Chương 70: Mười lăm phút
Sau khi nhận được thông báo từ ngân hàng, Thượng Quan Diên Dịch lập tức gọi điện cho cô. Khi đó Bối Nguyệt Sương vẫn chưa rời khỏi toilet, vừa áp điện thoại lên tai cô liền buông lời trêu chọc: “Sao vậy ông xã? Xót ví rồi à?”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn ẩn chứa ý cười: “Em đầu tư cái gì mà trang trọng thế?”
Bối Nguyệt Sương nhớ đến nội dung chuyển khoản của mình, nhẹ giọng trả lời anh: “Em đầu tư vào dự án khởi nghiệp của nhóm, lúc nãy em chưa xin phép anh.”
Thượng Quan Diên Dịch trầm giọng hỏi: “Xin phép anh làm gì?”
Cô mỉm cười giải thích: “Tiền đó là của anh mà.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của anh: “Anh nói rồi, tiền đó là tiền tiêu vặt của em.”
Bối Nguyệt Sương cũng thở dài, trong mắt anh việc cô đầu tư vào dự án khởi nghiệp chỉ là tiêu vặt thôi sao?
Đã vậy anh còn nói: “Dù sao em cũng là Thượng Quan phu nhân, đã đầu tư thì phải đầu tư cho đáng chứ.”
Bối Nguyệt Sương hỏi anh: “Vậy đầu tư thế nào mới đáng thưa ngài?”
Thượng Quan Diên Dịch khẽ cười: “Thêm vài con số không nữa là đẹp.”
Bối Nguyệt Sương không muốn nói chuyện với anh nữa: “Em có chút việc bận rồi, anh làm việc của mình đi.”
“Ừ, đi đứng cẩn thận đấy.”
“Tạm biệt ông xã.”
Trở lại với mọi người trong nhóm, Bối Nguyệt Sương tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, khi bị truy hỏi cô nói đó là tiền tiết kiệm của mình.
“Đói bụng quá.” Đường Hảo đột nhiên kêu lên: “Đứa nhỏ trong bụng mình muốn ăn đồ ngọt rồi.”
Bối Nguyệt Sương nhìn Đường Hảo, hai mắt long lanh: “Em cũng thế.”
Sau đó cả bốn người đều nhìn cô. Bối Nguyệt Sương chợt ngây người, vừa rồi cô đã lỡ miệng nói ra rồi sao?
Cô vội vàng giải thích: “Em cũng muốn ăn bánh ngọt.”
Cố Kiều ôm ngực thở phào một cái: “Làm bọn chị hết cả hồn.”
“Hai người muốn ăn gì?” Trình Húc hỏi.
Đường Hảo lúc nào cũng dành sự ưu tiên cho Bối Nguyệt Sương: “Tiểu Sương muốn ăn gì nào?”
Bối Nguyệt Sương suy nghĩ một lúc rồi nói muốn ăn Tiramisu.
Trình Húc hơi thắc mắc: “Hôm nay không ăn Biscotti à?”
Đường Hảo cảm thấy câu hỏi của Trình Húc rất vô nghĩa: “Không ăn Biscotti mới ăn Tiramisu đấy.”
Trình Húc cũng chẳng buồn giải thích: “Ừ, tôi đi gọi cho hai người.”
Đêm nay Thượng Quan Diên Dịch bất ngờ đến Bối gia tìm cô. Lúc ấy Bối Nguyệt Sương đang nghiên cứu giáo trình của môn học thì thấy Thượng Quan Diên Dịch đang trèo qua khung cửa sổ, động thái đầu tiên của cô là đi lại khoá cửa phòng.
Thượng Quan Diên Dịch khoá chốt cửa sổ rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc giường xinh xắn của cô. Bối Nguyệt Sương chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhíu mày hỏi một câu: “Thượng Quan Diên Dịch, anh là khỉ à?”
Thượng Quan Diên Dịch có chút không vui: “Ừ, Thượng Quan Diên Dịch là một con khỉ si tình.”
Bối Nguyệt Sương không dám cười lớn, cô càng không dám tin người đang ngồi trước mặt mình là Thượng Quan Diên Dịch, hôm nay anh còn tự nhận mình là khỉ chỉ để làm cô vui.
Bối Nguyệt Sương khẽ vươn tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh, Thượng Quan Diên Dịch chậm rãi nâng tầm mắt, cả hai cùng nở nụ cười, trong mắt chỉ có đối phương.
“Sao anh đến đây?” Nhìn bộ tây trang anh đang khoác trên người, Bối Nguyệt Sương đoán rằng anh vừa tan làm, hiện tại cũng đã gần mười giờ rồi, cô muốn anh về nhà nghỉ ngơi sớm.
