Chương : 33
Dịch: Sylvesta
Hô...
Tiểu Tử bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm xuống hồ sâu, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Chiến Thiên Minh thật vất vả mới thở lại bình thường.
Nhất thời, hắn đã quên là mình còn chưa có học bơi.
Lần này nhảy xuống thật sơ ý quá.
“Chủ nhân, đừng có ngẩn tò te ở đó, chúng ta mau rời khỏi nơi này, trong hồ có Yêu thú rất mạnh.” Âm thanh Tiểu Tử truyền đến.
Chiến Thiên Minh mặt xanh như mướp.
Không thể như vậy à?
Mãi mới trốn được đầu tinh tinh thúi kia bây giờ lại gặp phải Yêu thú càng mạnh hơn?
Chạy!
Bò người lên, Chiến Thiên Minh đem Tiểu Tử thu vào chiến sủng không gian, chạy nhanh như gió.
Cũng còn tốt, quái vật trong hồ sâu không có đuổi theo ra ngoài.
Có thể con quái vật kia cho rằng ăn Chiến Thiên Minh không ngon đi, hoặc là quá gầy, không có thịt gì ăn rồi chẳng đủ nhét kẽ răng.
Rời xa hồ sâu, Chiến Thiên Minh mới hỏi: “Bát Giới, Yêu thú trong hồ là cấp bậc gì?”
“Chí ít tam phẩm.” Tiểu Tử nói.
“Tam phẩm?” Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.
Ngự thú thuật hiện tại của mình căn bản không có cách khống chế Yêu thú cấp bậc này.
Không sao, cứ để ngươi sống thêm một thời gian.
Lần sau, ca trở lại bạo ngươi.
Chiến Thiên Minh không thể không ngự thú lại từ đầu.
Nhất định phải khống chế lại 100 đầu thú, sau đó triển khai Bách Thú Tuyệt Sát, mới có thể được cơ hội một lần trăm phần trăm ngự thú thành công, cơ hội vừa nãy đã bị con Hắc Vương Nghĩ kia làm lãng phí rồi, hiện tại, chỉ có thể bắt đầu lại.
Ngay khi Chiến Thiên Minh tìm kiếm mục tiêu mới thì...
Đột nhiên, trong đầu vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Tử Vân bò sát, thu được 200 điểm kinh nghiệm.”
“Hả? Cái gì vậy?”
Chiến Thiên Minh sững sờ.
Mình hiện tại cái gì cũng chưa làm à.
Làm sao lại đột nhiên hiện lên lời nhắc nhở như vậy?
Sẽ không phải lại giống lần trước giẫm chết chứ?
Cúi đầu vừa nhìn.
Không có à?
Nơi nào?
Không có, vẫn không có.
Tìm một vòng, Chiến Thiên Minh cũng không có phát hiện cái con Tử Vân bò sát gì đó bị giẫm chết,.
Đúng rồi, nghe nhầm.
Nhất định là nghe nhầm.
Chiến Thiên Minh dùng sức vỗ vỗ lỗ tai, bên trong còn có một chút nước chảy ra.
Mặc kệ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Lục Tảo Phi Nga, thu được 15 điểm kinh nghiệm.”
“Không phải chứ, lại tiếp tục?”
Chiến Thiên Minh bối rối.
Lần thứ nhất là nghe nhầm, Vậy lần này?
Chẳng lẽ lại là nghe nhầm?
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Bách Tiết Trường Khâu, thu được 75 điểm kinh nghiệm.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết...”
“Lẽ nào...”
Dần dần, Chiến Thiên Minh trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Nguyên bản đáy lòng có một ít khó chịu cũng biến mất theo.
Đúng lúc này, tiếng sàn sạt vang lên.
