Chương 17
"Được...... tất nhiên là được." Trương Trình cầm tay nắm cửa kim loại, lòng bàn tay toát mồ hôi, thận trọng trả lời "Nhưng mà Lục tổng, chắc anh sẽ không làm vậy chứ."
Vứt ý nghĩ làm trái pháp luật sang một bên, Lục Tễ Hành hỏi "Sao lại không?"
"Ừ thì...... Lục tổng, hay là tôi gọi người của bộ phận pháp chế ở tầng dưới lên đây." Trương Trình gãi đầu gợi ý "Để hai người nói chuyện?"
Lục Tễ Hành liếc cậu một cái, ánh mắt không hề có nhân tính, xem ra tháng sau phải trừ lương.
Văn phòng ở tầng trên cùng toàn bộ là kính cường lực một chiều, có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh đông đúc ở tầng dưới. Lục Tễ Hành một mình ngồi sau bàn làm việc, trên màn hình máy tính đang chiếu một chương trình giải trí, mỗi một đường nét trên khuôn mặt của Phương Nhiên Tri đều khắc trong lòng anh, ống kính không thể diễn tả đủ.
Anh rất yêu bạn nhỏ này, cho nên ủng hộ sở thích của cậu, bảo cậu kết nhiều bạn mới vui, ngay cả khi anh rất để ý chuyện đó.
Yêu thì phải nên toại nguyện, không phải là lồng giam và trói buộc.
Anh sẽ không giống Lục Hạ Xung.
Sau khi tự dối lòng cởi nút thắt, Lục Tễ Hành thấy dễ chịu hơn nhiều, đây chỉ là sự tiếp xúc giữa bạn bè, đâu phải tình địch của mình.
Anh tiếp tục xem chương trình, ánh mắt vừa mới sáng lại u ám đáng sợ.
"Nhiên Nhiên, phần đuôi nắn thế này à?" lần trước Trác Khinh Mạc học xong cũng chưa làm thử lần nào, cho nên lúc thử lại khá luống cuống tay chân "Sao anh cứ có cảm giác tay anh bẻ không được, anh ngốc quá."
Mấy ngón tay anh quả thật đang tự bận việc riêng của mình, Phương Nhiên Tri đặt công việc trong tay mình xuống, nói "Anh đưa em, đây không gọi là ngốc, trước khi học được thì luôn vậy mà."
Phương Nhiên Tri cầm bột gói nhân trong tay, Trác Khinh Mạc chăm chú quan sát ngón tay cậu, nói "Anh sẽ xem như em đang an ủi anh."
"Xem nè, là vậy đó."
"Nhiên Nhiên giỏi quá."
"......"
Trước ống kính, Phương Nhiên Tri hiếm khi ngại ngùng, nhỏ giọng phản bác "Ai không biết còn tưởng đàn anh đang dạy em."
Anh học được rồi, cho nên phải khen.
Trác Khinh Mạc cũng nhận ra ý nghĩa câu nói, ngại ngùng cười cười, bàn tay nhào nặn một khối bột không đẹp lắm nhưng vẫn nhìn được "Vậy Nhiên Nhiên mau khen anh giỏi, động viên anh đi."
Phương Nhiên Tri thở dài "Ừ ừ" hai tiếng xem như đã khen, rồi không nói gì nữa.
"Gần đây em có nhận kịch bản không?" Trác Khinh Mạc hỏi chuyện, tay không ngừng làm "Mấy ngày trước, anh thấy người đại diện của em nhận kịch bản."
Chương trình giải trí không thể có khoảng lặng, phải luôn có chủ đề để nói, chưa kể còn đang phát sóng trực tiếp, nói về công việc là một lựa chọn không tồi. Phương Nhiên Tri trả lời "Em đang đọc."
"Chủ đề gì?"
"Hiện đại và cổ trang."
"Trong lòng em có chọn được chưa?"
