung đi!" Phó Văn tức giận cúp máy.
Có thể gọi video, Phương Nhiên Tri rất phấn khích, dạy liền tù tì cho Trác Khinh Mạc làm ba loại món tráng miệng.
Ánh mắt cậu thoáng thấy Phó Văn quay lại phía sau máy quay, khóe môi lại hơi rũ xuống, Phương Nhiên Tri lo lắng không biết đêm nay phải giải thích thế nào.
Cậu không nên vô lễ với Phó Văn, không nên nói với người khác rằng Lục Tễ Hành có thể làm sáu lần một đêm, cũng không nên nói dối đêm đó hai người đã làm, còn tận năm lần...... từng chữ trong câu đều sai, không ngoan, cần phải xin lỗi đàng hoàng.
Không biết Phó Văn có nói với Lục Tễ Hành trước hay không, anh ta nói thế nào, có thêm mắm dặm muối không, hy vọng anh sẽ không trách cậu.
"Sao vậy? Tại sao chỉ nhìn tôi không nói gì." hôm nay Lục Tễ Hành về tiểu khu Tử Kinh, nền phía sau là đầu giường trong phòng ngủ, Phương Nhiên Tri quen thuộc với mọi thứ.
"À... không..." Phương Nhiên Tri nắm góc chăn, không dám nói sự thật, tham lam nhìn chằm chằm người trên màn hình điện thoại "Anh à, anh mới tắm hả?"
Tóc Lục Tễ Hành còn ướt, trên cổ còn có vết nước, áo tắm rộng thùng thình mở đến tận ngực, chỉ lộ ra xương quai xanh bị vải che đi, muốn người ta nhìn nhưng lại cố ý không lộ quá nhiều, không hề nghiêm túc như khi mặc tây trang thắt cà vạt đi làm.
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Tóc chưa sấy khô."
"Vậy anh mau đi sấy khô đi."
"Không sao." Lục Tễ Hành nói "Em tắm chưa?"
Phương Nhiên Tri lấy bộ đồ ngủ của mình ra, đặt ở chân giường trước "Vẫn chưa."
"Đi tắm đi." Lục Tễ Hành trầm mặc nửa giây, sau đó bổ sung "Cầm điện thoại, tôi nhìn em."
Bộ đồ ngủ mềm mại bị nắm chặt nhăn nheo, Phương Nhiên Tri suýt thì run tay, khống chế giọng nói háo hức "Được."
Lúc đi lấy quần trong, điện thoại quay sang một chiếc lọ miệng rộng có đổ nước phân nửa trên bàn cạnh đầu giường, bông hồng đỏ cắm trong lọ đang nở rất kiêu ngạo rực rỡ.
Lục Tễ Hành nghĩ hoa hồng là đồ trang trí phòng ngủ của mỗi khách mời "Hoa là do tổ chương trình sắp xếp à? Đẹp lắm."
"Hả?" Phương Nhiên Tri thẳng thắn, nhỏ giọng trả lời "Là đạo diễn Phó tặng."
Lục Tễ Hành cau mày "Ai tặng?"
"...... đạo diễn Phó."
Hoa hồng từ khi nào lại trở nên xấu xí như vậy, Lục Tễ Hành im lặng, hung tợn nhìn chằm chằm bông hoa rách nát kia.
Sao lại không vứt đi?
Phương Nhiên Tri gọi "Anh à."
Lục Tễ Hành miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, không nói lời vượt quá giới hạn, chậm rãi nói "Sao vậy?"
Ngón tay Phương Nhiên Tri vô tình chạm vào đường may quần, cậu tự động viên "Anh à, có thể hạ ống kính xuống một chút được không? Em muốn nhìn anh."
Trái cổ Lục Tễ Hành chuyển động, trầm giọng nói "Nhìn gì của tôi?"
Phương Nhiên Tri liếm môi, không dám ngước mắt nhìn thẳng "Cơ ngực."
Trầm mặc, im lặng.
"Chờ một chút." Lục Tễ Hành đột nhiên xuống giường, vững bước đi đến phòng sách "Tôi ghi chú chút việc quan trọng."
Chờ một chút có nghĩa là được, Phương Nhiên Tri ngước mắt mong đợi "Được."
