Chương 16: Không hẹn mà gặp
Thời Mặc Viễn lái xe đến khu vực đổ xe dành cho khách mời, nhìn sang trái là một chiếc Bugatti phiên bản giới hạn, Thời Mặc Viễn hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa xuống xe.
Hiện tại Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành đang tiến về khu vực hồ bơi, ở khoảng cách này Thời Mặc Viễn có thể quan sát được buổi tiệc đang diễn ra như thế nào.
Từ đằng xa, Vương Đồng Đồng và Vương Vĩ đã trông thấy Bối Tư Thành xuất hiện cùng một cô gái cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là từ trước đến nay Vương Đồng Đồng mới gặp được người có vẻ đẹp khiến cô ta phải ghen tỵ đến thế, hơn nữa Bối Tư Thành còn nhìn người đó bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Trước sự chứng kiến của những vị khách đang đứng ở gần đó, Vương Đồng Đồng vươn tay chỉ thẳng về phía hai người, dáng vẻ có phần hung dữ: “Anh, hay là anh bắt giam cậu ấy luôn đi, cậu ấy dắt bạn gái tới đây chọc tức em anh có thấy không? Anh nhốt hai người họ vào tù luôn đi.”
Ánh mắt Vương Vĩ bất giác nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sau đó anh ta nhẹ nhàng hạ tay em gái mình xuống, buồn cười nói: “Em kích động cái gì chứ? Người ta là chị em của nhau, chưa rõ ngọn nguồn gì đã làm ầm ĩ lên, chẳng giống anh trai của em một chút nào.”
Nghe xong câu này của anh trai, Vương Đồng Đồng chợt ngẩn người một lúc rồi mới từ từ hướng ánh mắt về phía Vương Vĩ, cảm giác vừa khó tin lại vừa vui sướng: “Anh nói bọn họ chỉ là chị em thôi sao?”
Vương Vĩ nhíu mày: “Không tin thì hỏi anh Diên Dịch của em đi.”
Vương Đồng Đồng tuy có chút e dè nhưng vẫn lấy hết can đảm ra hỏi anh một câu: “Anh, lúc nãy anh trai không lừa em chứ ạ?”
Thượng Quan Diên Dịch ung dung nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Theo suy đoán của Vương Đồng Đồng, nếu anh không có phản ứng gì tức là không phủ định, mà đã không phủ định thì chính là sự thật. Ở cạnh một người như Thượng Quan Diên Dịch đòi hỏi phải có một tư duy nhạy bén như vậy.
“Vậy tốt quá, hôm nay cậu ấy còn dẫn cả chị chồng đến đây, lát nữa em phải tiếp đón thật nồng nhiệt mới được.”
Nói rồi Vương Đồng Đồng liền hớn hở chạy về phía của chị em Bối Nguyệt Sương, lúc đến nơi cô ta phát hiện hình như Bối Nguyệt Sương muốn quay về, Bối Tư Thành đang tìm mọi cách để giữ cô lại. Thấy thế Vương Đồng Đồng tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tư Thành, chị ấy làm sao thế?”
Giọng nói ấy vang lên khiến Bối Nguyệt Sương lẫn Bối Tư Thành không thể không quay đầu nhìn xem là ai.
Nhận ra người trước mắt, Bối Tư Thành ngỡ ngàng đến mức buông tay Bối Nguyệt Sương ra.
“Chị, chị định quay về sao?” Vương Đồng Đồng chỉ nhìn vào Bối Nguyệt Sương và hỏi.
Ngỡ ngàng chắc chỉ có một mình Bối Tư Thành, bởi vì Bối Nguyệt Sương vẫn cực kỳ điềm tĩnh, chẳng qua là khi thấy Thượng Quan Diên Dịch cũng có mặt trong buổi tiệc này, cô chẳng tìm được bất kì lý do nào để tiếp tục ở lại nơi này.
Do đó khi nghe Vương Đồng Đồng hỏi như thế Bối Nguyệt Sương lập tức gật đầu: “Phải, chị cảm thấy trong người hơi mệt.”
Vương Đồng Đồng lo lắng hỏi: “Chị thấy mệt sao? Hay là chị vào nhà em nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa rồi Bối Nguyệt Sương không hề nói lý do tại sao cô muốn quay về nên Bối Tư Thành cũng chưa biết Thượng Quan Diên Dịch cũng có mặt trong buổi tiệc này.
Cậu nghĩ Bối Nguyệt Sương muốn tạo cơ hội cho mình và Vương Đồng Đồng nên nhất quyết không cho cô về: “Phải đó chị, chị vào trong nghỉ ngơi một lát đi, khi nào chị khỏe lại chúng ta sẽ về nhà.”
Bối Nguyệt Sương đồng ý.
Vương Đồng Đồng nhanh chóng dẫn đường cho hai người, đoạn đường để tới được đại sảnh không phải đi qua khu vực hồ bơi, trước khi đưa quyết định này Bối Nguyệt Sương đã quan sát rất kỹ rồi.
Biệt thự nhà họ Vương vô cùng xa hoa.