Thượng Quan Diên Dịch không trả lời, Bối Nguyệt Sương chỉ thấy anh cởi giày ra rồi ung dung nằm xuống giường, hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt đen dài từ từ khép lại: “Mười năm phút nữa gọi anh dậy.”
Ban đầu Bối Nguyệt Sương còn tỏ ra ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy tư thế ngủ của anh cô lại nhíu mày.
“Anh Diên Dịch.” Cô ngồi xuống bên giường cố gắng gỡ hai tay của anh ra: “Anh nghe lời em đừng ngủ như thế có được không?”
Dường như Thượng Quan Diên Dịch đã ngủ thật rồi, Bối Nguyệt Sương cũng không thể thay đổi tư thế ngủ cho anh, điều cô có thể làm là kéo chăn cho anh.
Trông dáng vẻ ngủ say của anh, Bối Nguyệt Sương chỉ muốn được chui vào lòng anh, trước giờ bọn họ chưa từng ôm nhau ngủ một giấc đến tận sáng mai.
Bối Nguyệt Sương trở về bàn học của mình, trong lòng thầm mong mười lăm phút trôi qua thật lâu.
Mở quyển giáo trình ra Bối Nguyệt Sương mới sực nhớ ra túi sữa hạt mà cô đã mua trưa nay, cô nghĩ Thượng Quan Diên Dịch sẽ không có thời gian nên cô đã viết một tờ giấy nhét vào bên trong, túi sữa hạt này sẽ giao cho thư ký của anh, cô nhờ cô ấy mỗi ngày đều pha cho anh hai cốc, cuối lời cô cũng không quên cảm ơn người ta.
Thấm thoát mười phút đã trôi qua, Bối Nguyệt Sương không xem giáo trình nữa mà đi về phía anh, những ngón tay mềm mại của cô lại chạm đến khuôn mặt anh, thật sự không nỡ rời xa.
Bối Nguyệt Sương cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn, Thượng Quan Diên Dịch bất thình lình mở mắt nhìn cô.
Bối Nguyệt Sương nhíu mày: “Lúc em lay người anh sao anh không tỉnh dậy đi?”
Bây giờ cô mới hôn một cái đã mở mắt ra rồi.
“Anh cũng không biết tại sao lại như vậy.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới gỡ tay anh ra: “Có ai ngủ giống như anh không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Cha anh.”
Bàn tay của Bối Nguyệt Sương chợt cứng đờ, mọi thứ xung quanh như thể ngưng đọng lại, cô cảm nhận rất rõ nỗi đau trong mắt anh.
Thượng Quan Diên Dịch mỉm cười: “Sau khi lấy mẹ, cha đã từ bỏ thói xấu này.”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn ẩn chứa ý cười: “Em đầu tư cái gì mà trang trọng thế?”
Bối Nguyệt Sương nhớ đến nội dung chuyển khoản của mình, nhẹ giọng trả lời anh: “Em đầu tư vào dự án khởi nghiệp của nhóm, lúc nãy em chưa xin phép anh.”
Thượng Quan Diên Dịch trầm giọng hỏi: “Xin phép anh làm gì?”
Cô mỉm cười giải thích: “Tiền đó là của anh mà.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của anh: “Anh nói rồi, tiền đó là tiền tiêu vặt của em.”
Bối Nguyệt Sương cũng thở dài, trong mắt anh việc cô đầu tư vào dự án khởi nghiệp chỉ là tiêu vặt thôi sao?
Đã vậy anh còn nói: “Dù sao em cũng là Thượng Quan phu nhân, đã đầu tư thì phải đầu tư cho đáng chứ.”
Bối Nguyệt Sương hỏi anh: “Vậy đầu tư thế nào mới đáng thưa ngài?”
Thượng Quan Diên Dịch khẽ cười: “Thêm vài con số không nữa là đẹp.”
Bối Nguyệt Sương không muốn nói chuyện với anh nữa: “Em có chút việc bận rồi, anh làm việc của mình đi.”
“Ừ, đi đứng cẩn thận đấy.”
“Tạm biệt ông xã.”
Trở lại với mọi người trong nhóm, Bối Nguyệt Sương tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, khi bị truy hỏi cô nói đó là tiền tiết kiệm của mình.
“Đói bụng quá.” Đường Hảo đột nhiên kêu lên: “Đứa nhỏ trong bụng mình muốn ăn đồ ngọt rồi.”
Bối Nguyệt Sương nhìn Đường Hảo, hai mắt long lanh: “Em cũng thế.”
Sau đó cả bốn người đều nhìn cô. Bối Nguyệt Sương chợt ngây người, vừa rồi cô đã lỡ miệng nói ra rồi sao?
Cô vội vàng giải thích: “Em cũng muốn ăn bánh ngọt.”
Cố Kiều ôm ngực thở phào một cái: “Làm bọn chị hết cả hồn.”
“Hai người muốn ăn gì?” Trình Húc hỏi.
