Chương : 120
Dưỡng bệnh tại nhà một thời gian thì sức khoẻ của ông Hưng đã hoàn toàn bình phục. Hai vợ chồng ông hôm nay đến biệt thự của Khánh để thăm con dâu thế nào. Lâu rồi chẳng thấy nó nên mới đến đích thân tìm. Mãi chẳng thấy con dâu cưng của mình đâu. Ông Hưng liền hỏi:
“Cái Quân đâu rồi?”
“Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi một thời gian nên con đồng ý cho cô ấy về ở đó rồi. Dù sao ở đấy tĩnh dưỡng cũng tốt hơn. Mà mẹ vợ con ở một mình như vậy cũng buồn.”
Ba mà biết Quân đòi ly hôn và bỏ nhà đi vì chuyện kia thì chắc chắn anh sẽ ngủm củ tỏi. Ngày trước ông ấy đã tuyên bố rồi nếu Quân mà đi khỏi nhà này thì anh cũng cuốn chiếu đi theo. Không hiểu Khánh Quân có thiên phú gì lại làm ba anh hài lòng đến thế. Dù biết hai gia đình là anh em tình như thủ túc nhưng đâu đến nỗi bênh vực con dâu mà hắt hủi con ruột cơ chứ.
“Được mỗi đứa con giờ lại gả sang nhà mình. Không chồng không con bên cạnh cô quạnh lắm. Để cho cái Quân thi thoảng về đấy bầu bạn Phượng nó sẽ đỡ tủi thân hơn. Sống sát vách nhau mấy năm trời mẹ biết tính mẹ vợ con hay khóc hay buồn lắm.”
Nhắc đến “hàng xóm” Khánh mới chợt tự hỏi hồi nhỏ mình và Quân thân nhau đến mức nào? Tò mò anh liền buột miệng hỏi mẹ mình:
“Mẹ. Hồi nhỏ con với Khánh Quân chơi thân lắm sao?”
“Còn phải hỏi. Anh rủ rê con gái nhà người ta chạy khắp ngõ ngách trong cái làng. Lúc nào cũng “chị Quân”, cái gì cũng “chị Quân”. Bu bám lẽo đẽo sau lưng nó suốt ngày. Người gây hoạ là anh còn người bị mắng lại là nó.”
Phan Quân Khánh: “….”
Hồi đấy chúng mình đã thân tới như vậy hả “chị vợ”?
Dù không còn nhớ bất cứ chuyện gì và cũng chẳng có ấn tượng về những bức ảnh đã nhìn thấy ở phòng Quân. Nhưng Khánh vẫn thấy một cái gì đó man mác quen thuộc. Qua mười mấy năm mới gặp lại anh mới tự hỏi bản thân đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều giá trị.
“Thân thiết đến nỗi anh bị ba đánh đòn nó lao vào che chắn cho anh nên mới bị quất trúng một roi vào tay. Cứ ngỡ là vết thương nhỏ nên không chú ý ai ngờ lại bị nhiễm trùng rồi thành sẹo luôn đấy.”
Nghe đến đây Khánh có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mỗi lần gần gũi cô anh lại thắc mắc đến vết sẹo trên tay Quân. Giờ thì biết rồi đó. Lại là do Phan Quân Khánh anh gây ra hết.
Bà Loan say sưa kể ***** *** ****** trong quá khứ. Một thời nghịch ngợm ra trò của anh và Quân. Nghe kể đến đâu xấu hổ đến đấy. Mình đúng chả được cái tích sự. Từ bé rồi đến khi cả hai về chung một nhà chỉ có mỗi Khánh là đi gây hoạ còn cô ấy lại phải đi theo sau lưng để dọn dẹp hết tất thảy.
Tự trách mình đúng là ngu. Đã không cám ơn được câu nào tử tế lại còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy.