Đèn trong phòng sách không sáng bằng đèn trong phòng ngủ, nhưng màu sắc ấm áp, Lục Tễ Hành ngồi ở chiếc bàn nơi anh thường làm việc, anh giống như đang bật chế độ làm việc, lấy một cuốn sổ màu đen dưới các tập tài liệu.
Anh mở sổ ra, trang mới nhất có hai nội dung không cũ mấy:
Liên lạc với thằng nhóc cầm thú họ Lục, phải làm thật mạnh một lần.
Tiếp xúc gần với tên họ Trác, phải làm thật mạnh một lần.
Sắc mặt Lục Tễ Hành lạnh lùng như đang ký một bản hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, cực kỳ nghiêm túc dùng chữ viết mạnh mẽ ghi chú lại việc quan trọng hôm nay.
Nhận hoa của tên họ Phó, phải làm thật mạnh một lần.
Quyến rũ tôi, đòi xem cơ ngực của tôi, phải làm thật mạnh hai lần.
Tổng đạo diễn của chương trình giải trí không thiếu tiền không thiếu chủ đề, cũng không bị tư bản khống chế, bản thân Phó Văn chính là tư bản có tiếng nói nhất, Phương Nhiên Tri thành thật đáp "Chưa."
Não của cậu đã tiếp nhận ba chữ Lục Tễ Hành nên cứ vậy mà nói ra, mặc kệ có xúc phạm người khác hay không.
Phó Văn cũng cảm thấy cậu không có não, khoanh tay cho cậu một cơ hội "Xin lỗi tôi."
Phương Nhiên Tri mím môi "Không."
Phó Văn "......"
Phó Văn "?"
Đấy đấy, người tình nhỏ này chẳng phải được sủng sinh kiêu rồi đây sao? Ỷ ôm được đùi Lục Tễ Hành mới dám nói chuyện với mình như vậy.
Phương Nhiên Tri nhẹ giọng nhưng kiên quyết "Là anh nói anh Lục trước, tôi không xin lỗi."
Phó Văn nhướng mày "Chỉ là người tình, còn tưởng có thể nảy sinh thứ tình cảm khác à? Cậu bảo vệ kim chủ, kim chủ của cậu cũng không nhìn thấy, cũng không để ý cậu thêm chút nào đâu."
Hơn hai năm qua, cậu nhận thức rất rõ chuyện này, không cần người khác nhắc nhở, Phương Nhiên Tri nhắm hai hàng mi dài lại, cố gắng tìm chút tự tin "Cho nên đây là cách anh đối xử với người tình của mình? Anh Lục không như vậy, anh ấy rất tốt với tôi."
Mấy ngày trước gọi điện thoại, Lục Tễ Hành đã nói với cậu, nếu Phó Văn có nói gì thì cũng đừng nghe đừng tin, không cần để ý Phó Văn.
Tại sao lại không nhịn được chứ, Phương Nhiên Tri siết chặt điện thoại, chặt đến mức móng tay không còn chút máu. "Kim chủ" trước mặt đang chê bai người tình, trong đầu xuất hiện một ác quỷ trông như bom hẹn giờ, cậu thật sự không nhịn được.
Liệu anh có trách cậu vì đã xúc phạm bạn nối khố của anh không.
Lúc về vẫn nên giải thích đôi chút.
"Cậu thú vị thật." Phó Văn ngắt một bông hồng đỏ đầy gai xinh đẹp rực rỡ, trên thân có gai nhưng vẫn bị người khác hái "Tặng cậu, người tình nhỏ của Lục Tễ Hành."
Cành hoa hồng đỏ được nhét vào tay Phương Nhiên Tri, Phó Văn ẩn ý nói "Rời khỏi rễ, nó sẽ khô héo. Lúc đầu có kiêu ngạo đến đâu cũng không thay đổi được sự thật này."
Rễ là kim chủ của hoa hồng, Lục Tễ Hành là rễ của Phương Nhiên Tri.
Nét mặt Phương Nhiên Tri không đổi cau mày, cầm lấy hoa, giả vờ không hiểu "Cảm ơn hoa hồng của đạo diễn Phó."
Trước khi đi, Phó Văn giả vờ nửa tin nửa ngờ hỏi một câu riêng tư "Đêm trước khi đến tổ chương trình, tôi có gọi điện cho Lục Tễ Hành...... hai người đang làm tình?"
