Chương : 38
Dịch: Sylvesta
Vèo!
Phi thạch nhanh chóng bắn ra, mang theo một tia sáng trắng.
Phù một tiếng.
Phi thạch trực tiếp bắn vào trong mắt đầu dã lang này, tiên huyết còn chưa kịp phun ra đã bị đông thành băng.
Ầm!
Dã lang kêu thảm rớt xuống đất, không kịp đứng dậy, đã thấy cái chân to như cột trụ của Hỏa Diễm Hồng Tinh mạnh mẽ đạp xuống.
Ầm ầm ầm!
Bẹp!
Chân vừa nhấc lên con dã lang này đã thành thịt nát.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Vèo vèo vèo vèo...
Vèo vèo vèo vèo...
Phốc phốc phốc phốc...
Phốc phốc phốc phốc...
Chiến Thiên Minh cũng không có nhàn rỗi, phi thạch trong tay tinh chuẩn bắn ra.
Lệ vô hư phát, phi thạch xuyên nhãn, song nhãn kết băng.
Cả đàn dã lang giãy giụa, kêu loạn trên mặt đất.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Hỏa Diễm Hồng Tinh đạp cự túc theo nhịp, dường như nó đang khiêu vũ chứ không phải giết địch.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Mặt đất lay động vô cùng kịch liệt, một ít dã lang thậm chí ngay cả đứng cũng không vững.
Ở dưới sự phối hợp của Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh, những dã lang kia căn bản không thể ngăn cản nổi bọn hắn.
Giết! Toàn bộ giết chết!
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Kinh nghiệm tăng lên không ngừng, nguyên liệu nấu ăn, da lông không ngừng thu được.
“Sảng khoái!”
“Quá sảng khoái rồi! Ha ha...”
Nhìn những dã lang kia xông lên đưa tặng kinh nghiệm cùng vật phẩm, Chiến Thiên Minh ha ha cười lớn, trong lòng vui khôn tả.
Theo phương pháp tăng trưởng như hiện tại, không cần tốn bao nhiêu thời gian, hắn liền có thể đột phá đến nhất tinh võ giả.
“Ô ô...”
“Ô ô...”
Tiếng sói tru không ngừng.
Mặc dù những dã lang kia không địch lại được, nhưng vẫn cuồng mãnh trùng kích như trước.
Bầy sói chính là như vậy.
Chỉ cần Lang Vương không chết hoặc là chủ động lui lại, bọn nó sẽ không lùi bước.
Chiến Thiên Minh tự nhiên không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Giết! Giết!
Không ngừng đánh giết!
Những thứ này đều là kinh nghiệm à.
Kinh nghiệm sáng chói!
Không muốn sáng cũng không được.
Sau nửa giờ, toàn bộ bên trong sơn cốc đều là thi thể dã lang.
Máu me đầm đìa, chảy xuôi đầy đất.
Có ba đầu dã lang ngay cả đứng cũng không vững nhưng vẫn như trước tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Bọn chúng đã là ba con cuối cùng may mắn còn sống sót.
Trong miệng, ô ô gầm nhẹ.
Chiến Thiên Minh như trước không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba viên phi thạch.
Ba cái mạng sói.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Thu hoạch những điểm kinh nghiệm cuối cùng, khoảng cách thăng cấp như trước còn kém không ít.
“Đệch!”
“Từ cửu tinh Võ Đồ thăng cấp đến nhất tinh võ giả, lại cần tới 30 vạn điểm kinh nghiệm.”
“Sau này chẳng phải là muốn mấy trăm triệu ức?”
“Thậm chí mấy trăm triệu tỉ tỉ?”
Nghĩ đến ngày sau phải ngồi đếm số 0 dài mãi không hết, Chiến Thiên Minh đầu đã lớn như cái đấu
rồi.
“Ách...”
“Hình như triệu triệu là tỷ? Trăm triệu trăm triệu là nghìn tỷ chứ?”
“Quên đi, toán học thật là phiền phức.”
Chiến Thiên Minh lười suy nghĩ.
Mình cũng không phải nhà nghiên cứu toán học, chỉ cần có thể hiểu đại khái là được rồi.
Dù sao, đằng sau thể nào cũng sẽ có rất rất nhiều số 0.
Không có nửa điểm tinh thần để nghiên cứu toán học, Chiến Thiên Minh nhấc tay vung lên.