Hoá ra họ lại có một khoảng thời gian rất đẹp từ thuở thiếu thời, cũng tính là thanh mai trúc mã. Pha chút tiếc nuối khi bản thân nhận ra hơi muộn nhưng Khánh rất vui vì họ đã từng trải qua nhiều kỉ niệm như thế. Nếu không phải ba mẹ hai bên tích cực gán ghép và ép buộc cả hai thành đôi thì anh đã để vụt mất một điều tuyệt vời nhất thế gian.
“Nhớ chăm sóc con dâu tao cho cẩn thận nghe chưa!” Là câu dặn dò cuối cùng của ông Hưng trước khi đi rời khỏi biệt thự của Khánh. Lần này nghe xong Khánh không cau có ra mặt ngược lại còn rất vui vẻ. Thầm hứa sẽ làm tốt để bù đắp những mà mình đã nợ cô ấy.
Thử gọi cho Quân hỏi cô ấy đang làm gì nhưng chẳng nhấc máy Khánh chán nản gọi cho Hoàng Thiên Vũ đi uống rượu giải sầu. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng oang oác trách rằng nửa đêm nửa hôm còn lôi kéo rủ rê một người đang muốn cải ta quy chính như anh ta đến đây.
“Vãi chưởng. Có hơn tháng không gặp thôi mà trông cậu chả khác gì thằng nghiện thế?”
“……”
“Ôi giời. Phan Quân Khánh lấy vợ xong liền thay đổi phong cách từ thanh niên sang ông chú à?”
“….”
Người thì đảo một vòng quanh bạn miệng thì luyên thuyên chê bai đủ điều. Hoàng Thiên Vũ chậc lưỡi hạ chốt một câu cuối khiến Khánh cũng phải nhìn lại thân mình.
“Vợ cậu xài hao thật đấy.”
“....”
Vì đã quá quen với việc bản thân bị bạn mang ra làm trò đùa nên Khánh chẳng thấy có gì là tức giận. Nhìn kỹ lại mình thì quả thực rất nhếch nhác, xuề xoà y một gã ăn mày.
Thấy bạn có vẻ trầm mặc không nói gì Hoàng Thiên Vũ liền sốt sắng. Anh ta đang bận rộn lại phải bớt ra chút thời gian đến đây tâm sự cùng Khánh. Nhưng từ lúc đặt chân vào phòng đến giờ đã được 15 phút mà Khánh chẳng thèm nói gì. Người lắm mồm nhiều miệng như anh ta đương nhiên là không thể chịu nổi sự im ắng này rồi.
“Nói gì đi chứ? Cậu định biến tôi thành bù nhìn rơm ngôi trông cậu à”
“Uống rượu của cậu đi. Phiền quá.”
Hết ly Cosmopolitant có màu quả nam việt quất Khánh mới bắt đầu cất giọng. Gọi Hoàng Thiên Vũ đến đây là để tâm sự đôi chút về biến cố mình vừa trải qua. Với cái đầu ngập tràn mưu kế như anh ta Khánh cho rằng sẽ có cách để giúp anh giải quyết mớ bòng bong mà mình gây ra.
Sau khi nghe Khánh kể sơ bộ qua Hoàng Thiên Vũ bắt đầu la lối om sòm thậm chí còn dùng lời lẽ nặng nề mắng chửi Khánh là tên ngu ngục.
“Cậu ngồi yên để tôi lạy cậu một lạy. Sống ở đời 24 năm tôi chưa thấy thằng nào vừa mù vừa dốt đặc cán mai như cậu cả.”
“Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi. Sớm mà giải quyết vấn đề đi. Kết quả thì sao? Khiến một người biến thành kẻ độc ác, lại làm một người tổn thương, ghi hận.”
Thấy tội mà thôi cũng kệ. Con mất vợ bỏ là vì cái tính thiếu cương quyết của hắn trong chuyện tình cảm. Tự hắn rước hoạ vào người chứ có ai bắt.
