Chương 30: Tội phạm - Kane
Trời càng về khuya lại càng thêm lạnh.
Bối Nguyệt Sương đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nay, đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu sự tồn tại của những ngôi sao trên cao.
Cô có cảm giác những ngôi sao trên kia dường như cũng đang dõi theo từng bước chân của mình.
Rồi bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, Bối Nguyệt Sương nghe thấy giọng nói của Bối Quân Ninh từ xa vọng lại: “Tiểu Sương à, mở cửa cho chị.”
Bối Nguyệt Sương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra mở cửa.
Bối Quân Ninh nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, trong giọng nói lộ ra vài phần áy náy: “Tiểu Sương, chị thật sự không cố ý đẩy em.”
Khi đó phần đầu của Bối Nguyệt Sương đã va vào cạnh bàn nên mới thành ra như vậy.
Bối Nguyệt Sương không trách cô ta, chỉ giả vờ hỏi: “Chị, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bối Quân Ninh bóp nhẹ ấn đường, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ta chuyển sang một chủ đề khác để nói, nói cho có lệ: “Tiểu Thành đã xử lý vết thương cho em rồi sao?”
“Vâng.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
...
Sau khi rời khỏi Bối gia, Thượng Quan Diên Dịch lái xe đến nhà Vương Vĩ.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên sofa, Vương Đồng Đồng đặt hai tách cà phê lên bàn rồi ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Vương Vĩ ung dung bưng tách cà phê lên thưởng thức một ngụm, mắt nhìn về phía người đàn ông đang chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay.
“Thượng Quan tiên sinh, có ôm được bé con của cậu chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn không hề xê dịch, giọng nói có vài phần lạnh lẽo: “Vào việc chính đi.”
“Chủ đề của chúng ta hôm nay mang tên.” Vương Vĩ đặt tách cà phê xuống, ánh mắt của anh ta dần trở nên sắc bén, môi mỏng nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: “Thời Mặc Viễn.”
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Diên Dịch dứt khoát đóng nắp bật lửa lại: “Anh ta làm sao?”
Vương Vĩ im lặng một lúc rồi đẩy một túi hồ sơ về phía anh: “Anh ta là bạn học thời cấp ba của tôi, năm đó nhà anh ta xảy ra biến cố nên buộc phải thôi học, biến cố đó có liên quan đến sự cố ở trung tâm thương mại, cha anh ta đã bỏ mạng khi đang làm việc ở đó.”
Vậy nên có thể khẳng định việc Thời Mặc Viễn xuất hiện ở Bối gia chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Anh ta có mục đích.
Thượng Quan Diên Dịch xem qua hồ sơ, Vương Vĩ quan sát nét mặt anh, quả nhiên không tìm thấy bất kì biểu cảm mới mẻ nào.
Anh ta nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn có một phát hiện vô cùng chấn động.”
“Phát hiện gì?”
Vương Vĩ trầm giọng: “Anh ta có liên quan đến một đường dây buôn lậu vũ khí có quy mô lớn nhất từ trước đến nay.”
Vương Vĩ đan hai bàn tay vào nhau: “Năm năm trước cảnh sát đã triệt phá được một đường dây buôn lậu vũ khí, thời điểm đó tên thủ lĩnh Mộc Thành và gần như toàn bộ thuộc hạ của ông ta đều đã bị cảnh sát tóm được, chỉ trừ một người, người đó chính là cánh tay đắc lực của Mộc Thành, các thành viên trong tổ chức gọi hắn ta là Kane. Hành tung của tên Kane này phải nói là cực kỳ bí ẩn, trừ Mộc Thành ra thì không biết anh ta là ai. Hai năm trở lại đây trong nước lại xuất hiện một đường dây buôn lậu vũ khí vô cùng phức tạp, tôi nghi ngờ Thời Mặc Viễn là thủ lĩnh và cũng chính là Kane.”
Thượng Quan Diên Dịch đặt hồ sơ lên bàn, đôi mắt đen dài chậm rãi nhìn về phía Vương Vĩ: “Chứng cứ.”
“Năm đó tuy không trực tiếp tham gia phá án nhưng tôi luôn có cảm giác hai đường dây này có rất nhiều điểm tương đồng, vì vậy tôi đã nghiên cứu rất kỹ hồ sơ vụ án năm năm trước, cậu biết tôi đã phát hiện gì không? Trước khi Mộc Thành bị bắt, cứ cách ba ngày ông ta sẽ đến một quán cà phê, mà người nhân viên phục vụ cho ông ta luôn luôn là Thời Mặc Viễn, đương nhiên năm đó cảnh sát cũng đã điều tra qua anh ta nhưng không phát hiện ra điểm khả nghi nào. Thời gian gần đây anh ta lại dính dáng đến một đường dây buôn lậu vũ khí, vậy nên tôi mới nghi ngờ Thời Mặc Viễn và Kane là cùng một người.”
