Chương : 13
Vừa mới ngồi xuống vị trí được sắp xếp thì phía đối tác cũng xuất hiện. Trước khi đến đây Khánh Quân đã lên mạng tìm hiểu về ông chủ Vạn Niên này. Cô nghĩ cần phải cẩn thận tìm hiểu trước để không bị tránh sai sót trong buổi gặp mặt ngày hôm nay. Sau màn chào hỏi của hai ông lớn thư ký Phương vội vàng lui ra sau.
“Giám đốc Phan của công ty WL Đà Nẵng. Nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp. Quả là tài không đợi tuổi.”
“Cám ơn giám đốc Trần quá khen. Tôi chỉ góp công duyệt bản kế hoạch này thôi. Còn chủ nhân của bản kế hoạch này là người đang đứng bên cạnh tôi.” Khánh nói xong liền khẽ đưa tay về hướng Quân đang đứng.
“Ồ, đây chính là cô Khánh Quân nhân vật chính của ngày hôm nay?“
Khánh Quân: “Vâng là tôi! Xin Chào giám đốc Trần.”
Cái gì mà nhân vật chính? Chẳng lẽ anh mới không phải là nhân vật chính hả?
Cô thì thầm trong miệng. Dạo này do áp lực công việc quá lớn cộng thêm hôm nay lại xui xẻo trúng ngày đèn đỏ. Nên Quân có chút khó chịu, dễ cáu gắt trong người. Quân nghĩ bây giờ chỉ có cách cố gắng chịu đựng cho đến lúc bàn bạc xong xuôi. Lúc nãy cô đã uống một viên thuốc nhưng nó chỉ giảm đau tức thời, bụng cô bây vẫn đang âm ỉ đau.
Sau khi Phan Quân Khánh nhìn qua menu và chọn lựa thư ký Phương đã lập tức đi gọi món theo yêu cầu của anh.
Trong khi Khánh còn đang chăm chú gọi đồ uống thì hai người kia đang đi vào vấn đề chính của buổi gặp mặt trưa nay. Họ thảo luận sôi nổi về kế hoạch mà không để ý đến người bên cạnh. Khánh cảm thấy mình có chút dư thừa, thi thoảng anh mới chen ngang được một câu. Đúng là cô ấy chiếm sóng toàn bộ trong buổi gặp mặt này. Anh chăm chú nhìn đôi môi ửng mọng màu đỏ của cô đang hé mở đóng lại khi trả lời cái thắc mắc của đối tác.
“Cô Khánh Quân. Cô nghĩ sao về những quan điểm này....
Dự án này... cô đã bao giờ nghe đến....”
Dù trong người rất khó chịu Quân vẫn cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên. Cô nhanh nhẹn trả lời, giải đáp những thắc mắc mà giám đốc Trần vừa nêu ra. Món ăn đã được đưa lên, ba người bọn họ cùng nhau uống ly rượu đầu tiên rồi thưởng thức món Pháp đặc biệt của nhà hàng này.
“Anh Phan, nhân viên của anh thật xuất sắc.”
“Giám đốc Trần quá khen.”
Khánh mỉm cười trả lời rồi quay mặt sang phía Quân. Thấy cô bây giờ có chút không tự nhiên, gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi, môi tái nhợt. Anh định hỏi thầm có chuyện gì xảy ra nhưng chưa kịp lên tiếng, giám đốc Trần lại tiếp tục hỏi khiến anh không có cơ hội mở miệng quan tâm cô đang bị làm sao.
Khánh và giám đốc Trần vẫn hăng say tiếp tục trao đổi các vấn đề liên quan đến dự án. Một lúc Phan Quân Khánh lại đưa mắt nhìn về phía cô gái. Anh nhíu mày suy nghĩ.
“Cô ấy bị làm sao vậy?”
Còn Khánh Quân, cô cảm thấy bản thân không chịu được nổi cơn đau nữa rồi liền xin phép ra ngoài. Giọng cô run run có chút yếu ớt:
“Xin lỗi...tôi xin phép ra ngoài một lát.”
Quân cô gắng đứng dậy rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Khánh nhận ra sự bất thường ở cô, sắc mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Cô ấy không khoẻ sao? Chẳng phải từ nãy giờ cô ấy rất bình thường, lại còn nói chuyện với giám đốc Trần rất vui vẻ nữa cơ mà.
Nhìn thấy thân ảnh của cô đang đi theo hướng nhà vệ sinh. Anh mới có chút không an tâm liền bảo thư ký Phương đi theo cô. Khi thấy Quân đi vào nhà vệ sinh nên thư ký Phương quay lại vị trí mình đứng ban đầu. Khi thấy thư ký Phương trở lại nhanh chóng Khánh mới yên tâm phần nào nói chuyện tiếp với giám đốc Trần.
