Chương 13: Trên khán đài nơi xa
Diệp Ngôn còn muốn nói cái gì đó thì phát hiện Diệp Thanh một lời không hợp đã trực tiếp đánh tới.
Gã lập tức sợ hãi.
Diệp Ngôn thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trước khi đánh nhau phải nói vài lời xã giao là thói quen của gã. Gã còn tưởng rằng Diệp Thanh sẽ buông vài câu hung ác để đối chọi gay gắt với mình.
Nhưng không có, Diệp Thanh quá nóng tính.
Hắn trực tiếp ra tay để giành lợi thế trước.
Diệp Ngôn biến sắc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được.
Dù sao gã cũng là thiên kiêu của Diệp gia, nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
Năm nay mười tám tuổi mà hắn đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh cấp một, thiên phú cực kì xuất sắc.
Đối mặt với một kiếm của Diệp Thanh, Diệp Ngôn không chút sợ hãi mà cất bước, giơ tay đấm ra một quyền.
Diệp Ngôn dùng nguyên lực hộ thể đối đầu trực diện với trường kiếm sắc bén của Diệp Thanh.
Là võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên, Diệp Ngôn có đủ tự tin làm như vậy.
Sau lưng Diệp Ngôn hiện ra dị tượng huyết mạch – Đó là một con Thanh Viêm Hỏa Tước đứng lơ lửng giữa không trung.
Hỏa tước màu xanh to lớn toả ra khí tức nóng bỏng.
Sức mạnh huyết mạch này rất mạnh!
Huyết mạch cấp năm sao cũng coi như dạng đỉnh cao trong thành Cát Châu.
Diệp Ngôn bày ra uy lực huyết mạch năm sao của mình, khí thế lập tức phát tán ra, chỉ trong khoảnh khắc đã tăng lên một cấp bậc.
Trên khán đài, gia chủ Diệp gia thở phảo một hơi, thầm nghĩ con của mình cũng tương đối cẩn thận nên vừa gặp mặt đã bày ra uy lực huyết mạch, không khinh địch chủ quan!
Mặc dù bị Diệp Thanh giành ra tay trước một bước, nhưng phần thắng của Diệp Ngôn vẫn rất lớn!
Trong đám người, trên mặt Hà Vũ Mẫn hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trong mắt Hà Vũ Mẫn, Diệp Thanh đã bị phế huyết mạch mà còn dám lên Phong Vân Đài để quyết chiến với Diệp Ngôn là đang tự tìm đường chết.
"Xoẹt!"
Trong khoảnh khắc, ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau một khắc, cánh tay phải của Diệp Ngôn bị chém xuống tại chỗ, máu tươi văng ra nhuộm đỏ mặt đất.
Một mùi máu tanh gay mũi theo làn gió lạnh mà thổi quét ra ngoài.
Tất cả người của Diệp gia ở đây đều trợn tròn mắt, không cách nào hình dung rung động trong lòng.
Thiếu chủ Diệp Ngôn cực mạnh của Diệp gia, người có được huyết mạch năm sao mà vừa đối mặt đã bị Diệp Thanh chặt đứt một cánh tay.
"Không có khả năng!" Diệp Ngôn hét lớn một tiếng.
Sắc mặt gã tràn đầy đau khổ và oán hận mãnh liệt.
Gã không thể tin với thực lực của mình mà lại thua Diệp Thanh chỉ sau một chiêu.
"Ta không cam tâm!" Diệp Ngôn gào thét, thân thể chấn động mãnh liệt, phóng ra một ngọn lửa màu xanh nóng bỏng.
Đó là thiên phú huyết mạch của hắn - Ngọn lửa Thanh Viêm!
Thiên phú do Thanh Viêm Hỏa Tước năm sao mang đến có uy lực kinh người!
Lúc nãy một quyền của Diệp Ngôn chỉ mang theo một phần uy lực của ngọn lửa Thanh Viêm. Mà bây giờ gã đã trực tiếp phóng ra từng mảnh lửa Thanh Viêm bao la!
Phong Vân Đài to lớn bỗng trở thành biển lửa.
Bị ngọn lửa Thanh Viêm đốt cháy, cả Phong Vân Đài được tạo thành từ Huyền Thiết cũng bắt đầu hòa tan, có thể thấy được uy lực của ngọn lửa này mạnh đến mức nào.
