Chương 29: Cầu Mà Không Được
Trước kia Trầm Kình Thương không tin vào sinh mệnh.Hắn sinh ra như cá trong vũng bùn ở hoàng cung, vùng vẫy, dẫm lên xương cốt của vô số người, muốn được sống sót hơn bất kỳ ai.Nhưng khi máu của hắn sắp chảy cạn kiệt, một mình như con chó nằm trong góc thâm cung chờ chết, hắn mới nhận ra rằng, có lúc số mệnh đời này của một người, từ lúc sinh ra đã là số mệnh rồi.Hắn liều mạng vùng vẫy chống cự đến cùng, tuyệt vọng chống lại, trong mắt Thượng Vị giả, hắn chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót, đang mưu toan phù du hám thụ.Hắn không cam lòng, hắn căm phẫn, cuối cùng cũng chỉ hóa thành bất lực.Cho nên khi có một âm thanh xuất hiện ở trong đầu, hỏi hắn có muốn sống không, muốn đem những người đã từng trêu đùa từng mưu hại hắn dẫm nát ở dưới chân đến chết hay không, hắn đã đồng ý.Hắn và Quỷ thần làm giao dịch, dùng linh hồn phục sinh lại. Hắn có thể tiếp tục sống sót, nhưng sau khi hắn chết, hồn phách không thể lại nhập lục đạo luân hồi nữa, cũng không thể thuộc về chính mình.Có liên quan gì ư? Trầm Kình Thương thẳng thắn đáp ứng.Hắn sống ốc còn không mang nổi mình ốc, mọi chuyện sau khi chết thì có liên quan gì đến hắn đâu?Hắn sống lại, ở ẩn, vạch kế hoạch, từng chút từng chút leo lên trời.Hắn giết hết tất cả những kẻ địch lúc trước, trở thành người đứng đầu thiên hạ, chỉ giữ lại những thứ ngu xuẩn còn có giá trị, mặc kệ bọn họ nhảy nhót ở dưới mắt.Chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã trở mình. Từ trong vũng bùn, sau khi ngồi lên vương tọa mà vô số người đang tranh đoạt kia, Trầm Kình Thương lại cảm thấy không thú vị gì cả. Người đáng phải chết đều đã giết sạch rồi, vậy hắn sống là vì cái gì đây?Hắn cải cách, hắn chinh chiến, chẳng qua là muốn tìm cho mình chút việc làm để đỡ cảm thấy buồn chán.Thẳng đến lúc hắn bị trúng độc hôn mê, thẳng đến khi hắn bị một nụ hôn kích thích lòng hiếu kỳ.Trầm An Ninh.Trầm Niệm.Cuộc đời Trầm Kình Thương một màu xám xịt, dường như là bị người ta xé rách một khe hở, lại nhét vào một đóa hoa có gai.Đóa hoa mềm mại đó, đỏ tươi, mang mùi hương có thể giết người.Thân thể của hắn trước đây dĩ nhiên đã rách nát gần chết rồi, vậy Quỷ thần chỉ có thể dùng lời nói hướng tới “dương khí” phong bế cơ hội sống đang trôi đi. Trái ngược lại, hắn không thể để thân thể chạm vào vật âm tà, vì khóa trụ Nguyên Dương, cũng không được phá thân.Trầm Kình Thương hiểu rõ như thế, cũng biết rõ rằng mình không nên dây dưa gì với muội muội có quan hệ cùng huyết thống.Nhưng mà toàn bộ lý trí đều không thắng nổi sự động lòng trong nháy mắt.Liều chết dây dưa.Liều chết, dây dưa.Hắn nắm trong tay sinh tử của người trong thiên hạ, lại duy nhất không nắm giữ được sinh mệnh của chính bản thân mình.Sau khi Nguyên Dương tiết ra, cơ hội sống trôi qua nhanh hơn so với hắn tưởng tượng. Trầm Kình Thương một mặt tức giận tiểu nha đầu coi thường hắn, một mặt lại cảm thấy vui mừng khi nàng không biết tất cả mọi thứ đã xảy ra.Hiện giờ hắn không sợ chết nữa rồi, chỉ lo lắng sau khi hắn chết đi, một người khác liệu có tốt hay không.Con người có bảy cái khổ, sinh lão bệnh tử, oán hận, ly biệt, mưu cầu.Hắn cầu những gì hắn muốn, chỉ một vị ngọt ngào, đủ để che đậy những nỗi đau kia.