Chương : 56
Dịch: Sylvesta
Chờ một chút!
Chiến Thiên Minh trong đầu linh quang chợt lóe, đáy lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lẽ nào, Cẩu Đản bị Trương Dụng bắt?
Bằng không, hắn làm sao có khả năng mất tích?
Trong ngực Chiến Thiên Minh bất chợt dâng lên một cỗ nộ hỏa, quả thực hận không thể lập tức xông tới đem Trương Dụng giết chết.
Thế nhưng, hắn rất rõ ràng một điểm.
Trương Dụng là cửu tinh võ giả.
Thực lực rất mạnh!
Hơn nữa, lại có Lưu Vũ ở trong tay làm con tin.
Mình tùy tiện xông tới, không chỉ không cứu được người mà bản thân còn có thể chết ở trong tay Trương Dụng.
Chuyện ngu xuẩn như thế, mình tuyệt đối không làm.
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Đầu óc tỉnh táo khi chơi game lúc trước nhất thời lại trở về.
Chiến Thiên Minh không còn kích động.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm để kích động.
Nếu không rơi vào kết cục toàn diệt lúc đó mới gọi là oan uổng.
Hắn bắt đầu suy tính.
Chiến Thiên Minh vừa duy trì bộ dáng không có phát hiện Trương Dụng đang theo dõi vừa khống chế dã thú cùng hung thú. Ngay cả cách khống chế thế nào, hướng đi như nào cũng không khác chút nào so với mọi lần, nhằm tránh việc Trương Dụng nghi ngờ.
Dần dần, phía sau Chiến Thiên Minh lại bắt đầu có một đoàn dã thú cùng hung thú đi theo.
100 đầu, rất nhanh lại được bổ sung đủ.
Hắn bắt đầu khống chế bầy thú, hướng về địa phương chưa bị càn quét đi qua.
“Hống hống hống...”
“Hống hống hống...”
Thanh âm gào thét của hung thú rung động khắp núi rừng.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống không ngừng truyền đến.
“Bách Thú Tuyệt Sát!”
Ầm ầm ầm...
Một quyền xuất ra, bách thú đều chết.
Lại thêm một cơ hội có trăm phần trăm khống chế Yêu thú tam phẩm trở xuống, Chiến Thiên Minh đột nhiên xông ra ngoài.
Bởi vì, hắn nhìn thấy một con Yêu thú có thể khống chế. Đó là một con Yêu thú nhất phẩm đỉnh cao.
Chỉ cần khống chế lại đầu Yêu thú kia, việc thực thi kế hoạch phản kích đối với Trương Dụng cũng có thể bắt tay vào hành động.
“Hừ! Trương Dụng, ca lập tức tới bạo ngươi ngay đây!”
“Chờ đó cho ta!”
Ngay khi Chiến Thiên Minh nhằm về phía đầu Yêu thú kia thì đồng thời ngay lúc đó đầu Yêu thú kia dường như cũng phát hiện ra hắn, lập tức điên cuồng vọt tới.
Đó là một con Tiễn Lang Thú.
Tiễn Lang Thú có đặc thù của loài sói, nhưng so với Yêu Lang phổ thông thì nó phát triển về vóc dáng theo hướng thuận lợi nhất để phát huy tối đa tốc độ. Con Tiễn Lang Thú này bắt đầu chạy giống như một mũi tên nhọn bay vụt trên không trung, hơn nữa trong lúc chạy thì lông sói trên người nó như hỏa diễm đong đưa, làm cho tốc độ nâng cao một tầng.
Lúc chạy nhanh, nó giống như một đầu hỏa tiễn vậy.
Phạm vi phóng ngự thú thuật có hạn chế, nên Chiến Thiên Minh có thời gian cảm nhận được tốc độ của Tiễn Lang Thú, trong lòng không nhịn được mà giật mình.
Nhanh! Thật sự quá nhanh!
So với Cửu Long bộ của mình, chí ít nhanh hơn gấp ba lần.
Bất quá...
Ta muốn chính là tốc độ như thế này.
Chiến Thiên Minh hết sức chăm chú.
Hắn ở trong lòng sớm đã tính toán được tốc độ khuếch tán sau khi phát động ngự thú, đồng thời cũng tính toán thật nhanh tốc độ của Tiễn Lang Thú.
Gần rồi...
Gần rồi...
“Ngự thú!”
Thời gian tính toán cực kỳ tinh chuẩn.
Ngay khi Tiễn Lang Thú vừa tiến vào phạm vi thi pháp của ngự thú thuật, Chiến Thiên Minh ngay lập tức phát động ngự thú thuật.