Vương Đồng Đồng ngỏ ý đưa cô lên phòng ngủ của mình nghỉ ngơi cho thoải mái hơn, Bối Nguyệt Sương nói rằng cô nghỉ ngơi ở đại sảnh là được rồi.
“Vậy em vào trong rót nước ấm cho chị chồng nhé?”
Vừa nghe đến hai từ ‘chị chồng’ thì Bối Tư Thành nổi hết cả gai óc trên người, nhưng khi cậu còn chưa kịp buông lời chanh chua với con gái người ta thì đã bị Bối Nguyệt Sương ngăn lại, cô nói với Vương Đồng Đồng: “Em thích em trai của chị sao?”
Vương Đồng Đồng gật đầu một cái.
Bối Nguyệt Sương nhìn Bối Tư Thành: "Em có thích em ấy không?”
Bối Tư Thành vậy mà lại ngập ngừng: “Đương nhiên là không rồi.”
Bối Nguyệt Sương tiếp tục quay sang Vương Đồng Đồng: “Em biết em trai chị không có tình cảm với em từ lâu rồi phải không?”
Vương Đồng Đồng buồn bã gật đầu.
“Vậy em sẽ tiếp tục thích thằng bé đến bao giờ?”
“Em cũng không biết, ít nhất lúc này em vẫn rất thích cậu ấy.”
Đột nhiên Bối Nguyệt Sương không hỏi nữa, chỉ im lặng quan sát biểu cảm của Bối Tư Thành, người thiếu niên có vẻ đang suy tư về điều gì đó.
Vương Đồng Đồng cũng cảm nhận được điều này, cô ta cố giấu nụ cười hạnh phúc, bẽn lẽn xoay người đi vào nhà bếp, lát sau cô ta mang ra một ly nước ấm, dùng hai tay đưa cho Bối Nguyệt Sương: “Chị chồng, chị cảm thấy thế nào rồi?”
Bối Nguyệt Sương khẽ cười: “Chị không sao, em mau ra ngoài chung vui cùng mọi người đi, hôm nay là sinh nhật của em mà.”
“Nhưng em không yên tâm.”
“Tiểu Thành, em ra ngoài cùng em ấy đi, chị muốn yên tĩnh một mình.”
Vương Đồng Đồng có thể nói gì được nữa, Bối Tư Thành cũng không thể không nghe lời chị gái.
“Đi.”
“Vâng.” Vương Đồng Đồng ngoan ngoãn theo sau Bối Tư Thành.
“Đi gần như thế làm gì?” Người thiếu niên đột nhiên cáu gắt.
"Tại anh đi chậm chứ bộ."
Hiện tại Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành đang tiến về khu vực hồ bơi, ở khoảng cách này Thời Mặc Viễn có thể quan sát được buổi tiệc đang diễn ra như thế nào.
Từ đằng xa, Vương Đồng Đồng và Vương Vĩ đã trông thấy Bối Tư Thành xuất hiện cùng một cô gái cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là từ trước đến nay Vương Đồng Đồng mới gặp được người có vẻ đẹp khiến cô ta phải ghen tỵ đến thế, hơn nữa Bối Tư Thành còn nhìn người đó bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Trước sự chứng kiến của những vị khách đang đứng ở gần đó, Vương Đồng Đồng vươn tay chỉ thẳng về phía hai người, dáng vẻ có phần hung dữ: “Anh, hay là anh bắt giam cậu ấy luôn đi, cậu ấy dắt bạn gái tới đây chọc tức em anh có thấy không? Anh nhốt hai người họ vào tù luôn đi.”
Ánh mắt Vương Vĩ bất giác nhìn sang người đàn ông bên cạnh, sau đó anh ta nhẹ nhàng hạ tay em gái mình xuống, buồn cười nói: “Em kích động cái gì chứ? Người ta là chị em của nhau, chưa rõ ngọn nguồn gì đã làm ầm ĩ lên, chẳng giống anh trai của em một chút nào.”
Nghe xong câu này của anh trai, Vương Đồng Đồng chợt ngẩn người một lúc rồi mới từ từ hướng ánh mắt về phía Vương Vĩ, cảm giác vừa khó tin lại vừa vui sướng: “Anh nói bọn họ chỉ là chị em thôi sao?”
Vương Vĩ nhíu mày: “Không tin thì hỏi anh Diên Dịch của em đi.”
Vương Đồng Đồng tuy có chút e dè nhưng vẫn lấy hết can đảm ra hỏi anh một câu: “Anh, lúc nãy anh trai không lừa em chứ ạ?”
Thượng Quan Diên Dịch ung dung nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Theo suy đoán của Vương Đồng Đồng, nếu anh không có phản ứng gì tức là không phủ định, mà đã không phủ định thì chính là sự thật. Ở cạnh một người như Thượng Quan Diên Dịch đòi hỏi phải có một tư duy nhạy bén như vậy.
“Vậy tốt quá, hôm nay cậu ấy còn dẫn cả chị chồng đến đây, lát nữa em phải tiếp đón thật nồng nhiệt mới được.”