“Giờ lại ngồi đây chưng cái vẻ hối hận ra để làm gì? Tôi đến khô héo lời với cậu luôn. Dám đứng trước mặt vợ bảo vệ kẻ đã hại chết con mình. Khánh Quân đòi ly hôn là đúng thôi.”
Hết chia buồn rồi đến nói lý Hoàng Thiên Vũ liền hạ giọng hỏi:
“Bây giờ cậu định như thế nào?”
Bị giảng bài đến đến nhức đầu Khánh bây giờ mới mở miệng được, thở dài nói:
“Tôi chỉ sợ cô ấy cương quyết đòi ly hôn. Còn ba mẹ tôi thì doạ không đưa đón cô ấy cẩn thận là không xong với ông bà. Tại sao chứ? Tôi là con ruột cơ mà.”
“Con dâu giờ quý hơn vàng. Nó có chân nó chạy về nhà ngoại là có thằng khác hốt ngay. Con ruột thì không chạy đi đâu được nên cậu bị hắt hủi là đúng thôi.”
Hoàng Thiên Vũ vừa nói vừa lắc ly Margarita bồi bàn vừa đưa lên. Vị mặn mặn của muối dính trên vành ly làm anh ta chép miệng vài cái.
“Nhìn thấy tôi là cô ấy lại chĩa dao đến. Tôi đâu còn cách nào để đưa cô ấy về chứ?”
“Không có cách thì dùng khổ nhục kế. Để ông đây bày cho tên gà mờ như cậu một kế.”
Vội đặt ly rượu xuống bàn Hoàng Thiên Vũ ngoắc ngón tay ra hiệu Khánh lại gần mình.
Hai anh chàng ngồi thì thầm với nhau rất lâu. Người nói người gật gù miệng cười cười. Khánh có chút lo liền hỏi “có ổn không?” Anh ta liền cắt ngang:
“Triển ngay đi. Khánh Quân mà theo người khác thì đừng có mà khóc với sầu.”
Kế mà Hoàng Thiên Vũ dâng lên chính là bảo Khánh tại đây uống rượu say rồi đập phá toàn bộ mọi thứ. Anh ta lại còn gọi đồng đội đến trợ giúp diễn cảnh đánh nhau tá lả. Căn phòng nguyên vẹn bỗng chốc biến thành bãi chiến trường lộn xộn. Tất nhiên chủ quán đã được nhận một khoản tiền kha khá nên mới hùa theo mấy anh công tử nhà giàu đóng phim hành động lẫn tình cảm này.
Phụ nữ ấy mà, thấy chồng lại là người mình có tình cảm bị đánh như vậy cũng đôi phần mủi lòng xót thương. Dù sắt đá đến đâu nhưng khi nhìn thấy cảnh video dàn dựng kia được gửi sang Quân cũng bồn chồn lo lắng không yên. Hoàng Thiên Vũ thì liên tục gọi làm cô sốt sắng nửa vừa muốn đi lại vừa muốn không. Cô đâu biết là hắn say thật hay say giả đây.
Nhưng nhìn video hai đám người gây gổ ấy đâu có giống giả. Lại nhìn sang bức ảnh chụp Khánh nằm sóng soài giữa nền nhà như vậy chắc là vừa ăn đòn. Mủi lòng Quân liền lái xe đến địa chỉ mà Hoàng Thiên Vũ gửi sang. Đến nơi thì chỉ còn anh ta và gã chồng của mình trong cái căn phòng tan hoang, đồ đạc nát bét.
Giả vờ giải thích về “trận gây gổ” rồi giúp Quân đẩy Khánh vào xe. Hoàng Thiên Vũ nhanh chân chạy trước. Trước khi đi còn giơ tay fighting cổ vũ bạn mình thành công.
