Chương : 3
Khi nghe thấy bên kia điện thoại gọi tên mình, Khánh Quân bừng tỉnh, mở căng mắt nhìn rõ dãy số trên màn hình điện thoại.
“Vâng! Là tôi đây.”
“Chào cô. Tôi gọi từ phòng nhân sự của công ty WL Đà Nẵng thuộc tập đoàn WL. Hôm trước cô có đến phỏng vấn ứng tuyển vào vị trí trưởng phòng kế hoạch đúng không ạ?”
Tiếng nói nhẹ nhàng đầu kia đang nhắc đến công ty cô đang ứng tuyển khiến Quân bật người dậy.
“Vâng chính xác. Tôi đang chờ kết quả phỏng vấn từ quý công ty.” Quân từ tốn trả lời lại.
“Vâng thưa cô! Cô đã vượt qua vòng phỏng vấn và chính thức được nhận vào công ty. Vậy tôi thay mặt công ty thông báo cho cô vào thứ Hai tuần sau cô đến WL Đà Nẵng để tiếp nhận công việc.”
“Vâng tôi biết rồi! Cám ơn cô rất nhiều.”
Cuội hội thoại kết thúc Quân uể oải bước vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen, nước lạnh chảy xối xả từ trên khuôn mặt đến toàn thân đã phần nào giúp cô tỉnh ngủ. Khi đã thực sự tỉnh táo cô trở về phòng để sấy khô tóc. Với tay tìm điện thoại thì cô thấy có cuộc gọi nhỡ là của Kim-bạn thân của cô từ hồi học đại học. Gọi lại thì máy bận, Quân quyết định gửi tin nhắn cho Kim thông báo về kết quả phỏng vấn và rủ nhau cùng tụ tập đám bạn quẩy tới sáng.
“Tối nay đi quẩy hết mình.”
Cô hào hứng nhắn tin rủ rê những người còn lại. Mở chiếc TV lên rồi nhấn tìm những bài hát yêu thích Quân chọn từng bài hát để nghe cho tâm trạng thoải mái. Tay nhấn nút âm lượng to một tý cô gần như nhảy tưng tưng theo điệu nhạc. Thầm nghĩ WL là một tập đoàn lớn và có tiếng, bản thân được làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp như vậy ắt hẳn sẽ phát huy được tài năng của mình.
Ngày thứ Hai cô mong bấy lâu đã tới. Quân muốn đến sớm để chào hỏi với tất cả nhân viên nên sau khi đỗ xe trước bãi đậu xe cô vội vàng tìm lối đi vào toà nhà. Bước vào trong thang máy tay nhấn nút số tầng 25 rồi nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy. Bỗng thình lình có một bàn chân đưa ra ngáng giữa cửa thang máy. Là chân của một người đàn ông cao lớn.
“Xin lỗi! Tôi không nhìn thấy anh.”
Quân khựng người lại ấn liên tiếp vào nút mở cửa thang máy.
“Ừm.“
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong thang máy khiến cô nghe thấy cũng có cảm giác xung quanh đều là băng. Người đàn ông chân trước chân sau loạng choạng bước vào. Toàn thân anh ta nồng nặc mùi rượu lẫn mùi nước hoa, áo quần xộc xệch, đầu tóc bù xù, cà vạt lỏng lẻo. Nhìn thoáng qua cũng đủ biết anh ta đã say chếnh choáng. Bộ dạng rất giống như đám bạn cô thường xuyên uống đến mất kiểm soát, say bí tỷ nôn thốc nôn tháo mỗi lần đến quán bar.
Quân nghĩ người đàn ông này sáng sớm đã say đến mức như thế này liền tự hỏi rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Lại xuất hiện ở một toà nhà cao tầng với bộ dáng say xỉn như thế này chứ? Nhiều lần Quân say, nhưng cô vẫn kiểm soát được bản thân mình. Đánh xe về và lao vào phòng ngủ chứ chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có nhiều người ra vào như vậy. Không lẽ nhà anh ta ở đây ư?
Quân định hỏi anh ta lên tầng mấy để nhấn nút hộ số tầng. Nhưng khi quay ra nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của anh ta nhìn sang phía mình thì cô lại thầm nghĩ:
“Thôi không hỏi nữa tốt nhất là tránh xa ra. Mình mà mở miệng nói nữa là không biết chuyện gì xảy ra nữa.”