"Vẫn chưa." Phương Nhiên Tri không trả lời chi tiết, thử vai có qua hay không là chuyện rất xa vời "Anh Ngô nói không cần vội."
Đến bảy giờ tối, bữa tối đã xong, bánh quy trong nồi hấp cũng đã sẵn sàng, mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Phương Nhiên Tri rửa đôi bàn tay dính đầy bột mì dưới vòi nước "Đàn anh, ngày mai rồi làm tiếp, bây giờ rửa tay ăn cơm thôi."
"Được." Trác Khinh Mạc đáp lại, sau đó nhớ ra chuyện gì, hô lớn "Nhiên Nhiên."
Phương Nhiên Tri mở cửa tủ kính trên cùng, lấy bát đũa cho sáu người, vừa đóng cửa lại vừa quay người "Hả?"
Trác Khinh Mạc nói đùa "Đừng để tay nắm tủ vướng vào áo em nữa, vai trái của em có một nốt ruồi nhỏ, anh đã nhìn thấy rồi." giọng cười ngày càng có hơi không đứng đắn "Nếu nó vướng áo em làm áo em tuột ra hết thì mọi người có phúc dưỡng mắt rồi."
Chỉ là một bữa tối bình thường, Phương Nhiên Tri lại hơi thấp thỏm, ăn không biết mùi vị gì.
Lúc đó áo bị kéo rộng đến mức nào? Rộng lắm sao? Có thể từ khoảng trống nhìn xuống eo không? Phần sau eo có bị nhìn thấy không?
Từ góc của Trác Khinh Mạc, chắc là không nhìn thấy, anh cũng không đứng quá gần.
Máy quay đặt ở cửa bếp, ống kính chắc chắn không quay được, Phương Nhiên Tri nghĩ đến đây cũng yên tâm một chút, thở phào nhẹ nhõm, phần còn lại là Trác Khinh Mạc có nhìn thấy không thì vẫn chưa biết được.
Về phòng ngủ, Phương Nhiên Tri lập tức chạy vào phòng tắm cởi quần áo, quay lưng soi vào gương dài nửa người trước mặt, thấy vết bầm ở sau eo.
Lúc đó đến giữa đêm, Phương Nhiên Tri không chịu nổi cả người co rút, túm chăn bò về phía trước, còn chưa bò được bao xa đã bị Lục Tễ Hành tóm eo kéo về phía sau. Eo của cậu mềm yếu không chống đỡ được sức lực mạnh mẽ của anh nên nằm xuống. Sau đó, Phương Nhiên Tri không còn ý thức, lúc tỉnh dậy thì eo cậu đau nhức bầm tím.
Phương Nhiên Tri là ngôi sao, những nơi có thể bị máy quay lia trúng đều phải sạch sẽ, Lục Tễ Hành sẽ không bao giờ để lại dấu vết gì, nếu không sẽ nổ ra tin đồn. Nhưng những nơi ẩn dưới lớp quần áo thì Lục Tễ Hành không kiềm chế được, đặc biệt là eo, hông và chân...... mấy vết ngón tay, vết cắn vẫn chưa biến mất, nhìn rất phóng đãng.
Trác Khinh Mạc không thấy đó chứ? Phương Nhiên Tri vô cùng lo lắng.
Liệu có gây phiền phức gì cho anh không.
Ngược lại bản thân cậu không quan tâm, cậu không hề có ý định trở thành chủ đề nổi tiếng......
Kể từ khi ghi hình, Phương Nhiên Tri chưa từng tìm kiếm "Show Yourself" trên weibo hay phần mềm khác. Cậu cũng không xem mình trên mạng, người khác nói toàn thật giả lẫn lộn, chỉ lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, một câu "vai trái của em có một nốt ruồi nhỏ, anh đã nhìn thấy rồi" của Trác Khinh Mạc khiến Phương Nhiên Tri bối rối, cậu hiếm khi mở weibo để xem tối nay xảy ra chuyện gì.