“Xông lên!”
“Hống!”
Hỏa Diễm Hồng Tinh máu me khắp người, cuồng bạo rống to, sau đó hướng về sâu trong sơn cốc
chạy như điên.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Đất rung núi chuyển.
Hỏa Diễm Hồng Tinh cũng có một chút thương thế, nhưng máu trên người nó, đại đa số đều không phải của nó, mà là của những dã lang kia.
Chiến Thiên Minh nhìn lướt qua.
Thanh máu trên đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh mới giảm xuống một phần mười.
Không chút lo lắng, không có chút lo lắng nào.
Cái tên này chính là da dày thịt béo.
Điểm ấy thương tổn không đáng kể chút nào.
Sau khi thân ảnh Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh biến mất ở bên trong sơn cốc thì một bóng người cao lớn xuất hiện.
Ở bên cạnh thân ảnh cao lớn kia còn có một người thanh niên.
“Hừ!”
“Ta cho hắn uống Yêu Hồn tán, sẽ làm Yêu thú hoàn toàn điên cuồng. Không nghĩ tới, dưới tình
huống như vậy, hắn còn có thể thu phục một con nhị phẩm Hỏa Diễm Hồng Tinh thú, hơn nữa, còn mang theo nó đến Ác Lang Cốc.”
“Chiến gia huyết mạch, quả nhiên mạnh mẽ nghịch thiên!”
Trương Dụng tỏ rõ vẻ thâm độc nhìn phương hướng Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh biến mất.
Nắm đấm, hơi nắm chặt.
Chân nguyên màu xanh lưu động vờn quanh bên trên.
“Nếu như... Ta có thể có được huyết mạch này, chẳng phải cũng có thể khống chế những Yêu thú mạnh mẽ kia?”
Trong lòng tâm tư chuyển một cái, Trương Dụng dần dần trở nên hưng phấn.
Nguyên bản, hắn chỉ muốn quan sát xong tình huống của Chiến Thiên Minh, sau đó thuận lợi diệt sát Chiến Thiên Minh, liền trở về báo cáo kết quả sau đó lĩnh chỗ tốt nên được.
Nhưng hiện tại, Trương Dụng thay đổi chủ ý.
Cướp đoạt huyết mạch của Chiến Thiên Minh!
Lấy hết máu của Chiến Thiên Minh, đem mỗi giọt máu đều hút khô, sau đó lại nghĩ cách đem sức mạnh huyết mạch trong máu tinh luyện ra, hòa vào trong cơ thể chính mình, như vậy, mình cũng có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Trương Dụng ngửa đầu cười to, cười đến vô cùng vui sướng, phảng phất như đã thấy cảnh tượng mình khống chế vô tận Yêu thú, xưng bá một thế giới tươi đẹp.
Bên cạnh.
Lưu Vũ vẫn còn trong khiếp sợ.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, hảo huynh đệ của mình Chiến Thiên Minh, lại cường đại đến trình độ như thế.
Mạnh mẽ như nhị phẩm Yêu thú, lại bị thu phục?
Hơn nữa, thời điểm vừa nãy đánh giết những dã lang kia, Chiến Thiên Minh biểu hiện ra chiến lực cá nhân, cũng không có yếu chút nào à!
So với mình còn cường hơn rất nhiều.
“Đừng ngẩn ra nữa, chúng ta nhanh lên một chút đuổi tới.” Trương Dụng lạnh lùng liếc Lưu Vũ một cái.
Lưu Vũ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hung hăng trợn mắt trừng Trương Dụng bên cạnh một chút muốn nói lại không nói được. Lúc trước hắn bị Trương Dụng nhét vào miệng một viên đan dược cực kỳ hôi thối, hiện tại ngay cả một điểm âm thanh cũng không phát ra được.
Lúc này cổ họng khô rát như bị hỏa thiêu cực kỳ khó chịu.
Mà hắn, căn bản là không có cách từ trong tay Trương Dụng chạy trốn.
...
Sâu trong sơn cốc.
“Hả?”
Nhìn sơn cốc trống rỗng, Chiến Thiên Minh sửng sốt.
“Lang Vương đâu?”
“Không phải chạy trốn rồi chứ?”
“CMN!”
Tìm khắp cả sơn cốc, đến một cái bóng cũng không nhìn thấy chứ đừng có nói là tìm được tung tích của đầu Yêu Lang kia.
