Chương 19
Ở trước mặt Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri trông rất nhỏ nhắn.
Lúc này, cậu ôm cổ Lục Tễ Hành, tựa vào người anh như thể thu mình vào vòng tay anh. Cả khuôn mặt cậu vùi vào vai và ngực Lục Tễ Hành, không để nét ngượng ngùng trên mặt lộ ra ngoài, càng tăng thêm sự hờn dỗi.
Cà vạt thắt chặt sau khi vào cửa còn chưa nới lỏng, trái cổ đằng sau cổ áo cuộn lên xuống, Lục Tễ Hành thấy ngột ngạt nóng nực.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, còn đang bốc khói trên bàn ăn, trong đó có món tráng miệng mới mà Phương Nhiên Tri thử làm trong lúc ghi hình, cậu nói sẽ chỉ làm cho một mình Lục Tễ Hành.
Trong không khí lan tỏa mùi ngọt ngào.
Bàn tay to lớn của Lục Tễ Hành ở sau lưng Phương Nhiên Tri trượt xuống ôm vòng eo thon gọn của cậu, dễ dàng nhấc lên giữ chặt.
Chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Phương Nhiên Tri giật mình, cậu vội ôm chặt Lục Tễ Hành, hai tay mượn lực ở phía trên, hai chân mượn lực ở phía dưới, quấn lấy eo Lục Tễ Hành.
"Đừng dụ dỗ tôi." Lục Tễ Hành nói "Ăn cơm trước."
Phương Nhiên Tri không ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn quai hàm sắc sảo lướt lên miệng, sống mũi, mắt và trán Lục Tễ Hành "Anh à, anh đẹp trai quá."
"Dù em khen tôi, buổi tối tôi cũng không tha cho em." Lục Tễ Hành không có tình người giống như một kẻ keo kiệt, không quan tâm mấy lời ngon ngọt, chỉ coi trọng lợi ích.
Đã đến giờ ăn tối, Phương Nhiên Tri xuống khỏi người Lục Tễ Hành, cậu rửa tay lần nữa, nhỏ giọng nhưng cứng rắn nói "Em không cần anh tha cho em."
Lục Tễ Hành "Chà."
Thong dong nhàn nhã đáp lại, như đang ủ một nồng độ thích hợp nhất, là cách tốt nhất khiến nhóc con ương bướng thay lời nói bằng những tiếng nức nở cầu xin. Lục Tễ Hành khen ngợi "Tôi đương nhiên biết Tri Tri rất giỏi."
Món sườn vừa mềm vừa thơm, món canh đậm đà trong veo, cháo bắp ngân nhĩ bày trong tô men xanh, màu sắc tươi sáng, còn có một món mặn và một món chay, món nào cũng đẹp mắt ngon miệng, thậm chí làm người khác cảm thấy thèm ăn.
Mỗi lần như vậy, Phương Nhiên Tri đều có cảm giác đây chính là ngôi nhà thật sự thuộc về cậu và Lục Tễ Hành.
Một mái nhà nơi họ yêu nhau.
Điều cậu không biết là, Lục Tễ Hành cũng cảm thấy như vậy.
"Có phải nấu lâu lắm không?" Lục Tễ Hành hỏi.
"Không đâu." Phương Nhiên Tri sợ anh nói phiền, sau này đừng làm nữa "Em thích nấu mà."
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Ngày mai đợi tôi về rồi hẵng nấu, không cần vội, tôi phụ em."
Chỉ cần hai người ở nhà với nhau, Lục Tễ Hành phụ giúp rất nhiều, Phương Nhiên Tri rất hưởng thụ giây phút đó.
Cậu vui vẻ trả lời "Dạ được."
Ngoài cửa sổ không có gió, bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng nhỏ kêu râm ran trên bãi cỏ trong vườn vào đêm hè.
Lúc chăm sóc vườn hoa giúp chủ nhà trong chương trình, có một loại cây tên là thìa là đen, hoa nở rất đẹp, bây giờ vẫn đang trong mùa nở rộ.