Có người hâm mộ đã quay màn hình, đoạn video là cảnh áo cậu bị mắc vào tay nắm tủ, mưa đạn thả dày đặc trên màn hình.
Cổ áo bị kéo rộng, Trác Khinh Mạc đứng chéo sau lưng cậu, lúc anh giúp cậu cũng chỉ tiến về phía trước nửa bước, quả thật không hề đến gần.
Từ góc độ đó, dù vai có lộ thì cũng không nhìn thấy phần dưới.
Phương Nhiên Tri hoàn toàn thả lỏng người, chớp mắt thu lại tầm nhìn, rồi dừng video.
[Chậc chậc chậc, cặp đôi Trác Nhiên ngọt ngào quá, Tri Tri ngoan quá.]
[Ánh mắt của anh Trác tình thật, khi nào hai người hợp tác? Có khả năng không?]
[Xem địa vị trước mắt, khả năng rất thấp, cho dù có khả năng thì vai diễn của Tri Tri cũng sẽ không đóng vai trò quan trọng, như vậy thì sẽ không ở chung với anh Trác được mấy ngày.]
[Đàn anh đàn em, hi hi hi hi.]
[.........]
Trác Nhiên gì, cặp đôi gì?
Có lần gọi điện thoại, Lục Tễ Hành từng nói khéo có người hâm mộ đang ghép đôi. Ngày hôm sau, Phương Nhiên Tri không dám phiền Trác Khinh Mạc giúp nữa, cố giữ khoảng cách rồi tại sao vẫn có người ghép vậy?
Chắc chắn anh đã thấy rồi nhưng gần đây không thấy anh hỏi lại, giận rồi sao? Hay là anh vốn chẳng quan tâm?
Trong giới giải trí, chuyện hai người trói buộc lăng xê nhau rất thường thấy, nhưng Phương Nhiên Tri phản đối, Ngô Chí cũng chưa từng nhắc chuyện này với cậu.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì Phương Nhiên Tri cũng có lợi khi có quan hệ với Trác Khinh Mạc, nhưng một khi độ nổi tiếng tăng cao, thì cậu cũng phải hứng chịu nhiều phản ứng trái chiều.
Phương Nhiên Tri không muốn nổi tiếng kiểu này.
Nếu giải thích không tốt sẽ bị người khác nghĩ là địa vị thấp mà tỏ ra thanh cao, được độ nổi tiếng rồi thì vạch rõ ranh giới, được lợi còn khoe mẽ, cũng sẽ bị mắng có chơi không có chịu.
Suy cho cùng, mọi người đều tự tìm niềm vui, không thể coi là thật.
Nếu không phải sợ Lục Tễ Hành để ý, Phương Nhiên Tri cũng không xoắn xuýt như vậy.
"Tại sao anh Ngô không chú ý chuyện trên mạng, cũng không nói mình biết..." Phương Nhiên Tri lẩm bẩm lo lắng.
Tắm rửa hơn mười phút, lúc này đã chín giờ rưỡi, Phương Nhiên Tri chưa sấy tóc, ngồi trên giường cầm điện thoại mở hộp thoại với Lục Tễ Hành, định giải thích một chút.
Cậu gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng vẫn mở đầu trước.
Tôi là Tri Tri: [Anh à, sắp mười giờ rồi, chắc anh hết bận rồi nhỉ? Hôm nay anh về đâu vậy?]
Khoảng hai phút sau, tin nhắn trả lời của Lục Tễ Hành đến: [Về Tử Kinh.]
Lục Tễ Hành: [Sao còn chưa ngủ?]
Phương Nhiên Tri gõ nhanh: [Muốn giải thích chút chuyện với anh.]
Lục Tễ Hành: [Chuyện gì?]