Ngẫm nghĩ trong bụng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên phải cố gắng tránh những phiền phức. Đặc biệt bây giờ vẫn còn rất sớm hình như chưa có người, một số còn đang đứng ở khu vực kiểm soát an ninh trò chuyện. Nghĩ xong cô vội dịch ra xa đứng sát vào góc tường để tránh người đàn ông ấy.
“Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Anh ta vừa nhắm mắt vừa dựa vào thành tường và hỏi cô với chất giọng lạnh lẽo như lúc nãy.
Khánh Quân: “.....”
Quân ngước mắt lên nhìn và không trả lời mà chỉ lắc đầu. Nhưng với đôi mắt đang khép dần của anh ta thì làm sao nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này.
Suốt quãng đường thang máy đi lên, hai người bên trong chả nói thêm câu nào. Không khí u ám bao trùm không khỏi khiến Quân e ngại. Nhìn vào thân ảnh hiện rõ mồn một trên chiếc gương cô âm thầm đánh giá người đàn đang đứng cách xa mình 2 mét. Cao khoảng hơn mét tám, áo quần hàng hiệu, gương mặt điển trai, người này chắc chắn là chủ công ty nào đó trong cái tòa nhà này. Anh ta mở mắt rồi nhíu mày nhìn Quân, đôi mắt cú vọ như muốn nhìn xuyên thấu người khác khiến cô cứ có cảm giác rợn rùng sau lưng.
Thang máy dừng ở tầng thứ 25, Quân nhấc chân định bước ra. Chưa kịp bước thì người đàn ông đã vội lao ra phía trước. Đôi chân dài khiến anh ta chỉ cần bước hai bước là đến cửa. Lúc lướt qua Quân anh ta chỉ chau mày “Hừ” một tiếng rồi nhanh chóng biến mất. Quân nhếch môi khẽ lẩm bẩm:
“Thôi bỏ đi, coi như ngày đầu tiên bà đi làm vấp phải quỷ không cười vậy.”
Sau khi được giới thiệu và tiếp nhận công việc Quân đã nhanh chóng bắt đầu làm quen với tất cả mọi người trong công ty. Trưởng phòng cũ là người hướng dẫn cho Quân, ông ta được điều đến chi nhánh khác nên cô sẽ là người thay thế vị trí ấy.
Làm quen xong, Quân liền nối bước người hướng dẫn đi xung quanh tìm hiểm rõ về cách thức làm việc hoạt động của công ty. WL là một tập đoàn kinh doanh đa ngành lớn ở Việt Nam. Quân nghĩ được nhận vào đây là một dịp để phát triển hết tư duy sáng tạo tài năng của mình. Những nơi khác cô bị kìm hãm nhưng ở đây cô tin rằng mình sẽ không bị hạn chế năng lực nữa.
Phòng làm việc của cô được bày biện đủ mọi vật dụng, ngồi xuống Quân liền sắp xếp lại một chút cho ngay ngắn rồi làm theo những chỉ dẫn mà vị trưởng phòng cũ đã chỉ dẫn. Ông ấy đứng một bên để quan sát Quân làm việc. Với kinh nghiệm dày dạn nên chút việc cỏn con này không làm khó được.
Một cô gái nhỏ nhắn bỗng đến trước mặt Quân và nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chào chị em là Tuyết Vy, là cấp dưới của chị. Có gì không hiểu thì cứ hỏi em nhé.”
Nở một nụ cười, Tuyết Vy chìa tay ra bắt tay với Quân. Trong phòng chưa một ai nói chuyện với cô ngoại trừ cô gái này. Cõ lẽ vì họ chưa biết Quân là người như thế nào nên mới kiêng dè như vậy. Thấy Tuyết Vy nhiệt tình như vậy Quân cảm kích nói:
“Rất cám ơn em.”
Hai người có vẻ rất hợp nhau, từ lúc Quân bước vào phòng đến giờ cô gái nhỏ trước mắt mình luôn ríu ra ríu rít. Tuyết Vy chỉ dẫn và hỏi lại có chỗ nào Quân không hiểu thì cô cũng đáp theo một cách ăn ý.
Giờ cơm trưa Tuyết Vy dẫn Quân xuống căng tin. Hai người vui vẻ chọn món rồi tìm một góc ngồi xuống, họ cùng trò chuyện về cuộc sống thường ngày của nhau. Nhìn cách nói chuyện của Khánh Quân và Tuyết Vy người khác nhìn vào sẽ nghĩ hai người là đồng nghiệp lâu năm.