Lồng ánh sáng ngự thú thuật mới vừa đụng tới Tiễn Lang Thú, hắn cũng vừa vặn nhào sang một bên.
Hô...
Thân hình Chiến Thiên Minh ngửa về sau, tránh được Tiễn Lang Thú nhưng bởi vì quán tính mà không cách nào bám trụ lại được.
Bá địa!
Tiễn Lang Thú từ trên đầu Chiến Thiên Minh nhảy vọt qua, nhanh như thiểm điện.
Ngay trong lúc đó, Chiến Thiên Minh cũng truyền ra ý niệm.
Sau khi Tiễn Lang Thú vọt qua người Chiến Thiên Minh và nhận được mệnh lệnh, nó cũng không có dừng lại mà là tiếp tục xông lên phía trước.
Hướng thẳng tới chỗ Trương Dụng cùng Lưu Vũ.
“Đứng lại cho ta!” Chiến Thiên Minh cố ý hô to, đồng thời bước nhanh đuổi theo.
Mà Tiễn Lang Thú thì lại tiếp tục chạy như bay.
Tình cảnh này làm cho Trương Dụng ngẩn ra.
Còn không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, Tiễn Lang Thú đã nhào đến.
“Hống!”
Tiễn Lang Thú nhảy bổ một cái, hướng về phía Trương Dụng tức giận cắn.
Trương Dụng theo bản năng né tránh.
Tiễn Lang Thú đột nhiên xoay người một cái hướng về Lưu Vũ không thể động đậy nhào tới.
Lưu Vũ hai mắt trợn tròn xoe, trong lòng thầm nói: “Xong.”
Đúng lúc này!
Tiễn Lang Thú đột nhiên hất đầu, đem Lưu Vũ hất bay ra ngoài.
Chiến Thiên Minh cũng vừa chạy đến kịp lúc.
Cửu Long bộ!
Thân ảnh như điện, lóe lên biến mất tại chỗ.
Hô địa!
Chiến Thiên Minh vững vàng tiếp được Lưu Vũ.
Tất cả mọi việc đều hoàn thành trong chớp mắt.
Thời điểm Trương Dụng phát hiện ra mình mắc lừa thì đã chậm.
“Đáng ghét!”
Trương Dụng trong lòng giận dữ không ngớt.
Lần thứ nhất theo dõi Chiến Thiên Minh cũng đã bị hắn hố một lần, không nghĩ tới, hiện tại lại bị hố lần nữa.
Trương Dụng thực sự không lường trước được dị biến vừa nãy lại tới đột nhiên như thế.
Đầu Tiễn Lang Thú kia, dĩ nhiên chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã bị Chiến Thiên Minh khống chế lại!
Ngự thú thuật quỷ dị như thế, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Trương Dụng trong lòng giận dữ nhưng càng nhiều chính là ngơ ngác.
“Cẩu Đản, ngươi không có sao chứ?” Chiến Thiên Minh nhìn Lưu Vũ.
Lưu Vũ nói không được lời nào, cũng không động đậy.
Chiến Thiên Minh nhất thời hiểu được, lập tức sử dụng tới Cửu Long chỉ.
Phốc! Phốc!
Hai chỉ điểm tới, Lưu Vũ nhất thời có thể động.
Thế nhưng hắn ăn vào viên đan dược hôi thối kia nên hiện tại vẫn không cách nào nói chuyện.
“A a a...”
Lưu Vũ vừa a a phát ra âm thanh, vừa khua tay ra hiệu.
Chiến Thiên Minh nhìn động tác của Lưu Vũ, rất nhanh liền rõ ràng.
Răng rắc răng rắc...
Nắm đấm nắm chặt, khớp xương vang lên giòn giã.
Trong con ngươi một tia nộ hỏa bốc lên.
Sát ý, lan tràn vô tận trong lòng.
Nhìn dáng vẻ của Chiến Thiên Minh, Trương Dụng cũng không có lộ ra vẻ bối rối mà tỏ ra rất bình tĩnh.
Thậm chí, trên khóe môi còn mang theo một tia tham lam.
“Lão tạp mao, là ngươi giết chết Mộc tam thúc?” Chiến Thiên Minh tức giận hỏi.
Trương Dụng nhếch miệng nở nụ cười: “Không sai, là ta giết.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm hung thủ, thu được 10000 điểm kinh nghiệm.”
Chiến Thiên Minh cũng không có bởi vì hoàn thành nhiệm vụ mà cao hứng.
