Chương : 26
Dịch: Sylvesta
Chiến Thiên Minh trở lại Nam Thanh thôn thì đã là lúc chạng vạng.
Chân trời phía tây, ánh nắng chiều như máu.
“Ô ô...”
“Ô ô... Hải ca, ngươi làm sao cứ như thế ra đi... Ô ô...”
Tiếng khóc đau khổ từ trong thôn truyền đến.
Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra.
Thanh âm này?
Hô, Chiến Thiên Minh triển khai Cửu Long bộ, hối hả độn thanh chạy tới.
Trước mắt Thiên Minh, một người phụ nữ đang khóc đến thương tâm gần chết, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Mà nằm ngay trước mặt người phụ nữ kia, thì lại là một bộ thi thể lạnh như băng, quần áo và đồ dùng hàng ngày bên trên còn có từng khối huyết ban.
Bị đánh chết tươi.
Chỉ cần nhìn qua cho dù là ai đều có thể có thể nhận ra.
Người này chết là bị người khác đánh chết tươi.
“Mộc...”
“Mộc tam thúc?!”
Nhìn thi thể lạnh như băng này, Chiến Thiên Minh sống mũi đau xót, trong viền mắt nước mắt lăn xuống.
Chết rồi?
Mộc tam thúc chết rồi!
Chuyện này...
Tại sao lại như vậy?
Chiến Thiên Minh trong lòng rất đau, rất đau.
Mộc tam thúc đối với hắn tốt nhất, làm sao đột nhiên lại chết?
Hô, Chiến Thiên Minh ngã gục trước thi thể Mộc Hải.
“Mộc tam thúc... Mộc tam thúc...”
Hắn lắc thân thể Mộc Hải như muốn gọi người trước mặt tỉnh dậy, nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thi thể Mộc Hải đã cứng ngắc.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì...”
“Ai có thể nói cho ta biết?”
“A...A...A!!”
Âm thanh Chiến Thiên Minh vang vọng toàn bộ thôn, nhưng không người nào có thể nói cho hắn biết tại sao.
“Thiên Minh, Hải ca hắn bị chết oan quá à... Ô ô...” Mộc tam thẩm, hai mắt đỏ ửng, nước mắt lệ nhòa cả khuôn mặt.
“Tam thẩm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho ta biết à.” Chiến Thiên Minh nức nở nói.
Mộc Hải đối tốt với hắn, hắn toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.
Nguyên bản, hắn còn muốn báo đáp Mộc Hải.
Ấy vậy mà...
Hình ảnh trước mắt, lại như một cái gai sắc nhọn, tàn nhẫn mà đâm vào trong lòng Chiến Thiên Minh.
Đau?
Đây đã không phải đau có khả năng hình dung.
Ở trên đời này, đối với hắn tốt nhất có hai người, một người là Mộc Hải, còn có một người chính là Lưu Vũ.
Hiện tại, Mộc Hải vậy mà chết rồi.
Mộc Hải chính trực tráng niên, cứ như thế chết rồi?
Hơn nữa, còn là bị đánh chết.
“Thiên Minh, ta... Ta cũng không biết Hải ca là chết như thế nào... Ô ô...”
Tam thẩm khóc đến cực kỳ bi thương.
“Ta mới từ bên ngoài trở về, lập tức nghe người ta nói, nói Hải ca hắn... Ô ô ô... Nói, nói có người ở bên ngoài trong ngôi miếu đổ nát phát hiện thi thể Hải ca. Bọn họ liền đem Hải ca mang về...”
“Ô ô...”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh phát động nhiệm vụ tìm kiếm hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 10000 điểm kinh nghiệm.”
“Có nhận hay không?”
“Tiếp!”
Chiến Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nhận lấy nhiệm vụ.
Coi như không có nhiệm vụ này, hắn cũng nhất định đi điều tra rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Hắn, tuyệt đối không thể để Mộc Hải chết vô ích.
An ủi tam thẩm một phen, Chiến Thiên Minh mang theo nước mắt đi về phía ngôi miếu đổ nát.
“Ồ, đây không phải Chiến Thiên Minh sao?”
“Khà khà, không nghĩ tới, hắn lại thật không có đào tẩu.”
“Hừ! Trốn hay không trốn có cái gì khác nhau chớ?”