Chiến Thiên Minh theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy một con Hắc Vương Nghĩ từ trong bụi cỏ chui ra,
bò đến bên chân của chính mình, dùng đầu cọ vào ống quần mình, mà ở sau lưng con Hắc Vương Nghĩ này, thì lại có một đàn Hắc Vương Nghĩ có đầu hơi nhỏ, lít nha lít nhít, chí it cũng hơn ngàn đầu.
“Nghĩ Hậu?”
Chiến Thiên Minh sững sờ, cúi đầu nhìn Hắc Vương Nghĩ bên chân.
Gãi đầu khó hiểu.
“Nghĩ Hậu không phải đều có cái bụng rất to sao? Làm sao con này nhìn phổ thông thế?”
“Chủ nhân, đây không phải Nghĩ Hậu mà là Nghĩ Vương.” Tiểu Tử đính chính.
“Nghĩ Vương?” Chiến Thiên Minh nghi hoặc.
Hắn chỉ biết có Nghĩ Hậu, chứ căn bản không biết Nghĩ Vương là cái gì.
“Ây...” Tiểu Tử lộ ra dáng vẻ cực kỳ khinh bỉ, phảng phất đang nói: Chủ nhân, kiến thức ngài quá nông cạn.
“Bát Giới, ngươi đây là ánh mắt gì?” Chiến Thiên Minh sắc mặt chìm xuống.
“Không, không có gì.” Tiểu Tử lắc đầu.
Chiến Thiên Minh thu hồi ánh mắt.
Phải rồi.
Mình không nên đem kiến thức của Địa Cầu áp đặt vào nơi này.
Nghĩ Vương?
Kiến thức mênh mông à.
Bất quá, quản nó làm gì?
Mình đã khống chế một con Nghĩ Vương, đã thế nó còn tập hợp một đàn Hắc Vương Nghĩ tới làm công, chuyện tốt như thế, ngu mới không cần.
Hắc Vương Nghĩ cũng không thể như Tiểu Tử, có thể cùng Chiến Thiên Minh tiến hành giao lưu linh hồn.
Nhưng mệnh lệnh Chiến Thiên Minh truyền đạt, nó hoàn toàn có thể nghe hiểu.
Vì vậy mang theo hàng trăm hàng ngàn Hắc Vương Nghĩ, Chiến Thiên Minh liền bắt đầu một hồi đại càn quét.
Những Hắc Vương Nghĩ này, chỉ có thể coi là ngũ phẩm hung thú.
Thế nhưng chúng nó thắng ở số lượng à. Thực sự là quá nhiều.
Đàn kiến như là một hắc triều xông lên tới chỗ nào, chỗ đấy dã thú cùng hung thú liền bị lật tung toàn bộ.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Chiến Thiên Minh cười to: “Ha ha...”
“Sảng khoái!”
“Quá sảng khoái rồi!”
Không cần tự mình động thủ, kinh nghiệm liền tăng lên chóng mặt, thực sự là quá sảng khoái.
Đi theo sau đàn kiến, Chiến Thiên Minh thử nghiệm cùng Nghĩ Vương giao lưu.
Dần dần, một ít mệnh lệnh hơi phức tạp, Nghĩ Vương cũng có thể nghe rõ ràng.
Rất nhanh, đàn kiến bắt đầu bắt về những dã thú cùng hung thú còn sống.
Chiến Thiên Minh liên tục triển khai ngự thú thuật.
Một đầu... Năm đầu...
Mười đầu...
30 đầu...
99 đầu...
Đến đỉnh.
Chỉ có thể khống chế 99 đầu.
Bởi vì, Nghĩ Vương đã chiếm đi một vị trí.
Chiến Thiên Minh ngược lại cũng không thèm để ý.
Mỗi một khi thời gian khống chế Nghĩ Vương sắp hết, hắn lập tức triển khai ngự thú thuật, đem Nghĩ Vương vững vàng khống chế lại.
“Hừ!”
“Thúi tinh tinh, lần này, xem ngươi còn không ngoan ngoãn ngã xuống?”