Nhớ đến ngôn ngữ loài hoa, Phương Nhiên Tri ngước mắt lặng lẽ nhìn Lục Tễ Hành, nghĩ thầm, thật kỳ lạ, rõ ràng đang ở bên anh, nhưng cậu vẫn rất nhớ anh.
Nhớ ngày tháng sống chung trước đây, nghĩ xem tương lai sẽ thế nào.
"Chừng nào đi thử vai?" Lục Tễ Hành cứ liếc mắt nhìn Phương Nhiên Tri, đương nhiên dễ dàng nhận ra ánh mắt của cậu.
Phương Nhiên Tri bị bắt quả tang đang nhìn trộm, giống như tên biến thái đi nhìn trộm người khác, cậu vội nhắm mắt lại, xem như không có gì trả lời "Hai ngày nữa, vì đạo diễn hiện giờ đang chọn vai nam phụ ba, nam phụ bốn với những vai phụ khác, anh Ngô nói đoàn làm phim định dùng người mới."
Thìa canh múc cháo bắp ngân nhĩ, chạm vào đáy tô phát ra âm thanh giòn giã, cậu nói tiếp "Phim này khá nhiều nhân vật, cho nên quá trình thử vai sẽ mất vài ngày. Khi nào đến lượt em, anh Ngô sẽ báo trước với em, nhưng chắc cũng không nhanh thế."
Nghe nói nhiều nhân vật, Lục Tễ Hành biết cậu đã chọn kịch bản nên hỏi "Em định thử vai nào?"
Nói đến diễn xuất, Phương Nhiên Tri hưng phấn không kiềm chế được "Nam phụ thứ ba! Anh à, nhân vật đó thú vị lắm......"
Lục Tễ Hành chăm chú lắng nghe, giữa chừng còn chủ động hỏi tại sao nhân vật đó làm thế này, tại sao làm thế kia, cuối cùng đành dừng lại vì kịch bản mà Phương Nhiên Tri nhận không toàn diện, không thể nói tiếp.
Ăn tối xong mới tám giờ, Phương Nhiên Tri mang áo tắm vào phòng ngủ cho Lục Tễ Hành, định cùng tắm với anh, nói "Anh à, em muốn trồng hoa trong vườn."
Lục Tễ Hành hỏi "Hoa gì?"
"Tên là thìa là đen." Phương Nhiên Tri lấy hai bộ đồ ngủ cùng kiểu, không hề nâng niu ôm vào lòng "Cuối tập đầu tiên, bọn em ra chăm vườn, số hoa mà em chăm đó, anh có xem chưa? Có phải rất đẹp không."
Rất đẹp, Lục Tễ Hành xem chương trình từ đầu đến cuối cũng biết ngôn ngữ loài hoa của thìa là đen chính là nhớ nhung vô tận.
Em ấy muốn nhớ ai?
Lục Tễ Hành không trả lời, nắm cổ tay Phương Nhiên Tri đi về phía phòng tắm. Ở cùng anh, Phương Nhiên Tri không đòi hỏi gì nhiều, trước giờ anh cũng không nỡ từ chối yêu cầu của bạn nhỏ, nhưng lần này Lục Tễ Hành không muốn đồng ý.
Thế nên dùng cách không nói gì để biểu đạt thái độ.
Không phải trồng cho anh xem thì anh sẽ không để nó tồn tại.
Tưởng anh không nghe rõ, Phương Nhiên Tri bị dẫn vào phòng tắm "Anh à......"
"Lúc nhìn vào ống kính, em bắn tim với ai?" Lục Tễ Hành ngắt lời cậu, hỏi.
"Hả?" nước nóng trong vòi đang chảy đều đặn xuống bồn tắm, động tĩnh khá lớn, màn bắn tim hiện rõ trong đầu, Phương Nhiên Tri vừa trách móc vừa phàn nàn "Với anh đó, lúc đó suýt nữa thì nói lộ ra bắn tim với anh rồi, phải vội sửa thành "anh chị em", làm em sợ muốn chết."
Cậu nghiêng người về phía trước, cằm chọc vào ngực Lục Tễ Hành đang ở gần, Phương Nhiên Tri cười rạng rỡ nhìn anh "Anh à, em thông minh lanh trí chứ."