Nói rồi Vương Đồng Đồng liền hớn hở chạy về phía của chị em Bối Nguyệt Sương, lúc đến nơi cô ta phát hiện hình như Bối Nguyệt Sương muốn quay về, Bối Tư Thành đang tìm mọi cách để giữ cô lại. Thấy thế Vương Đồng Đồng tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tư Thành, chị ấy làm sao thế?”
Giọng nói ấy vang lên khiến Bối Nguyệt Sương lẫn Bối Tư Thành không thể không quay đầu nhìn xem là ai.
Nhận ra người trước mắt, Bối Tư Thành ngỡ ngàng đến mức buông tay Bối Nguyệt Sương ra.
“Chị, chị định quay về sao?” Vương Đồng Đồng chỉ nhìn vào Bối Nguyệt Sương và hỏi.
Ngỡ ngàng chắc chỉ có một mình Bối Tư Thành, bởi vì Bối Nguyệt Sương vẫn cực kỳ điềm tĩnh, chẳng qua là khi thấy Thượng Quan Diên Dịch cũng có mặt trong buổi tiệc này, cô chẳng tìm được bất kì lý do nào để tiếp tục ở lại nơi này.
Do đó khi nghe Vương Đồng Đồng hỏi như thế Bối Nguyệt Sương lập tức gật đầu: “Phải, chị cảm thấy trong người hơi mệt.”
Vương Đồng Đồng lo lắng hỏi: “Chị thấy mệt sao? Hay là chị vào nhà em nghỉ ngơi một lát đi.”
Vừa rồi Bối Nguyệt Sương không hề nói lý do tại sao cô muốn quay về nên Bối Tư Thành cũng chưa biết Thượng Quan Diên Dịch cũng có mặt trong buổi tiệc này.
Cậu nghĩ Bối Nguyệt Sương muốn tạo cơ hội cho mình và Vương Đồng Đồng nên nhất quyết không cho cô về: “Phải đó chị, chị vào trong nghỉ ngơi một lát đi, khi nào chị khỏe lại chúng ta sẽ về nhà.”
Bối Nguyệt Sương đồng ý.
Vương Đồng Đồng nhanh chóng dẫn đường cho hai người, đoạn đường để tới được đại sảnh không phải đi qua khu vực hồ bơi, trước khi đưa quyết định này Bối Nguyệt Sương đã quan sát rất kỹ rồi.
Biệt thự nhà họ Vương vô cùng xa hoa.
Vương Đồng Đồng ngỏ ý đưa cô lên phòng ngủ của mình nghỉ ngơi cho thoải mái hơn, Bối Nguyệt Sương nói rằng cô nghỉ ngơi ở đại sảnh là được rồi.
“Vậy em vào trong rót nước ấm cho chị chồng nhé?”
Vừa nghe đến hai từ ‘chị chồng’ thì Bối Tư Thành nổi hết cả gai óc trên người, nhưng khi cậu còn chưa kịp buông lời chanh chua với con gái người ta thì đã bị Bối Nguyệt Sương ngăn lại, cô nói với Vương Đồng Đồng: “Em thích em trai của chị sao?”
Vương Đồng Đồng gật đầu một cái.
Bối Nguyệt Sương nhìn Bối Tư Thành: "Em có thích em ấy không?”
Bối Tư Thành vậy mà lại ngập ngừng: “Đương nhiên là không rồi.”
Bối Nguyệt Sương tiếp tục quay sang Vương Đồng Đồng: “Em biết em trai chị không có tình cảm với em từ lâu rồi phải không?”
Vương Đồng Đồng buồn bã gật đầu.
“Vậy em sẽ tiếp tục thích thằng bé đến bao giờ?”
“Em cũng không biết, ít nhất lúc này em vẫn rất thích cậu ấy.”
Đột nhiên Bối Nguyệt Sương không hỏi nữa, chỉ im lặng quan sát biểu cảm của Bối Tư Thành, người thiếu niên có vẻ đang suy tư về điều gì đó.
Vương Đồng Đồng cũng cảm nhận được điều này, cô ta cố giấu nụ cười hạnh phúc, bẽn lẽn xoay người đi vào nhà bếp, lát sau cô ta mang ra một ly nước ấm, dùng hai tay đưa cho Bối Nguyệt Sương: “Chị chồng, chị cảm thấy thế nào rồi?”
Bối Nguyệt Sương khẽ cười: “Chị không sao, em mau ra ngoài chung vui cùng mọi người đi, hôm nay là sinh nhật của em mà.”
“Nhưng em không yên tâm.”
“Tiểu Thành, em ra ngoài cùng em ấy đi, chị muốn yên tĩnh một mình.”
Vương Đồng Đồng có thể nói gì được nữa, Bối Tư Thành cũng không thể không nghe lời chị gái.
“Đi.”
“Vâng.” Vương Đồng Đồng ngoan ngoãn theo sau Bối Tư Thành.
“Đi gần như thế làm gì?” Người thiếu niên đột nhiên cáu gắt.
"Tại anh đi chậm chứ bộ."