Hiện tại có thể nói Diệp Ngôn đã bật hết hỏa lực.
Trên khán đài nơi xa, sắc mặt của gia chủ Diệp gia âm trầm tới cực điểm.
Ông ta không nghĩ tới Diệp Thanh lại chém đứt một cánh tay của Diệp Ngôn.
Đối với Diệp Ngôn thì đây là một tổn thất rất lớn, về sau chỉ sợ tiền đồ võ đạo của Diệp Ngôn sẽ suy giảm đi rất nhiều.
Trong truyền thuyết thì chỉ có cường giả võ đạo tuyệt thế mới có thể mọc lại tay cụt. Nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết, không biết cần đạt tới cảnh giới nào thì mới làm được.
Chỉ sợ Diệp Ngôn mất đi một cánh tay đã không còn bao nhiêu sức cạnh tranh ở kinh thành đế quốc Đại Chu nữa.
"Con ta, nhất định phải giết hắn!" Gia chủ Diệp gia lẩm bẩm nói.
Bên cạnh gia chủ là Hà Vũ Mẫn, trên mặt nàng ta tràn ngập khiếp sợ.
Đến bây giờ Hà Vũ Mẫn còn không dám tin phu quân của mình lại bị chém đứt một cánh tay chỉ trong vòng một chiêu.
Thực lực Diệp Thanh bày ra làm Hà Vũ Mẫn hoàn toàn không hiểu.
"Chết đi, bị ngọn lửa Thanh Viêm đốt cháy thì ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!" Hà Vũ Mẫn nhe răng cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ ác độc.
Phía dưới Phong Vân Đài, Diệp Mạnh Lăng vẫn luôn quan sát cuộc chiến.
Khi nhìn thấy Diệp Thanh bị biển lửa bao vây, Diệp Mạnh Lăng sợ hãi la lên một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Nhiệt độ của ngọn lửa Thanh Viêm thực sự quá cao, rất nhiều võ giả Diệp gia bên ngoài Phong Vân Đài đều lui lại thật xa vì sợ bị lửa Thanh Viêm lan đến!
"Diệp Thanh, ngươi chặt một tay của ta, ta sẽ khiến ngươi chôn thây trong biển lửa! Tan thành mây khói!" Diệp Ngôn điên cuồng cười to, vẻ mặt cực kì dữ tợn.
"Ong!"
Ngay khi lửa Thanh Viêm sắp hoàn toàn bao phủ thân thể Diệp Thanh thì một ngọn lửa màu vàng đột nhiên sáng lên từ giữa vòng vây của lửa Thanh Viêm.
Ban đầu ngọn lửa màu vàng này còn rất nhỏ yếu, chỉ là một điểm lửa nho nhỏ. Nhưng ngay sau đó nó đã đột nhiên bùng lên.
Chỉ sau một khắc, ngọn lửa Thanh Viêm hoàn toàn biến mất tăm hơi, nó bị lấn áp triệt để dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu vàng.
Diệp Thanh thi triển ra thiên phú huyết mạch của mình - Bát Hoang Chân Hỏa!
Thiên phú do huyết mạch Bát Hoang Hỏa Long sáu sao giao cho hắn mạnh mẽ vô song!
So với ngọn lửa Thanh Viêm thì uy lực của Bát Hoang Chân Hỏa của Diệp Thanh không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.
Hiện tại tu vi của Diệp Thanh chỉ đến cảnh giới Luyện Thể, không cách nào thật sự phát huy ra uy lực của Bát Hoang Chân Hỏa, nhưng cũng đủ để đối phó với lửa Thanh Viêm.
Trên Phong Vân Đài, Diệp Ngôn đang điên cuồng cười to thì đột nhiên phát hiện ngọn lửa Thanh Viêm mình thả ra đã hoàn toàn biến mất chỉ trong khoảnh khắc!
Diệp Ngôn lập tức sợ hãi.
Sau một khắc, Diệp Thanh bỗng lao đến nắm lấy cổ Diệp Ngôn rồi nhấc lên y như xách một con gà.
Thời khắc này Diệp Ngôn hoàn toàn không có sức phản kháng trước mặt Diệp Thanh.
Diệp Ngôn khiếp sợ không hiểu nổi.