“Không sai. Hắn yếu đến nỗi còn đánh không nổi con ngũ sắc hùng kê nhà ta, trốn tới chỗ nào đều là tìm đường chết. Hắn không trốn, chí ít còn không liên lụy Mộc Hải thúc cùng Cẩu Đản. Ai, nhưng đáng tiếc à, Mộc Hải thúc đang yên đang lành, làm sao đột nhiên lại chết?”
“Đi, chúng ta lại đi đánh Chiến Thiên Minh một trận, nếu không, ngày mai có thể sẽ chẳng có cơ hội đâu.”
“Mộc Hải thúc đã chết rồi, ta không có tâm tình đi đánh người.”
“Ngày hôm nay ta cũng không có tâm tình đi đánh người.”
“Các ngươi không có tâm tình nhưng chúng ta có à.”
Nói xong, mấy thanh thiếu niên đuổi theo phương hướng Chiến Thiên Minh rời đi, mấy người khác thì lại xoay người rời đi.
Ở ngoài miếu đổ nát.
Phòng ốc tàn tạ, đổ nát, đã để không mười mấy năm, nóc nhà mái ngói chỉ có thể che khuất một phần ba, gió vừa thổi đến, tiếng kèn kẹt vang lên, phảng phất lúc nào cũng có thể bay ngói hại người, khiến người ta nhìn đều lo lắng, đề phòng.
Bốn phía, cỏ hoang mọc um tùm.
Chiến Thiên Minh đến ngoài miếu đổ nát.
“Bát Giới, có phát hiện gì không?”
Chiến Thiên Minh đã lấy Tiểu Tử từ chiến sủng không gian ra ngoài.
Tiểu Tử mũi rất linh.
Đây là heo tính nói chung.
Khứu giác heo, so với chó săn còn lợi hại hơn.
Tiểu Tử ở bốn phía ngửi một cái.
Lắc đầu.
Lại ngửi...
“Ha ha... Chiến Thiên Minh, đã lâu không gặp.”
Đột nhiên, mấy người thanh thiếu niên trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm đi tới.
Mấy người này, đều là người trong Nam Thanh thôn.
Chiến Thiên Minh tự nhiên toàn bộ đều biết.
“Ta không có thời gian để ý đến các ngươi, cút sang một bên cho ta.” Chiến Thiên Minh âm trầm quát lên.
Hô, những người kia sững sờ.
Bị quát?
Lần đầu tiên bị đệ nhất phế vật trong thôn răn dạy.
Đúng là xưa nay chưa từng thấy à.
Mấy người cũng không có nổi giận, ngược lại ý cười càng thêm mấy phần âm hiểm.
“Chiến Thiên Minh, nghe nói ngày mai ngươi phải đi tiếp thu khảo hạch?”
“Không bằng trước khi ngươi đi khảo hạch, để cho mấy người chúng ta luyện tay nghề một chút được không? Chúng ta bảo đảm, tuyệt đối không đem ngươi đánh cho bò không đứng lên được, dù sao, ngày mai ngươi nếu như không tiến vào được núi, chọc giận Sơn Thần, đó cũng không phải chuyện gì tốt.”
Cười một cái, mấy người lập tức đem Chiến Thiên Minh vây quanh.
Một bộ làm nóng người, ra dáng chuẩn bị động thủ.
Chiến Thiên Minh liếc mấy người một cái.
Hắn đang không có bất kỳ tâm tình gì tìm những này người phiền phức, càng không muốn đi để ý tới bọn họ.
Thế nhưng...
Trong lòng, một cỗ oán khí đang lo không có địa phương giải phóng đây.
Mấy người này nếu như một lòng muốn tìm đánh, vậy thì tác thành cho bọn họ.
Ngược lại những người này trước đây cũng có không ít từng bắt nạt mình.
Một chữ.
Đánh!
Cửu Long bộ.
Hô địa!
Thân ảnh Chiến Thiên Minh trước mặt mấy người tự nhiên loáng một cái, liền tới gần người thanh niên trước mặt hắn.
Nhấc chưởng, đánh ra.
Đùng!
Một cái tát, đánh đến vang dội.
Thanh niên kia bị đánh đến đầu lệch đi, hai cái răng mang theo dòng máu cùng nước bọt đồng thời bay ra ngoài.
Bối rối, hoàn toàn bối rối.
Mấy người khác còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt.
Đùng! Đùng! Đùng...