Quay lại phòng làm việc, Quân tranh thủ thư giãn một lúc bằng cách đeo tai nghe lên và mở nhạc. Đang trong thời gian nghỉ trưa nên căn phòng lúc này rất im ắng, người thì ra ngoài người thì ngủ. Cô không muốn làm ồn nên đã nhét tai nghe vào tai. Mở tin nhắn Facbook lên Quân liền nhắn tin cho Kim kể về chuyện ngày hôm nay đi làm. Mọi thứ đều ổn.
Say sưa nhắn tin bỗng chợt nhận ra đã vào giờ làm Quân liền tắt điện thoại và ngồi ngay ngắn. Những tập tài liệu dự án được Tuyết Vy đưa tới trước mặt mình khiến Quân tròn mắt, cô phải xem qua hết tất cả mọi thứ. Một chút sững sờ và rối loạn, Quân liền vui vẻ tiếp nhận chúng ngay sau đó. Cẩn thận lật từng trang giấy cô đọc kỹ từng chi tiết một, phần nào cảm nhận được WL là một tập đoàn lớn nên những người ở đây đều làm việc hết công suất.
Đến gần giờ tan làm vị trưởng phòng cũ bảo cô đem tài liệu lên cho giám đốc đồng thời dặn cô chào hỏi qua người ấy. Vì vị trí và công việc của cô thường xuyên phải gặp giám đốc để trao đổi.
Quân tìm đến thang máy và đi lên, WL Đà Nẵng bao gồm hai tầng 25-26 của toà nhà này. Tầng 25 dành cho các bộ phận và nhân viên, tầng 26 dành cho ban lãnh đạo và nội bộ công ty. Quân rất choáng ngợp trước hình ảnh của công ty này, thiết kế có tính kết nối giữa các phòng ban. Nhân viên thì chăm chú làm việc, mọi người bận rộn ra vào. Đúng chỉ là một chi nhánh nhỏ của WL thôi mà cũng hoàng tráng như thế này. Không biết ở trụ sở chính của tập đoàn sẽ còn lớn gấp bao nhiêu lần nữa.
Dừng chân trước cửa phòng giám đốc, Quân liền lẩm nhẩm để an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Bao nhiêu ông sếp lớn tuổi khó tính mày còn chiều được nói gì vị sếp trẻ tuổi này”.
Rồi đưa tay lên gõ cửa.
“Vâng! Là tôi đây.”
“Chào cô. Tôi gọi từ phòng nhân sự của công ty WL Đà Nẵng thuộc tập đoàn WL. Hôm trước cô có đến phỏng vấn ứng tuyển vào vị trí trưởng phòng kế hoạch đúng không ạ?”
Tiếng nói nhẹ nhàng đầu kia đang nhắc đến công ty cô đang ứng tuyển khiến Quân bật người dậy.
“Vâng chính xác. Tôi đang chờ kết quả phỏng vấn từ quý công ty.” Quân từ tốn trả lời lại.
“Vâng thưa cô! Cô đã vượt qua vòng phỏng vấn và chính thức được nhận vào công ty. Vậy tôi thay mặt công ty thông báo cho cô vào thứ Hai tuần sau cô đến WL Đà Nẵng để tiếp nhận công việc.”
“Vâng tôi biết rồi! Cám ơn cô rất nhiều.”
Cuội hội thoại kết thúc Quân uể oải bước vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen, nước lạnh chảy xối xả từ trên khuôn mặt đến toàn thân đã phần nào giúp cô tỉnh ngủ. Khi đã thực sự tỉnh táo cô trở về phòng để sấy khô tóc. Với tay tìm điện thoại thì cô thấy có cuộc gọi nhỡ là của Kim-bạn thân của cô từ hồi học đại học. Gọi lại thì máy bận, Quân quyết định gửi tin nhắn cho Kim thông báo về kết quả phỏng vấn và rủ nhau cùng tụ tập đám bạn quẩy tới sáng.
“Tối nay đi quẩy hết mình.”
Cô hào hứng nhắn tin rủ rê những người còn lại. Mở chiếc TV lên rồi nhấn tìm những bài hát yêu thích Quân chọn từng bài hát để nghe cho tâm trạng thoải mái. Tay nhấn nút âm lượng to một tý cô gần như nhảy tưng tưng theo điệu nhạc. Thầm nghĩ WL là một tập đoàn lớn và có tiếng, bản thân được làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp như vậy ắt hẳn sẽ phát huy được tài năng của mình.