Trong lòng gã sinh ra sự sợ hãi mãnh liệt.
Gã thực sự nghĩ mãi cũng không rõ, Diệp Thanh chỉ đến cảnh giới Luyện Thể, hơn nữa huyết mạch còn bị phế thì tại sao có thể bộc phát ra chiến lực kinh khủng như vậy.
Ngọn lửa mà Diệp Thanh phóng ra đã làm Diệp Ngôn hoàn toàn tuyệt vọng. .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Không có khả năng! Không phải huyết mạch của ngươi bị phế rồi sao? Vì sao huyết mạch sống lại được chứ?" Diệp Ngôn lẩm bẩm, ánh mắt bùng lên sự hoảng sợ vô hạn.
Chỉ sợ ngọn lửa vừa rồi mà Diệp Thanh phóng ra chính là thiên phú huyết mạch của hắn.
Trên Phong Vân Đài, cuộc chiến đã phân ra thắng bại.
Diệp Ngôn bại!
"Dừng tay!" Trên khán đài vang lên một tiếng quát lớn.
Gia chủ Diệp gia lao đến với tốc độ cực nhanh như điện chớp.
"Diệp Thanh, ngươi dám giết thiếu chủ Diệp gia thì chính là đại nghịch bất đạo!" Gia chủ Diệp gia nổi điên lao đến, tốc độ kia khiến người ta líu lưỡi.
"Lên Phong Vân Đài thì phải đấu trận sinh tử, người bại trận phải chết!"
"Đây là phép tắc của Diệp gia!"
"Chẳng lẽ gia chủ muốn vi phạm gia quy?"
Diệp Thanh cười lạnh, cánh tay dùng sức phát ra một tiếng răng rắc.
Diệp Ngôn thè cả lưỡi ra, tròng mắt trợn trắng nhìn như sắp tắt thở.
"Ngươi muốn chết!" Gia chủ Diệp gia xông lên Phong Vân Đài như cuồng phong, ngang nhiên ra tay.
Giờ phút này, gia chủ Diệp gia đã bất chấp mọi quy tắc, thấy con mình sắp chết trong tay Diệp Thanh, ông ta nhất định phải ra tay.
Gã lập tức sợ hãi.
Diệp Ngôn thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trước khi đánh nhau phải nói vài lời xã giao là thói quen của gã. Gã còn tưởng rằng Diệp Thanh sẽ buông vài câu hung ác để đối chọi gay gắt với mình.
Nhưng không có, Diệp Thanh quá nóng tính.
Hắn trực tiếp ra tay để giành lợi thế trước.
Diệp Ngôn biến sắc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được.
Dù sao gã cũng là thiên kiêu của Diệp gia, nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
Năm nay mười tám tuổi mà hắn đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh cấp một, thiên phú cực kì xuất sắc.
Đối mặt với một kiếm của Diệp Thanh, Diệp Ngôn không chút sợ hãi mà cất bước, giơ tay đấm ra một quyền.
Diệp Ngôn dùng nguyên lực hộ thể đối đầu trực diện với trường kiếm sắc bén của Diệp Thanh.
Là võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên, Diệp Ngôn có đủ tự tin làm như vậy.
Sau lưng Diệp Ngôn hiện ra dị tượng huyết mạch – Đó là một con Thanh Viêm Hỏa Tước đứng lơ lửng giữa không trung.
Hỏa tước màu xanh to lớn toả ra khí tức nóng bỏng.
Sức mạnh huyết mạch này rất mạnh!
Huyết mạch cấp năm sao cũng coi như dạng đỉnh cao trong thành Cát Châu.
Diệp Ngôn bày ra uy lực huyết mạch năm sao của mình, khí thế lập tức phát tán ra, chỉ trong khoảnh khắc đã tăng lên một cấp bậc.
Trên khán đài, gia chủ Diệp gia thở phảo một hơi, thầm nghĩ con của mình cũng tương đối cẩn thận nên vừa gặp mặt đã bày ra uy lực huyết mạch, không khinh địch chủ quan!
Mặc dù bị Diệp Thanh giành ra tay trước một bước, nhưng phần thắng của Diệp Ngôn vẫn rất lớn!