Hơi nước nóng bốc lên từ dòng nước tạo ra đóa hoa trắng bồng bềnh phía trên không gian rộng lớn làm mờ tầm nhìn, giọng Lục Tễ Hành hơi trầm "Tri Tri thông minh lắm."
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu cởi nút áo sơ mi, Phương Nhiên Tri càn rỡ chạm vào ngực Lục Tễ Hành, cảm giác chân thật, vừa mềm vừa cứng giống như kẹo dẻo, sờ không nỡ rời tay.
Lục Tễ Hành không nhúc nhích, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Giữa chừng Phương Nhiên Tri vòng tay qua eo Lục Tễ Hành, cong một chân muốn quỳ xuống, nhưng Lục Tễ Hành nhanh mắt nhanh tay đỡ cậu, bắt cậu đứng thẳng lên.
Phương Nhiên Tri khó hiểu "Anh à?"
"Tôi không thích làm thế." Lục Tễ Hành kéo người đến gần, bàn tay to lớn của anh ôm mặt và gáy cậu, ép cậu về phía mình, hôn lên khóe miệng cậu "Làm em nghẹn thì em lại khóc."
Tai Phương Nhiên Tri đỏ bừng.
Lục Tễ Hành véo dái tai cậu, khàn giọng dỗ dành trẻ nhỏ "Đừng làm thế."
Phương Nhiên Tri quả thật không thích lắm...... thậm chí còn hơi sợ khi đối mặt với thứ ấy của Lục Tễ Hành...... nó to thật sự, mỗi lần nhìn thẳng nó, cậu lại nhớ đến bộ dáng đáng thương khi bị nó tức giận truy đuổi trấn áp của mình.
Phương Nhiên Tri hắng giọng, ngẩng đầu hôn lại, nói "Vậy chọn tư thế anh thích, được không?"
Đôi mắt ươn ướt, ai nhìn cũng yêu quý, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Cho nên người tình nhỏ của anh ngoan như thế, Lục Tễ Hành chưa từng ngờ tới Phương Nhiên Tri lại dám lừa anh.
Lừa anh, ở cùng người khác.
Gặp mặt riêng tư, thân là diễn viên mà không sợ bị mấy tay săn ảnh chụp lén, điều đó chứng tỏ đối phương quan trọng thế nào.
Chiều nay anh có hợp đồng cần đến Lâm Thành ăn cơm với đối tác, buổi tối về hơi muộn cho nên định ở lại Lâm Thành để tránh bạn nhỏ bị quấy rầy giấc ngủ.
Gần tối, Trương Trình quay về Nam Thành lấy USB, lúc đến Lâm Thành nói với Lục Tễ Hành "Cậu Phương hẹn người khác ăn cơm, sao không thấy dẫn theo quản lý vậy."
Cậu chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng Lục Tễ Hành chợt nhìn sang "Cậu thấy ở đâu?"
Tin nhắn wechat còn đang hiển thị, một tiếng trước cậu còn hỏi Lục Tễ Hành tối nay có về Tử Kinh không, Phương Nhiên Tri nói tối nay chỉ tự nấu đồ ăn cho mình, còn nói sẽ ngủ sớm.
Còn chúc ngủ ngon trước.
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này, Trương Trình nhận ra lịch trình của cậu Phương đều phải đưa Lục Tễ Hành xem trước.
Tối nay Phương Nhiên Tri không có lịch trình cần lái xe ra ngoài.
Trương Trình sững người "À thì...... tôi......"
Lục Tễ Hành "Em ấy đi với ai? Nam hay nữ?"
"...... chắc là nam." Trương Trình yếu ớt nói, không dám thở mạnh "Tôi chưa từng gặp."
Vậy chắc chắn Lục Tễ Hành cũng chưa từng gặp.
Anh hoàn toàn không hiểu người này, không biết người này, sau khi đột nhiên biết chuyện, cảm giác nguy cơ chợt ập đến không nơi trút ra, nó giống như thanh kiếm xấu xí nhưng sắc bén treo trên đầu anh không rơi xuống.
Sắc mặt Lục Tễ Hành tối sầm.
Xem ra hai năm nay anh quá chiều trẻ nhỏ, bắt đầu lộng hành rồi.