Mang theo đàn kiến, Chiến Thiên Minh lần nữa đến lãnh địa của con Hỏa Diễm Hồng Tinh kia, sau đó để Nghĩ Vương đem những Hắc Vương Nghĩ kia tất cả đều phân tán đi.
Đợi đến khi đàn kiến rời đi, Chiến Thiên Minh đấm ra một quyền, uy thế như bách thú cùng tiến.
“Bách Thú Tuyệt Sát!”
Ầm ầm ầm...
Một quyền, bách thú chết.
“Leng keng...”
Chiến Thiên Minh tiếp tục có cơ hội ngự thú thành công trăm phần trăm.
Hắn xuất hiện trước mặt Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Trong mắt tất cả đều là ý cười.
“Tiểu Dạng, vốn ca không muốn thu phục người, thế nhưng, ngươi vừa nãy rất trâu chó à?”
“Truy sát ta?”
“Ngày hôm nay không khiến ngươi quỳ xuống, ca liền không phải Chiến Thiên Minh.”
Chiến Thiên Minh trừng mắt nhìn Hỏa Diễm Hồng Tinh, ngự thú thuật đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động.
“Hống!!”
Sau khi nhìn thấy Chiến Thiên Minh, đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh kia gào thét lên, hai quả đấm to như hai cái chùy sắt vừa hun nóng, ầm ầm đấm vào ngực mình, phóng ra từng đoàn hỏa diễm.
Một đôi mắt trợn ngược, thẳng đứng trừng về phía Chiến Thiên Minh.
Ầm ầm ầm...
Thật nhanh, Hỏa Diễm Hồng Tinh hướng về Chiến Thiên Minh chạy tới như điên, chấn động đến đất rung núi chuyển.
Bốn cái răng nanh lộ ra ngoài miệng.
Màu đỏ.
Ngay cả răng nanh đều là màu đỏ, hơn nữa, cảm giác như là có hỏa diễm đang lưu động trong răng nanh.
Quá quỷ dị rồi!
Trong nháy mắt, Hỏa Diễm Hồng Tinh đã cách Chiến Thiên Minh không đầy năm trượng.
Điểm ấy khoảng cách đối với Hỏa Diễm Hồng Tinh như một gò núi nhỏ mà nói, quả thực là đưa tay có thể chạm tới.
Cũng chính vào lúc này...
Hô địa!
Hỏa Diễm Hồng Tinh vung cánh tay thô to đầy lông đỏ, hướng về Chiến Thiên Minh mạnh mẽ vỗ tới.
“Ngự thú!”
Một vòng năng lượng ánh sáng chỉ có Chiến Thiên Minh mới có thể nhìn thấy, nhất thời khuếch tán ra.
“Leng keng!”
Ngay khi cự quyền Hỏa Diễm Hồng Tinh còn cách Chiến Thiên Minh không kém 10 centimet liền có thể đem hắn đánh thành thịt nát thì thanh âm nhắc nhở của hệ thống rốt cục truyền đến.
“Ngự thú thành công, độ thuần thục tăng cường 5 điểm.”
Hỏa Diễm Hồng Tinh cự quyền ngừng lại.
“Hống hống hống...”
Hỏa Diễm Hồng Tinh khẽ rống, nắm đấm vội vã thu về, gãi đầu, một bộ dáng lo sợ, mặt mày tái mét.
Chiến Thiên Minh nhảy lên đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh cho cả người Hỏa Diễm Hồng Tinh ngã sập xuống.
Bùm bùm...
Đấm đá một trận.
Chiến Thiên Minh lúc này mới thoải mái một chút, vỗ tay một cái, hướng về Hỏa Diễm Hồng Tinh nhẹ nhàng hừ nhẹ một tiếng.
“Con bà nó! Ngươi không phải rất ngưu bức sao?”
“Ngươi lại ngưu bức cho ta nhìn một chút?”
“Này thì ngưu bức này!”
“Ngươi ngưu bức tiếp cho ta à!”