Một tràng tát lại tiếp tục đánh tới, tiếng chát chát vang lên khắp miếu.
Khuôn mặt, đau rát.
Ầm ầm ầm...
Còn không chờ mấy người phản ứng lại, Chiến Thiên Minh giơ chân lên liền đá mấy cái, nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh mơ hồ.
“À!”
“À!”
“À...”
Mấy người chỉ cảm thấy bụng đau đớn một hồi, liền kêu thảm thiết bay ra ngoài, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Có hai người ngã vào trong bụi gai, cả người dính toàn gai độc sắc nhọn.
Những gai độc kia sẽ không lấy mạng người, nhưng cũng làm cho ngứa cực kỳ.
Mấy người từ dưới đất bò dậy, tất cả đều chỉ ngây ngốc ôm cái bụng, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trên mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin được.
“Còn dám đến làm phiền ta thì đừng trách ta đánh tới mẹ các ngươi cũng nhìn không ra.” Chiến Thiên Minh âm trầm trách mắng.
Thanh âm kia vang vọng trong tai mấy người, hơn nữa ánh mắt Chiến Thiên Minh lạnh lùng nghiêm nghị, thẳng đứng làm mấy người sợ đến mất mật, trong lòng run run một cái.
“Chiến Thiên Minh, ngươi chờ đó cho ta.”
“Chiến Thiên Minh, ngươi chờ, ngươi sẽ gặp phải báo ứng.”
“Khốn nạn, có bản lĩnh ngươi đừng chạy, ngươi... Ngươi liền ở ngay đây chờ bọn ta.”
Mấy người một bên uy hiếp, một bên trốn giống như chó nhà có tang.
Vèo vèo vèo...
Vèo vèo vèo...
Phốc phốc phốc...
Phốc phốc phốc...
Phi thạch liên tiếp nổ tung cúc hoa, mỗi người ăn trọn hai viên.
Bốn phía lập tức thanh tĩnh.
Mãi đến chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết mới ung dung truyền đến.
Sau khi Chiến Thiên Minh ném ra phi thạch, liền không để ý đến những người kia, mà là quay đầu nhìn về Tiểu Tử.
“Bát Giới, có phát hiện gì sao?”
Chiến Thiên Minh trở lại Nam Thanh thôn thì đã là lúc chạng vạng.
Chân trời phía tây, ánh nắng chiều như máu.
“Ô ô...”
“Ô ô... Hải ca, ngươi làm sao cứ như thế ra đi... Ô ô...”
Tiếng khóc đau khổ từ trong thôn truyền đến.
Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra.
Thanh âm này?
Hô, Chiến Thiên Minh triển khai Cửu Long bộ, hối hả độn thanh chạy tới.
Trước mắt Thiên Minh, một người phụ nữ đang khóc đến thương tâm gần chết, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Mà nằm ngay trước mặt người phụ nữ kia, thì lại là một bộ thi thể lạnh như băng, quần áo và đồ dùng hàng ngày bên trên còn có từng khối huyết ban.
Bị đánh chết tươi.
Chỉ cần nhìn qua cho dù là ai đều có thể có thể nhận ra.
Người này chết là bị người khác đánh chết tươi.
“Mộc...”
“Mộc tam thúc?!”
Nhìn thi thể lạnh như băng này, Chiến Thiên Minh sống mũi đau xót, trong viền mắt nước mắt lăn xuống.
Chết rồi?
Mộc tam thúc chết rồi!
Chuyện này...
Tại sao lại như vậy?
Chiến Thiên Minh trong lòng rất đau, rất đau.
Mộc tam thúc đối với hắn tốt nhất, làm sao đột nhiên lại chết?
Hô, Chiến Thiên Minh ngã gục trước thi thể Mộc Hải.
“Mộc tam thúc... Mộc tam thúc...”
Hắn lắc thân thể Mộc Hải như muốn gọi người trước mặt tỉnh dậy, nhưng đáng tiếc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thi thể Mộc Hải đã cứng ngắc.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì...”
“Ai có thể nói cho ta biết?”
“A...A...A!!”
Âm thanh Chiến Thiên Minh vang vọng toàn bộ thôn, nhưng không người nào có thể nói cho hắn biết tại sao.
“Thiên Minh, Hải ca hắn bị chết oan quá à... Ô ô...” Mộc tam thẩm, hai mắt đỏ ửng, nước mắt lệ nhòa cả khuôn mặt.