Ngứa đòn.
Lúc này, cậu ôm cổ Lục Tễ Hành, tựa vào người anh như thể thu mình vào vòng tay anh. Cả khuôn mặt cậu vùi vào vai và ngực Lục Tễ Hành, không để nét ngượng ngùng trên mặt lộ ra ngoài, càng tăng thêm sự hờn dỗi.
Cà vạt thắt chặt sau khi vào cửa còn chưa nới lỏng, trái cổ đằng sau cổ áo cuộn lên xuống, Lục Tễ Hành thấy ngột ngạt nóng nực.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, còn đang bốc khói trên bàn ăn, trong đó có món tráng miệng mới mà Phương Nhiên Tri thử làm trong lúc ghi hình, cậu nói sẽ chỉ làm cho một mình Lục Tễ Hành.
Trong không khí lan tỏa mùi ngọt ngào.
Bàn tay to lớn của Lục Tễ Hành ở sau lưng Phương Nhiên Tri trượt xuống ôm vòng eo thon gọn của cậu, dễ dàng nhấc lên giữ chặt.
Chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Phương Nhiên Tri giật mình, cậu vội ôm chặt Lục Tễ Hành, hai tay mượn lực ở phía trên, hai chân mượn lực ở phía dưới, quấn lấy eo Lục Tễ Hành.
"Đừng dụ dỗ tôi." Lục Tễ Hành nói "Ăn cơm trước."
Phương Nhiên Tri không ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn quai hàm sắc sảo lướt lên miệng, sống mũi, mắt và trán Lục Tễ Hành "Anh à, anh đẹp trai quá."
"Dù em khen tôi, buổi tối tôi cũng không tha cho em." Lục Tễ Hành không có tình người giống như một kẻ keo kiệt, không quan tâm mấy lời ngon ngọt, chỉ coi trọng lợi ích.
Đã đến giờ ăn tối, Phương Nhiên Tri xuống khỏi người Lục Tễ Hành, cậu rửa tay lần nữa, nhỏ giọng nhưng cứng rắn nói "Em không cần anh tha cho em."
Lục Tễ Hành "Chà."
Thong dong nhàn nhã đáp lại, như đang ủ một nồng độ thích hợp nhất, là cách tốt nhất khiến nhóc con ương bướng thay lời nói bằng những tiếng nức nở cầu xin. Lục Tễ Hành khen ngợi "Tôi đương nhiên biết Tri Tri rất giỏi."
Món sườn vừa mềm vừa thơm, món canh đậm đà trong veo, cháo bắp ngân nhĩ bày trong tô men xanh, màu sắc tươi sáng, còn có một món mặn và một món chay, món nào cũng đẹp mắt ngon miệng, thậm chí làm người khác cảm thấy thèm ăn.
Mỗi lần như vậy, Phương Nhiên Tri đều có cảm giác đây chính là ngôi nhà thật sự thuộc về cậu và Lục Tễ Hành.
Một mái nhà nơi họ yêu nhau.
Điều cậu không biết là, Lục Tễ Hành cũng cảm thấy như vậy.
"Có phải nấu lâu lắm không?" Lục Tễ Hành hỏi.
"Không đâu." Phương Nhiên Tri sợ anh nói phiền, sau này đừng làm nữa "Em thích nấu mà."
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Ngày mai đợi tôi về rồi hẵng nấu, không cần vội, tôi phụ em."
Chỉ cần hai người ở nhà với nhau, Lục Tễ Hành phụ giúp rất nhiều, Phương Nhiên Tri rất hưởng thụ giây phút đó.
Cậu vui vẻ trả lời "Dạ được."
Ngoài cửa sổ không có gió, bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng nhỏ kêu râm ran trên bãi cỏ trong vườn vào đêm hè.
Lúc chăm sóc vườn hoa giúp chủ nhà trong chương trình, có một loại cây tên là thìa là đen, hoa nở rất đẹp, bây giờ vẫn đang trong mùa nở rộ.
Nhớ đến ngôn ngữ loài hoa, Phương Nhiên Tri ngước mắt lặng lẽ nhìn Lục Tễ Hành, nghĩ thầm, thật kỳ lạ, rõ ràng đang ở bên anh, nhưng cậu vẫn rất nhớ anh.