“Không nhắc đến tên Kane, hiện tại Thời Mặc Viễn đang làm việc ở Bối gia, có lẽ anh ta cũng nghi ngờ cái chết của cha mình có liên quan đến Bối Kính Vũ. Vương Vĩ, gọi anh ta tới đây đi.”
Vương Vĩ nhíu mày: “Làm gì chứ?”
Thượng Quan Diên Dịch ngã lưng vào thành ghế, nhàn nhạt lên tiếng: “Nói chuyện.”
“Này Thượng Quan tiên sinh.” Vương Vĩ nhíu mày càng chặt hơn: “Ngài có cần phải thẳng thắn đến mức đó không?”
“Muốn biết thì phải hỏi, gọi cho anh ta đi.”
Vương Vĩ hết cách với anh rồi, thật ra anh ta biết Thượng Quan Diên Dịch làm bất cứ việc gì cũng đều có lý do của mình.
Mười phút sau, Thời Mặc Viễn đã có mặt tại nhà Vương Vĩ.
Có thêm một người đàn ông, trên bàn lại có thêm một tách cà phê.
“Vào vấn đề đi.” Thời Mặc Viễn là người lên tiếng trước.
Thượng Quan Diên Dịch cúi đầu châm một điếu thuốc: “Tôi có thể gọi anh là Kane chứ?”
"Ừ." Nét mặt của Thời Mặc Viễn không chút gợn sóng, có vẻ đã sớm đoán được rồi.
Vương Vĩ lắc lắc đầu, tốt hơn anh ta không nên tham gia vào cuộc hội thoại thẳng tuột này.
“Tôi sẽ không vòng vo.” Thời Mặc Viễn bỗng nhìn sang Vương Vĩ: “Tôi chính là tội phạm.”
Vương Vĩ là cảnh sát, anh ta là tội phạm, hai người họ không nên là bạn bè của nhau.
“Biết rồi, nhưng bây giờ chưa có đủ chứng cứ, chưa bắt cậu được.”
Thời Mặc Viễn nhếch môi cười lạnh: “Chuyện đó chưa đến lượt các người quyết định, tôi vẫn còn một chuyện chưa làm xong.”
Bối Nguyệt Sương đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nay, đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu sự tồn tại của những ngôi sao trên cao.
Cô có cảm giác những ngôi sao trên kia dường như cũng đang dõi theo từng bước chân của mình.
Rồi bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, Bối Nguyệt Sương nghe thấy giọng nói của Bối Quân Ninh từ xa vọng lại: “Tiểu Sương à, mở cửa cho chị.”
Bối Nguyệt Sương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra mở cửa.
Bối Quân Ninh nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, trong giọng nói lộ ra vài phần áy náy: “Tiểu Sương, chị thật sự không cố ý đẩy em.”
Khi đó phần đầu của Bối Nguyệt Sương đã va vào cạnh bàn nên mới thành ra như vậy.
Bối Nguyệt Sương không trách cô ta, chỉ giả vờ hỏi: “Chị, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bối Quân Ninh bóp nhẹ ấn đường, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô ta chuyển sang một chủ đề khác để nói, nói cho có lệ: “Tiểu Thành đã xử lý vết thương cho em rồi sao?”
“Vâng.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
...
Sau khi rời khỏi Bối gia, Thượng Quan Diên Dịch lái xe đến nhà Vương Vĩ.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên sofa, Vương Đồng Đồng đặt hai tách cà phê lên bàn rồi ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Vương Vĩ ung dung bưng tách cà phê lên thưởng thức một ngụm, mắt nhìn về phía người đàn ông đang chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay.
“Thượng Quan tiên sinh, có ôm được bé con của cậu chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn không hề xê dịch, giọng nói có vài phần lạnh lẽo: “Vào việc chính đi.”
“Chủ đề của chúng ta hôm nay mang tên.” Vương Vĩ đặt tách cà phê xuống, ánh mắt của anh ta dần trở nên sắc bén, môi mỏng nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: “Thời Mặc Viễn.”
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Diên Dịch dứt khoát đóng nắp bật lửa lại: “Anh ta làm sao?”
Vương Vĩ im lặng một lúc rồi đẩy một túi hồ sơ về phía anh: “Anh ta là bạn học thời cấp ba của tôi, năm đó nhà anh ta xảy ra biến cố nên buộc phải thôi học, biến cố đó có liên quan đến sự cố ở trung tâm thương mại, cha anh ta đã bỏ mạng khi đang làm việc ở đó.”