Cùng quản gia chật vật đưa Khánh lên phòng. Quân vừa đi vừa cằn nhằn khó chịu và cố đẩy người đang ôm mình ra. Anh nhất quyết bám vào người cô rồi vẫy tay ngấm ngầm ra hiệu cho ông Lâm đi xuống lầu. Muốn đưa thẳng đến phòng riêng của Khánh nhưng anh lại cố bước vào phòng của Quân. Nửa tỉnh nửa say vì rượu Khánh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tuy nhiên anh vẫn còn y thức được mình đang làm gì.
Quân vừa đỡ xuống giường giúp hắn tháo giày ra liền rời đi. Cô không thể ở lại với cái tên sặc mùi nguy hiểm này được. Chưa kịp đi thì hắn đã lao tới ôm chặt cô từ phía sau. Cất giọng nỉ non:
“Em đừng đi có được không?”
Phan Quân Khánh vẫn ghì chặt không buông. Mùi hương trên cơ thể Quân làm anh bắt đầu vài động tác hôn cắn lên tai cô.
Bị trêu ghẹo đến nhột Quân liền cựa quậy, miệng quát:
“Thả ra?”
“Không. Anh không thả. Thả rồi em lại chạy mất.”
Dù mệt lừ vì chất cồn trong người nhưng vẫn có đủ khả năng để giữ cô lại. Bực bội Quân liền dùng sức để gỡ hai cánh tay đang ôm lấy cái eo đáng thương của mình. Miệng lầm bầm:
“Lưu manh. Có buông ra không hả?”
Thấy con mèo nhỏ không nghe lời Khánh nhanh chóng bật người dậy kéo Quân ngã về phía sau, nằm gọn trên giường. Trườn tới, cả thân anh cũng dồn lên hết người cô. Miệng cười cười rồi bắt đầu cúi xuống cọ nhẹ nhàng chiếc mũi mình vào sống mũi của Quân. Hơi thở lẫn mùi rượu phả vào mặt làm cô tức giận.
Dám nói dối là hắn say và bị đánh để lôi cô lên giường. Tên lưu manh này.
“Phan Quân Khánh cái đồ mất nết, trơ tráo. Dám lừa tôi à?”
Khánh không nói không rằng cứ thế dùng môi mình lấp đầy môi cô. Một nụ hôn cuồng nhiệt say đắm rơi xuống khiến bầu không khí trở nên ám muội hơn bao giờ hết. Đã lâu không cùng cô thân mật nên có chút ngứa ngáy. Tay sờ mó khắp cơ thể Quân liền dừng lại ở nơi mình yêu thích. Khánh vừa càn quấy trên môi vừa mạnh mẽ luồn tay vào khe hở của cúc áo tìm đến nơi tròn đầy kia. Chậm rãi xoa nắn một bên ngực của. Lần này anh rất nhẹ nhàng từ từ hưởng thụ. Bao lần suồng sã thô bạo đã khiến Quân ghét anh chạm vào. Khánh muốn mang cái ngọt ngào dịu dàng đến cho cô. Rồi cô ấy dần dần sẽ chấp nhận anh.
Quân bị tấn công liên tục liền không thở nổi. Nụ hôn dài làm cô mê loạn cố chống cự lại bằng sức lực yếu ớt nhưng rồi tay lại mềm nhũn đi. Dù gì Khánh cũng khoẻ hơn cô nhiều gấp mấy lần. Những ngón tay trắng nõn vẫn chạm vào lồng ngực đang phập phồng lên xuống vì thở kia. Quân cũng nghe rõ ra tim mình đang đập rất mạnh.
Đôi môi ướt át, đôi môi đen thẫm không giấu giếm sự ham muốn dục vọng. Bên dưới thân đang tỏ ý muốn được chiếm hữu Quân.
Rõ là muốn nhưng hình ảnh của những lần trước lại chạy loạn trong đầu khiến anh không dám tiến vào trong cô. Khánh dừng lại rúc vào hõm cổ Quân, khoé môi vui vẻ nói:
“Bà xã, em thích chứ?”