Không vòng vo, phải nói thẳng. Tôi là Tri Tri: [Anh à, vừa nãy em tìm kiếm video của chương trình, xem rất nhiều mưa đạn. Em không biết mọi người đang ghép đôi...... không phải em không biết, anh cũng từng nói với em, nhưng em không biết lại nhiều đến vậy [thì thầm.jpg]]
Tôi là Tri Tri: [Hơn nữa, chuyện này là mọi người tự tìm niềm vui thôi, không có ý gì khác, là một kiểu giải trí thôi, em và đàn anh Trác Khinh Mạc thật sự không có gì cả. Nếu anh xem rồi thì có thể đừng quá để ý được không.]
Tôi là Tri Tri: [Mèo con xinh đẹp với ánh mắt đáng thương.jpg]
Tôi là Tri Tri: [Mèo con xinh đẹp bước tới hôn anh.jpg]
Trong biệt thự ở tiểu khu Tử Kinh, Lục Tễ Hành đang ở trong phòng làm việc đọc email do Trương Trình gửi tới mười phút trước, ánh sáng mờ ảo của màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh, anh chợt mỉm cười bất lực, còn mang theo chút chiều chuộng yêu thương trẻ nhỏ.
Buổi chiều trước khi tan làm, Trương Trình nói ngày mai sẽ gửi thông tin chi tiết của Trác Khinh Mạc cho anh, nhưng ba tiếng sau, Trương Trình đã gửi trước một ít, rất năng suất, giữ được tiền lương tháng sau.
Vô cớ điều tra ai đó là hành động không đứng đắn, thấy Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn, Lục tổng nhất thời chột dạ.
Lục Tễ Hành: [Không để ý.]
Buổi chiều, mỗi lần nhìn thấy mặt Trác Khinh Mạc là anh thấy phiền, cảm giác nguy cơ lên đến đỉnh điểm khi nói đến "nốt ruồi nhỏ", Lục Tễ Hành giống như con sói hoang bị kẻ khác chầu chực muốn bắt con mình đi, anh bật cảnh giác cao độ.
Thấy Phương Nhiên Tri giải thích, tâm trạng Lục Tễ Hành khá hơn, giả vờ rộng lượng nói: [Tôi biết, em không cần giải thích.]
Nội dung email khiến ánh mắt anh tập trung, Lục Tễ Hành cau mày.
Trác Khinh Mạc hóa ra là trẻ mồ côi, đến từ viện phúc lợi.
Đây không phải là chuyện khiến Lục Tễ Hành thấy lạ, điều khiến anh chú ý nhất là Trác Khinh Mạc đến từ viện phúc lợi Hồng Hoa.
Nơi Tri Tri ở từ nhỏ đến lớn cũng là viện phúc lợi Hồng Hoa.
"Rừ rừ —"
Có lẽ vì không phục trước câu trả lời ngắn gọn của Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn thoại lầu bầu "Sao lại không để ý chứ, anh không thể để ý một chút được sao, như vậy làm cho người tình nhỏ như em đây trông ngốc..."
Tin nhắn thoại dài năm giây, Lục Tễ Hành mới nghe được ba giây thì đột nhiên ngừng lại.
["Bé đáng yêu Tri Tri" đã thu hồi tin nhắn]
Nhìn tin nhắn thoại được gửi đi, Phương Nhiên Tri hoảng sợ xấu hổ muốn chết, lúc nhấn nút thu hồi suýt nữa làm nổ tung màn hình, cậu chỉ đang tự lẩm bẩm, không biết đã ghi âm, xấu hổ chết đi được.
Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn thoại với giọng điệu yếu hơn "Anh à, em gửi nhầm thôi. Xin lỗi...... em không phải đang trách anh đâu."
Sau một thoáng im lặng sững sờ, Lục Tễ Hành bật cười, không chịu nỗi sự đáng yêu này.
Lục Tễ Hành đưa tay tắt máy tính, trái tim anh kích động đến mức tan chảy, cảm thấy rất ấm áp, nhưng miệng thì ngược lại, thô lỗ nói "Đợi em về rồi giải thích đàng hoàng cho tôi, miệng trên miệng dưới phải nói cùng lúc."