Trong đám người, trên mặt Hà Vũ Mẫn hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
Trong mắt Hà Vũ Mẫn, Diệp Thanh đã bị phế huyết mạch mà còn dám lên Phong Vân Đài để quyết chiến với Diệp Ngôn là đang tự tìm đường chết.
"Xoẹt!"
Trong khoảnh khắc, ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau một khắc, cánh tay phải của Diệp Ngôn bị chém xuống tại chỗ, máu tươi văng ra nhuộm đỏ mặt đất.
Một mùi máu tanh gay mũi theo làn gió lạnh mà thổi quét ra ngoài.
Tất cả người của Diệp gia ở đây đều trợn tròn mắt, không cách nào hình dung rung động trong lòng.
Thiếu chủ Diệp Ngôn cực mạnh của Diệp gia, người có được huyết mạch năm sao mà vừa đối mặt đã bị Diệp Thanh chặt đứt một cánh tay.
"Không có khả năng!" Diệp Ngôn hét lớn một tiếng.
Sắc mặt gã tràn đầy đau khổ và oán hận mãnh liệt.
Gã không thể tin với thực lực của mình mà lại thua Diệp Thanh chỉ sau một chiêu.
"Ta không cam tâm!" Diệp Ngôn gào thét, thân thể chấn động mãnh liệt, phóng ra một ngọn lửa màu xanh nóng bỏng.
Đó là thiên phú huyết mạch của hắn - Ngọn lửa Thanh Viêm!
Thiên phú do Thanh Viêm Hỏa Tước năm sao mang đến có uy lực kinh người!
Lúc nãy một quyền của Diệp Ngôn chỉ mang theo một phần uy lực của ngọn lửa Thanh Viêm. Mà bây giờ gã đã trực tiếp phóng ra từng mảnh lửa Thanh Viêm bao la!
Phong Vân Đài to lớn bỗng trở thành biển lửa.
Bị ngọn lửa Thanh Viêm đốt cháy, cả Phong Vân Đài được tạo thành từ Huyền Thiết cũng bắt đầu hòa tan, có thể thấy được uy lực của ngọn lửa này mạnh đến mức nào.
Hiện tại có thể nói Diệp Ngôn đã bật hết hỏa lực.
Trên khán đài nơi xa, sắc mặt của gia chủ Diệp gia âm trầm tới cực điểm.
Ông ta không nghĩ tới Diệp Thanh lại chém đứt một cánh tay của Diệp Ngôn.
Đối với Diệp Ngôn thì đây là một tổn thất rất lớn, về sau chỉ sợ tiền đồ võ đạo của Diệp Ngôn sẽ suy giảm đi rất nhiều.
Trong truyền thuyết thì chỉ có cường giả võ đạo tuyệt thế mới có thể mọc lại tay cụt. Nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết, không biết cần đạt tới cảnh giới nào thì mới làm được.
Chỉ sợ Diệp Ngôn mất đi một cánh tay đã không còn bao nhiêu sức cạnh tranh ở kinh thành đế quốc Đại Chu nữa.
"Con ta, nhất định phải giết hắn!" Gia chủ Diệp gia lẩm bẩm nói.
Bên cạnh gia chủ là Hà Vũ Mẫn, trên mặt nàng ta tràn ngập khiếp sợ.
Đến bây giờ Hà Vũ Mẫn còn không dám tin phu quân của mình lại bị chém đứt một cánh tay chỉ trong vòng một chiêu.
Thực lực Diệp Thanh bày ra làm Hà Vũ Mẫn hoàn toàn không hiểu.
"Chết đi, bị ngọn lửa Thanh Viêm đốt cháy thì ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!" Hà Vũ Mẫn nhe răng cười gằn, trong mắt tràn đầy vẻ ác độc.
Phía dưới Phong Vân Đài, Diệp Mạnh Lăng vẫn luôn quan sát cuộc chiến.
Khi nhìn thấy Diệp Thanh bị biển lửa bao vây, Diệp Mạnh Lăng sợ hãi la lên một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Nhiệt độ của ngọn lửa Thanh Viêm thực sự quá cao, rất nhiều võ giả Diệp gia bên ngoài Phong Vân Đài đều lui lại thật xa vì sợ bị lửa Thanh Viêm lan đến!
