Chương 45: Chui đầu vào lưới
Hai tiếng trước, Thượng Quan Diên Dịch và trợ lý Lâm di chuyển đến thành phố cách Vân Tô hơn một giờ đi đường để tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Trên đường đi hai người đã phát hiện có một chiếc xe mô tô đang bám theo ở phía sau, trên xe có hai người đàn ông ăn mặc rất kín đáo, không rõ nhân diện.
Chiếc BMW của Thượng Quan Diên Dịch dẫn bọn chúng đến một tòa chung cư khá phức tạp nằm giữa trung tâm thành phố, từ đằng xa hai kẻ bám đuôi đã thấy anh và trợ lý Lâm vội vã đi vào bên trong rồi mất hút sau khúc quanh của cầu thang, tại đây bọn chúng đã mất dấu của hai người.
Sau khoảng ba mươi phút, Thượng Quan Diên Dịch và trợ lý Lâm mới rời khỏi chung cư, trợ lý Lâm theo sau anh tiến đến khu vực đỗ xe, vừa đi Thượng Quan Diên Dịch vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa trong tay mình.
Trợ lý Lâm lên tiếng: “Không ngờ trước khi xảy ra tai nạn cố chủ tịch đã đánh rơi chiếc bật lửa này ở chỗ của bác tôi, bây giờ chúng ta có thể khẳng định cảnh sát đã phán đoán sai nguyên nhân gây ra vụ nổ, vậy họ dựa vào đâu để kết luận Bối Hoàng Sâm là kẻ chủ mưu chứ?”
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch cũng đã xác định được vị trí của hai kẻ theo dõi, anh cất chiếc bật lửa vào túi áo rồi quay sang nói với trợ lý Lâm: “Trước lúc cha tôi xảy ra chuyện thì cảnh sát đã có kết quả điều tra về sự cố trung tâm thương mại, toàn bộ trách nhiệm thuộc về Bối Hoàng Sâm. Sau khi cha tôi gặp nạn thì vợ chồng họ lại muốn bỏ trốn, có lẽ cảnh sát đã dựa vào tình tiết này để kết tội bọn họ."
Trợ lý Lâm bước chậm lại: “Vậy chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Bối Hoàng Sâm bị kẻ khác vu oan.”
“Đúng vậy, vụ án này vẫn còn nhiều điểm rất khả nghi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp.”
Sau đó hai người nhanh chóng lái xe rời đi, chiếc mô tô kia vẫn tiếp tục bám theo.
Càng rời xa thành phố, khung cảnh hai bên càng trở nên vắng vẻ, trong trường hợp này nếu vẫn không phát hiện có người bám đuôi thì đối phương nhất định sẽ nghi ngờ, vì thế trợ lý Lâm bắt đầu gia tăng khoảng cách với bọn chúng, không lâu sau chiếc BMW bất ngờ rẽ vào một đoạn đường mà hai bên chỉ có cây cối và côn trùng.
Mọi thứ hoàn toàn nằm trong dự tính của Thượng Quan Diên Dịch, chiếc mô tô bắt đầu tiếp cận rồi chặn trước đầu xe của hai người.
Người đàn ông ngồi đằng sau dùng súng khống chế trợ lý Lâm: “Xuống xe.”
Trợ lý Lâm đã bị một tên khống chế, tên còn lại đi đến mở cửa xe sau uy hiếp Thượng Quan Diên Dịch: “Giao bật lửa ra cho tao.”
Thượng Quan Diên Dịch nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, mặc dù chỉ thấy được đôi mắt của hắn nhưng anh vẫn có thể nhận ra thân phận của đối phương.
Đối diện với họng súng lạnh băng, Thượng Quan Diên Dịch bỗng nở một nụ cười khiến người đàn ông lạnh hết cả sống lưng.
“Tiết Chính Toàn.”
Vừa nghe anh thốt lên ba chữ này, bàn tay đang cầm súng của người đàn ông bất giác run lên. Cùng lúc đó hai thuộc hạ của Thời Mặc Viễn từ cốp xe bật ra, hai tên che mặt phản ứng vô cùng nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt đã lao về phía chiếc mô tô định tẩu thoát.
Nhưng còn chưa kịp lên xe thì một trong hai tên đã bị Thượng Quan Diên Dịch bắn một viên vào cổ tay đang cầm súng, tên còn lại đã bắt đầu khởi động xe, anh giương súng bắn thủng lốp xe của hắn, hai thuộc hạ của Thời Mặc Viễn đang chuẩn bị tiến lên để bắt sống hắn thì tất cả đều bị lóa mắt bởi một luồng ánh sáng trắng.