Điện thoại rung hai lần, khiến lòng bàn tay cậu hơi tê dại, ma quỷ đang thúc giục cậu trả lời.
Phương Nhiên Tri dựng lên gai nhọn khắp người làm rào cản giống như nhím, mạnh bạo trả lời "Phải, làm năm lần."
Trở về phòng ngủ đã chín giờ rưỡi, lúc này Phương Nhiên Tri cảm thấy cực kỳ may mắn vì buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nếu không chắc chắn cậu không quản lý được biểu cảm của mình.
Cành hoa hồng có gai xinh đẹp được Phương Nhiên Tri cắm vào lọ trụ miệng rộng trong suốt, trên thân lọ có vân sọc phối với màu đỏ rực trông rất bắt mắt.
Một cành hoa trông hơi trống trải, nhưng chỉ riêng hương thơm độc nhất cũng đủ để kiêu ngạo.
Phương Nhiên Tri chạm vào thân cây, ngón trỏ bị gai đâm vào, một giọt máu như màu của bông hoa chảy ra.
Nhắc nhở cậu đừng mong đợi quá nhiều.
Uông Thu Phàm: [Sao không trả lời?]
Uông Thu Phàm: [Không thấy à?]
Uông Thu Phàm: [Có cần tôi gửi lại không?]
Con ngươi của Phương Nhiên Tri phản chiếu những lời nói vừa bình thường lại vừa tra tấn người khác, cậu mím chặt môi.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cậu sớm đã nguội lạnh, chỉ cần đừng để anh thấy cậu trong bộ dạng...... khó coi như vậy là được.
Phương Nhiên Tri trả lời: [Đang ghi hình.]
Uông Thu Phàm: [Tôi đang xem buổi phát sóng trực tiếp, hôm nay các cậu đã kết thúc rồi.]
Phương Nhiên Tri không muốn nói nhảm, nên nói ngắn gọn: [Số tài khoản.]
Quá trình này rất quen thuộc, Uông Thu Phàm gửi đến một dãy số, khác với lần trước, lại là số thẻ mới. Phương Nhiên tri chuyển cho ông ta một trăm ngàn nhân dân tệ, không nói nhiều thêm câu nào.
Uông Thu Phàm: [Nhận được rồi.]
Uông Thu Phàm: [Hẹn gặp lại lần sau.]
Phương Nhiên Tri gọi ông lại: [Ông tìm chị Trà Trà chưa?]
Uông Thu Phàm: [Không, tôi chỉ tìm cậu, tôi không muốn một mất một còn với cậu.]
Phương Nhiên Tri kiệt sức ngã xuống giường, dùng gối chăn che kín mặt, như muốn làm mình ngạt thở.
Viện trưởng viện mồ côi......
Nhớ anh quá. Chỉ cần cách hơi xa Lục Tễ Hành một chút hay hai người xa nhau mấy ngày, Phương Nhiên Tri sẽ không dám quấy rầy anh, sợ làm anh chậm trễ công việc.
Khác hoàn toàn với lúc ở cạnh anh.
Lần cuối gọi điện là chuyện của bốn ngày trước.
Bọn họ đã lâu rồi không liên lạc.
Nếu ngày mai gọi cho anh, thì nên giải thích...... ngụy biện một chút về chuyện hôm nay cậu khịa đạo diễn Phó.
Ngày hôm sau Phương Nhiên Tri nấu cơm, Trác Khinh Mạc vẫn tận tình phụ giúp như thường lệ, thời gian ghi hình tập đầu tiên sắp kết thúc, sau đó nghỉ ngơi hai ngày mới tiếp tục quay tập thứ hai.
Ăn xong, Trác Khinh Mạc chăm chú nhìn Phương Nhiên Tri làm món tráng miệng, càng nhìn càng thấy đáng yêu "Nhiên Nhiên, hay là em dạy anh làm món tráng miệng này đi."
Phương Nhiên Tri "Mọi người đợi ăn là được, không cần học."
"Nhưng nhìn chúng rất đẹp." Trác Khinh Mạc trỗi dậy tâm tư thiếu nữ "Trông cũng rất ngon nữa, nếu học được cách làm, sau này anh muốn ăn cũng có thể tự làm, tiện lợi hơn mà."