Mà Tiểu Tử lại vẫn còn ngủ mê để thăng cấp, không thể gián đoạn giữa chừng.
Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Đường đường là bá chủ Ác Lang Cốc lại chạy trốn?”
“Thực sự là không biết xấu hổ.”
Chiến Thiên Minh vô cùng xem thường.
Nhưng mà cũng chẳng thể làm được cái trứng dái gì.
“Khảo hạch trưởng thôn kéo dài 7 ngày, hiện tại mới qua hơn một ngày một chút, còn có thời gian.”
Chiến Thiên Minh tự nhủ.
Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải tìm được đầu Yêu Lang kia.
Sau đó, đem nó thu phục.
Thử tra ra nguyên nhân cái chết cha mẹ mình.
Còn có...
Manh mối nhiệm vụ Chiến gia huyết mạch ở ngay trong Ác Lang Cốc, cũng nhất định phải tìm tới.
Tuy rằng không có phát hiện Yêu Lang, nhưng Chiến Thiên Minh như trước ở trong cốc cẩn thận tìm kiếm, không buông tha bất kỳ manh mối ít ỏi nào.
Tìm, tỉ mỉ mà tìm, nhất định phải tìm được manh mối.
Bạch cốt?
Cây cối?
Núi đá?
Hết thảy kiểm tra một lần.
Bỗng nhiên!
Chiến Thiên Minh hành động cứng đờ, cả người rùng mình một cái.
Con mắt chăm chú rơi vào bên trên một đoạn xương khô.
Đó là...
Chiến Thiên Minh bước chân khẽ run một thoáng, suýt chút nữa cả người đứng không vững mà ngã xuống.
Mí mắt của hắn rung rung, ánh mắt cứ như vậy mà nhìn chằm chằm đoạn xương khô kia.
Một đoạn ngón tay bị cắn đến xương nát tan.
Ở bên trên xương ngón tay còn mang một chiếc nhẫn bằng đồng thau toát lên vẻ cổ điển.
Nhẫn này...
Không phải là phụ thân lúc sống vẫn thường hay đeo sao?
“Đó là... Hài cốt của phụ thân?”
Vèo!
Phi thạch nhanh chóng bắn ra, mang theo một tia sáng trắng.
Phù một tiếng.
Phi thạch trực tiếp bắn vào trong mắt đầu dã lang này, tiên huyết còn chưa kịp phun ra đã bị đông thành băng.
Ầm!
Dã lang kêu thảm rớt xuống đất, không kịp đứng dậy, đã thấy cái chân to như cột trụ của Hỏa Diễm Hồng Tinh mạnh mẽ đạp xuống.
Ầm ầm ầm!
Bẹp!
Chân vừa nhấc lên con dã lang này đã thành thịt nát.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Vèo vèo vèo vèo...
Vèo vèo vèo vèo...
Phốc phốc phốc phốc...
Phốc phốc phốc phốc...
Chiến Thiên Minh cũng không có nhàn rỗi, phi thạch trong tay tinh chuẩn bắn ra.
Lệ vô hư phát, phi thạch xuyên nhãn, song nhãn kết băng.
Cả đàn dã lang giãy giụa, kêu loạn trên mặt đất.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Hỏa Diễm Hồng Tinh đạp cự túc theo nhịp, dường như nó đang khiêu vũ chứ không phải giết địch.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Mặt đất lay động vô cùng kịch liệt, một ít dã lang thậm chí ngay cả đứng cũng không vững.
Ở dưới sự phối hợp của Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh, những dã lang kia căn bản không thể ngăn cản nổi bọn hắn.
Giết! Toàn bộ giết chết!
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Kinh nghiệm tăng lên không ngừng, nguyên liệu nấu ăn, da lông không ngừng thu được.
“Sảng khoái!”
“Quá sảng khoái rồi! Ha ha...”
Nhìn những dã lang kia xông lên đưa tặng kinh nghiệm cùng vật phẩm, Chiến Thiên Minh ha ha cười lớn, trong lòng vui khôn tả.
Theo phương pháp tăng trưởng như hiện tại, không cần tốn bao nhiêu thời gian, hắn liền có thể đột phá đến nhất tinh võ giả.
“Ô ô...”
“Ô ô...”
Tiếng sói tru không ngừng.