Vứt ý nghĩ làm trái pháp luật sang một bên, Lục Tễ Hành hỏi "Sao lại không?"
"Ừ thì...... Lục tổng, hay là tôi gọi người của bộ phận pháp chế ở tầng dưới lên đây." Trương Trình gãi đầu gợi ý "Để hai người nói chuyện?"
Lục Tễ Hành liếc cậu một cái, ánh mắt không hề có nhân tính, xem ra tháng sau phải trừ lương.
Văn phòng ở tầng trên cùng toàn bộ là kính cường lực một chiều, có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh đông đúc ở tầng dưới. Lục Tễ Hành một mình ngồi sau bàn làm việc, trên màn hình máy tính đang chiếu một chương trình giải trí, mỗi một đường nét trên khuôn mặt của Phương Nhiên Tri đều khắc trong lòng anh, ống kính không thể diễn tả đủ.
Anh rất yêu bạn nhỏ này, cho nên ủng hộ sở thích của cậu, bảo cậu kết nhiều bạn mới vui, ngay cả khi anh rất để ý chuyện đó.
Yêu thì phải nên toại nguyện, không phải là lồng giam và trói buộc.
Anh sẽ không giống Lục Hạ Xung.
Sau khi tự dối lòng cởi nút thắt, Lục Tễ Hành thấy dễ chịu hơn nhiều, đây chỉ là sự tiếp xúc giữa bạn bè, đâu phải tình địch của mình.
Anh tiếp tục xem chương trình, ánh mắt vừa mới sáng lại u ám đáng sợ.
"Nhiên Nhiên, phần đuôi nắn thế này à?" lần trước Trác Khinh Mạc học xong cũng chưa làm thử lần nào, cho nên lúc thử lại khá luống cuống tay chân "Sao anh cứ có cảm giác tay anh bẻ không được, anh ngốc quá."
Mấy ngón tay anh quả thật đang tự bận việc riêng của mình, Phương Nhiên Tri đặt công việc trong tay mình xuống, nói "Anh đưa em, đây không gọi là ngốc, trước khi học được thì luôn vậy mà."
Phương Nhiên Tri cầm bột gói nhân trong tay, Trác Khinh Mạc chăm chú quan sát ngón tay cậu, nói "Anh sẽ xem như em đang an ủi anh."
"Xem nè, là vậy đó."
"Nhiên Nhiên giỏi quá."
"......"
Trước ống kính, Phương Nhiên Tri hiếm khi ngại ngùng, nhỏ giọng phản bác "Ai không biết còn tưởng đàn anh đang dạy em."
Anh học được rồi, cho nên phải khen.
Trác Khinh Mạc cũng nhận ra ý nghĩa câu nói, ngại ngùng cười cười, bàn tay nhào nặn một khối bột không đẹp lắm nhưng vẫn nhìn được "Vậy Nhiên Nhiên mau khen anh giỏi, động viên anh đi."
Phương Nhiên Tri thở dài "Ừ ừ" hai tiếng xem như đã khen, rồi không nói gì nữa.
"Gần đây em có nhận kịch bản không?" Trác Khinh Mạc hỏi chuyện, tay không ngừng làm "Mấy ngày trước, anh thấy người đại diện của em nhận kịch bản."
Chương trình giải trí không thể có khoảng lặng, phải luôn có chủ đề để nói, chưa kể còn đang phát sóng trực tiếp, nói về công việc là một lựa chọn không tồi. Phương Nhiên Tri trả lời "Em đang đọc."
"Chủ đề gì?"
"Hiện đại và cổ trang."
"Trong lòng em có chọn được chưa?"
"Vẫn chưa." Phương Nhiên Tri không trả lời chi tiết, thử vai có qua hay không là chuyện rất xa vời "Anh Ngô nói không cần vội."