“Anh rất thích. Thích ‘làm’ với em.”
“Anh chỉ ‘ngủ’ với một mình em thôi. Lần đầu của anh là do em cướp đấy.”
“Cái Quân đâu rồi?”
“Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi một thời gian nên con đồng ý cho cô ấy về ở đó rồi. Dù sao ở đấy tĩnh dưỡng cũng tốt hơn. Mà mẹ vợ con ở một mình như vậy cũng buồn.”
Ba mà biết Quân đòi ly hôn và bỏ nhà đi vì chuyện kia thì chắc chắn anh sẽ ngủm củ tỏi. Ngày trước ông ấy đã tuyên bố rồi nếu Quân mà đi khỏi nhà này thì anh cũng cuốn chiếu đi theo. Không hiểu Khánh Quân có thiên phú gì lại làm ba anh hài lòng đến thế. Dù biết hai gia đình là anh em tình như thủ túc nhưng đâu đến nỗi bênh vực con dâu mà hắt hủi con ruột cơ chứ.
“Được mỗi đứa con giờ lại gả sang nhà mình. Không chồng không con bên cạnh cô quạnh lắm. Để cho cái Quân thi thoảng về đấy bầu bạn Phượng nó sẽ đỡ tủi thân hơn. Sống sát vách nhau mấy năm trời mẹ biết tính mẹ vợ con hay khóc hay buồn lắm.”
Nhắc đến “hàng xóm” Khánh mới chợt tự hỏi hồi nhỏ mình và Quân thân nhau đến mức nào? Tò mò anh liền buột miệng hỏi mẹ mình:
“Mẹ. Hồi nhỏ con với Khánh Quân chơi thân lắm sao?”
“Còn phải hỏi. Anh rủ rê con gái nhà người ta chạy khắp ngõ ngách trong cái làng. Lúc nào cũng “chị Quân”, cái gì cũng “chị Quân”. Bu bám lẽo đẽo sau lưng nó suốt ngày. Người gây hoạ là anh còn người bị mắng lại là nó.”
Phan Quân Khánh: “….”
Hồi đấy chúng mình đã thân tới như vậy hả “chị vợ”?
Dù không còn nhớ bất cứ chuyện gì và cũng chẳng có ấn tượng về những bức ảnh đã nhìn thấy ở phòng Quân. Nhưng Khánh vẫn thấy một cái gì đó man mác quen thuộc. Qua mười mấy năm mới gặp lại anh mới tự hỏi bản thân đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều giá trị.
“Thân thiết đến nỗi anh bị ba đánh đòn nó lao vào che chắn cho anh nên mới bị quất trúng một roi vào tay. Cứ ngỡ là vết thương nhỏ nên không chú ý ai ngờ lại bị nhiễm trùng rồi thành sẹo luôn đấy.”
Nghe đến đây Khánh có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mỗi lần gần gũi cô anh lại thắc mắc đến vết sẹo trên tay Quân. Giờ thì biết rồi đó. Lại là do Phan Quân Khánh anh gây ra hết.
Bà Loan say sưa kể ***** *** ****** trong quá khứ. Một thời nghịch ngợm ra trò của anh và Quân. Nghe kể đến đâu xấu hổ đến đấy. Mình đúng chả được cái tích sự. Từ bé rồi đến khi cả hai về chung một nhà chỉ có mỗi Khánh là đi gây hoạ còn cô ấy lại phải đi theo sau lưng để dọn dẹp hết tất thảy.
Tự trách mình đúng là ngu. Đã không cám ơn được câu nào tử tế lại còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy.
Hoá ra họ lại có một khoảng thời gian rất đẹp từ thuở thiếu thời, cũng tính là thanh mai trúc mã. Pha chút tiếc nuối khi bản thân nhận ra hơi muộn nhưng Khánh rất vui vì họ đã từng trải qua nhiều kỉ niệm như thế. Nếu không phải ba mẹ hai bên tích cực gán ghép và ép buộc cả hai thành đôi thì anh đã để vụt mất một điều tuyệt vời nhất thế gian.