*“Cái gì không thể nói?”Trầm Niệm trừng mắt, mứt kẹo trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đã bị nam nhân há miệng đoạt lấy.Nàng hung tợn cắn một ngụm lên đầu lưỡi của Trầm Kình Thương: “Vậy sau này huynh không được chạm vào ta nữa!”Mệt nàng vừa mới tung ta tung tăng đi theo làm tùy tùng tận tâm tận lực vừa đút thuốc vừa hầu hạ thay quần áo, hiện giờ đã ôm đệm mềm ngồi ở trên giường chờ nghe hắn giải thích, kết quả lại nghe được câu “Không thể nói”?Lừa quỷ à!Trầm Niệm tức giận rồi.Đứng dậy muốn xuống giường.“Thực ra không phải không thể nói” Cánh tay dài của Trầm Kình Thương vươn ra, ôm người vào trong lòng ngực: “Là không có cách để nói ra.”“Ta muốn nói với muội, nhưng mà chuyện này.” Trầm Kình Thương cau mày giải thích: “Không thể nói ra.”Vừa rồi hắn đã thử.Lực Quỷ thần đó hình như là có thể rình trộm suy nghĩ trong lòng hắn, một khi hắn muốn nói ra sự tồn tại của nó, rất nhanh trái tim giống như bị nắm chặt đau đớn khó chịu, cổ họng cũng không có cách nào phát ra tiếng.Trầm Niệm nhìn chằm chằm Trầm Kình Thương một lúc lâu, lần thứ hai đặt tay lên tâm mạch của hắn.“Huynh thử lại một lần nữa đi.”Trầm Kình Thương thử mở miệng, lại phun ra một búng máu.“Được rồi, đừng thử nữa!”Trầm Niệm xé khăn gấm, run rẩy lau sạch sẽ hai gò má nam nhân, sắc mặt có chút khó coi.Vừa rồi nàng phân ra một tia thần thức với lòng bàn tay, muốn thăm dò rốt cuộc thân thể Trầm Kình Thương là có chuyện gì, lại trong nháy mắt lúc hắn há mồm ra, thần thức bị tước đi sạch sẽ. Thần thức nối liền thần hồn, lúc này lại bị một đao tước đoạn, đầu Trầm Niệm cũng bị kim đâm đau một chút, liên lụy đến cả thân thể cũng run rẩy.Nàng biết vì sao Trầm Kình Thương “không có cách nào nói” rồi.Là lực lượng phía trên thế giới này đang ngự trị, đang ngăn cản hắn nói ra.“Đừng sợ.”Trầm Kình Thương còn tưởng rằng thiếu nữ bị mình dọa sợ rồi, hôn lên tóc nàng: “Muội đừng lo lắng, chỉ cần một thời gian ngắn là không có chuyện gì rồi.”Chuyện hôm nay bị thổ huyết, thực ra là do ngày đó quá mức phóng túng gây ra, thêm vào đó là tâm tình tích tụ hai ngày nay nghỉ ngơi quá ít, mới khiến cho thân thể khó mà phụ tải. Chỉ cần dưỡng một thời gian ngắn, vẫn có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian.Dù sao, bây giờ có bận lòng, hắn cũng không muốn chết như vậy.Trầm Niệm không nói chuyện nữa, chỉ rũ mắt xuống, để trán ở trên ngực nam nhân.Lúc này hai con ngươi màu hổ phách lạnh như băng.Trầm Kình Thương đương nhiên bị nó “nhìn chằm chằm” làm giao dịch gì đó.“Nó”, có lẽ chính là cục đá đã cứu nàng, cũng có thể giống như là đồ vật khống chế của thế giới này.Mục đích của chúng nó, rốt cuộc là gì?Vì sao lại lựa chọn nàng? Vì sao lại lựa chọn Trầm Kình Thương?Thân ở sương mù, sát khí tứ phía.Trầm Niệm ý thức được, bản thân nên hóa bị động thành chủ động.Thế là nàng ngẩng đầu lên, hỏi thẳng nam nhân: “Trầm Kình Thương, hiện tại huynh có thể không?”