Đúng là vậy, Phương Nhiên Tri gật đầu "Dễ lắm, anh nhìn em làm trước."
Hai mắt Trác Khinh Mạc sáng lên "Được."
"...... nhìn thấy rồi chứ, người tình nhỏ của cậu hợp với cậu ta không." Phó Văn giao việc sắp xếp máy quay cho phó đạo diễn, đi ra ngoài gọi điện thoại, hả hê nói "Tễ Hành à, nhìn thấy mưa đạn chưa, nhiều người đang ghép đôi lắm, cậu có thấy hai người họ rất xứng không?"
"Cậu mù à? Xứng chỗ nào?" Lục Tễ Hành lạnh lùng nói "Tôi bảo cậu tách hai người họ ra."
Phó Văn cười "Xin lỗi, chương trình về cuộc sống hàng ngày không có kịch bản, không làm nhiệm vụ, bọn họ thích làm gì thì làm, người hâm mộ thích xem."
Tin nhắn wechat trên máy tính cá nhân vang lên, Lục Tễ Hành bấm vào, đột nhiên bật cười.
Đêm đó Phó Văn mất mặt sau khi bị người khác khịa, cậu sẽ không đi mách như học sinh tiểu học, nhưng việc trả thù lúc này cũng chỉ như trò cười, cậu sa sầm sắc mặt hỏi "Cậu cười cái gì?"
Lục Tễ Hành chụp nội dung trên màn hình gửi tới tài khoản wechat của Phó Văn.
Tri Tri: [Anh à!]
Tri Tri: [Hôm nay em thử làm món tráng miệng mới, khác với món dành cho mọi người, về nhà em làm thử cho anh ăn được không.]
Tri Tri: [Hình ảnh]
Bánh caramel có màu hồng, bề mặt xốp mịn hơi nở ra, giống như một nụ hoa sắp nở, mùi ngọt ngào dường như tràn ra cả màn hình.
Sau khi dạy Trác Khinh Mạc tạo hình đơn giản cho món tráng miệng, Phương Nhiên Tri bước đến nồi hấp xem thử cách cậu mới nghiên cứu, lén lút dùng điện thoại chụp ảnh gửi cho Lục Tễ Hành, trong lòng có hơi lo lắng.
Trên đĩa hấp chỉ có hai cái bánh mới, khách mời có sáu người nên không thể nào chia được, Phương Nhiên Tri cũng không có ý định chia, nên tự mình ăn thử hết rồi tiếp tục cải tiến.
Hai chữ "về nhà" làm người khác thấy vui, Lục Tễ Hành nhìn Phương Nhiên Tri đang lén quay lưng về phía máy quay nhìn điện thoại, thật muốn ôm cậu vào lòng xoa đầu.
Lục Tễ Hành: [Được.]
Lục Tễ Hành: [Tri Tri, tối nay về phòng ngủ gọi video cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.]
Phải bảo em ấy tránh xa Trác Khinh Mạc một chút.
Phương Nhiên Tri vẫn đang vắt óc suy nghĩ hôm nay nên dùng lý do gì để gọi điện, vừa thấy tin nhắn thì mắt cậu liền sáng lên.
Tôi là Tri Tri: [Được!]
Lục Tễ Hành nói với Phó Văn ở đầu bên kia điện thoại "Tráng miệng mới, chỉ tôi mới có."
Phó Văn "......"
"Thằng bạn khốn, nổ tung đi!" Phó Văn tức giận cúp máy.
Có thể gọi video, Phương Nhiên Tri rất phấn khích, dạy liền tù tì cho Trác Khinh Mạc làm ba loại món tráng miệng.
Ánh mắt cậu thoáng thấy Phó Văn quay lại phía sau máy quay, khóe môi lại hơi rũ xuống, Phương Nhiên Tri lo lắng không biết đêm nay phải giải thích thế nào.
Cậu không nên vô lễ với Phó Văn, không nên nói với người khác rằng Lục Tễ Hành có thể làm sáu lần một đêm, cũng không nên nói dối đêm đó hai người đã làm, còn tận năm lần...... từng chữ trong câu đều sai, không ngoan, cần phải xin lỗi đàng hoàng.
Không biết Phó Văn có nói với Lục Tễ Hành trước hay không, anh ta nói thế nào, có thêm mắm dặm muối không, hy vọng anh sẽ không trách cậu.