Ngày thứ Hai cô mong bấy lâu đã tới. Quân muốn đến sớm để chào hỏi với tất cả nhân viên nên sau khi đỗ xe trước bãi đậu xe cô vội vàng tìm lối đi vào toà nhà. Bước vào trong thang máy tay nhấn nút số tầng 25 rồi nhanh chóng bấm nút đóng cửa thang máy. Bỗng thình lình có một bàn chân đưa ra ngáng giữa cửa thang máy. Là chân của một người đàn ông cao lớn.
“Xin lỗi! Tôi không nhìn thấy anh.”
Quân khựng người lại ấn liên tiếp vào nút mở cửa thang máy.
“Ừm.“
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong thang máy khiến cô nghe thấy cũng có cảm giác xung quanh đều là băng. Người đàn ông chân trước chân sau loạng choạng bước vào. Toàn thân anh ta nồng nặc mùi rượu lẫn mùi nước hoa, áo quần xộc xệch, đầu tóc bù xù, cà vạt lỏng lẻo. Nhìn thoáng qua cũng đủ biết anh ta đã say chếnh choáng. Bộ dạng rất giống như đám bạn cô thường xuyên uống đến mất kiểm soát, say bí tỷ nôn thốc nôn tháo mỗi lần đến quán bar.
Quân nghĩ người đàn ông này sáng sớm đã say đến mức như thế này liền tự hỏi rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Lại xuất hiện ở một toà nhà cao tầng với bộ dáng say xỉn như thế này chứ? Nhiều lần Quân say, nhưng cô vẫn kiểm soát được bản thân mình. Đánh xe về và lao vào phòng ngủ chứ chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có nhiều người ra vào như vậy. Không lẽ nhà anh ta ở đây ư?
Quân định hỏi anh ta lên tầng mấy để nhấn nút hộ số tầng. Nhưng khi quay ra nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của anh ta nhìn sang phía mình thì cô lại thầm nghĩ:
“Thôi không hỏi nữa tốt nhất là tránh xa ra. Mình mà mở miệng nói nữa là không biết chuyện gì xảy ra nữa.”
Ngẫm nghĩ trong bụng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên phải cố gắng tránh những phiền phức. Đặc biệt bây giờ vẫn còn rất sớm hình như chưa có người, một số còn đang đứng ở khu vực kiểm soát an ninh trò chuyện. Nghĩ xong cô vội dịch ra xa đứng sát vào góc tường để tránh người đàn ông ấy.
“Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Anh ta vừa nhắm mắt vừa dựa vào thành tường và hỏi cô với chất giọng lạnh lẽo như lúc nãy.
Khánh Quân: “.....”
Quân ngước mắt lên nhìn và không trả lời mà chỉ lắc đầu. Nhưng với đôi mắt đang khép dần của anh ta thì làm sao nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này.
Suốt quãng đường thang máy đi lên, hai người bên trong chả nói thêm câu nào. Không khí u ám bao trùm không khỏi khiến Quân e ngại. Nhìn vào thân ảnh hiện rõ mồn một trên chiếc gương cô âm thầm đánh giá người đàn đang đứng cách xa mình 2 mét. Cao khoảng hơn mét tám, áo quần hàng hiệu, gương mặt điển trai, người này chắc chắn là chủ công ty nào đó trong cái tòa nhà này. Anh ta mở mắt rồi nhíu mày nhìn Quân, đôi mắt cú vọ như muốn nhìn xuyên thấu người khác khiến cô cứ có cảm giác rợn rùng sau lưng.
Thang máy dừng ở tầng thứ 25, Quân nhấc chân định bước ra. Chưa kịp bước thì người đàn ông đã vội lao ra phía trước. Đôi chân dài khiến anh ta chỉ cần bước hai bước là đến cửa. Lúc lướt qua Quân anh ta chỉ chau mày “Hừ” một tiếng rồi nhanh chóng biến mất. Quân nhếch môi khẽ lẩm bẩm:
“Thôi bỏ đi, coi như ngày đầu tiên bà đi làm vấp phải quỷ không cười vậy.”
Sau khi được giới thiệu và tiếp nhận công việc Quân đã nhanh chóng bắt đầu làm quen với tất cả mọi người trong công ty. Trưởng phòng cũ là người hướng dẫn cho Quân, ông ta được điều đến chi nhánh khác nên cô sẽ là người thay thế vị trí ấy.