"Diệp Thanh, ngươi chặt một tay của ta, ta sẽ khiến ngươi chôn thây trong biển lửa! Tan thành mây khói!" Diệp Ngôn điên cuồng cười to, vẻ mặt cực kì dữ tợn.
"Ong!"
Ngay khi lửa Thanh Viêm sắp hoàn toàn bao phủ thân thể Diệp Thanh thì một ngọn lửa màu vàng đột nhiên sáng lên từ giữa vòng vây của lửa Thanh Viêm.
Ban đầu ngọn lửa màu vàng này còn rất nhỏ yếu, chỉ là một điểm lửa nho nhỏ. Nhưng ngay sau đó nó đã đột nhiên bùng lên.
Chỉ sau một khắc, ngọn lửa Thanh Viêm hoàn toàn biến mất tăm hơi, nó bị lấn áp triệt để dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu vàng.
Diệp Thanh thi triển ra thiên phú huyết mạch của mình - Bát Hoang Chân Hỏa!
Thiên phú do huyết mạch Bát Hoang Hỏa Long sáu sao giao cho hắn mạnh mẽ vô song!
So với ngọn lửa Thanh Viêm thì uy lực của Bát Hoang Chân Hỏa của Diệp Thanh không chỉ mạnh hơn gấp mười lần.
Hiện tại tu vi của Diệp Thanh chỉ đến cảnh giới Luyện Thể, không cách nào thật sự phát huy ra uy lực của Bát Hoang Chân Hỏa, nhưng cũng đủ để đối phó với lửa Thanh Viêm.
Trên Phong Vân Đài, Diệp Ngôn đang điên cuồng cười to thì đột nhiên phát hiện ngọn lửa Thanh Viêm mình thả ra đã hoàn toàn biến mất chỉ trong khoảnh khắc!
Diệp Ngôn lập tức sợ hãi.
Sau một khắc, Diệp Thanh bỗng lao đến nắm lấy cổ Diệp Ngôn rồi nhấc lên y như xách một con gà.
Thời khắc này Diệp Ngôn hoàn toàn không có sức phản kháng trước mặt Diệp Thanh.
Diệp Ngôn khiếp sợ không hiểu nổi.
Trong lòng gã sinh ra sự sợ hãi mãnh liệt.
Gã thực sự nghĩ mãi cũng không rõ, Diệp Thanh chỉ đến cảnh giới Luyện Thể, hơn nữa huyết mạch còn bị phế thì tại sao có thể bộc phát ra chiến lực kinh khủng như vậy.
Ngọn lửa mà Diệp Thanh phóng ra đã làm Diệp Ngôn hoàn toàn tuyệt vọng. .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Không có khả năng! Không phải huyết mạch của ngươi bị phế rồi sao? Vì sao huyết mạch sống lại được chứ?" Diệp Ngôn lẩm bẩm, ánh mắt bùng lên sự hoảng sợ vô hạn.
Chỉ sợ ngọn lửa vừa rồi mà Diệp Thanh phóng ra chính là thiên phú huyết mạch của hắn.
Trên Phong Vân Đài, cuộc chiến đã phân ra thắng bại.
Diệp Ngôn bại!
"Dừng tay!" Trên khán đài vang lên một tiếng quát lớn.
Gia chủ Diệp gia lao đến với tốc độ cực nhanh như điện chớp.
"Diệp Thanh, ngươi dám giết thiếu chủ Diệp gia thì chính là đại nghịch bất đạo!" Gia chủ Diệp gia nổi điên lao đến, tốc độ kia khiến người ta líu lưỡi.
"Lên Phong Vân Đài thì phải đấu trận sinh tử, người bại trận phải chết!"
"Đây là phép tắc của Diệp gia!"
"Chẳng lẽ gia chủ muốn vi phạm gia quy?"
Diệp Thanh cười lạnh, cánh tay dùng sức phát ra một tiếng răng rắc.
Diệp Ngôn thè cả lưỡi ra, tròng mắt trợn trắng nhìn như sắp tắt thở.
"Ngươi muốn chết!" Gia chủ Diệp gia xông lên Phong Vân Đài như cuồng phong, ngang nhiên ra tay.
Giờ phút này, gia chủ Diệp gia đã bất chấp mọi quy tắc, thấy con mình sắp chết trong tay Diệp Thanh, ông ta nhất định phải ra tay.