"Sao vậy? Tại sao chỉ nhìn tôi không nói gì." hôm nay Lục Tễ Hành về tiểu khu Tử Kinh, nền phía sau là đầu giường trong phòng ngủ, Phương Nhiên Tri quen thuộc với mọi thứ.
"À... không..." Phương Nhiên Tri nắm góc chăn, không dám nói sự thật, tham lam nhìn chằm chằm người trên màn hình điện thoại "Anh à, anh mới tắm hả?"
Tóc Lục Tễ Hành còn ướt, trên cổ còn có vết nước, áo tắm rộng thùng thình mở đến tận ngực, chỉ lộ ra xương quai xanh bị vải che đi, muốn người ta nhìn nhưng lại cố ý không lộ quá nhiều, không hề nghiêm túc như khi mặc tây trang thắt cà vạt đi làm.
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Tóc chưa sấy khô."
"Vậy anh mau đi sấy khô đi."
"Không sao." Lục Tễ Hành nói "Em tắm chưa?"
Phương Nhiên Tri lấy bộ đồ ngủ của mình ra, đặt ở chân giường trước "Vẫn chưa."
"Đi tắm đi." Lục Tễ Hành trầm mặc nửa giây, sau đó bổ sung "Cầm điện thoại, tôi nhìn em."
Bộ đồ ngủ mềm mại bị nắm chặt nhăn nheo, Phương Nhiên Tri suýt thì run tay, khống chế giọng nói háo hức "Được."
Lúc đi lấy quần trong, điện thoại quay sang một chiếc lọ miệng rộng có đổ nước phân nửa trên bàn cạnh đầu giường, bông hồng đỏ cắm trong lọ đang nở rất kiêu ngạo rực rỡ.
Lục Tễ Hành nghĩ hoa hồng là đồ trang trí phòng ngủ của mỗi khách mời "Hoa là do tổ chương trình sắp xếp à? Đẹp lắm."
"Hả?" Phương Nhiên Tri thẳng thắn, nhỏ giọng trả lời "Là đạo diễn Phó tặng."
Lục Tễ Hành cau mày "Ai tặng?"
"...... đạo diễn Phó."
Hoa hồng từ khi nào lại trở nên xấu xí như vậy, Lục Tễ Hành im lặng, hung tợn nhìn chằm chằm bông hoa rách nát kia.
Sao lại không vứt đi?
Phương Nhiên Tri gọi "Anh à."
Lục Tễ Hành miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, không nói lời vượt quá giới hạn, chậm rãi nói "Sao vậy?"
Ngón tay Phương Nhiên Tri vô tình chạm vào đường may quần, cậu tự động viên "Anh à, có thể hạ ống kính xuống một chút được không? Em muốn nhìn anh."
Trái cổ Lục Tễ Hành chuyển động, trầm giọng nói "Nhìn gì của tôi?"
Phương Nhiên Tri liếm môi, không dám ngước mắt nhìn thẳng "Cơ ngực."
Trầm mặc, im lặng.
"Chờ một chút." Lục Tễ Hành đột nhiên xuống giường, vững bước đi đến phòng sách "Tôi ghi chú chút việc quan trọng."
Chờ một chút có nghĩa là được, Phương Nhiên Tri ngước mắt mong đợi "Được."
Đèn trong phòng sách không sáng bằng đèn trong phòng ngủ, nhưng màu sắc ấm áp, Lục Tễ Hành ngồi ở chiếc bàn nơi anh thường làm việc, anh giống như đang bật chế độ làm việc, lấy một cuốn sổ màu đen dưới các tập tài liệu.
Anh mở sổ ra, trang mới nhất có hai nội dung không cũ mấy:
Liên lạc với thằng nhóc cầm thú họ Lục, phải làm thật mạnh một lần.
Tiếp xúc gần với tên họ Trác, phải làm thật mạnh một lần.
Sắc mặt Lục Tễ Hành lạnh lùng như đang ký một bản hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, cực kỳ nghiêm túc dùng chữ viết mạnh mẽ ghi chú lại việc quan trọng hôm nay.
Nhận hoa của tên họ Phó, phải làm thật mạnh một lần.
Quyến rũ tôi, đòi xem cơ ngực của tôi, phải làm thật mạnh hai lần.