Trong lòng, chỉ có lửa giận ngập trời.
Hắn cắn răng thật chặt, nắm đấm cũng nắm đến vang lên từng tiếng răng rắc, hỏi tiếp: “Cha mẹ ta, cũng là ngươi hại chết?”
“Hả?” Trương Dụng ngẩn ra.
Chiến Thiên Minh không quan tâm biểu tình trên mặt Trương Dụng, tiếp tục trầm giọng nói: “Lúc trước cha mẹ ta đều từng đến nhà ngươi ăn cơm một lần. Thời điểm đó ngươi đã bỏ thất nhật dẫn yêu tán vào bên trong cơm canh của họ đúng không? Còn có, chén rượu tế tự mà ta uống, ngươi có phải cũng hạ xuống loại dược đồng dạng?”
Nghe được Chiến Thiên Minh hỏi ra những lời ấy, Trương Dụng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
“Ha ha...”
“Thật không có nghĩ đến, ngươi lại biết tất cả?”
Trương Dụng căn bản không biết, sự tình Chiến Thiên Minh trên người tỏa ra mùi hương thất nhật dẫn yêu tán đã bị Phó Thi Dao phát hiện ra.
Nghe vậy, suy đoán trong lòng Chiến Thiên Minh rốt cục hoàn toàn khẳng định.
Tức giận!
Giận không nhịn nổi!
Nộ diễm ngập trời!
Trương Dụng quả nhiên là hung thủ!
Giết hắn!
Nhất định phải giết hắn, vì cha mẹ, vì Mộc tam thúc báo thù rửa hận.
Không!
Chờ một chút...
Chiến Thiên Minh áp chế lửa giận ở đáy lòng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trương Dụng, giận dữ hỏi: “Sau lưng ngươi đến cùng là ai? Là ai đang thao túng tất cả những thứ này?”
Chiến Thiên Minh tin tưởng một điểm.
Chỉ bằng một mình Trương Dụng, tuyệt đối không thể nào làm được những chuyện này.
Dù sao, nhiệm vụ Chiến gia huyết mạch yêu cầu hắn trong vòng ba năm giải cứu 100 người Chiến gia.
Lấy chút thực lực này của Trương Dụng, làm sao có khả năng một người bày xuống đại cục như vậy?
Sau lưng hắn, nhất định có người!
Người kia là ai?
Chờ một chút!
Chiến Thiên Minh trong đầu linh quang chợt lóe, đáy lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lẽ nào, Cẩu Đản bị Trương Dụng bắt?
Bằng không, hắn làm sao có khả năng mất tích?
Trong ngực Chiến Thiên Minh bất chợt dâng lên một cỗ nộ hỏa, quả thực hận không thể lập tức xông tới đem Trương Dụng giết chết.
Thế nhưng, hắn rất rõ ràng một điểm.
Trương Dụng là cửu tinh võ giả.
Thực lực rất mạnh!
Hơn nữa, lại có Lưu Vũ ở trong tay làm con tin.
Mình tùy tiện xông tới, không chỉ không cứu được người mà bản thân còn có thể chết ở trong tay Trương Dụng.
Chuyện ngu xuẩn như thế, mình tuyệt đối không làm.
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Đầu óc tỉnh táo khi chơi game lúc trước nhất thời lại trở về.
Chiến Thiên Minh không còn kích động.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm để kích động.
Nếu không rơi vào kết cục toàn diệt lúc đó mới gọi là oan uổng.
Hắn bắt đầu suy tính.
Chiến Thiên Minh vừa duy trì bộ dáng không có phát hiện Trương Dụng đang theo dõi vừa khống chế dã thú cùng hung thú. Ngay cả cách khống chế thế nào, hướng đi như nào cũng không khác chút nào so với mọi lần, nhằm tránh việc Trương Dụng nghi ngờ.
Dần dần, phía sau Chiến Thiên Minh lại bắt đầu có một đoàn dã thú cùng hung thú đi theo.
100 đầu, rất nhanh lại được bổ sung đủ.
Hắn bắt đầu khống chế bầy thú, hướng về địa phương chưa bị càn quét đi qua.
“Hống hống hống...”
“Hống hống hống...”
Thanh âm gào thét của hung thú rung động khắp núi rừng.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống không ngừng truyền đến.
“Bách Thú Tuyệt Sát!”
Ầm ầm ầm...
Một quyền xuất ra, bách thú đều chết.
Lại thêm một cơ hội có trăm phần trăm khống chế Yêu thú tam phẩm trở xuống, Chiến Thiên Minh đột nhiên xông ra ngoài.