Thời điểm Thượng Quan Diên Dịch nâng tay che chắn ở trước mặt thì cũng là lúc viên đạn xuyên thẳng vào cánh tay anh.
Không ngờ bên phía đối thủ còn có chi viện, đèn pha từ chiếc mô tô vừa mới xuất hiện đã cứu người đàn ông kia một mạng.
Đến khi thị giác đã trở lại bình thường thì hai trong số ba tên ám sát đã lên xe tẩu thoát, người bị tóm duy nhất hiện giờ đang ở trước mặt Thượng Quan Diên Dịch.
Và người này không phải là Tiết Chính Toàn.
Thượng Quan Diên Dịch buông ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông, giọng nói của anh đều đều vang lên giữa căn hầm tăm tối: “Trên đời này chẳng có ai tự dưng muốn làm người xấu cả, nhưng đã làm được một lần thì chắc chắn sẽ có những lần tiếp theo, nếu tôi đoán không lầm thì trước đây anh đã phải trải qua một cuộc sống vô cùng vất vả nên mới sa chân vào con đường này."
Đối phương thật sự không đoán được ý đồ của anh.
Khi đứng trước càng nhiều thông tin, sự tập trung của bộ não ít nhiều gì cũng sẽ bị phân tán.
Thượng Quan Diên Dịch bỗng nhấc một chân thon dài đặt lên ghế, tiếng động phát ra không lớn nhưng lại khiến người đàn ông giật bắn mình, Thượng Quan Diên Dịch cười lên một tiếng: “Nói đi, ông chủ của anh là Tiết Chính Toàn hay Bối Kính Vũ?”
Người đàn ông trả lời không chút do dự: “Tôi không biết Tiết Chính Toàn là ai hết.”
Thượng Quan Diên Dịch khẽ nhếch môi: “Anh vừa thừa nhận anh có quen biết với Bối Kính Vũ đấy.”
Người đàn ông chợt hốt hoảng: “Tôi cũng không biết Bối Kính Vũ là ai cả.”
“Tôi biết rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch thu chân lại, chờ đợi.
Quả nhiên người đàn ông liền run giọng hỏi: “Anh biết cái gì?”
“Biết ông chủ của anh là Tiết Chính Toàn.”
Giữa Tiết Chính Toàn và Bối Kính Vũ, anh ta đã chọn bảo vệ Tiết Chính Toàn thay vì phủ nhận cả hai.
Trên đường đi hai người đã phát hiện có một chiếc xe mô tô đang bám theo ở phía sau, trên xe có hai người đàn ông ăn mặc rất kín đáo, không rõ nhân diện.
Chiếc BMW của Thượng Quan Diên Dịch dẫn bọn chúng đến một tòa chung cư khá phức tạp nằm giữa trung tâm thành phố, từ đằng xa hai kẻ bám đuôi đã thấy anh và trợ lý Lâm vội vã đi vào bên trong rồi mất hút sau khúc quanh của cầu thang, tại đây bọn chúng đã mất dấu của hai người.
Sau khoảng ba mươi phút, Thượng Quan Diên Dịch và trợ lý Lâm mới rời khỏi chung cư, trợ lý Lâm theo sau anh tiến đến khu vực đỗ xe, vừa đi Thượng Quan Diên Dịch vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa trong tay mình.
Trợ lý Lâm lên tiếng: “Không ngờ trước khi xảy ra tai nạn cố chủ tịch đã đánh rơi chiếc bật lửa này ở chỗ của bác tôi, bây giờ chúng ta có thể khẳng định cảnh sát đã phán đoán sai nguyên nhân gây ra vụ nổ, vậy họ dựa vào đâu để kết luận Bối Hoàng Sâm là kẻ chủ mưu chứ?”
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch cũng đã xác định được vị trí của hai kẻ theo dõi, anh cất chiếc bật lửa vào túi áo rồi quay sang nói với trợ lý Lâm: “Trước lúc cha tôi xảy ra chuyện thì cảnh sát đã có kết quả điều tra về sự cố trung tâm thương mại, toàn bộ trách nhiệm thuộc về Bối Hoàng Sâm. Sau khi cha tôi gặp nạn thì vợ chồng họ lại muốn bỏ trốn, có lẽ cảnh sát đã dựa vào tình tiết này để kết tội bọn họ."
Trợ lý Lâm bước chậm lại: “Vậy chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Bối Hoàng Sâm bị kẻ khác vu oan.”
“Đúng vậy, vụ án này vẫn còn nhiều điểm rất khả nghi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp.”
Sau đó hai người nhanh chóng lái xe rời đi, chiếc mô tô kia vẫn tiếp tục bám theo.
