Chương 40: Thượng Quan phu nhân
Cuối cùng Bối Nguyệt Sương vẫn không lấy lại được số giấy tờ kia, cô không lộn xộn nữa và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Thượng Quan Diên Dịch muốn kết hôn với cô thật sao?
Vừa nãy anh đã nói sẽ lập tức cho cô câu trả lời, anh định làm ngay bây giờ luôn sao?
Bối Nguyệt Sương muốn hỏi anh về vấn đề đó, chỉ là khi cô vừa mở miệng thì Thượng Quan Diên Dịch đã đẩy cửa bước xuống xe, anh đi một mạch về phòng làm việc của mình.
Thời Mặc Viễn vẫn đang ngồi đợi ở phía trước phòng làm việc của anh, thấy anh quay lại anh ta liền nóng ruột hỏi: “Sao rồi? Cô ấy có giận anh không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhàn nhạt đáp: “Không có gì.”
Thời Mặc Viễn thở phào một tiếng, Thượng Quan Diên Dịch đi vào phòng làm việc một lát rồi trở ra ngay.
“Thời Mặc Viễn, cho tôi mượn xe một lát.”
Thời Mặc Viễn gật đầu rồi đưa điều khiển của chiếc Maybach cho anh: “Đi đâu vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch nhếch mày: “Cục dân chính.”
Khi anh trở lại xe thì thấy Bối Nguyệt Sương đang ngồi thất thần ở đó, ánh mắt như thể đang nhìn về một nơi rất xa, anh vươn tay véo nhẹ lên gò má duyên dáng của cô một cái: “Ra đằng trước ngồi với anh.”
Bối Nguyệt Sương vội định thần lại, hỏi anh: “Anh vừa nói gì vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy cổ tay cô, kiên nhẫn lặp lại lời vừa nói: “Ra đằng trước ngồi.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu, Thượng Quan Diên Dịch dìu cô xuống xe, sau khi cô đã ngồi vào ghế phụ anh mới ngồi vào vị trí của mình, chiếc Maybach từ từ lăn bánh.
“Anh Diên Dịch.”
Bối Nguyệt Sương vẫn đang cảm thấy chuyện này có chút không chân thực, hay là cô đang nằm mơ? Không xong rồi, cô phải nghe chính miệng anh nói.
“Anh định đưa em đến cục dân chính thật ạ?”
Xe cộ trên đường rất đông đúc, Thượng Quan Diên Dịch vừa quan sát kính chiếu hậu vừa nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho cô: “Không phải em là người đã cầu hôn anh trước sao? Anh đồng ý rồi.”
Cảm xúc của Bối Nguyệt Sương lúc này thực sự rất khó tả, cô muốn nói gì đó với anh nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Thấy cô như vậy, Thượng Quan Diên Dịch chỉ cười khẽ một tiếng rồi nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình: “Đừng lo lắng, anh không lấy em vì trách nhiệm, chín năm trước anh đã biết nhất định sẽ có ngày này.”
Ánh mắt của Bối Nguyệt Sương lộ ra tia sửng sốt, chín năm trước? Nói như vậy chín năm trước anh đã thích cô rồi sao?
Không thể nào, năm đó anh rõ ràng đâu có để ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Thượng Quan Diên Dịch như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang đặt trên đùi mình, giọng nói của anh trầm thấp êm tai: “Bây giờ em có muốn đổi ý cũng không được nữa.”
Bối Nguyệt Sương đã có thể khẳng định đây không phải là mơ, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh đến từng cái vuốt ve đầy trìu mến, tất cả đều rất chân thực.
Đôi môi anh đào chậm rãi nâng lên một nụ cười hạnh phúc, cô sẽ không đổi ý.
Khi có anh, mọi thứ sau đó đều diễn ra vô cùng suông sẻ, hai người tay trong tay rời khỏi cục dân chính.
Nắng chiều xuyên qua từng kẽ lá đung đưa theo gió, dưới chân hai người là một bức tranh hết sức sinh động.
Thượng Quan Diên Dịch nghiêng người mở cửa xe cho cô: “Thượng Quan phu nhân, mời lên xe.”
Thượng Quan phu nhân.
Hình như cô thích được gọi như vậy.
Bối Nguyệt Sương cố gắng không nở nụ cười, những ngón tay mảnh khảnh khẽ đặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh, Thượng Quan Diên Dịch nắm chặt lấy tay cô, ân cần dìu cô ngồi vào xe.
Trên đường trở về, Bối Nguyệt Sương giống như một người mất hồn, không nói câu nào, Thượng Quan Diên Dịch cũng muốn chờ xem cô sẽ im lặng với anh đến bao giờ.
Thi thoảng Bối Nguyệt Sương lại đưa mắt về phía trước tay lái của anh, nơi đó có một thứ gọi là giấy chứng nhận kết hôn.