Bởi vì, hắn nhìn thấy một con Yêu thú có thể khống chế. Đó là một con Yêu thú nhất phẩm đỉnh cao.
Chỉ cần khống chế lại đầu Yêu thú kia, việc thực thi kế hoạch phản kích đối với Trương Dụng cũng có thể bắt tay vào hành động.
“Hừ! Trương Dụng, ca lập tức tới bạo ngươi ngay đây!”
“Chờ đó cho ta!”
Ngay khi Chiến Thiên Minh nhằm về phía đầu Yêu thú kia thì đồng thời ngay lúc đó đầu Yêu thú kia dường như cũng phát hiện ra hắn, lập tức điên cuồng vọt tới.
Đó là một con Tiễn Lang Thú.
Tiễn Lang Thú có đặc thù của loài sói, nhưng so với Yêu Lang phổ thông thì nó phát triển về vóc dáng theo hướng thuận lợi nhất để phát huy tối đa tốc độ. Con Tiễn Lang Thú này bắt đầu chạy giống như một mũi tên nhọn bay vụt trên không trung, hơn nữa trong lúc chạy thì lông sói trên người nó như hỏa diễm đong đưa, làm cho tốc độ nâng cao một tầng.
Lúc chạy nhanh, nó giống như một đầu hỏa tiễn vậy.
Phạm vi phóng ngự thú thuật có hạn chế, nên Chiến Thiên Minh có thời gian cảm nhận được tốc độ của Tiễn Lang Thú, trong lòng không nhịn được mà giật mình.
Nhanh! Thật sự quá nhanh!
So với Cửu Long bộ của mình, chí ít nhanh hơn gấp ba lần.
Bất quá...
Ta muốn chính là tốc độ như thế này.
Chiến Thiên Minh hết sức chăm chú.
Hắn ở trong lòng sớm đã tính toán được tốc độ khuếch tán sau khi phát động ngự thú, đồng thời cũng tính toán thật nhanh tốc độ của Tiễn Lang Thú.
Gần rồi...
Gần rồi...
“Ngự thú!”
Thời gian tính toán cực kỳ tinh chuẩn.
Ngay khi Tiễn Lang Thú vừa tiến vào phạm vi thi pháp của ngự thú thuật, Chiến Thiên Minh ngay lập tức phát động ngự thú thuật.
Lồng ánh sáng ngự thú thuật mới vừa đụng tới Tiễn Lang Thú, hắn cũng vừa vặn nhào sang một bên.
Hô...
Thân hình Chiến Thiên Minh ngửa về sau, tránh được Tiễn Lang Thú nhưng bởi vì quán tính mà không cách nào bám trụ lại được.
Bá địa!
Tiễn Lang Thú từ trên đầu Chiến Thiên Minh nhảy vọt qua, nhanh như thiểm điện.
Ngay trong lúc đó, Chiến Thiên Minh cũng truyền ra ý niệm.
Sau khi Tiễn Lang Thú vọt qua người Chiến Thiên Minh và nhận được mệnh lệnh, nó cũng không có dừng lại mà là tiếp tục xông lên phía trước.
Hướng thẳng tới chỗ Trương Dụng cùng Lưu Vũ.
“Đứng lại cho ta!” Chiến Thiên Minh cố ý hô to, đồng thời bước nhanh đuổi theo.
Mà Tiễn Lang Thú thì lại tiếp tục chạy như bay.
Tình cảnh này làm cho Trương Dụng ngẩn ra.
Còn không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, Tiễn Lang Thú đã nhào đến.
“Hống!”
Tiễn Lang Thú nhảy bổ một cái, hướng về phía Trương Dụng tức giận cắn.
Trương Dụng theo bản năng né tránh.
Tiễn Lang Thú đột nhiên xoay người một cái hướng về Lưu Vũ không thể động đậy nhào tới.
Lưu Vũ hai mắt trợn tròn xoe, trong lòng thầm nói: “Xong.”
Đúng lúc này!
Tiễn Lang Thú đột nhiên hất đầu, đem Lưu Vũ hất bay ra ngoài.
Chiến Thiên Minh cũng vừa chạy đến kịp lúc.
Cửu Long bộ!
Thân ảnh như điện, lóe lên biến mất tại chỗ.
Hô địa!
Chiến Thiên Minh vững vàng tiếp được Lưu Vũ.
Tất cả mọi việc đều hoàn thành trong chớp mắt.
Thời điểm Trương Dụng phát hiện ra mình mắc lừa thì đã chậm.
“Đáng ghét!”