“Nhớ chăm sóc con dâu tao cho cẩn thận nghe chưa!” Là câu dặn dò cuối cùng của ông Hưng trước khi đi rời khỏi biệt thự của Khánh. Lần này nghe xong Khánh không cau có ra mặt ngược lại còn rất vui vẻ. Thầm hứa sẽ làm tốt để bù đắp những mà mình đã nợ cô ấy.
Thử gọi cho Quân hỏi cô ấy đang làm gì nhưng chẳng nhấc máy Khánh chán nản gọi cho Hoàng Thiên Vũ đi uống rượu giải sầu. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng oang oác trách rằng nửa đêm nửa hôm còn lôi kéo rủ rê một người đang muốn cải ta quy chính như anh ta đến đây.
“Vãi chưởng. Có hơn tháng không gặp thôi mà trông cậu chả khác gì thằng nghiện thế?”
“……”
“Ôi giời. Phan Quân Khánh lấy vợ xong liền thay đổi phong cách từ thanh niên sang ông chú à?”
“….”
Người thì đảo một vòng quanh bạn miệng thì luyên thuyên chê bai đủ điều. Hoàng Thiên Vũ chậc lưỡi hạ chốt một câu cuối khiến Khánh cũng phải nhìn lại thân mình.
“Vợ cậu xài hao thật đấy.”
“....”
Vì đã quá quen với việc bản thân bị bạn mang ra làm trò đùa nên Khánh chẳng thấy có gì là tức giận. Nhìn kỹ lại mình thì quả thực rất nhếch nhác, xuề xoà y một gã ăn mày.
Thấy bạn có vẻ trầm mặc không nói gì Hoàng Thiên Vũ liền sốt sắng. Anh ta đang bận rộn lại phải bớt ra chút thời gian đến đây tâm sự cùng Khánh. Nhưng từ lúc đặt chân vào phòng đến giờ đã được 15 phút mà Khánh chẳng thèm nói gì. Người lắm mồm nhiều miệng như anh ta đương nhiên là không thể chịu nổi sự im ắng này rồi.
“Nói gì đi chứ? Cậu định biến tôi thành bù nhìn rơm ngôi trông cậu à”
“Uống rượu của cậu đi. Phiền quá.”
Hết ly Cosmopolitant có màu quả nam việt quất Khánh mới bắt đầu cất giọng. Gọi Hoàng Thiên Vũ đến đây là để tâm sự đôi chút về biến cố mình vừa trải qua. Với cái đầu ngập tràn mưu kế như anh ta Khánh cho rằng sẽ có cách để giúp anh giải quyết mớ bòng bong mà mình gây ra.
Sau khi nghe Khánh kể sơ bộ qua Hoàng Thiên Vũ bắt đầu la lối om sòm thậm chí còn dùng lời lẽ nặng nề mắng chửi Khánh là tên ngu ngục.
“Cậu ngồi yên để tôi lạy cậu một lạy. Sống ở đời 24 năm tôi chưa thấy thằng nào vừa mù vừa dốt đặc cán mai như cậu cả.”
“Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi. Sớm mà giải quyết vấn đề đi. Kết quả thì sao? Khiến một người biến thành kẻ độc ác, lại làm một người tổn thương, ghi hận.”
Thấy tội mà thôi cũng kệ. Con mất vợ bỏ là vì cái tính thiếu cương quyết của hắn trong chuyện tình cảm. Tự hắn rước hoạ vào người chứ có ai bắt.
“Giờ lại ngồi đây chưng cái vẻ hối hận ra để làm gì? Tôi đến khô héo lời với cậu luôn. Dám đứng trước mặt vợ bảo vệ kẻ đã hại chết con mình. Khánh Quân đòi ly hôn là đúng thôi.”