Thượng Quan Diên Dịch không tiếp tục làm ngơ nữa, vươn tay lấy nó đưa cho cô: “Muốn xem sao không nói với anh?”
Bối Nguyệt Sương chợt bừng tỉnh, đôi mắt cô sáng rỡ, vội nhận lấy bằng cả hai tay, đối với cô đây chẳng khác nào một món bảo bối cần được nâng niu.
“Em không có gì muốn nói với anh à?” Thượng Quan Diên Dịch thấy cô chỉ mãi mê ngắm nhìn tờ giấy kia nên cất giọng hỏi.
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới đưa mắt nhìn anh: “Em muốn hỏi tại sao anh lại không nói chuyện với em?”
Người đàn ông nhíu chặt hàng lông mày: “Câu này phải để anh hỏi em mới đúng.”
Bối Nguyệt Sương suy nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó cô lại tiếp tục nghĩ ngợi: “Vậy kể từ ngày hôm nay chúng ta đã là..”
Thượng Quan Diên Dịch lập tức nối tiếp lời cô: “Là vợ chồng hợp pháp.”
Vợ chồng hợp pháp sao? Nghe thật thích.
Bối Nguyệt Sương mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Thượng Quan Diên Dịch giả vờ không hiểu lời cô, anh vươn tay đoạt lại giấy chứng nhận kết hôn: “Trả cho anh.”
Bối Nguyệt Sương có chút không cam lòng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng: “Em chưa xem xong mà.”
Thượng Quan Diên Dịch xoa xoa đầu cô, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Tạm thời cứ để giấy kết hôn ở chỗ anh.”
Bối Nguyệt Sương không có lựa chọn khác.
Hiện tại cô vẫn chưa có đủ căn cứ để khẳng định Bối Kính Vũ và Tần Khuê có phải là người đã hại chết cha mẹ cô và cha anh hay không, chẳng những thế bên cạnh cô còn có một người chị họ luôn mang đến những rắc rối không đáng có. Vậy nên quan hệ giữa anh và cô phải được giữ kín tuyệt đối.
Có điều trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn luôn day dứt về vụ án năm xưa, cô rất muốn tìm ra tên hung thủ thật sự nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại không muốn cô can dự vào việc này, do đó thời gian qua cô vẫn luôn nghe theo lời anh làm một người an phận thủ thường.
Nếu có thể Bối Nguyệt Sương rất muốn cùng anh đương đầu với mọi gian khó, tuyệt đối sẽ không để anh phải một mình bước đi trên con đường nguy hiểm đó.
Vừa nãy anh đã nói sẽ lập tức cho cô câu trả lời, anh định làm ngay bây giờ luôn sao?
Bối Nguyệt Sương muốn hỏi anh về vấn đề đó, chỉ là khi cô vừa mở miệng thì Thượng Quan Diên Dịch đã đẩy cửa bước xuống xe, anh đi một mạch về phòng làm việc của mình.
Thời Mặc Viễn vẫn đang ngồi đợi ở phía trước phòng làm việc của anh, thấy anh quay lại anh ta liền nóng ruột hỏi: “Sao rồi? Cô ấy có giận anh không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhàn nhạt đáp: “Không có gì.”
Thời Mặc Viễn thở phào một tiếng, Thượng Quan Diên Dịch đi vào phòng làm việc một lát rồi trở ra ngay.
“Thời Mặc Viễn, cho tôi mượn xe một lát.”
Thời Mặc Viễn gật đầu rồi đưa điều khiển của chiếc Maybach cho anh: “Đi đâu vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch nhếch mày: “Cục dân chính.”
Khi anh trở lại xe thì thấy Bối Nguyệt Sương đang ngồi thất thần ở đó, ánh mắt như thể đang nhìn về một nơi rất xa, anh vươn tay véo nhẹ lên gò má duyên dáng của cô một cái: “Ra đằng trước ngồi với anh.”
Bối Nguyệt Sương vội định thần lại, hỏi anh: “Anh vừa nói gì vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy cổ tay cô, kiên nhẫn lặp lại lời vừa nói: “Ra đằng trước ngồi.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu, Thượng Quan Diên Dịch dìu cô xuống xe, sau khi cô đã ngồi vào ghế phụ anh mới ngồi vào vị trí của mình, chiếc Maybach từ từ lăn bánh.
“Anh Diên Dịch.”
Bối Nguyệt Sương vẫn đang cảm thấy chuyện này có chút không chân thực, hay là cô đang nằm mơ? Không xong rồi, cô phải nghe chính miệng anh nói.
“Anh định đưa em đến cục dân chính thật ạ?”
Xe cộ trên đường rất đông đúc, Thượng Quan Diên Dịch vừa quan sát kính chiếu hậu vừa nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho cô: “Không phải em là người đã cầu hôn anh trước sao? Anh đồng ý rồi.”