Hô...
Tiểu Tử bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm xuống hồ sâu, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ.
Chiến Thiên Minh thật vất vả mới thở lại bình thường.
Nhất thời, hắn đã quên là mình còn chưa có học bơi.
Lần này nhảy xuống thật sơ ý quá.
“Chủ nhân, đừng có ngẩn tò te ở đó, chúng ta mau rời khỏi nơi này, trong hồ có Yêu thú rất mạnh.” Âm thanh Tiểu Tử truyền đến.
Chiến Thiên Minh mặt xanh như mướp.
Không thể như vậy à?
Mãi mới trốn được đầu tinh tinh thúi kia bây giờ lại gặp phải Yêu thú càng mạnh hơn?
Chạy!
Bò người lên, Chiến Thiên Minh đem Tiểu Tử thu vào chiến sủng không gian, chạy nhanh như gió.
Cũng còn tốt, quái vật trong hồ sâu không có đuổi theo ra ngoài.
Có thể con quái vật kia cho rằng ăn Chiến Thiên Minh không ngon đi, hoặc là quá gầy, không có thịt gì ăn rồi chẳng đủ nhét kẽ răng.
Rời xa hồ sâu, Chiến Thiên Minh mới hỏi: “Bát Giới, Yêu thú trong hồ là cấp bậc gì?”
“Chí ít tam phẩm.” Tiểu Tử nói.
“Tam phẩm?” Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.
Ngự thú thuật hiện tại của mình căn bản không có cách khống chế Yêu thú cấp bậc này.
Không sao, cứ để ngươi sống thêm một thời gian.
Lần sau, ca trở lại bạo ngươi.
Chiến Thiên Minh không thể không ngự thú lại từ đầu.
Nhất định phải khống chế lại 100 đầu thú, sau đó triển khai Bách Thú Tuyệt Sát, mới có thể được cơ hội một lần trăm phần trăm ngự thú thành công, cơ hội vừa nãy đã bị con Hắc Vương Nghĩ kia làm lãng phí rồi, hiện tại, chỉ có thể bắt đầu lại.
Ngay khi Chiến Thiên Minh tìm kiếm mục tiêu mới thì...
Đột nhiên, trong đầu vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Tử Vân bò sát, thu được 200 điểm kinh nghiệm.”
“Hả? Cái gì vậy?”
Chiến Thiên Minh sững sờ.
Mình hiện tại cái gì cũng chưa làm à.
Làm sao lại đột nhiên hiện lên lời nhắc nhở như vậy?
Sẽ không phải lại giống lần trước giẫm chết chứ?
Cúi đầu vừa nhìn.
Không có à?
Nơi nào?
Không có, vẫn không có.
Tìm một vòng, Chiến Thiên Minh cũng không có phát hiện cái con Tử Vân bò sát gì đó bị giẫm chết,.
Đúng rồi, nghe nhầm.
Nhất định là nghe nhầm.
Chiến Thiên Minh dùng sức vỗ vỗ lỗ tai, bên trong còn có một chút nước chảy ra.
Mặc kệ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Lục Tảo Phi Nga, thu được 15 điểm kinh nghiệm.”
“Không phải chứ, lại tiếp tục?”
Chiến Thiên Minh bối rối.
Lần thứ nhất là nghe nhầm, Vậy lần này?
Chẳng lẽ lại là nghe nhầm?
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết Bách Tiết Trường Khâu, thu được 75 điểm kinh nghiệm.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết...”
“Lẽ nào...”
Dần dần, Chiến Thiên Minh trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Nguyên bản đáy lòng có một ít khó chịu cũng biến mất theo.
Đúng lúc này, tiếng sàn sạt vang lên.
Chiến Thiên Minh theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy một con Hắc Vương Nghĩ từ trong bụi cỏ chui ra,
bò đến bên chân của chính mình, dùng đầu cọ vào ống quần mình, mà ở sau lưng con Hắc Vương Nghĩ này, thì lại có một đàn Hắc Vương Nghĩ có đầu hơi nhỏ, lít nha lít nhít, chí it cũng hơn ngàn đầu.