Hết chia buồn rồi đến nói lý Hoàng Thiên Vũ liền hạ giọng hỏi:
“Bây giờ cậu định như thế nào?”
Bị giảng bài đến đến nhức đầu Khánh bây giờ mới mở miệng được, thở dài nói:
“Tôi chỉ sợ cô ấy cương quyết đòi ly hôn. Còn ba mẹ tôi thì doạ không đưa đón cô ấy cẩn thận là không xong với ông bà. Tại sao chứ? Tôi là con ruột cơ mà.”
“Con dâu giờ quý hơn vàng. Nó có chân nó chạy về nhà ngoại là có thằng khác hốt ngay. Con ruột thì không chạy đi đâu được nên cậu bị hắt hủi là đúng thôi.”
Hoàng Thiên Vũ vừa nói vừa lắc ly Margarita bồi bàn vừa đưa lên. Vị mặn mặn của muối dính trên vành ly làm anh ta chép miệng vài cái.
“Nhìn thấy tôi là cô ấy lại chĩa dao đến. Tôi đâu còn cách nào để đưa cô ấy về chứ?”
“Không có cách thì dùng khổ nhục kế. Để ông đây bày cho tên gà mờ như cậu một kế.”
Vội đặt ly rượu xuống bàn Hoàng Thiên Vũ ngoắc ngón tay ra hiệu Khánh lại gần mình.
Hai anh chàng ngồi thì thầm với nhau rất lâu. Người nói người gật gù miệng cười cười. Khánh có chút lo liền hỏi “có ổn không?” Anh ta liền cắt ngang:
“Triển ngay đi. Khánh Quân mà theo người khác thì đừng có mà khóc với sầu.”
Kế mà Hoàng Thiên Vũ dâng lên chính là bảo Khánh tại đây uống rượu say rồi đập phá toàn bộ mọi thứ. Anh ta lại còn gọi đồng đội đến trợ giúp diễn cảnh đánh nhau tá lả. Căn phòng nguyên vẹn bỗng chốc biến thành bãi chiến trường lộn xộn. Tất nhiên chủ quán đã được nhận một khoản tiền kha khá nên mới hùa theo mấy anh công tử nhà giàu đóng phim hành động lẫn tình cảm này.
Phụ nữ ấy mà, thấy chồng lại là người mình có tình cảm bị đánh như vậy cũng đôi phần mủi lòng xót thương. Dù sắt đá đến đâu nhưng khi nhìn thấy cảnh video dàn dựng kia được gửi sang Quân cũng bồn chồn lo lắng không yên. Hoàng Thiên Vũ thì liên tục gọi làm cô sốt sắng nửa vừa muốn đi lại vừa muốn không. Cô đâu biết là hắn say thật hay say giả đây.
Nhưng nhìn video hai đám người gây gổ ấy đâu có giống giả. Lại nhìn sang bức ảnh chụp Khánh nằm sóng soài giữa nền nhà như vậy chắc là vừa ăn đòn. Mủi lòng Quân liền lái xe đến địa chỉ mà Hoàng Thiên Vũ gửi sang. Đến nơi thì chỉ còn anh ta và gã chồng của mình trong cái căn phòng tan hoang, đồ đạc nát bét.
Giả vờ giải thích về “trận gây gổ” rồi giúp Quân đẩy Khánh vào xe. Hoàng Thiên Vũ nhanh chân chạy trước. Trước khi đi còn giơ tay fighting cổ vũ bạn mình thành công.
Cùng quản gia chật vật đưa Khánh lên phòng. Quân vừa đi vừa cằn nhằn khó chịu và cố đẩy người đang ôm mình ra. Anh nhất quyết bám vào người cô rồi vẫy tay ngấm ngầm ra hiệu cho ông Lâm đi xuống lầu. Muốn đưa thẳng đến phòng riêng của Khánh nhưng anh lại cố bước vào phòng của Quân. Nửa tỉnh nửa say vì rượu Khánh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tuy nhiên anh vẫn còn y thức được mình đang làm gì.
