Chương : 16
Phó Nhi Thương ôm Cố Thanh Hà xông ra khỏi phòng nghỉ.
Bạch Nhiên Khuyên vội vàng chạy tới: “Nhi Thương, sao vậy?”
Cô ta liếc nhìn Cố Thanh Hà mặt đầy máu đang ở trong lòng Phó Nhi Thương, ánh mắt sắc lẹm: “Cố Thanh Hà sao vậy?”
Phó Nhi Thương không có thời gian để trả lời cô ta, vội vàng bước nhanh tới cửa xe, rồi phóng tới bệnh viện.
Bạch Nhiên Khuyên đuổi theo vài bước cuối cùng cũng trơ mắt nhìn theo xe của Phó Nhi Thương khuất dần ngay trước mắt.
Cô ta còn đang mặc váy cưới, khách mời đám cưới cũng đã đến đầy đủ, nhưng cuối cùng thứ quan khách chờ đợi được lại là sự vắng mặt của chú rể.
Hôn lễ mà không có chú rể thì chỉ là một trò cười mà thôi!
Bạch Nhiên Khuyên siết chặt nắm tay, cô ta không thể để cho mọi người chế giễu như vậy được, vất vả lắm cô ta mới trèo lên được vị trí hiện tại này, đã sắp được một bước lên tiên, trở thành bà Phó một cách danh chính ngôn thuận rồi, không thể để bị hủy hoại như vậy được…
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhiên Khuyên lại đầy toan tính, lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại: “Khiến em gái của Phó Nhi Thương tỉnh lại đi… còn nữa, sắp xếp một vụ tại nạn xe, tôi muốn đổ tội cho Cố Thanh Hà một lần nữa.”
Lần này, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không thể trở mình được nữa!
Phó Nhi Thương vội vàng chạy vào bệnh viện, kêu gọi bác sĩ kiểm tra sức khỏe chi tiết cho cô ngay lập tức.
Nhìn thấy Cố Thanh Hà bước vào phòng kiểm tra, trái tim của anh lại càng đau thắt lại.
Cảm giác bứt rứt tràn ngập…
Ngồi trên băng ghế lạnh toát, Phó Nhi Thương đau khổ ôm mặt.
Những chi tiết mà chính bản thân anh đã bỏ qua trong quá khứ lại hiện lên trong tâm trí anh.
Anh nhớ tới người con gái ấy sắc mặt luôn tái nhợt, cơ thể cô luôn mảnh khảnh… Và ngày hôm đó, ở ngoài tiệm váy cưới, hình ảnh cô đã cố gắng che đi gương mặt đầy máu, nhìn anh với ánh mắt đầy bất lực và đau thương…
Khi đó, tại sao anh lại không hề nghi ngờ người con gái ấy đang mắc một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng chứ…
Những chi tiết trong quá khứ càng ngày càng rõ ràng, Phó Nhi Thương càng trở nên bứt rứt tới ngạt thở.
Thời gian kiểm tra dài đằng đẵng, diễn ra trong sự dày vò cũng từ từ trôi qua vô cùng chậm chạp.
Sau khi chờ đợi tới đứng ngồi không yên, phòng kiểm tra cuối cùng cũng được mở ra.
Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra với một vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài.
“Cô ấy thế nào rồi?” Phó Nhi Thương trầm giọng hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, nói với vẻ thương tiếc: “Không lạc quan cho lắm…”
Trái tim Phó Nhi Thương như thể bị ai đó giày xéo, cảm giác như không thể đập lại được.
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Bác sĩ chỉ vào phim chụp CT, trầm giọng nói: “Anh nhìn đi, não của cô Cố…”
“Cậu chủ!” Một giọng đàn ông vội vàng vang lên, cắt ngang lời của bác sĩ: “Cô hai đã tỉnh rồi!”
Đúng lúc này, em gái đã hôn mê hơn hai năm của Phó Nhi Thương bỗng nhiên tỉnh lại.
Phó Nhi Thương hỏi lại: “Nhi Tuyền tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông ấy gật đầu: “Cậu chủ muốn đến thăm cô hai bây giờ luôn không? Hình như cô hai vừa tỉnh lại đã nói muốn gặp cậu, có lẽ là có chuyện rất quan trọng muốn mói với cậu đấy…”
Phó Nhi Thương hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào, dặn dò: “Chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đến đó ngay.”
Quay đầu lại, anh nhìn bác sĩ: “Ông tiếp tục đi, rốt cuộc Cố Thanh Hà bị làm sao?”
Ánh mắt của bác sĩ giảm bớt sự nghiêm trọng, đi vào trọng điểm: “Cô Cố mắc phải u ác tính ở não bộ, đã phát triển đến giai đoạn cuối, tình hình vô cùng nguy hiểm, khả năng là… không còn sống được lâu nữa.”
Một câu nói khiến đầu của Phó Nhi Thương hoàn toàn nổ tung, trống rỗng.
Từng chữ một đều lọt vào tai anh, nhưng anh không nghe được gì cả, cũng không hiểu gì cả.
Không sống được bao lâu nữa…
Nghĩa là người con gái ấy, sắp chết sao?
“Không thể như vậy được!” Phó Nhi Thương lập tức phản đối, không thể tin được chuyện này, người con gái ấy mấy hôm trước vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.
Trước khi về nước, người con gái ấy thậm chí sắc mặt vẫn luôn vui vẻ, tươi cười rạng tỡ, sao lại có thể mắc bệnh hiểm nghèo chứ?
“Có phải ông đã kiểm tra nhầm không? Kiểm tra lại một lần nữa cho tôi, ngay lập tức!”
Bác sĩ khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng nghi ngờ rằng mình chuẩn đoán nhầm, cho nên đã kiểm tra tận hai lần. Hiện tại cô Cố chỉ có thể sống được tối đa là bốn tháng nữa… với cả đó cũng là với tình trạng tốt nhất, nếu…”
“Im đi!” Phó Nhi Thương đột nhiên tức giận, nắm lấy cổ áo của bác sĩ: “Tôi không tin cô ấy phải chết, dù cho cô ấy mắc bệnh, thì các ông cũng phải cứu lấy cô ấy! Không cứu được thì tôi sẽ cho các ông đi cùng luôn!”