Đến bảy giờ tối, bữa tối đã xong, bánh quy trong nồi hấp cũng đã sẵn sàng, mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Phương Nhiên Tri rửa đôi bàn tay dính đầy bột mì dưới vòi nước "Đàn anh, ngày mai rồi làm tiếp, bây giờ rửa tay ăn cơm thôi."
"Được." Trác Khinh Mạc đáp lại, sau đó nhớ ra chuyện gì, hô lớn "Nhiên Nhiên."
Phương Nhiên Tri mở cửa tủ kính trên cùng, lấy bát đũa cho sáu người, vừa đóng cửa lại vừa quay người "Hả?"
Trác Khinh Mạc nói đùa "Đừng để tay nắm tủ vướng vào áo em nữa, vai trái của em có một nốt ruồi nhỏ, anh đã nhìn thấy rồi." giọng cười ngày càng có hơi không đứng đắn "Nếu nó vướng áo em làm áo em tuột ra hết thì mọi người có phúc dưỡng mắt rồi."
Chỉ là một bữa tối bình thường, Phương Nhiên Tri lại hơi thấp thỏm, ăn không biết mùi vị gì.
Lúc đó áo bị kéo rộng đến mức nào? Rộng lắm sao? Có thể từ khoảng trống nhìn xuống eo không? Phần sau eo có bị nhìn thấy không?
Từ góc của Trác Khinh Mạc, chắc là không nhìn thấy, anh cũng không đứng quá gần.
Máy quay đặt ở cửa bếp, ống kính chắc chắn không quay được, Phương Nhiên Tri nghĩ đến đây cũng yên tâm một chút, thở phào nhẹ nhõm, phần còn lại là Trác Khinh Mạc có nhìn thấy không thì vẫn chưa biết được.
Về phòng ngủ, Phương Nhiên Tri lập tức chạy vào phòng tắm cởi quần áo, quay lưng soi vào gương dài nửa người trước mặt, thấy vết bầm ở sau eo.
Lúc đó đến giữa đêm, Phương Nhiên Tri không chịu nổi cả người co rút, túm chăn bò về phía trước, còn chưa bò được bao xa đã bị Lục Tễ Hành tóm eo kéo về phía sau. Eo của cậu mềm yếu không chống đỡ được sức lực mạnh mẽ của anh nên nằm xuống. Sau đó, Phương Nhiên Tri không còn ý thức, lúc tỉnh dậy thì eo cậu đau nhức bầm tím.
Phương Nhiên Tri là ngôi sao, những nơi có thể bị máy quay lia trúng đều phải sạch sẽ, Lục Tễ Hành sẽ không bao giờ để lại dấu vết gì, nếu không sẽ nổ ra tin đồn. Nhưng những nơi ẩn dưới lớp quần áo thì Lục Tễ Hành không kiềm chế được, đặc biệt là eo, hông và chân...... mấy vết ngón tay, vết cắn vẫn chưa biến mất, nhìn rất phóng đãng.
Trác Khinh Mạc không thấy đó chứ? Phương Nhiên Tri vô cùng lo lắng.
Liệu có gây phiền phức gì cho anh không.
Ngược lại bản thân cậu không quan tâm, cậu không hề có ý định trở thành chủ đề nổi tiếng......
Kể từ khi ghi hình, Phương Nhiên Tri chưa từng tìm kiếm "Show Yourself" trên weibo hay phần mềm khác. Cậu cũng không xem mình trên mạng, người khác nói toàn thật giả lẫn lộn, chỉ lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, một câu "vai trái của em có một nốt ruồi nhỏ, anh đã nhìn thấy rồi" của Trác Khinh Mạc khiến Phương Nhiên Tri bối rối, cậu hiếm khi mở weibo để xem tối nay xảy ra chuyện gì.
Có người hâm mộ đã quay màn hình, đoạn video là cảnh áo cậu bị mắc vào tay nắm tủ, mưa đạn thả dày đặc trên màn hình.