Nhớ ngày tháng sống chung trước đây, nghĩ xem tương lai sẽ thế nào.
"Chừng nào đi thử vai?" Lục Tễ Hành cứ liếc mắt nhìn Phương Nhiên Tri, đương nhiên dễ dàng nhận ra ánh mắt của cậu.
Phương Nhiên Tri bị bắt quả tang đang nhìn trộm, giống như tên biến thái đi nhìn trộm người khác, cậu vội nhắm mắt lại, xem như không có gì trả lời "Hai ngày nữa, vì đạo diễn hiện giờ đang chọn vai nam phụ ba, nam phụ bốn với những vai phụ khác, anh Ngô nói đoàn làm phim định dùng người mới."
Thìa canh múc cháo bắp ngân nhĩ, chạm vào đáy tô phát ra âm thanh giòn giã, cậu nói tiếp "Phim này khá nhiều nhân vật, cho nên quá trình thử vai sẽ mất vài ngày. Khi nào đến lượt em, anh Ngô sẽ báo trước với em, nhưng chắc cũng không nhanh thế."
Nghe nói nhiều nhân vật, Lục Tễ Hành biết cậu đã chọn kịch bản nên hỏi "Em định thử vai nào?"
Nói đến diễn xuất, Phương Nhiên Tri hưng phấn không kiềm chế được "Nam phụ thứ ba! Anh à, nhân vật đó thú vị lắm......"
Lục Tễ Hành chăm chú lắng nghe, giữa chừng còn chủ động hỏi tại sao nhân vật đó làm thế này, tại sao làm thế kia, cuối cùng đành dừng lại vì kịch bản mà Phương Nhiên Tri nhận không toàn diện, không thể nói tiếp.
Ăn tối xong mới tám giờ, Phương Nhiên Tri mang áo tắm vào phòng ngủ cho Lục Tễ Hành, định cùng tắm với anh, nói "Anh à, em muốn trồng hoa trong vườn."
Lục Tễ Hành hỏi "Hoa gì?"
"Tên là thìa là đen." Phương Nhiên Tri lấy hai bộ đồ ngủ cùng kiểu, không hề nâng niu ôm vào lòng "Cuối tập đầu tiên, bọn em ra chăm vườn, số hoa mà em chăm đó, anh có xem chưa? Có phải rất đẹp không."
Rất đẹp, Lục Tễ Hành xem chương trình từ đầu đến cuối cũng biết ngôn ngữ loài hoa của thìa là đen chính là nhớ nhung vô tận.
Em ấy muốn nhớ ai?
Lục Tễ Hành không trả lời, nắm cổ tay Phương Nhiên Tri đi về phía phòng tắm. Ở cùng anh, Phương Nhiên Tri không đòi hỏi gì nhiều, trước giờ anh cũng không nỡ từ chối yêu cầu của bạn nhỏ, nhưng lần này Lục Tễ Hành không muốn đồng ý.
Thế nên dùng cách không nói gì để biểu đạt thái độ.
Không phải trồng cho anh xem thì anh sẽ không để nó tồn tại.
Tưởng anh không nghe rõ, Phương Nhiên Tri bị dẫn vào phòng tắm "Anh à......"
"Lúc nhìn vào ống kính, em bắn tim với ai?" Lục Tễ Hành ngắt lời cậu, hỏi.
"Hả?" nước nóng trong vòi đang chảy đều đặn xuống bồn tắm, động tĩnh khá lớn, màn bắn tim hiện rõ trong đầu, Phương Nhiên Tri vừa trách móc vừa phàn nàn "Với anh đó, lúc đó suýt nữa thì nói lộ ra bắn tim với anh rồi, phải vội sửa thành "anh chị em", làm em sợ muốn chết."
Cậu nghiêng người về phía trước, cằm chọc vào ngực Lục Tễ Hành đang ở gần, Phương Nhiên Tri cười rạng rỡ nhìn anh "Anh à, em thông minh lanh trí chứ."