Trong nhà vệ sinh, Quân cố gắng rửa mặt để lấy chút tỉnh táo. Người bỗng khuỵu xuống thành bồn rửa tay. Cô cố gắng dùng tay bám trụ vào đó để đứng dậy, tay còn lại thì cố xoa xoa dưới chiếc bụng để cố giảm đau. Nhưng cơn đau cứ như sóng cuộn ầm ầm dưới bụng cô khiến cô tiếp tục ngã quỵ xuống nền. Ôm bụng rên rỉ, Quân cảm giác chiếc bụng của mình như đang bị bó thắt lại. Quằn quại mãi cô mới lết được vào góc tường rồi tựa lưng vào đó. Quân sờ trên trán thấy có chút nóng, cảm giác đầu não quay cuồng. Mắt Quân lim dim rồi từ từ khép lại, qua một hồi cô mới giật mình bừng tỉnh.
Không được, mình không thể ở đây mãi, bên ngoài hai người kia đang chờ.
Cô vội đưa tay bám vào thành tường rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng cơn đau kinh khủng kia không cho cô cơ hội. Người Quân đổ gục xuống, ngất lịm dưới nền nhà.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua. Khánh không thấy Quân trở lại nên có chút sốt ruột. Anh liền giục thư ký Phương đi tìm Quân. Đến lúc thư ký Phương hớt hải quay lại thông báo tình hình hiện tại của Quân. Mặt Khánh biến sắc, anh liền lập tức đứng dậy gấp gáp nói:
“Giám đốc Trần, nhân viên của tôi đã xảy ra chuyện. Thật sự xin lỗi. Tôi đi trước một bước. Hôm sau tôi sẽ đích thân đến tạ lỗi với anh.” Khánh cố gắng giải thích với người đối diện, tình hình hiện tại buộc lòng anh phải rời đi.
“Ồ. Vậy anh đi trước đi. Hẹn gặp anh vào ngày khác.”
Khánh cúi chào giám đốc Trần rồi bước nhanh hướng về nhà vệ sinh mà đi. Sải chân bước từng bước thật nhanh để tìm đến vị trị của Khánh Quân. Nghe thư ký Phương báo rằng cô ấy đã bị ngất anh có chút lo lắng bồn chồn trong người.
Dẫu sao cô ấy cũng là cấp dưới của mình.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang nằm sóng soài trên nền gạch lạnh. Khánh mới vội chạy tới đỡ cô dậy, ôm lấy bả vai của cô dựa vào người anh. Cô gái này sao mà gầy thế? Không ăn uống đầy đủ chất hay sao?
“Này cô tỉnh lại đi. Chuyện gì xảy ra với cô thế? Này Khánh Quân...cô...cô tỉnh lại cho tôi!”
Khánh gào to, anh cố day nhẹ khuôn mặt trắng bệch để đánh thức Quân.Cả người cô gần như được bao quanh bởi vòng tay của anh.
Quân mơ màng nghe thấy có người đang gọi mình. Cô cố gắng hé mắt, trả lời một cách đứt quãng, yếu ớt. Nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của sếp đang cố lay mình tỉnh cô liền an tâm nhắm mắt lại thiếp đi thêm lần nữa.
“Thư ký Phương, thu gọn đồ đạc của cô ấy. Rồi đưa cô ấy tới bệnh viện. Nhanh.”
Anh ra lệnh cho thư ký rồi bế Quân trên tay nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Chết tiệt ở tầng cao nhất nữa chứ!“ Khánh bực bội chửi thề một tiếng.
Nhìn thấy một người đàn ông đang bế một cô gái ngất xỉu trên tay đi ra. Khuôn mặt cô gái tái mét không còn một giọt máu, trán vã đầy mồ hôi, đôi chân mày cau có như thể rất đau đớn. Mọi người hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra liền dạt sang một bên tạo lối cho Khánh đi.
Đưa cô vào xe, Khánh nhanh chóng sắp xếp một chút. Hôm nay anh đi chiếc xe nhỏ hơn nên có chút chật chội. Anh quyết định để cô gái đang lịm dần kia nằm trên đùi mình. Người cô đột nhiên co rúm lại, bàn tay cô vô thức ôm lấy bụng mình, cái trán nóng hừng hực của cô nhăn lại. Sờ tay lên trán cô anh thấy một luồng nhiệt nóng bừng Khánh vội thu tay về.
