Chương 15
Hai ngày không gặp, mọi người đều rất nhớ Phương Nhiên Tri, đặc biệt là tài nấu nướng của cậu.
"Nhiên Tri, em học nấu ăn từ khi nào vậy, ngon quá đi mất." những món bình thường nhất cũng có hình thức, hương thơm, mùi vị đầy đủ, Lương Sương nói "Làm nghệ sĩ còn có thời gian học nấu ăn sao?"
"Không có thời gian." Phương Nhiên Tri lắc đầu nhẹ "Học trước khi vào giới giải trí."
Lương Sương vừa ăn vừa nói "Tại sao phải học nấu ăn?"
Vì tự nấu ăn rẻ hơn mua đồ ăn rất nhiều, lúc đó tiền rất quan trọng với Phương Nhiên Tri, còn cả...... Phương Nhiên Tri nuốt sữa bò trong miệng, cầm ly trong tay xoa xoa "Người nhà thích vậy."
"Người nhà" thường hay xuất hiện trong lời của Phương Nhiên Tri, Lưu Tĩnh Hâm cảm thán "Ngày thường quan hệ của Tiểu Tri và bố mẹ rất tốt phải không?"
Phương Nhiên Tri không xoa ly nữa, chợt ngừng nói.
Trác Khinh Mạc vội cười nói "Chị đừng nói chuyện riêng tư của nghệ sĩ nữa, là vì Nhiên Nhiên nấu không ngon sao?"
Có chuyện để nói, chủ đề nhanh chóng chuyển hướng, Phương Nhiên Tri vừa rồi không trả lời vấn đề.
Mưa đạn có chút khó hiểu:
[Chỉ hỏi ngày thường có quan hệ tốt với bố mẹ, cũng xem là chuyện riêng tư à? Anh Trác đang làm gì vậy?]
[Lầu trên là người mới hả, vì Tri Tri không có bố mẹ, nên cậu ấy không thể trả lời]
[Hả???]
[Chỉ có người hâm mộ lâu năm mới biết trước đây Nhiên Nhiên từng bị antifan (tôi xin quỳ trước "chiến thần rap diss", không phải mắng cô là antifan, cô sớm đã chuyển mình rồi) đào bới, cậu ấy là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi]
[Trời ơi, đau lòng quá]
Đối với một ngôi sao xuất thân không chuyên, kỹ năng diễn xuất của cậu nhìn chung cũng vượt trội, ban đầu cậu chỉ có thể nhận được kịch bản phim truyền hình chiếu mạng, dù vậy Phương Nhiên Tri không nhận phim rác, làm mấy năm sau đó, tài nguyên của cậu cũng bình thường.
Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách không cạnh tranh, tác phong nhận phim thà ít mà chất lượng đã giúp cậu thu hút vô số người hâm mộ.
Lưu lượng phân chia, bánh cũng bị cắt đi.
Antifan bắt đầu đào bới lịch sử đen tối của Phương Nhiên Tri, phát hiện đầu tiên cậu là trẻ mồ côi, hình ảnh một thiếu niên tự lực cánh sinh chăm chỉ vào đại học lan truyền cảm hứng...... cuối cùng, anfitan trở thành người hâm mộ, bây giờ là người hâm mộ lớn nhất của Phương Nhiên Tri.
Nếu có ai dám mắng Phương Nhiên Tri, cô sẽ điên cuồng mắng lại, sức chiến đấu rất mạnh nên được mọi người phong cho danh hiệu "chiến thần rap diss", không dễ chọc vào.
Sự đảo ngược kịch tính đến mức mọi người đều theo dõi rất lâu, độ nổi tiếng của Phương Nhiên Tri trong công chúng tăng lên gấp nhiều lần, hướng dư luận cũng tốt.
Sự việc lúc đó không sôi nổi được bao lâu, tin tức bị công ty của cậu dập tắt nên không có nhiều người biết về thân thế của Phương Nhiên Tri.
[Hu hu hu bé đáng thương, mẹ sẽ là mẹ của con, để mẹ ôm một cái]
[Mẹ yêu con (năm tay hôn hôn)]
[Từ fan dì thành fan mẹ già]
[Mọi người đừng bàn luận chuyện này quá nhiều, đều đã là chuyện quá khứ, Nhiên Nhiên dựa vào tác phẩm chứng minh, không nói những chuyện khác]
[......]
Trác Khinh Mạc nói "Nếu anh học nấu ăn, có thể đạt tới trình độ này không?"