Làm quen xong, Quân liền nối bước người hướng dẫn đi xung quanh tìm hiểm rõ về cách thức làm việc hoạt động của công ty. WL là một tập đoàn kinh doanh đa ngành lớn ở Việt Nam. Quân nghĩ được nhận vào đây là một dịp để phát triển hết tư duy sáng tạo tài năng của mình. Những nơi khác cô bị kìm hãm nhưng ở đây cô tin rằng mình sẽ không bị hạn chế năng lực nữa.
Phòng làm việc của cô được bày biện đủ mọi vật dụng, ngồi xuống Quân liền sắp xếp lại một chút cho ngay ngắn rồi làm theo những chỉ dẫn mà vị trưởng phòng cũ đã chỉ dẫn. Ông ấy đứng một bên để quan sát Quân làm việc. Với kinh nghiệm dày dạn nên chút việc cỏn con này không làm khó được.
Một cô gái nhỏ nhắn bỗng đến trước mặt Quân và nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chào chị em là Tuyết Vy, là cấp dưới của chị. Có gì không hiểu thì cứ hỏi em nhé.”
Nở một nụ cười, Tuyết Vy chìa tay ra bắt tay với Quân. Trong phòng chưa một ai nói chuyện với cô ngoại trừ cô gái này. Cõ lẽ vì họ chưa biết Quân là người như thế nào nên mới kiêng dè như vậy. Thấy Tuyết Vy nhiệt tình như vậy Quân cảm kích nói:
“Rất cám ơn em.”
Hai người có vẻ rất hợp nhau, từ lúc Quân bước vào phòng đến giờ cô gái nhỏ trước mắt mình luôn ríu ra ríu rít. Tuyết Vy chỉ dẫn và hỏi lại có chỗ nào Quân không hiểu thì cô cũng đáp theo một cách ăn ý.
Giờ cơm trưa Tuyết Vy dẫn Quân xuống căng tin. Hai người vui vẻ chọn món rồi tìm một góc ngồi xuống, họ cùng trò chuyện về cuộc sống thường ngày của nhau. Nhìn cách nói chuyện của Khánh Quân và Tuyết Vy người khác nhìn vào sẽ nghĩ hai người là đồng nghiệp lâu năm.
Quay lại phòng làm việc, Quân tranh thủ thư giãn một lúc bằng cách đeo tai nghe lên và mở nhạc. Đang trong thời gian nghỉ trưa nên căn phòng lúc này rất im ắng, người thì ra ngoài người thì ngủ. Cô không muốn làm ồn nên đã nhét tai nghe vào tai. Mở tin nhắn Facbook lên Quân liền nhắn tin cho Kim kể về chuyện ngày hôm nay đi làm. Mọi thứ đều ổn.
Say sưa nhắn tin bỗng chợt nhận ra đã vào giờ làm Quân liền tắt điện thoại và ngồi ngay ngắn. Những tập tài liệu dự án được Tuyết Vy đưa tới trước mặt mình khiến Quân tròn mắt, cô phải xem qua hết tất cả mọi thứ. Một chút sững sờ và rối loạn, Quân liền vui vẻ tiếp nhận chúng ngay sau đó. Cẩn thận lật từng trang giấy cô đọc kỹ từng chi tiết một, phần nào cảm nhận được WL là một tập đoàn lớn nên những người ở đây đều làm việc hết công suất.
Đến gần giờ tan làm vị trưởng phòng cũ bảo cô đem tài liệu lên cho giám đốc đồng thời dặn cô chào hỏi qua người ấy. Vì vị trí và công việc của cô thường xuyên phải gặp giám đốc để trao đổi.
Quân tìm đến thang máy và đi lên, WL Đà Nẵng bao gồm hai tầng 25-26 của toà nhà này. Tầng 25 dành cho các bộ phận và nhân viên, tầng 26 dành cho ban lãnh đạo và nội bộ công ty. Quân rất choáng ngợp trước hình ảnh của công ty này, thiết kế có tính kết nối giữa các phòng ban. Nhân viên thì chăm chú làm việc, mọi người bận rộn ra vào. Đúng chỉ là một chi nhánh nhỏ của WL thôi mà cũng hoàng tráng như thế này. Không biết ở trụ sở chính của tập đoàn sẽ còn lớn gấp bao nhiêu lần nữa.
Dừng chân trước cửa phòng giám đốc, Quân liền lẩm nhẩm để an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Bao nhiêu ông sếp lớn tuổi khó tính mày còn chiều được nói gì vị sếp trẻ tuổi này”.
Rồi đưa tay lên gõ cửa.