Càng rời xa thành phố, khung cảnh hai bên càng trở nên vắng vẻ, trong trường hợp này nếu vẫn không phát hiện có người bám đuôi thì đối phương nhất định sẽ nghi ngờ, vì thế trợ lý Lâm bắt đầu gia tăng khoảng cách với bọn chúng, không lâu sau chiếc BMW bất ngờ rẽ vào một đoạn đường mà hai bên chỉ có cây cối và côn trùng.
Mọi thứ hoàn toàn nằm trong dự tính của Thượng Quan Diên Dịch, chiếc mô tô bắt đầu tiếp cận rồi chặn trước đầu xe của hai người.
Người đàn ông ngồi đằng sau dùng súng khống chế trợ lý Lâm: “Xuống xe.”
Trợ lý Lâm đã bị một tên khống chế, tên còn lại đi đến mở cửa xe sau uy hiếp Thượng Quan Diên Dịch: “Giao bật lửa ra cho tao.”
Thượng Quan Diên Dịch nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, mặc dù chỉ thấy được đôi mắt của hắn nhưng anh vẫn có thể nhận ra thân phận của đối phương.
Đối diện với họng súng lạnh băng, Thượng Quan Diên Dịch bỗng nở một nụ cười khiến người đàn ông lạnh hết cả sống lưng.
“Tiết Chính Toàn.”
Vừa nghe anh thốt lên ba chữ này, bàn tay đang cầm súng của người đàn ông bất giác run lên. Cùng lúc đó hai thuộc hạ của Thời Mặc Viễn từ cốp xe bật ra, hai tên che mặt phản ứng vô cùng nhanh nhạy, chỉ trong nháy mắt đã lao về phía chiếc mô tô định tẩu thoát.
Nhưng còn chưa kịp lên xe thì một trong hai tên đã bị Thượng Quan Diên Dịch bắn một viên vào cổ tay đang cầm súng, tên còn lại đã bắt đầu khởi động xe, anh giương súng bắn thủng lốp xe của hắn, hai thuộc hạ của Thời Mặc Viễn đang chuẩn bị tiến lên để bắt sống hắn thì tất cả đều bị lóa mắt bởi một luồng ánh sáng trắng.
Thời điểm Thượng Quan Diên Dịch nâng tay che chắn ở trước mặt thì cũng là lúc viên đạn xuyên thẳng vào cánh tay anh.
Không ngờ bên phía đối thủ còn có chi viện, đèn pha từ chiếc mô tô vừa mới xuất hiện đã cứu người đàn ông kia một mạng.
Đến khi thị giác đã trở lại bình thường thì hai trong số ba tên ám sát đã lên xe tẩu thoát, người bị tóm duy nhất hiện giờ đang ở trước mặt Thượng Quan Diên Dịch.
Và người này không phải là Tiết Chính Toàn.
Thượng Quan Diên Dịch buông ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông, giọng nói của anh đều đều vang lên giữa căn hầm tăm tối: “Trên đời này chẳng có ai tự dưng muốn làm người xấu cả, nhưng đã làm được một lần thì chắc chắn sẽ có những lần tiếp theo, nếu tôi đoán không lầm thì trước đây anh đã phải trải qua một cuộc sống vô cùng vất vả nên mới sa chân vào con đường này."
Đối phương thật sự không đoán được ý đồ của anh.
Khi đứng trước càng nhiều thông tin, sự tập trung của bộ não ít nhiều gì cũng sẽ bị phân tán.
Thượng Quan Diên Dịch bỗng nhấc một chân thon dài đặt lên ghế, tiếng động phát ra không lớn nhưng lại khiến người đàn ông giật bắn mình, Thượng Quan Diên Dịch cười lên một tiếng: “Nói đi, ông chủ của anh là Tiết Chính Toàn hay Bối Kính Vũ?”
Người đàn ông trả lời không chút do dự: “Tôi không biết Tiết Chính Toàn là ai hết.”
Thượng Quan Diên Dịch khẽ nhếch môi: “Anh vừa thừa nhận anh có quen biết với Bối Kính Vũ đấy.”
Người đàn ông chợt hốt hoảng: “Tôi cũng không biết Bối Kính Vũ là ai cả.”
“Tôi biết rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch thu chân lại, chờ đợi.
Quả nhiên người đàn ông liền run giọng hỏi: “Anh biết cái gì?”
“Biết ông chủ của anh là Tiết Chính Toàn.”
Giữa Tiết Chính Toàn và Bối Kính Vũ, anh ta đã chọn bảo vệ Tiết Chính Toàn thay vì phủ nhận cả hai.