"Được chứ." biết anh đang hỏi mình, Phương Nhiên Tri cẩn thận suy nghĩ "Thật ra em cũng không nghiên cứu sâu gì, chỉ là thích học thôi."
Trác Khinh Mạc hiểu "Hứng thú chính là người thầy tốt nhất."
Đặc biệt là khi Lục Tễ Hành ăn đồ do cậu nấu, cảm giác thỏa mãn trỗi dậy trong lòng, Phương Nhiên Tri cong khóe môi "Ừm."
"Phải rồi, Nhiên Nhiên, người nhà đó của em thích đồ ăn em nấu không?"
Phương Nhiên Tri im lặng hồi lâu.
Cậu muốn nói là chồng, nhưng từ ngữ hình như không phù hợp, cậu muốn nói là anh trai, nhưng nhớ lúc cậu mười mấy tuổi dạy kèm cho Lục Khải, cậu và Lục Khải cách nhau ba tuổi, hai người còn là bạn, nói anh Lục là anh trai thì càng không phù hợp, dù cậu rất muốn trở thành "thím nhỏ" của Lục Khải.
"Chú nhỏ." Phương Nhiên Tri mượn cách gọi của Lục Khải "Là chú nhỏ của em."
Buổi trưa có thời gian rảnh Phương Nhiên Tri vào phòng tắm gọi cho Lục Khải, hỏi đêm qua xảy ra chuyện gì.
Có lẽ vì chột dạ khi mượn xưng hô, nên lúc Lục Khải phàn nàn vì sao không nghe điện thoại, thậm chí còn chửi rủa tên bạn trai cũ điên khùng hơn mười phút đồng hồ, Phương Nhiên Tri vẫn phối hợp phụ họa, là một người lắng nghe hoàn hảo.
Buổi tối trao đổi trực tiếp với Ngô Chí, ban ngày phát sóng trực tiếp không tiện lộ mặt.
"Hai ngày nay cậu đi đâu vậy?" Ngô Chí cầm hai cuốn kịch bản trong tay với ánh mắt nghi hoặc đến phòng ngủ của Phương Nhiên Tri.
Ngày thường cậu cũng ăn cay, nếu đột nhiên ngừng ăn sợ người khác sẽ hỏi, Phương Nhiên Tri cảm thấy giải thích rất phiền phức nên bữa trưa cậu có ăn một chút đồ cay.
Vốn cổ họng của cậu không ổn lắm, bây giờ càng lộ rõ hơn, Phương Nhiên Tri ngậm quả ươi trong miệng, cụp mắt như thể muốn tránh né tầm mắt "Đi thăm bạn thôi."
Ngô Chí vẫn còn nhớ cú sốc khi Lục Tễ Hành bắt máy "Sao cậu lại ở cùng Lục tổng?"
"Đang thăm bạn..." Phương Nhiên Tri gãi gãi mặt, do dự "thì tình cờ gặp."
Ánh mắt Ngô Chí sắc bén "Lần trước là anh ấy đưa cậu đến công ty."
Phương Nhiên Tri nuốt quả ươi xuống, nghèn nghẹn nói "Thuận đường."
"Cậu......"
"Ây da, anh Ngô đừng hỏi nữa, cổ họng em khó chịu quá." Phương Nhiên Tri ngắt lời anh, chủ động cầm kịch bản "Kịch bản anh mới nhận à? Anh Ngô vất vả rồi, tắm xong em sẽ đọc."
Giọng cậu có hơi khàn khàn, lúc sáng dậy đã như thế rồi, dù sao bên ngoài cũng không có tin gì mới, Ngô Chí cũng không muốn nghi ngờ nghệ sĩ nhà mình, cuối cùng anh nhiều chuyện hỏi "Nhiên Tri, cậu không có bị Lục tổng...... bao nuôi phải không?"
Trong miệng không còn quả ươi, nhưng Phương Nhiên Tri vẫn nghèn nghẹn, mơ hồ nói "Ừm."
"Tôi nói mà." Ngô Chí thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu như Sherlock Holmes nói "Tài nguyên của cậu bình thường như vậy, ai bao nuôi mà nuôi thành ra thế này chứ, thật mất mặt kim chủ."
Phương Nhiên Tri "......"
Trước khi đi, Ngô Chí vừa bối rối vừa như ngộ ra, khuyên nhủ "Cậu Tri của tôi à, nếu Lục tổng thật sự...... khụ, sao cậu không thử đồng ý xem? Là Lục tổng đó."
"......" Phương Nhiên Tri không thể nghe tiếp nữa, đẩy vai anh "Đi mau đi."