“Nghĩ Hậu?”
Chiến Thiên Minh sững sờ, cúi đầu nhìn Hắc Vương Nghĩ bên chân.
Gãi đầu khó hiểu.
“Nghĩ Hậu không phải đều có cái bụng rất to sao? Làm sao con này nhìn phổ thông thế?”
“Chủ nhân, đây không phải Nghĩ Hậu mà là Nghĩ Vương.” Tiểu Tử đính chính.
“Nghĩ Vương?” Chiến Thiên Minh nghi hoặc.
Hắn chỉ biết có Nghĩ Hậu, chứ căn bản không biết Nghĩ Vương là cái gì.
“Ây...” Tiểu Tử lộ ra dáng vẻ cực kỳ khinh bỉ, phảng phất đang nói: Chủ nhân, kiến thức ngài quá nông cạn.
“Bát Giới, ngươi đây là ánh mắt gì?” Chiến Thiên Minh sắc mặt chìm xuống.
“Không, không có gì.” Tiểu Tử lắc đầu.
Chiến Thiên Minh thu hồi ánh mắt.
Phải rồi.
Mình không nên đem kiến thức của Địa Cầu áp đặt vào nơi này.
Nghĩ Vương?
Kiến thức mênh mông à.
Bất quá, quản nó làm gì?
Mình đã khống chế một con Nghĩ Vương, đã thế nó còn tập hợp một đàn Hắc Vương Nghĩ tới làm công, chuyện tốt như thế, ngu mới không cần.
Hắc Vương Nghĩ cũng không thể như Tiểu Tử, có thể cùng Chiến Thiên Minh tiến hành giao lưu linh hồn.
Nhưng mệnh lệnh Chiến Thiên Minh truyền đạt, nó hoàn toàn có thể nghe hiểu.
Vì vậy mang theo hàng trăm hàng ngàn Hắc Vương Nghĩ, Chiến Thiên Minh liền bắt đầu một hồi đại càn quét.
Những Hắc Vương Nghĩ này, chỉ có thể coi là ngũ phẩm hung thú.
Thế nhưng chúng nó thắng ở số lượng à. Thực sự là quá nhiều.
Đàn kiến như là một hắc triều xông lên tới chỗ nào, chỗ đấy dã thú cùng hung thú liền bị lật tung toàn bộ.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Chiến Thiên Minh cười to: “Ha ha...”
“Sảng khoái!”
“Quá sảng khoái rồi!”
Không cần tự mình động thủ, kinh nghiệm liền tăng lên chóng mặt, thực sự là quá sảng khoái.
Đi theo sau đàn kiến, Chiến Thiên Minh thử nghiệm cùng Nghĩ Vương giao lưu.
Dần dần, một ít mệnh lệnh hơi phức tạp, Nghĩ Vương cũng có thể nghe rõ ràng.
Rất nhanh, đàn kiến bắt đầu bắt về những dã thú cùng hung thú còn sống.
Chiến Thiên Minh liên tục triển khai ngự thú thuật.
Một đầu... Năm đầu...
Mười đầu...
30 đầu...
99 đầu...
Đến đỉnh.
Chỉ có thể khống chế 99 đầu.
Bởi vì, Nghĩ Vương đã chiếm đi một vị trí.
Chiến Thiên Minh ngược lại cũng không thèm để ý.
Mỗi một khi thời gian khống chế Nghĩ Vương sắp hết, hắn lập tức triển khai ngự thú thuật, đem Nghĩ Vương vững vàng khống chế lại.
“Hừ!”
“Thúi tinh tinh, lần này, xem ngươi còn không ngoan ngoãn ngã xuống?”