Cổ áo bị kéo rộng, Trác Khinh Mạc đứng chéo sau lưng cậu, lúc anh giúp cậu cũng chỉ tiến về phía trước nửa bước, quả thật không hề đến gần.
Từ góc độ đó, dù vai có lộ thì cũng không nhìn thấy phần dưới.
Phương Nhiên Tri hoàn toàn thả lỏng người, chớp mắt thu lại tầm nhìn, rồi dừng video.
[Chậc chậc chậc, cặp đôi Trác Nhiên ngọt ngào quá, Tri Tri ngoan quá.]
[Ánh mắt của anh Trác tình thật, khi nào hai người hợp tác? Có khả năng không?]
[Xem địa vị trước mắt, khả năng rất thấp, cho dù có khả năng thì vai diễn của Tri Tri cũng sẽ không đóng vai trò quan trọng, như vậy thì sẽ không ở chung với anh Trác được mấy ngày.]
[Đàn anh đàn em, hi hi hi hi.]
[.........]
Trác Nhiên gì, cặp đôi gì?
Có lần gọi điện thoại, Lục Tễ Hành từng nói khéo có người hâm mộ đang ghép đôi. Ngày hôm sau, Phương Nhiên Tri không dám phiền Trác Khinh Mạc giúp nữa, cố giữ khoảng cách rồi tại sao vẫn có người ghép vậy?
Chắc chắn anh đã thấy rồi nhưng gần đây không thấy anh hỏi lại, giận rồi sao? Hay là anh vốn chẳng quan tâm?
Trong giới giải trí, chuyện hai người trói buộc lăng xê nhau rất thường thấy, nhưng Phương Nhiên Tri phản đối, Ngô Chí cũng chưa từng nhắc chuyện này với cậu.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì Phương Nhiên Tri cũng có lợi khi có quan hệ với Trác Khinh Mạc, nhưng một khi độ nổi tiếng tăng cao, thì cậu cũng phải hứng chịu nhiều phản ứng trái chiều.
Phương Nhiên Tri không muốn nổi tiếng kiểu này.
Nếu giải thích không tốt sẽ bị người khác nghĩ là địa vị thấp mà tỏ ra thanh cao, được độ nổi tiếng rồi thì vạch rõ ranh giới, được lợi còn khoe mẽ, cũng sẽ bị mắng có chơi không có chịu.
Suy cho cùng, mọi người đều tự tìm niềm vui, không thể coi là thật.
Nếu không phải sợ Lục Tễ Hành để ý, Phương Nhiên Tri cũng không xoắn xuýt như vậy.
"Tại sao anh Ngô không chú ý chuyện trên mạng, cũng không nói mình biết..." Phương Nhiên Tri lẩm bẩm lo lắng.
Tắm rửa hơn mười phút, lúc này đã chín giờ rưỡi, Phương Nhiên Tri chưa sấy tóc, ngồi trên giường cầm điện thoại mở hộp thoại với Lục Tễ Hành, định giải thích một chút.
Cậu gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng vẫn mở đầu trước.
Tôi là Tri Tri: [Anh à, sắp mười giờ rồi, chắc anh hết bận rồi nhỉ? Hôm nay anh về đâu vậy?]
Khoảng hai phút sau, tin nhắn trả lời của Lục Tễ Hành đến: [Về Tử Kinh.]
Lục Tễ Hành: [Sao còn chưa ngủ?]
Phương Nhiên Tri gõ nhanh: [Muốn giải thích chút chuyện với anh.]
Lục Tễ Hành: [Chuyện gì?]