Sau khi đóng cửa, Phương Nhiên Tri đứng ở cửa nghiêm túc suy nghĩ, mất mặt kim chủ thật sao?
Nhưng cậu không muốn Lục Tễ Hành cho cậu những thứ này, chỉ càng giống như giao dịch.
Qua một ngày rồi, chắc anh đã về tới Nam Thành, làm người tình nhỏ nên chủ động gọi điện hỏi thăm.
Cậu vội đi vào phòng tắm, tránh đi nơi nào đó tắm rửa sạch sẽ, Phương Nhiên Tri mặc đồ ngủ rộng rãi ngồi đầu giường gửi tin nhắn wechat cho Lục Tễ Hành.
Tôi là Tri Tri: [Anh à, anh từ công ty về nhà chưa? Có thể gọi video không?]
Tin nhắn vừa gửi qua, cuộc gọi video đã hiện lên, Phương Nhiên Tri nhanh chóng nhận cuộc gọi, nhìn Lục Tễ Hành mặc đồ ngủ màu tối qua màn hình, vui mừng nói "Anh à, anh cũng tắm rồi sao?"
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Em cũng tắm rồi à."
Phương Nhiên Tri trả lời "Vâng."
Cậu cười khúc khích, có chút đùa giỡn, Lục Tễ Hành bị truyền nhiễm lộ ra dịu dàng trong ánh mắt, miệng đột nhiên nói "Trưa nay còn ăn cay? Không sợ khó chịu trong người sao?"
"Hả..." Phương Nhiên Tri sững sờ một lát, sau đó xấu hổ nhỏ giọng nói "Chắc không đâu, chỉ ăn có một chút."
Lục Tễ Hành không nghe, nói "Hạ ống kính xuống một chút, quay sang chỗ khác."
Ngón tay Phương Nhiên Tri siết chặt quần áo, biết rõ còn hỏi "Quay chỗ nào?"
Giống như lần trước Phương Nhiên Tri cố tình dụ dỗ bằng cách nói cậu muốn nhìn cơ ngực của anh, lần này vị trí đảo ngược, Lục Tễ Hành cố ý nói "Quay chỗ chỉ có tôi được nhìn, được chạm, được cảm nhận sâu sắc."
Phương Nhiên Tri nhắm mắt lại, lỗ tai nóng bừng.
Lục Tễ Hành nói "Để tôi xem có sưng không."
"Nhiên Tri, em học nấu ăn từ khi nào vậy, ngon quá đi mất." những món bình thường nhất cũng có hình thức, hương thơm, mùi vị đầy đủ, Lương Sương nói "Làm nghệ sĩ còn có thời gian học nấu ăn sao?"
"Không có thời gian." Phương Nhiên Tri lắc đầu nhẹ "Học trước khi vào giới giải trí."
Lương Sương vừa ăn vừa nói "Tại sao phải học nấu ăn?"
Vì tự nấu ăn rẻ hơn mua đồ ăn rất nhiều, lúc đó tiền rất quan trọng với Phương Nhiên Tri, còn cả...... Phương Nhiên Tri nuốt sữa bò trong miệng, cầm ly trong tay xoa xoa "Người nhà thích vậy."
"Người nhà" thường hay xuất hiện trong lời của Phương Nhiên Tri, Lưu Tĩnh Hâm cảm thán "Ngày thường quan hệ của Tiểu Tri và bố mẹ rất tốt phải không?"
Phương Nhiên Tri không xoa ly nữa, chợt ngừng nói.
Trác Khinh Mạc vội cười nói "Chị đừng nói chuyện riêng tư của nghệ sĩ nữa, là vì Nhiên Nhiên nấu không ngon sao?"
Có chuyện để nói, chủ đề nhanh chóng chuyển hướng, Phương Nhiên Tri vừa rồi không trả lời vấn đề.
Mưa đạn có chút khó hiểu:
[Chỉ hỏi ngày thường có quan hệ tốt với bố mẹ, cũng xem là chuyện riêng tư à? Anh Trác đang làm gì vậy?]
[Lầu trên là người mới hả, vì Tri Tri không có bố mẹ, nên cậu ấy không thể trả lời]
[Hả???]
[Chỉ có người hâm mộ lâu năm mới biết trước đây Nhiên Nhiên từng bị antifan (tôi xin quỳ trước "chiến thần rap diss", không phải mắng cô là antifan, cô sớm đã chuyển mình rồi) đào bới, cậu ấy là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi]
[Trời ơi, đau lòng quá]
Đối với một ngôi sao xuất thân không chuyên, kỹ năng diễn xuất của cậu nhìn chung cũng vượt trội, ban đầu cậu chỉ có thể nhận được kịch bản phim truyền hình chiếu mạng, dù vậy Phương Nhiên Tri không nhận phim rác, làm mấy năm sau đó, tài nguyên của cậu cũng bình thường.
Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách không cạnh tranh, tác phong nhận phim thà ít mà chất lượng đã giúp cậu thu hút vô số người hâm mộ.
Lưu lượng phân chia, bánh cũng bị cắt đi.
Antifan bắt đầu đào bới lịch sử đen tối của Phương Nhiên Tri, phát hiện đầu tiên cậu là trẻ mồ côi, hình ảnh một thiếu niên tự lực cánh sinh chăm chỉ vào đại học lan truyền cảm hứng...... cuối cùng, anfitan trở thành người hâm mộ, bây giờ là người hâm mộ lớn nhất của Phương Nhiên Tri.
Nếu có ai dám mắng Phương Nhiên Tri, cô sẽ điên cuồng mắng lại, sức chiến đấu rất mạnh nên được mọi người phong cho danh hiệu "chiến thần rap diss", không dễ chọc vào.
Sự đảo ngược kịch tính đến mức mọi người đều theo dõi rất lâu, độ nổi tiếng của Phương Nhiên Tri trong công chúng tăng lên gấp nhiều lần, hướng dư luận cũng tốt.
Sự việc lúc đó không sôi nổi được bao lâu, tin tức bị công ty của cậu dập tắt nên không có nhiều người biết về thân thế của Phương Nhiên Tri.
[Hu hu hu bé đáng thương, mẹ sẽ là mẹ của con, để mẹ ôm một cái]
[Mẹ yêu con (năm tay hôn hôn)]
[Từ fan dì thành fan mẹ già]
[Mọi người đừng bàn luận chuyện này quá nhiều, đều đã là chuyện quá khứ, Nhiên Nhiên dựa vào tác phẩm chứng minh, không nói những chuyện khác]
[......]
Trác Khinh Mạc nói "Nếu anh học nấu ăn, có thể đạt tới trình độ này không?"
"Được chứ." biết anh đang hỏi mình, Phương Nhiên Tri cẩn thận suy nghĩ "Thật ra em cũng không nghiên cứu sâu gì, chỉ là thích học thôi."
Trác Khinh Mạc hiểu "Hứng thú chính là người thầy tốt nhất."
Đặc biệt là khi Lục Tễ Hành ăn đồ do cậu nấu, cảm giác thỏa mãn trỗi dậy trong lòng, Phương Nhiên Tri cong khóe môi "Ừm."
"Phải rồi, Nhiên Nhiên, người nhà đó của em thích đồ ăn em nấu không?"
Phương Nhiên Tri im lặng hồi lâu.
Cậu muốn nói là chồng, nhưng từ ngữ hình như không phù hợp, cậu muốn nói là anh trai, nhưng nhớ lúc cậu mười mấy tuổi dạy kèm cho Lục Khải, cậu và Lục Khải cách nhau ba tuổi, hai người còn là bạn, nói anh Lục là anh trai thì càng không phù hợp, dù cậu rất muốn trở thành "thím nhỏ" của Lục Khải.
"Chú nhỏ." Phương Nhiên Tri mượn cách gọi của Lục Khải "Là chú nhỏ của em."
Buổi trưa có thời gian rảnh Phương Nhiên Tri vào phòng tắm gọi cho Lục Khải, hỏi đêm qua xảy ra chuyện gì.
Có lẽ vì chột dạ khi mượn xưng hô, nên lúc Lục Khải phàn nàn vì sao không nghe điện thoại, thậm chí còn chửi rủa tên bạn trai cũ điên khùng hơn mười phút đồng hồ, Phương Nhiên Tri vẫn phối hợp phụ họa, là một người lắng nghe hoàn hảo.
Buổi tối trao đổi trực tiếp với Ngô Chí, ban ngày phát sóng trực tiếp không tiện lộ mặt.
"Hai ngày nay cậu đi đâu vậy?" Ngô Chí cầm hai cuốn kịch bản trong tay với ánh mắt nghi hoặc đến phòng ngủ của Phương Nhiên Tri.
Ngày thường cậu cũng ăn cay, nếu đột nhiên ngừng ăn sợ người khác sẽ hỏi, Phương Nhiên Tri cảm thấy giải thích rất phiền phức nên bữa trưa cậu có ăn một chút đồ cay.