“Tam thẩm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho ta biết à.” Chiến Thiên Minh nức nở nói.
Mộc Hải đối tốt với hắn, hắn toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.
Nguyên bản, hắn còn muốn báo đáp Mộc Hải.
Ấy vậy mà...
Hình ảnh trước mắt, lại như một cái gai sắc nhọn, tàn nhẫn mà đâm vào trong lòng Chiến Thiên Minh.
Đau?
Đây đã không phải đau có khả năng hình dung.
Ở trên đời này, đối với hắn tốt nhất có hai người, một người là Mộc Hải, còn có một người chính là Lưu Vũ.
Hiện tại, Mộc Hải vậy mà chết rồi.
Mộc Hải chính trực tráng niên, cứ như thế chết rồi?
Hơn nữa, còn là bị đánh chết.
“Thiên Minh, ta... Ta cũng không biết Hải ca là chết như thế nào... Ô ô...”
Tam thẩm khóc đến cực kỳ bi thương.
“Ta mới từ bên ngoài trở về, lập tức nghe người ta nói, nói Hải ca hắn... Ô ô ô... Nói, nói có người ở bên ngoài trong ngôi miếu đổ nát phát hiện thi thể Hải ca. Bọn họ liền đem Hải ca mang về...”
“Ô ô...”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh phát động nhiệm vụ tìm kiếm hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 10000 điểm kinh nghiệm.”
“Có nhận hay không?”
“Tiếp!”
Chiến Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi nhận lấy nhiệm vụ.
Coi như không có nhiệm vụ này, hắn cũng nhất định đi điều tra rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Hắn, tuyệt đối không thể để Mộc Hải chết vô ích.
An ủi tam thẩm một phen, Chiến Thiên Minh mang theo nước mắt đi về phía ngôi miếu đổ nát.
“Ồ, đây không phải Chiến Thiên Minh sao?”
“Khà khà, không nghĩ tới, hắn lại thật không có đào tẩu.”
“Hừ! Trốn hay không trốn có cái gì khác nhau chớ?”
“Không sai. Hắn yếu đến nỗi còn đánh không nổi con ngũ sắc hùng kê nhà ta, trốn tới chỗ nào đều là tìm đường chết. Hắn không trốn, chí ít còn không liên lụy Mộc Hải thúc cùng Cẩu Đản. Ai, nhưng đáng tiếc à, Mộc Hải thúc đang yên đang lành, làm sao đột nhiên lại chết?”
“Đi, chúng ta lại đi đánh Chiến Thiên Minh một trận, nếu không, ngày mai có thể sẽ chẳng có cơ hội đâu.”
“Mộc Hải thúc đã chết rồi, ta không có tâm tình đi đánh người.”
“Ngày hôm nay ta cũng không có tâm tình đi đánh người.”
“Các ngươi không có tâm tình nhưng chúng ta có à.”
Nói xong, mấy thanh thiếu niên đuổi theo phương hướng Chiến Thiên Minh rời đi, mấy người khác thì lại xoay người rời đi.
Ở ngoài miếu đổ nát.
Phòng ốc tàn tạ, đổ nát, đã để không mười mấy năm, nóc nhà mái ngói chỉ có thể che khuất một phần ba, gió vừa thổi đến, tiếng kèn kẹt vang lên, phảng phất lúc nào cũng có thể bay ngói hại người, khiến người ta nhìn đều lo lắng, đề phòng.
Bốn phía, cỏ hoang mọc um tùm.
Chiến Thiên Minh đến ngoài miếu đổ nát.
“Bát Giới, có phát hiện gì không?”
Chiến Thiên Minh đã lấy Tiểu Tử từ chiến sủng không gian ra ngoài.
Tiểu Tử mũi rất linh.
Đây là heo tính nói chung.
Khứu giác heo, so với chó săn còn lợi hại hơn.
Tiểu Tử ở bốn phía ngửi một cái.
Lắc đầu.
Lại ngửi...
“Ha ha... Chiến Thiên Minh, đã lâu không gặp.”
Đột nhiên, mấy người thanh thiếu niên trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm đi tới.
Mấy người này, đều là người trong Nam Thanh thôn.
Chiến Thiên Minh tự nhiên toàn bộ đều biết.