Không vòng vo, phải nói thẳng. Tôi là Tri Tri: [Anh à, vừa nãy em tìm kiếm video của chương trình, xem rất nhiều mưa đạn. Em không biết mọi người đang ghép đôi...... không phải em không biết, anh cũng từng nói với em, nhưng em không biết lại nhiều đến vậy [thì thầm.jpg]]
Tôi là Tri Tri: [Hơn nữa, chuyện này là mọi người tự tìm niềm vui thôi, không có ý gì khác, là một kiểu giải trí thôi, em và đàn anh Trác Khinh Mạc thật sự không có gì cả. Nếu anh xem rồi thì có thể đừng quá để ý được không.]
Tôi là Tri Tri: [Mèo con xinh đẹp với ánh mắt đáng thương.jpg]
Tôi là Tri Tri: [Mèo con xinh đẹp bước tới hôn anh.jpg]
Trong biệt thự ở tiểu khu Tử Kinh, Lục Tễ Hành đang ở trong phòng làm việc đọc email do Trương Trình gửi tới mười phút trước, ánh sáng mờ ảo của màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh, anh chợt mỉm cười bất lực, còn mang theo chút chiều chuộng yêu thương trẻ nhỏ.
Buổi chiều trước khi tan làm, Trương Trình nói ngày mai sẽ gửi thông tin chi tiết của Trác Khinh Mạc cho anh, nhưng ba tiếng sau, Trương Trình đã gửi trước một ít, rất năng suất, giữ được tiền lương tháng sau.
Vô cớ điều tra ai đó là hành động không đứng đắn, thấy Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn, Lục tổng nhất thời chột dạ.
Lục Tễ Hành: [Không để ý.]
Buổi chiều, mỗi lần nhìn thấy mặt Trác Khinh Mạc là anh thấy phiền, cảm giác nguy cơ lên đến đỉnh điểm khi nói đến "nốt ruồi nhỏ", Lục Tễ Hành giống như con sói hoang bị kẻ khác chầu chực muốn bắt con mình đi, anh bật cảnh giác cao độ.
Thấy Phương Nhiên Tri giải thích, tâm trạng Lục Tễ Hành khá hơn, giả vờ rộng lượng nói: [Tôi biết, em không cần giải thích.]
Nội dung email khiến ánh mắt anh tập trung, Lục Tễ Hành cau mày.
Trác Khinh Mạc hóa ra là trẻ mồ côi, đến từ viện phúc lợi.
Đây không phải là chuyện khiến Lục Tễ Hành thấy lạ, điều khiến anh chú ý nhất là Trác Khinh Mạc đến từ viện phúc lợi Hồng Hoa.
Nơi Tri Tri ở từ nhỏ đến lớn cũng là viện phúc lợi Hồng Hoa.
"Rừ rừ —"
Có lẽ vì không phục trước câu trả lời ngắn gọn của Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn thoại lầu bầu "Sao lại không để ý chứ, anh không thể để ý một chút được sao, như vậy làm cho người tình nhỏ như em đây trông ngốc..."
Tin nhắn thoại dài năm giây, Lục Tễ Hành mới nghe được ba giây thì đột nhiên ngừng lại.
["Bé đáng yêu Tri Tri" đã thu hồi tin nhắn]
Nhìn tin nhắn thoại được gửi đi, Phương Nhiên Tri hoảng sợ xấu hổ muốn chết, lúc nhấn nút thu hồi suýt nữa làm nổ tung màn hình, cậu chỉ đang tự lẩm bẩm, không biết đã ghi âm, xấu hổ chết đi được.
Phương Nhiên Tri gửi tin nhắn thoại với giọng điệu yếu hơn "Anh à, em gửi nhầm thôi. Xin lỗi...... em không phải đang trách anh đâu."
Sau một thoáng im lặng sững sờ, Lục Tễ Hành bật cười, không chịu nỗi sự đáng yêu này.
Lục Tễ Hành đưa tay tắt máy tính, trái tim anh kích động đến mức tan chảy, cảm thấy rất ấm áp, nhưng miệng thì ngược lại, thô lỗ nói "Đợi em về rồi giải thích đàng hoàng cho tôi, miệng trên miệng dưới phải nói cùng lúc."