Vốn cổ họng của cậu không ổn lắm, bây giờ càng lộ rõ hơn, Phương Nhiên Tri ngậm quả ươi trong miệng, cụp mắt như thể muốn tránh né tầm mắt "Đi thăm bạn thôi."
Ngô Chí vẫn còn nhớ cú sốc khi Lục Tễ Hành bắt máy "Sao cậu lại ở cùng Lục tổng?"
"Đang thăm bạn..." Phương Nhiên Tri gãi gãi mặt, do dự "thì tình cờ gặp."
Ánh mắt Ngô Chí sắc bén "Lần trước là anh ấy đưa cậu đến công ty."
Phương Nhiên Tri nuốt quả ươi xuống, nghèn nghẹn nói "Thuận đường."
"Cậu......"
"Ây da, anh Ngô đừng hỏi nữa, cổ họng em khó chịu quá." Phương Nhiên Tri ngắt lời anh, chủ động cầm kịch bản "Kịch bản anh mới nhận à? Anh Ngô vất vả rồi, tắm xong em sẽ đọc."
Giọng cậu có hơi khàn khàn, lúc sáng dậy đã như thế rồi, dù sao bên ngoài cũng không có tin gì mới, Ngô Chí cũng không muốn nghi ngờ nghệ sĩ nhà mình, cuối cùng anh nhiều chuyện hỏi "Nhiên Tri, cậu không có bị Lục tổng...... bao nuôi phải không?"
Trong miệng không còn quả ươi, nhưng Phương Nhiên Tri vẫn nghèn nghẹn, mơ hồ nói "Ừm."
"Tôi nói mà." Ngô Chí thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu như Sherlock Holmes nói "Tài nguyên của cậu bình thường như vậy, ai bao nuôi mà nuôi thành ra thế này chứ, thật mất mặt kim chủ."
Phương Nhiên Tri "......"
Trước khi đi, Ngô Chí vừa bối rối vừa như ngộ ra, khuyên nhủ "Cậu Tri của tôi à, nếu Lục tổng thật sự...... khụ, sao cậu không thử đồng ý xem? Là Lục tổng đó."
"......" Phương Nhiên Tri không thể nghe tiếp nữa, đẩy vai anh "Đi mau đi."
Sau khi đóng cửa, Phương Nhiên Tri đứng ở cửa nghiêm túc suy nghĩ, mất mặt kim chủ thật sao?
Nhưng cậu không muốn Lục Tễ Hành cho cậu những thứ này, chỉ càng giống như giao dịch.
Qua một ngày rồi, chắc anh đã về tới Nam Thành, làm người tình nhỏ nên chủ động gọi điện hỏi thăm.
Cậu vội đi vào phòng tắm, tránh đi nơi nào đó tắm rửa sạch sẽ, Phương Nhiên Tri mặc đồ ngủ rộng rãi ngồi đầu giường gửi tin nhắn wechat cho Lục Tễ Hành.
Tôi là Tri Tri: [Anh à, anh từ công ty về nhà chưa? Có thể gọi video không?]
Tin nhắn vừa gửi qua, cuộc gọi video đã hiện lên, Phương Nhiên Tri nhanh chóng nhận cuộc gọi, nhìn Lục Tễ Hành mặc đồ ngủ màu tối qua màn hình, vui mừng nói "Anh à, anh cũng tắm rồi sao?"
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Em cũng tắm rồi à."
Phương Nhiên Tri trả lời "Vâng."
Cậu cười khúc khích, có chút đùa giỡn, Lục Tễ Hành bị truyền nhiễm lộ ra dịu dàng trong ánh mắt, miệng đột nhiên nói "Trưa nay còn ăn cay? Không sợ khó chịu trong người sao?"
"Hả..." Phương Nhiên Tri sững sờ một lát, sau đó xấu hổ nhỏ giọng nói "Chắc không đâu, chỉ ăn có một chút."
Lục Tễ Hành không nghe, nói "Hạ ống kính xuống một chút, quay sang chỗ khác."
Ngón tay Phương Nhiên Tri siết chặt quần áo, biết rõ còn hỏi "Quay chỗ nào?"
Giống như lần trước Phương Nhiên Tri cố tình dụ dỗ bằng cách nói cậu muốn nhìn cơ ngực của anh, lần này vị trí đảo ngược, Lục Tễ Hành cố ý nói "Quay chỗ chỉ có tôi được nhìn, được chạm, được cảm nhận sâu sắc."
Phương Nhiên Tri nhắm mắt lại, lỗ tai nóng bừng.
Lục Tễ Hành nói "Để tôi xem có sưng không."