Trương Dụng trong lòng giận dữ không ngớt.
Lần thứ nhất theo dõi Chiến Thiên Minh cũng đã bị hắn hố một lần, không nghĩ tới, hiện tại lại bị hố lần nữa.
Trương Dụng thực sự không lường trước được dị biến vừa nãy lại tới đột nhiên như thế.
Đầu Tiễn Lang Thú kia, dĩ nhiên chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã bị Chiến Thiên Minh khống chế lại!
Ngự thú thuật quỷ dị như thế, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Trương Dụng trong lòng giận dữ nhưng càng nhiều chính là ngơ ngác.
“Cẩu Đản, ngươi không có sao chứ?” Chiến Thiên Minh nhìn Lưu Vũ.
Lưu Vũ nói không được lời nào, cũng không động đậy.
Chiến Thiên Minh nhất thời hiểu được, lập tức sử dụng tới Cửu Long chỉ.
Phốc! Phốc!
Hai chỉ điểm tới, Lưu Vũ nhất thời có thể động.
Thế nhưng hắn ăn vào viên đan dược hôi thối kia nên hiện tại vẫn không cách nào nói chuyện.
“A a a...”
Lưu Vũ vừa a a phát ra âm thanh, vừa khua tay ra hiệu.
Chiến Thiên Minh nhìn động tác của Lưu Vũ, rất nhanh liền rõ ràng.
Răng rắc răng rắc...
Nắm đấm nắm chặt, khớp xương vang lên giòn giã.
Trong con ngươi một tia nộ hỏa bốc lên.
Sát ý, lan tràn vô tận trong lòng.
Nhìn dáng vẻ của Chiến Thiên Minh, Trương Dụng cũng không có lộ ra vẻ bối rối mà tỏ ra rất bình tĩnh.
Thậm chí, trên khóe môi còn mang theo một tia tham lam.
“Lão tạp mao, là ngươi giết chết Mộc tam thúc?” Chiến Thiên Minh tức giận hỏi.
Trương Dụng nhếch miệng nở nụ cười: “Không sai, là ta giết.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm hung thủ, thu được 10000 điểm kinh nghiệm.”
Chiến Thiên Minh cũng không có bởi vì hoàn thành nhiệm vụ mà cao hứng.
Trong lòng, chỉ có lửa giận ngập trời.
Hắn cắn răng thật chặt, nắm đấm cũng nắm đến vang lên từng tiếng răng rắc, hỏi tiếp: “Cha mẹ ta, cũng là ngươi hại chết?”
“Hả?” Trương Dụng ngẩn ra.
Chiến Thiên Minh không quan tâm biểu tình trên mặt Trương Dụng, tiếp tục trầm giọng nói: “Lúc trước cha mẹ ta đều từng đến nhà ngươi ăn cơm một lần. Thời điểm đó ngươi đã bỏ thất nhật dẫn yêu tán vào bên trong cơm canh của họ đúng không? Còn có, chén rượu tế tự mà ta uống, ngươi có phải cũng hạ xuống loại dược đồng dạng?”
Nghe được Chiến Thiên Minh hỏi ra những lời ấy, Trương Dụng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
“Ha ha...”
“Thật không có nghĩ đến, ngươi lại biết tất cả?”
Trương Dụng căn bản không biết, sự tình Chiến Thiên Minh trên người tỏa ra mùi hương thất nhật dẫn yêu tán đã bị Phó Thi Dao phát hiện ra.
Nghe vậy, suy đoán trong lòng Chiến Thiên Minh rốt cục hoàn toàn khẳng định.
Tức giận!
Giận không nhịn nổi!
Nộ diễm ngập trời!
Trương Dụng quả nhiên là hung thủ!
Giết hắn!
Nhất định phải giết hắn, vì cha mẹ, vì Mộc tam thúc báo thù rửa hận.
Không!
Chờ một chút...
Chiến Thiên Minh áp chế lửa giận ở đáy lòng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trương Dụng, giận dữ hỏi: “Sau lưng ngươi đến cùng là ai? Là ai đang thao túng tất cả những thứ này?”
Chiến Thiên Minh tin tưởng một điểm.
Chỉ bằng một mình Trương Dụng, tuyệt đối không thể nào làm được những chuyện này.
Dù sao, nhiệm vụ Chiến gia huyết mạch yêu cầu hắn trong vòng ba năm giải cứu 100 người Chiến gia.
Lấy chút thực lực này của Trương Dụng, làm sao có khả năng một người bày xuống đại cục như vậy?
Sau lưng hắn, nhất định có người!
Người kia là ai?