Cảm xúc của Bối Nguyệt Sương lúc này thực sự rất khó tả, cô muốn nói gì đó với anh nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Thấy cô như vậy, Thượng Quan Diên Dịch chỉ cười khẽ một tiếng rồi nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình: “Đừng lo lắng, anh không lấy em vì trách nhiệm, chín năm trước anh đã biết nhất định sẽ có ngày này.”
Ánh mắt của Bối Nguyệt Sương lộ ra tia sửng sốt, chín năm trước? Nói như vậy chín năm trước anh đã thích cô rồi sao?
Không thể nào, năm đó anh rõ ràng đâu có để ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Thượng Quan Diên Dịch như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang đặt trên đùi mình, giọng nói của anh trầm thấp êm tai: “Bây giờ em có muốn đổi ý cũng không được nữa.”
Bối Nguyệt Sương đã có thể khẳng định đây không phải là mơ, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh đến từng cái vuốt ve đầy trìu mến, tất cả đều rất chân thực.
Đôi môi anh đào chậm rãi nâng lên một nụ cười hạnh phúc, cô sẽ không đổi ý.
Khi có anh, mọi thứ sau đó đều diễn ra vô cùng suông sẻ, hai người tay trong tay rời khỏi cục dân chính.
Nắng chiều xuyên qua từng kẽ lá đung đưa theo gió, dưới chân hai người là một bức tranh hết sức sinh động.
Thượng Quan Diên Dịch nghiêng người mở cửa xe cho cô: “Thượng Quan phu nhân, mời lên xe.”
Thượng Quan phu nhân.
Hình như cô thích được gọi như vậy.
Bối Nguyệt Sương cố gắng không nở nụ cười, những ngón tay mảnh khảnh khẽ đặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh, Thượng Quan Diên Dịch nắm chặt lấy tay cô, ân cần dìu cô ngồi vào xe.
Trên đường trở về, Bối Nguyệt Sương giống như một người mất hồn, không nói câu nào, Thượng Quan Diên Dịch cũng muốn chờ xem cô sẽ im lặng với anh đến bao giờ.
Thi thoảng Bối Nguyệt Sương lại đưa mắt về phía trước tay lái của anh, nơi đó có một thứ gọi là giấy chứng nhận kết hôn.
Thượng Quan Diên Dịch không tiếp tục làm ngơ nữa, vươn tay lấy nó đưa cho cô: “Muốn xem sao không nói với anh?”
Bối Nguyệt Sương chợt bừng tỉnh, đôi mắt cô sáng rỡ, vội nhận lấy bằng cả hai tay, đối với cô đây chẳng khác nào một món bảo bối cần được nâng niu.
“Em không có gì muốn nói với anh à?” Thượng Quan Diên Dịch thấy cô chỉ mãi mê ngắm nhìn tờ giấy kia nên cất giọng hỏi.
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới đưa mắt nhìn anh: “Em muốn hỏi tại sao anh lại không nói chuyện với em?”
Người đàn ông nhíu chặt hàng lông mày: “Câu này phải để anh hỏi em mới đúng.”
Bối Nguyệt Sương suy nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó cô lại tiếp tục nghĩ ngợi: “Vậy kể từ ngày hôm nay chúng ta đã là..”
Thượng Quan Diên Dịch lập tức nối tiếp lời cô: “Là vợ chồng hợp pháp.”
Vợ chồng hợp pháp sao? Nghe thật thích.
Bối Nguyệt Sương mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Thượng Quan Diên Dịch giả vờ không hiểu lời cô, anh vươn tay đoạt lại giấy chứng nhận kết hôn: “Trả cho anh.”
Bối Nguyệt Sương có chút không cam lòng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng: “Em chưa xem xong mà.”
Thượng Quan Diên Dịch xoa xoa đầu cô, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Tạm thời cứ để giấy kết hôn ở chỗ anh.”
Bối Nguyệt Sương không có lựa chọn khác.
Hiện tại cô vẫn chưa có đủ căn cứ để khẳng định Bối Kính Vũ và Tần Khuê có phải là người đã hại chết cha mẹ cô và cha anh hay không, chẳng những thế bên cạnh cô còn có một người chị họ luôn mang đến những rắc rối không đáng có. Vậy nên quan hệ giữa anh và cô phải được giữ kín tuyệt đối.
Có điều trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn luôn day dứt về vụ án năm xưa, cô rất muốn tìm ra tên hung thủ thật sự nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại không muốn cô can dự vào việc này, do đó thời gian qua cô vẫn luôn nghe theo lời anh làm một người an phận thủ thường.
Nếu có thể Bối Nguyệt Sương rất muốn cùng anh đương đầu với mọi gian khó, tuyệt đối sẽ không để anh phải một mình bước đi trên con đường nguy hiểm đó.