“Ta không có thời gian để ý đến các ngươi, cút sang một bên cho ta.” Chiến Thiên Minh âm trầm quát lên.
Hô, những người kia sững sờ.
Bị quát?
Lần đầu tiên bị đệ nhất phế vật trong thôn răn dạy.
Đúng là xưa nay chưa từng thấy à.
Mấy người cũng không có nổi giận, ngược lại ý cười càng thêm mấy phần âm hiểm.
“Chiến Thiên Minh, nghe nói ngày mai ngươi phải đi tiếp thu khảo hạch?”
“Không bằng trước khi ngươi đi khảo hạch, để cho mấy người chúng ta luyện tay nghề một chút được không? Chúng ta bảo đảm, tuyệt đối không đem ngươi đánh cho bò không đứng lên được, dù sao, ngày mai ngươi nếu như không tiến vào được núi, chọc giận Sơn Thần, đó cũng không phải chuyện gì tốt.”
Cười một cái, mấy người lập tức đem Chiến Thiên Minh vây quanh.
Một bộ làm nóng người, ra dáng chuẩn bị động thủ.
Chiến Thiên Minh liếc mấy người một cái.
Hắn đang không có bất kỳ tâm tình gì tìm những này người phiền phức, càng không muốn đi để ý tới bọn họ.
Thế nhưng...
Trong lòng, một cỗ oán khí đang lo không có địa phương giải phóng đây.
Mấy người này nếu như một lòng muốn tìm đánh, vậy thì tác thành cho bọn họ.
Ngược lại những người này trước đây cũng có không ít từng bắt nạt mình.
Một chữ.
Đánh!
Cửu Long bộ.
Hô địa!
Thân ảnh Chiến Thiên Minh trước mặt mấy người tự nhiên loáng một cái, liền tới gần người thanh niên trước mặt hắn.
Nhấc chưởng, đánh ra.
Đùng!
Một cái tát, đánh đến vang dội.
Thanh niên kia bị đánh đến đầu lệch đi, hai cái răng mang theo dòng máu cùng nước bọt đồng thời bay ra ngoài.
Bối rối, hoàn toàn bối rối.
Mấy người khác còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt.
Đùng! Đùng! Đùng...
Một tràng tát lại tiếp tục đánh tới, tiếng chát chát vang lên khắp miếu.
Khuôn mặt, đau rát.
Ầm ầm ầm...
Còn không chờ mấy người phản ứng lại, Chiến Thiên Minh giơ chân lên liền đá mấy cái, nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh mơ hồ.
“À!”
“À!”
“À...”
Mấy người chỉ cảm thấy bụng đau đớn một hồi, liền kêu thảm thiết bay ra ngoài, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Có hai người ngã vào trong bụi gai, cả người dính toàn gai độc sắc nhọn.
Những gai độc kia sẽ không lấy mạng người, nhưng cũng làm cho ngứa cực kỳ.
Mấy người từ dưới đất bò dậy, tất cả đều chỉ ngây ngốc ôm cái bụng, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trên mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin được.
“Còn dám đến làm phiền ta thì đừng trách ta đánh tới mẹ các ngươi cũng nhìn không ra.” Chiến Thiên Minh âm trầm trách mắng.
Thanh âm kia vang vọng trong tai mấy người, hơn nữa ánh mắt Chiến Thiên Minh lạnh lùng nghiêm nghị, thẳng đứng làm mấy người sợ đến mất mật, trong lòng run run một cái.
“Chiến Thiên Minh, ngươi chờ đó cho ta.”
“Chiến Thiên Minh, ngươi chờ, ngươi sẽ gặp phải báo ứng.”
“Khốn nạn, có bản lĩnh ngươi đừng chạy, ngươi... Ngươi liền ở ngay đây chờ bọn ta.”
Mấy người một bên uy hiếp, một bên trốn giống như chó nhà có tang.
Vèo vèo vèo...
Vèo vèo vèo...
Phốc phốc phốc...
Phốc phốc phốc...
Phi thạch liên tiếp nổ tung cúc hoa, mỗi người ăn trọn hai viên.
Bốn phía lập tức thanh tĩnh.
Mãi đến chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết mới ung dung truyền đến.
Sau khi Chiến Thiên Minh ném ra phi thạch, liền không để ý đến những người kia, mà là quay đầu nhìn về Tiểu Tử.
“Bát Giới, có phát hiện gì sao?”