Quân vừa đỡ xuống giường giúp hắn tháo giày ra liền rời đi. Cô không thể ở lại với cái tên sặc mùi nguy hiểm này được. Chưa kịp đi thì hắn đã lao tới ôm chặt cô từ phía sau. Cất giọng nỉ non:
“Em đừng đi có được không?”
Phan Quân Khánh vẫn ghì chặt không buông. Mùi hương trên cơ thể Quân làm anh bắt đầu vài động tác hôn cắn lên tai cô.
Bị trêu ghẹo đến nhột Quân liền cựa quậy, miệng quát:
“Thả ra?”
“Không. Anh không thả. Thả rồi em lại chạy mất.”
Dù mệt lừ vì chất cồn trong người nhưng vẫn có đủ khả năng để giữ cô lại. Bực bội Quân liền dùng sức để gỡ hai cánh tay đang ôm lấy cái eo đáng thương của mình. Miệng lầm bầm:
“Lưu manh. Có buông ra không hả?”
Thấy con mèo nhỏ không nghe lời Khánh nhanh chóng bật người dậy kéo Quân ngã về phía sau, nằm gọn trên giường. Trườn tới, cả thân anh cũng dồn lên hết người cô. Miệng cười cười rồi bắt đầu cúi xuống cọ nhẹ nhàng chiếc mũi mình vào sống mũi của Quân. Hơi thở lẫn mùi rượu phả vào mặt làm cô tức giận.
Dám nói dối là hắn say và bị đánh để lôi cô lên giường. Tên lưu manh này.
“Phan Quân Khánh cái đồ mất nết, trơ tráo. Dám lừa tôi à?”
Khánh không nói không rằng cứ thế dùng môi mình lấp đầy môi cô. Một nụ hôn cuồng nhiệt say đắm rơi xuống khiến bầu không khí trở nên ám muội hơn bao giờ hết. Đã lâu không cùng cô thân mật nên có chút ngứa ngáy. Tay sờ mó khắp cơ thể Quân liền dừng lại ở nơi mình yêu thích. Khánh vừa càn quấy trên môi vừa mạnh mẽ luồn tay vào khe hở của cúc áo tìm đến nơi tròn đầy kia. Chậm rãi xoa nắn một bên ngực của. Lần này anh rất nhẹ nhàng từ từ hưởng thụ. Bao lần suồng sã thô bạo đã khiến Quân ghét anh chạm vào. Khánh muốn mang cái ngọt ngào dịu dàng đến cho cô. Rồi cô ấy dần dần sẽ chấp nhận anh.
Quân bị tấn công liên tục liền không thở nổi. Nụ hôn dài làm cô mê loạn cố chống cự lại bằng sức lực yếu ớt nhưng rồi tay lại mềm nhũn đi. Dù gì Khánh cũng khoẻ hơn cô nhiều gấp mấy lần. Những ngón tay trắng nõn vẫn chạm vào lồng ngực đang phập phồng lên xuống vì thở kia. Quân cũng nghe rõ ra tim mình đang đập rất mạnh.
Đôi môi ướt át, đôi môi đen thẫm không giấu giếm sự ham muốn dục vọng. Bên dưới thân đang tỏ ý muốn được chiếm hữu Quân.
Rõ là muốn nhưng hình ảnh của những lần trước lại chạy loạn trong đầu khiến anh không dám tiến vào trong cô. Khánh dừng lại rúc vào hõm cổ Quân, khoé môi vui vẻ nói:
“Bà xã, em thích chứ?”
“Anh rất thích. Thích ‘làm’ với em.”
“Anh chỉ ‘ngủ’ với một mình em thôi. Lần đầu của anh là do em cướp đấy.”