Mặc dù những dã lang kia không địch lại được, nhưng vẫn cuồng mãnh trùng kích như trước.
Bầy sói chính là như vậy.
Chỉ cần Lang Vương không chết hoặc là chủ động lui lại, bọn nó sẽ không lùi bước.
Chiến Thiên Minh tự nhiên không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Giết! Giết!
Không ngừng đánh giết!
Những thứ này đều là kinh nghiệm à.
Kinh nghiệm sáng chói!
Không muốn sáng cũng không được.
Sau nửa giờ, toàn bộ bên trong sơn cốc đều là thi thể dã lang.
Máu me đầm đìa, chảy xuôi đầy đất.
Có ba đầu dã lang ngay cả đứng cũng không vững nhưng vẫn như trước tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Bọn chúng đã là ba con cuối cùng may mắn còn sống sót.
Trong miệng, ô ô gầm nhẹ.
Chiến Thiên Minh như trước không có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba viên phi thạch.
Ba cái mạng sói.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Thu hoạch những điểm kinh nghiệm cuối cùng, khoảng cách thăng cấp như trước còn kém không ít.
“Đệch!”
“Từ cửu tinh Võ Đồ thăng cấp đến nhất tinh võ giả, lại cần tới 30 vạn điểm kinh nghiệm.”
“Sau này chẳng phải là muốn mấy trăm triệu ức?”
“Thậm chí mấy trăm triệu tỉ tỉ?”
Nghĩ đến ngày sau phải ngồi đếm số 0 dài mãi không hết, Chiến Thiên Minh đầu đã lớn như cái đấu
rồi.
“Ách...”
“Hình như triệu triệu là tỷ? Trăm triệu trăm triệu là nghìn tỷ chứ?”
“Quên đi, toán học thật là phiền phức.”
Chiến Thiên Minh lười suy nghĩ.
Mình cũng không phải nhà nghiên cứu toán học, chỉ cần có thể hiểu đại khái là được rồi.
Dù sao, đằng sau thể nào cũng sẽ có rất rất nhiều số 0.
Không có nửa điểm tinh thần để nghiên cứu toán học, Chiến Thiên Minh nhấc tay vung lên.
“Xông lên!”
“Hống!”
Hỏa Diễm Hồng Tinh máu me khắp người, cuồng bạo rống to, sau đó hướng về sâu trong sơn cốc
chạy như điên.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Đất rung núi chuyển.
Hỏa Diễm Hồng Tinh cũng có một chút thương thế, nhưng máu trên người nó, đại đa số đều không phải của nó, mà là của những dã lang kia.
Chiến Thiên Minh nhìn lướt qua.
Thanh máu trên đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh mới giảm xuống một phần mười.
Không chút lo lắng, không có chút lo lắng nào.
Cái tên này chính là da dày thịt béo.
Điểm ấy thương tổn không đáng kể chút nào.
Sau khi thân ảnh Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh biến mất ở bên trong sơn cốc thì một bóng người cao lớn xuất hiện.
Ở bên cạnh thân ảnh cao lớn kia còn có một người thanh niên.
“Hừ!”
“Ta cho hắn uống Yêu Hồn tán, sẽ làm Yêu thú hoàn toàn điên cuồng. Không nghĩ tới, dưới tình
huống như vậy, hắn còn có thể thu phục một con nhị phẩm Hỏa Diễm Hồng Tinh thú, hơn nữa, còn mang theo nó đến Ác Lang Cốc.”
“Chiến gia huyết mạch, quả nhiên mạnh mẽ nghịch thiên!”
Trương Dụng tỏ rõ vẻ thâm độc nhìn phương hướng Chiến Thiên Minh cùng Hỏa Diễm Hồng Tinh biến mất.
Nắm đấm, hơi nắm chặt.
Chân nguyên màu xanh lưu động vờn quanh bên trên.
“Nếu như... Ta có thể có được huyết mạch này, chẳng phải cũng có thể khống chế những Yêu thú mạnh mẽ kia?”
Trong lòng tâm tư chuyển một cái, Trương Dụng dần dần trở nên hưng phấn.
Nguyên bản, hắn chỉ muốn quan sát xong tình huống của Chiến Thiên Minh, sau đó thuận lợi diệt sát Chiến Thiên Minh, liền trở về báo cáo kết quả sau đó lĩnh chỗ tốt nên được.