Hơi nước nóng bốc lên từ dòng nước tạo ra đóa hoa trắng bồng bềnh phía trên không gian rộng lớn làm mờ tầm nhìn, giọng Lục Tễ Hành hơi trầm "Tri Tri thông minh lắm."
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu cởi nút áo sơ mi, Phương Nhiên Tri càn rỡ chạm vào ngực Lục Tễ Hành, cảm giác chân thật, vừa mềm vừa cứng giống như kẹo dẻo, sờ không nỡ rời tay.
Lục Tễ Hành không nhúc nhích, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Giữa chừng Phương Nhiên Tri vòng tay qua eo Lục Tễ Hành, cong một chân muốn quỳ xuống, nhưng Lục Tễ Hành nhanh mắt nhanh tay đỡ cậu, bắt cậu đứng thẳng lên.
Phương Nhiên Tri khó hiểu "Anh à?"
"Tôi không thích làm thế." Lục Tễ Hành kéo người đến gần, bàn tay to lớn của anh ôm mặt và gáy cậu, ép cậu về phía mình, hôn lên khóe miệng cậu "Làm em nghẹn thì em lại khóc."
Tai Phương Nhiên Tri đỏ bừng.
Lục Tễ Hành véo dái tai cậu, khàn giọng dỗ dành trẻ nhỏ "Đừng làm thế."
Phương Nhiên Tri quả thật không thích lắm...... thậm chí còn hơi sợ khi đối mặt với thứ ấy của Lục Tễ Hành...... nó to thật sự, mỗi lần nhìn thẳng nó, cậu lại nhớ đến bộ dáng đáng thương khi bị nó tức giận truy đuổi trấn áp của mình.
Phương Nhiên Tri hắng giọng, ngẩng đầu hôn lại, nói "Vậy chọn tư thế anh thích, được không?"
Đôi mắt ươn ướt, ai nhìn cũng yêu quý, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Cho nên người tình nhỏ của anh ngoan như thế, Lục Tễ Hành chưa từng ngờ tới Phương Nhiên Tri lại dám lừa anh.
Lừa anh, ở cùng người khác.
Gặp mặt riêng tư, thân là diễn viên mà không sợ bị mấy tay săn ảnh chụp lén, điều đó chứng tỏ đối phương quan trọng thế nào.
Chiều nay anh có hợp đồng cần đến Lâm Thành ăn cơm với đối tác, buổi tối về hơi muộn cho nên định ở lại Lâm Thành để tránh bạn nhỏ bị quấy rầy giấc ngủ.
Gần tối, Trương Trình quay về Nam Thành lấy USB, lúc đến Lâm Thành nói với Lục Tễ Hành "Cậu Phương hẹn người khác ăn cơm, sao không thấy dẫn theo quản lý vậy."
Cậu chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng Lục Tễ Hành chợt nhìn sang "Cậu thấy ở đâu?"
Tin nhắn wechat còn đang hiển thị, một tiếng trước cậu còn hỏi Lục Tễ Hành tối nay có về Tử Kinh không, Phương Nhiên Tri nói tối nay chỉ tự nấu đồ ăn cho mình, còn nói sẽ ngủ sớm.
Còn chúc ngủ ngon trước.
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này, Trương Trình nhận ra lịch trình của cậu Phương đều phải đưa Lục Tễ Hành xem trước.
Tối nay Phương Nhiên Tri không có lịch trình cần lái xe ra ngoài.
Trương Trình sững người "À thì...... tôi......"
Lục Tễ Hành "Em ấy đi với ai? Nam hay nữ?"
"...... chắc là nam." Trương Trình yếu ớt nói, không dám thở mạnh "Tôi chưa từng gặp."
Vậy chắc chắn Lục Tễ Hành cũng chưa từng gặp.
Anh hoàn toàn không hiểu người này, không biết người này, sau khi đột nhiên biết chuyện, cảm giác nguy cơ chợt ập đến không nơi trút ra, nó giống như thanh kiếm xấu xí nhưng sắc bén treo trên đầu anh không rơi xuống.
Sắc mặt Lục Tễ Hành tối sầm.
Xem ra hai năm nay anh quá chiều trẻ nhỏ, bắt đầu lộng hành rồi.
Ngứa đòn.