Vậy nên có thể khẳng định việc Thời Mặc Viễn xuất hiện ở Bối gia chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Anh ta có mục đích.
Thượng Quan Diên Dịch xem qua hồ sơ, Vương Vĩ quan sát nét mặt anh, quả nhiên không tìm thấy bất kì biểu cảm mới mẻ nào.
Anh ta nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn có một phát hiện vô cùng chấn động.”
“Phát hiện gì?”
Vương Vĩ trầm giọng: “Anh ta có liên quan đến một đường dây buôn lậu vũ khí có quy mô lớn nhất từ trước đến nay.”
Vương Vĩ đan hai bàn tay vào nhau: “Năm năm trước cảnh sát đã triệt phá được một đường dây buôn lậu vũ khí, thời điểm đó tên thủ lĩnh Mộc Thành và gần như toàn bộ thuộc hạ của ông ta đều đã bị cảnh sát tóm được, chỉ trừ một người, người đó chính là cánh tay đắc lực của Mộc Thành, các thành viên trong tổ chức gọi hắn ta là Kane. Hành tung của tên Kane này phải nói là cực kỳ bí ẩn, trừ Mộc Thành ra thì không biết anh ta là ai. Hai năm trở lại đây trong nước lại xuất hiện một đường dây buôn lậu vũ khí vô cùng phức tạp, tôi nghi ngờ Thời Mặc Viễn là thủ lĩnh và cũng chính là Kane.”
Thượng Quan Diên Dịch đặt hồ sơ lên bàn, đôi mắt đen dài chậm rãi nhìn về phía Vương Vĩ: “Chứng cứ.”
“Năm đó tuy không trực tiếp tham gia phá án nhưng tôi luôn có cảm giác hai đường dây này có rất nhiều điểm tương đồng, vì vậy tôi đã nghiên cứu rất kỹ hồ sơ vụ án năm năm trước, cậu biết tôi đã phát hiện gì không? Trước khi Mộc Thành bị bắt, cứ cách ba ngày ông ta sẽ đến một quán cà phê, mà người nhân viên phục vụ cho ông ta luôn luôn là Thời Mặc Viễn, đương nhiên năm đó cảnh sát cũng đã điều tra qua anh ta nhưng không phát hiện ra điểm khả nghi nào. Thời gian gần đây anh ta lại dính dáng đến một đường dây buôn lậu vũ khí, vậy nên tôi mới nghi ngờ Thời Mặc Viễn và Kane là cùng một người.”
“Không nhắc đến tên Kane, hiện tại Thời Mặc Viễn đang làm việc ở Bối gia, có lẽ anh ta cũng nghi ngờ cái chết của cha mình có liên quan đến Bối Kính Vũ. Vương Vĩ, gọi anh ta tới đây đi.”
Vương Vĩ nhíu mày: “Làm gì chứ?”
Thượng Quan Diên Dịch ngã lưng vào thành ghế, nhàn nhạt lên tiếng: “Nói chuyện.”
“Này Thượng Quan tiên sinh.” Vương Vĩ nhíu mày càng chặt hơn: “Ngài có cần phải thẳng thắn đến mức đó không?”
“Muốn biết thì phải hỏi, gọi cho anh ta đi.”
Vương Vĩ hết cách với anh rồi, thật ra anh ta biết Thượng Quan Diên Dịch làm bất cứ việc gì cũng đều có lý do của mình.
Mười phút sau, Thời Mặc Viễn đã có mặt tại nhà Vương Vĩ.
Có thêm một người đàn ông, trên bàn lại có thêm một tách cà phê.
“Vào vấn đề đi.” Thời Mặc Viễn là người lên tiếng trước.
Thượng Quan Diên Dịch cúi đầu châm một điếu thuốc: “Tôi có thể gọi anh là Kane chứ?”
"Ừ." Nét mặt của Thời Mặc Viễn không chút gợn sóng, có vẻ đã sớm đoán được rồi.
Vương Vĩ lắc lắc đầu, tốt hơn anh ta không nên tham gia vào cuộc hội thoại thẳng tuột này.
“Tôi sẽ không vòng vo.” Thời Mặc Viễn bỗng nhìn sang Vương Vĩ: “Tôi chính là tội phạm.”
Vương Vĩ là cảnh sát, anh ta là tội phạm, hai người họ không nên là bạn bè của nhau.
“Biết rồi, nhưng bây giờ chưa có đủ chứng cứ, chưa bắt cậu được.”
Thời Mặc Viễn nhếch môi cười lạnh: “Chuyện đó chưa đến lượt các người quyết định, tôi vẫn còn một chuyện chưa làm xong.”