Cô gái trước mặt anh đang quằn quại rên rỉ một cách đau đớn. Đau đến nổi cô cựa quậy đầu ở trên đùi của anh khiến anh cũng khó chịu không kém. Bỗng nhiên có người con gái nào đó đang rúc dưới thân mình lại động đậy liên tục như thế. Có thằng đàn ông nào mà không rục rịch thân dưới mới lạ. Phan Quân Khánh nhăn mặt bên dưới của anh đang nổi phản ứng.
Ở bên cạnh Tuyết Vy bao lâu nay mà anh không có một tý cảm xúc nào như thế nhưng với cô gái này thì lại khác. Chẳng lẽ do tác dụng của rượu khiến anh mới nổi hứng lên sao. Cảm thấy thân mình có chút biến đổi anh liền cố nhịn đưa tay nâng đầu cô dịch ra một chút.
Khánh Quân một tay ôm bụng còn một tay vô tình tóm lấy mảnh áo sơ mi của Khánh. Trong vô thức cơn đau khiến cô giật mạnh phần dưới cổ chiếc áo kéo Khánh xuống. Suýt nữa thì anh tắt thở vì tay cô siết quá chặt phần áo đó. Cố gắng lắm anh mới mở lỏng tay Quân ra được.
Anh có chút bực mình khi người con gái trước mặt anh cựa quậy không ngừng. Trên cổ khó chịu, bên dưới anh cũng đang khó chịu vô cùng. Anh nghĩ chỉ còn cách nhịn chứ chẳng còn cách nào khác. Khánh hơi ngại vội ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu xem thư ký Phương có nhìn thấy tình trạng hiện tại của anh hay không. Cô thư ký vẫn chăm chú lái xe, giả vờ như không thấy gì hết.
Đau lắm sao? Thấy cô vẫn không khá lên được Khánh liền ra lệnh thư ký Phương đạp mạnh chân ga.
Xe đỗ trước cổng bệnh viện, anh vội xuống xe bế thốc cô lên rồi đưa vào phòng cấp cứu. Quân vùi đầu vào lòng anh, thấy cử động của cô như vậy tim anh đập thình thịch.
“Chết tiệt. Cô gái này đâu phải Tuyết Vy mà sao mày cứ đập loạn xạ lên thế.”
Anh sực nhớ tới người yêu liền có chút do dự. Chẳng nhẽ mình đang tưởng tượng cô gái này là Tuyết Vy hay sao? Khánh nghĩ tuyệt đối là mình sai cảm giác hoặc là say rượu rồi. Chứ người anh yêu là Tuyết Vy, anh không đời nào lại nhầm lẫn, rung động trước người con gái khác được.
“Giám đốc Phan của công ty WL Đà Nẵng. Nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp. Quả là tài không đợi tuổi.”
“Cám ơn giám đốc Trần quá khen. Tôi chỉ góp công duyệt bản kế hoạch này thôi. Còn chủ nhân của bản kế hoạch này là người đang đứng bên cạnh tôi.” Khánh nói xong liền khẽ đưa tay về hướng Quân đang đứng.
“Ồ, đây chính là cô Khánh Quân nhân vật chính của ngày hôm nay?“
Khánh Quân: “Vâng là tôi! Xin Chào giám đốc Trần.”
Cái gì mà nhân vật chính? Chẳng lẽ anh mới không phải là nhân vật chính hả?
Cô thì thầm trong miệng. Dạo này do áp lực công việc quá lớn cộng thêm hôm nay lại xui xẻo trúng ngày đèn đỏ. Nên Quân có chút khó chịu, dễ cáu gắt trong người. Quân nghĩ bây giờ chỉ có cách cố gắng chịu đựng cho đến lúc bàn bạc xong xuôi. Lúc nãy cô đã uống một viên thuốc nhưng nó chỉ giảm đau tức thời, bụng cô bây vẫn đang âm ỉ đau.
Sau khi Phan Quân Khánh nhìn qua menu và chọn lựa thư ký Phương đã lập tức đi gọi món theo yêu cầu của anh.
Trong khi Khánh còn đang chăm chú gọi đồ uống thì hai người kia đang đi vào vấn đề chính của buổi gặp mặt trưa nay. Họ thảo luận sôi nổi về kế hoạch mà không để ý đến người bên cạnh. Khánh cảm thấy mình có chút dư thừa, thi thoảng anh mới chen ngang được một câu. Đúng là cô ấy chiếm sóng toàn bộ trong buổi gặp mặt này. Anh chăm chú nhìn đôi môi ửng mọng màu đỏ của cô đang hé mở đóng lại khi trả lời cái thắc mắc của đối tác.
“Cô Khánh Quân. Cô nghĩ sao về những quan điểm này....