Đường Hảo lúc nào cũng dành sự ưu tiên cho Bối Nguyệt Sương: “Tiểu Sương muốn ăn gì nào?”
Bối Nguyệt Sương suy nghĩ một lúc rồi nói muốn ăn Tiramisu.
Trình Húc hơi thắc mắc: “Hôm nay không ăn Biscotti à?”
Đường Hảo cảm thấy câu hỏi của Trình Húc rất vô nghĩa: “Không ăn Biscotti mới ăn Tiramisu đấy.”
Trình Húc cũng chẳng buồn giải thích: “Ừ, tôi đi gọi cho hai người.”
Đêm nay Thượng Quan Diên Dịch bất ngờ đến Bối gia tìm cô. Lúc ấy Bối Nguyệt Sương đang nghiên cứu giáo trình của môn học thì thấy Thượng Quan Diên Dịch đang trèo qua khung cửa sổ, động thái đầu tiên của cô là đi lại khoá cửa phòng.
Thượng Quan Diên Dịch khoá chốt cửa sổ rồi thản nhiên ngồi xuống chiếc giường xinh xắn của cô. Bối Nguyệt Sương chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhíu mày hỏi một câu: “Thượng Quan Diên Dịch, anh là khỉ à?”
Thượng Quan Diên Dịch có chút không vui: “Ừ, Thượng Quan Diên Dịch là một con khỉ si tình.”
Bối Nguyệt Sương không dám cười lớn, cô càng không dám tin người đang ngồi trước mặt mình là Thượng Quan Diên Dịch, hôm nay anh còn tự nhận mình là khỉ chỉ để làm cô vui.
Bối Nguyệt Sương khẽ vươn tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh, Thượng Quan Diên Dịch chậm rãi nâng tầm mắt, cả hai cùng nở nụ cười, trong mắt chỉ có đối phương.
“Sao anh đến đây?” Nhìn bộ tây trang anh đang khoác trên người, Bối Nguyệt Sương đoán rằng anh vừa tan làm, hiện tại cũng đã gần mười giờ rồi, cô muốn anh về nhà nghỉ ngơi sớm.
Thượng Quan Diên Dịch không trả lời, Bối Nguyệt Sương chỉ thấy anh cởi giày ra rồi ung dung nằm xuống giường, hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt đen dài từ từ khép lại: “Mười năm phút nữa gọi anh dậy.”
Ban đầu Bối Nguyệt Sương còn tỏ ra ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy tư thế ngủ của anh cô lại nhíu mày.
“Anh Diên Dịch.” Cô ngồi xuống bên giường cố gắng gỡ hai tay của anh ra: “Anh nghe lời em đừng ngủ như thế có được không?”
Dường như Thượng Quan Diên Dịch đã ngủ thật rồi, Bối Nguyệt Sương cũng không thể thay đổi tư thế ngủ cho anh, điều cô có thể làm là kéo chăn cho anh.
Trông dáng vẻ ngủ say của anh, Bối Nguyệt Sương chỉ muốn được chui vào lòng anh, trước giờ bọn họ chưa từng ôm nhau ngủ một giấc đến tận sáng mai.
Bối Nguyệt Sương trở về bàn học của mình, trong lòng thầm mong mười lăm phút trôi qua thật lâu.
Mở quyển giáo trình ra Bối Nguyệt Sương mới sực nhớ ra túi sữa hạt mà cô đã mua trưa nay, cô nghĩ Thượng Quan Diên Dịch sẽ không có thời gian nên cô đã viết một tờ giấy nhét vào bên trong, túi sữa hạt này sẽ giao cho thư ký của anh, cô nhờ cô ấy mỗi ngày đều pha cho anh hai cốc, cuối lời cô cũng không quên cảm ơn người ta.
Thấm thoát mười phút đã trôi qua, Bối Nguyệt Sương không xem giáo trình nữa mà đi về phía anh, những ngón tay mềm mại của cô lại chạm đến khuôn mặt anh, thật sự không nỡ rời xa.
Bối Nguyệt Sương cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn, Thượng Quan Diên Dịch bất thình lình mở mắt nhìn cô.
Bối Nguyệt Sương nhíu mày: “Lúc em lay người anh sao anh không tỉnh dậy đi?”
Bây giờ cô mới hôn một cái đã mở mắt ra rồi.
“Anh cũng không biết tại sao lại như vậy.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới gỡ tay anh ra: “Có ai ngủ giống như anh không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Cha anh.”
Bàn tay của Bối Nguyệt Sương chợt cứng đờ, mọi thứ xung quanh như thể ngưng đọng lại, cô cảm nhận rất rõ nỗi đau trong mắt anh.
Thượng Quan Diên Dịch mỉm cười: “Sau khi lấy mẹ, cha đã từ bỏ thói xấu này.”