Mang theo đàn kiến, Chiến Thiên Minh lần nữa đến lãnh địa của con Hỏa Diễm Hồng Tinh kia, sau đó để Nghĩ Vương đem những Hắc Vương Nghĩ kia tất cả đều phân tán đi.
Đợi đến khi đàn kiến rời đi, Chiến Thiên Minh đấm ra một quyền, uy thế như bách thú cùng tiến.
“Bách Thú Tuyệt Sát!”
Ầm ầm ầm...
Một quyền, bách thú chết.
“Leng keng...”
Chiến Thiên Minh tiếp tục có cơ hội ngự thú thành công trăm phần trăm.
Hắn xuất hiện trước mặt Hỏa Diễm Hồng Tinh.
Trong mắt tất cả đều là ý cười.
“Tiểu Dạng, vốn ca không muốn thu phục người, thế nhưng, ngươi vừa nãy rất trâu chó à?”
“Truy sát ta?”
“Ngày hôm nay không khiến ngươi quỳ xuống, ca liền không phải Chiến Thiên Minh.”
Chiến Thiên Minh trừng mắt nhìn Hỏa Diễm Hồng Tinh, ngự thú thuật đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động.
“Hống!!”
Sau khi nhìn thấy Chiến Thiên Minh, đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh kia gào thét lên, hai quả đấm to như hai cái chùy sắt vừa hun nóng, ầm ầm đấm vào ngực mình, phóng ra từng đoàn hỏa diễm.
Một đôi mắt trợn ngược, thẳng đứng trừng về phía Chiến Thiên Minh.
Ầm ầm ầm...
Thật nhanh, Hỏa Diễm Hồng Tinh hướng về Chiến Thiên Minh chạy tới như điên, chấn động đến đất rung núi chuyển.
Bốn cái răng nanh lộ ra ngoài miệng.
Màu đỏ.
Ngay cả răng nanh đều là màu đỏ, hơn nữa, cảm giác như là có hỏa diễm đang lưu động trong răng nanh.
Quá quỷ dị rồi!
Trong nháy mắt, Hỏa Diễm Hồng Tinh đã cách Chiến Thiên Minh không đầy năm trượng.
Điểm ấy khoảng cách đối với Hỏa Diễm Hồng Tinh như một gò núi nhỏ mà nói, quả thực là đưa tay có thể chạm tới.
Cũng chính vào lúc này...
Hô địa!
Hỏa Diễm Hồng Tinh vung cánh tay thô to đầy lông đỏ, hướng về Chiến Thiên Minh mạnh mẽ vỗ tới.
“Ngự thú!”
Một vòng năng lượng ánh sáng chỉ có Chiến Thiên Minh mới có thể nhìn thấy, nhất thời khuếch tán ra.
“Leng keng!”
Ngay khi cự quyền Hỏa Diễm Hồng Tinh còn cách Chiến Thiên Minh không kém 10 centimet liền có thể đem hắn đánh thành thịt nát thì thanh âm nhắc nhở của hệ thống rốt cục truyền đến.
“Ngự thú thành công, độ thuần thục tăng cường 5 điểm.”
Hỏa Diễm Hồng Tinh cự quyền ngừng lại.
“Hống hống hống...”
Hỏa Diễm Hồng Tinh khẽ rống, nắm đấm vội vã thu về, gãi đầu, một bộ dáng lo sợ, mặt mày tái mét.
Chiến Thiên Minh nhảy lên đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh cho cả người Hỏa Diễm Hồng Tinh ngã sập xuống.
Bùm bùm...
Đấm đá một trận.
Chiến Thiên Minh lúc này mới thoải mái một chút, vỗ tay một cái, hướng về Hỏa Diễm Hồng Tinh nhẹ nhàng hừ nhẹ một tiếng.
“Con bà nó! Ngươi không phải rất ngưu bức sao?”
“Ngươi lại ngưu bức cho ta nhìn một chút?”
“Này thì ngưu bức này!”
“Ngươi ngưu bức tiếp cho ta à!”