Dự án này... cô đã bao giờ nghe đến....”
Dù trong người rất khó chịu Quân vẫn cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên. Cô nhanh nhẹn trả lời, giải đáp những thắc mắc mà giám đốc Trần vừa nêu ra. Món ăn đã được đưa lên, ba người bọn họ cùng nhau uống ly rượu đầu tiên rồi thưởng thức món Pháp đặc biệt của nhà hàng này.
“Anh Phan, nhân viên của anh thật xuất sắc.”
“Giám đốc Trần quá khen.”
Khánh mỉm cười trả lời rồi quay mặt sang phía Quân. Thấy cô bây giờ có chút không tự nhiên, gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi, môi tái nhợt. Anh định hỏi thầm có chuyện gì xảy ra nhưng chưa kịp lên tiếng, giám đốc Trần lại tiếp tục hỏi khiến anh không có cơ hội mở miệng quan tâm cô đang bị làm sao.
Khánh và giám đốc Trần vẫn hăng say tiếp tục trao đổi các vấn đề liên quan đến dự án. Một lúc Phan Quân Khánh lại đưa mắt nhìn về phía cô gái. Anh nhíu mày suy nghĩ.
“Cô ấy bị làm sao vậy?”
Còn Khánh Quân, cô cảm thấy bản thân không chịu được nổi cơn đau nữa rồi liền xin phép ra ngoài. Giọng cô run run có chút yếu ớt:
“Xin lỗi...tôi xin phép ra ngoài một lát.”
Quân cô gắng đứng dậy rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Khánh nhận ra sự bất thường ở cô, sắc mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Cô ấy không khoẻ sao? Chẳng phải từ nãy giờ cô ấy rất bình thường, lại còn nói chuyện với giám đốc Trần rất vui vẻ nữa cơ mà.
Nhìn thấy thân ảnh của cô đang đi theo hướng nhà vệ sinh. Anh mới có chút không an tâm liền bảo thư ký Phương đi theo cô. Khi thấy Quân đi vào nhà vệ sinh nên thư ký Phương quay lại vị trí mình đứng ban đầu. Khi thấy thư ký Phương trở lại nhanh chóng Khánh mới yên tâm phần nào nói chuyện tiếp với giám đốc Trần.
Trong nhà vệ sinh, Quân cố gắng rửa mặt để lấy chút tỉnh táo. Người bỗng khuỵu xuống thành bồn rửa tay. Cô cố gắng dùng tay bám trụ vào đó để đứng dậy, tay còn lại thì cố xoa xoa dưới chiếc bụng để cố giảm đau. Nhưng cơn đau cứ như sóng cuộn ầm ầm dưới bụng cô khiến cô tiếp tục ngã quỵ xuống nền. Ôm bụng rên rỉ, Quân cảm giác chiếc bụng của mình như đang bị bó thắt lại. Quằn quại mãi cô mới lết được vào góc tường rồi tựa lưng vào đó. Quân sờ trên trán thấy có chút nóng, cảm giác đầu não quay cuồng. Mắt Quân lim dim rồi từ từ khép lại, qua một hồi cô mới giật mình bừng tỉnh.
Không được, mình không thể ở đây mãi, bên ngoài hai người kia đang chờ.
Cô vội đưa tay bám vào thành tường rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng cơn đau kinh khủng kia không cho cô cơ hội. Người Quân đổ gục xuống, ngất lịm dưới nền nhà.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua. Khánh không thấy Quân trở lại nên có chút sốt ruột. Anh liền giục thư ký Phương đi tìm Quân. Đến lúc thư ký Phương hớt hải quay lại thông báo tình hình hiện tại của Quân. Mặt Khánh biến sắc, anh liền lập tức đứng dậy gấp gáp nói:
“Giám đốc Trần, nhân viên của tôi đã xảy ra chuyện. Thật sự xin lỗi. Tôi đi trước một bước. Hôm sau tôi sẽ đích thân đến tạ lỗi với anh.” Khánh cố gắng giải thích với người đối diện, tình hình hiện tại buộc lòng anh phải rời đi.
“Ồ. Vậy anh đi trước đi. Hẹn gặp anh vào ngày khác.”
Khánh cúi chào giám đốc Trần rồi bước nhanh hướng về nhà vệ sinh mà đi. Sải chân bước từng bước thật nhanh để tìm đến vị trị của Khánh Quân. Nghe thư ký Phương báo rằng cô ấy đã bị ngất anh có chút lo lắng bồn chồn trong người.
Dẫu sao cô ấy cũng là cấp dưới của mình.
Nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang nằm sóng soài trên nền gạch lạnh. Khánh mới vội chạy tới đỡ cô dậy, ôm lấy bả vai của cô dựa vào người anh. Cô gái này sao mà gầy thế? Không ăn uống đầy đủ chất hay sao?
“Này cô tỉnh lại đi. Chuyện gì xảy ra với cô thế? Này Khánh Quân...cô...cô tỉnh lại cho tôi!”
Khánh gào to, anh cố day nhẹ khuôn mặt trắng bệch để đánh thức Quân.Cả người cô gần như được bao quanh bởi vòng tay của anh.
Quân mơ màng nghe thấy có người đang gọi mình. Cô cố gắng hé mắt, trả lời một cách đứt quãng, yếu ớt. Nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của sếp đang cố lay mình tỉnh cô liền an tâm nhắm mắt lại thiếp đi thêm lần nữa.
“Thư ký Phương, thu gọn đồ đạc của cô ấy. Rồi đưa cô ấy tới bệnh viện. Nhanh.”
Anh ra lệnh cho thư ký rồi bế Quân trên tay nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Chết tiệt ở tầng cao nhất nữa chứ!“ Khánh bực bội chửi thề một tiếng.
Nhìn thấy một người đàn ông đang bế một cô gái ngất xỉu trên tay đi ra. Khuôn mặt cô gái tái mét không còn một giọt máu, trán vã đầy mồ hôi, đôi chân mày cau có như thể rất đau đớn. Mọi người hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra liền dạt sang một bên tạo lối cho Khánh đi.
Đưa cô vào xe, Khánh nhanh chóng sắp xếp một chút. Hôm nay anh đi chiếc xe nhỏ hơn nên có chút chật chội. Anh quyết định để cô gái đang lịm dần kia nằm trên đùi mình. Người cô đột nhiên co rúm lại, bàn tay cô vô thức ôm lấy bụng mình, cái trán nóng hừng hực của cô nhăn lại. Sờ tay lên trán cô anh thấy một luồng nhiệt nóng bừng Khánh vội thu tay về.
Cô gái trước mặt anh đang quằn quại rên rỉ một cách đau đớn. Đau đến nổi cô cựa quậy đầu ở trên đùi của anh khiến anh cũng khó chịu không kém. Bỗng nhiên có người con gái nào đó đang rúc dưới thân mình lại động đậy liên tục như thế. Có thằng đàn ông nào mà không rục rịch thân dưới mới lạ. Phan Quân Khánh nhăn mặt bên dưới của anh đang nổi phản ứng.
Ở bên cạnh Tuyết Vy bao lâu nay mà anh không có một tý cảm xúc nào như thế nhưng với cô gái này thì lại khác. Chẳng lẽ do tác dụng của rượu khiến anh mới nổi hứng lên sao. Cảm thấy thân mình có chút biến đổi anh liền cố nhịn đưa tay nâng đầu cô dịch ra một chút.
Khánh Quân một tay ôm bụng còn một tay vô tình tóm lấy mảnh áo sơ mi của Khánh. Trong vô thức cơn đau khiến cô giật mạnh phần dưới cổ chiếc áo kéo Khánh xuống. Suýt nữa thì anh tắt thở vì tay cô siết quá chặt phần áo đó. Cố gắng lắm anh mới mở lỏng tay Quân ra được.
Anh có chút bực mình khi người con gái trước mặt anh cựa quậy không ngừng. Trên cổ khó chịu, bên dưới anh cũng đang khó chịu vô cùng. Anh nghĩ chỉ còn cách nhịn chứ chẳng còn cách nào khác. Khánh hơi ngại vội ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu xem thư ký Phương có nhìn thấy tình trạng hiện tại của anh hay không. Cô thư ký vẫn chăm chú lái xe, giả vờ như không thấy gì hết.
Đau lắm sao? Thấy cô vẫn không khá lên được Khánh liền ra lệnh thư ký Phương đạp mạnh chân ga.
Xe đỗ trước cổng bệnh viện, anh vội xuống xe bế thốc cô lên rồi đưa vào phòng cấp cứu. Quân vùi đầu vào lòng anh, thấy cử động của cô như vậy tim anh đập thình thịch.
“Chết tiệt. Cô gái này đâu phải Tuyết Vy mà sao mày cứ đập loạn xạ lên thế.”
Anh sực nhớ tới người yêu liền có chút do dự. Chẳng nhẽ mình đang tưởng tượng cô gái này là Tuyết Vy hay sao? Khánh nghĩ tuyệt đối là mình sai cảm giác hoặc là say rượu rồi. Chứ người anh yêu là Tuyết Vy, anh không đời nào lại nhầm lẫn, rung động trước người con gái khác được.