Nhưng hiện tại, Trương Dụng thay đổi chủ ý.
Cướp đoạt huyết mạch của Chiến Thiên Minh!
Lấy hết máu của Chiến Thiên Minh, đem mỗi giọt máu đều hút khô, sau đó lại nghĩ cách đem sức mạnh huyết mạch trong máu tinh luyện ra, hòa vào trong cơ thể chính mình, như vậy, mình cũng có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Trương Dụng ngửa đầu cười to, cười đến vô cùng vui sướng, phảng phất như đã thấy cảnh tượng mình khống chế vô tận Yêu thú, xưng bá một thế giới tươi đẹp.
Bên cạnh.
Lưu Vũ vẫn còn trong khiếp sợ.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, hảo huynh đệ của mình Chiến Thiên Minh, lại cường đại đến trình độ như thế.
Mạnh mẽ như nhị phẩm Yêu thú, lại bị thu phục?
Hơn nữa, thời điểm vừa nãy đánh giết những dã lang kia, Chiến Thiên Minh biểu hiện ra chiến lực cá nhân, cũng không có yếu chút nào à!
So với mình còn cường hơn rất nhiều.
“Đừng ngẩn ra nữa, chúng ta nhanh lên một chút đuổi tới.” Trương Dụng lạnh lùng liếc Lưu Vũ một cái.
Lưu Vũ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hung hăng trợn mắt trừng Trương Dụng bên cạnh một chút muốn nói lại không nói được. Lúc trước hắn bị Trương Dụng nhét vào miệng một viên đan dược cực kỳ hôi thối, hiện tại ngay cả một điểm âm thanh cũng không phát ra được.
Lúc này cổ họng khô rát như bị hỏa thiêu cực kỳ khó chịu.
Mà hắn, căn bản là không có cách từ trong tay Trương Dụng chạy trốn.
...
Sâu trong sơn cốc.
“Hả?”
Nhìn sơn cốc trống rỗng, Chiến Thiên Minh sửng sốt.
“Lang Vương đâu?”
“Không phải chạy trốn rồi chứ?”
“CMN!”
Tìm khắp cả sơn cốc, đến một cái bóng cũng không nhìn thấy chứ đừng có nói là tìm được tung tích của đầu Yêu Lang kia.
Mà Tiểu Tử lại vẫn còn ngủ mê để thăng cấp, không thể gián đoạn giữa chừng.
Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Đường đường là bá chủ Ác Lang Cốc lại chạy trốn?”
“Thực sự là không biết xấu hổ.”
Chiến Thiên Minh vô cùng xem thường.
Nhưng mà cũng chẳng thể làm được cái trứng dái gì.
“Khảo hạch trưởng thôn kéo dài 7 ngày, hiện tại mới qua hơn một ngày một chút, còn có thời gian.”
Chiến Thiên Minh tự nhủ.
Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải tìm được đầu Yêu Lang kia.
Sau đó, đem nó thu phục.
Thử tra ra nguyên nhân cái chết cha mẹ mình.
Còn có...
Manh mối nhiệm vụ Chiến gia huyết mạch ở ngay trong Ác Lang Cốc, cũng nhất định phải tìm tới.
Tuy rằng không có phát hiện Yêu Lang, nhưng Chiến Thiên Minh như trước ở trong cốc cẩn thận tìm kiếm, không buông tha bất kỳ manh mối ít ỏi nào.
Tìm, tỉ mỉ mà tìm, nhất định phải tìm được manh mối.
Bạch cốt?
Cây cối?
Núi đá?
Hết thảy kiểm tra một lần.
Bỗng nhiên!
Chiến Thiên Minh hành động cứng đờ, cả người rùng mình một cái.
Con mắt chăm chú rơi vào bên trên một đoạn xương khô.
Đó là...
Chiến Thiên Minh bước chân khẽ run một thoáng, suýt chút nữa cả người đứng không vững mà ngã xuống.
Mí mắt của hắn rung rung, ánh mắt cứ như vậy mà nhìn chằm chằm đoạn xương khô kia.
Một đoạn ngón tay bị cắn đến xương nát tan.
Ở bên trên xương ngón tay còn mang một chiếc nhẫn bằng đồng thau toát lên vẻ cổ điển.
Nhẫn này...
Không phải là phụ thân lúc sống vẫn thường hay đeo sao?
“Đó là... Hài cốt của phụ thân?”