Chương 14: Niềm tin không lung lay
Vương Vĩ rời khỏi quán cà phê trong sự nhẹ nhõm.
Trong lúc đang tìm điều khiển xe hơi, ánh mắt của anh ta có vô tình lướt qua một người đàn ông, tuy rằng chưa rõ nhân dạng người kia thế nào nhưng có điều gì đó đã thôi thúc anh ta phải dừng bước.
Trước đó, Thời Mặc Viễn vốn đang đứng đợi chị em Bối Nguyệt Sương ở bên ngoài, từ đằng xa anh ta đã trông thấy bóng dáng của Vương Vĩ, đồng thời anh ta cũng xác định được thân phận của đối phương.
Bốn mắt chạm nhau, cuối cùng Vương Vĩ cũng nhận ra Thời Mặc Viễn, bất ngờ có, vui mừng cũng có.
“Còn nhớ tôi không?” Vương Vĩ đi đến vỗ lên vai Thời Mặc Viễn mấy cái, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Thời Mặc Viễn cố nặn ra một nụ cười rồi nhàn nhạt thốt lên hai chữ: “Lớp trưởng.”
Vương Vĩ và Thời Mặc Viễn là bạn học thời cấp ba, lúc còn đi học hai người thường xuyên chơi bóng cùng nhau, năm đó gia đình Thời Mặc Viễn đột nhiên xảy ra biến cố lớn, sau đó không ai thấy anh ta đến lớp nữa, có tin đồn rằng anh đã chuyển sang một ngôi trường khác.
“Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, có lẽ ông trời muốn chúng ta gặp lại đấy.” Vương Vĩ cảm thán.
Thời Mặc Viễn gật đầu một cái cho có lệ, Vương Vĩ cũng không còn xa lạ với tính cách của người bạn cũ này. Thời Mặc Viễn hỏi Vương Vĩ: “Đã thực hiện được hoài bão của cậu chưa?”
Vương Vĩ tươi cười đáp: “Bây giờ cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Vương rồi.”
Trong lòng Thời Mặc Viễn không ngừng châm biếm.
“Còn cậu thì sao?” Vương Vĩ hỏi.
“Chỉ là một tài xế quèn.”
Vương Vĩ chợt nghĩ đến một khả năng: “Đừng nói cậu đang là tài xế cho hai đứa nhóc kia nhé?”
Thời Mặc Viễn nhíu mày hỏi: “Hai đứa nhóc nào?”
Vương Vĩ bật cười: “Ý tôi là cậu đang làm việc ở Bối gia đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy hôm nào chúng ta gặp nhau ôn lại chuyện cũ đi?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
"Tạm biệt.”
Vương Vĩ lái xe rời đi, lúc gần đến ngã tư anh ta nhận được một cuộc điện thoại.
Đeo tai nghe vào, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Sao rồi?”
Vương Vĩ đáp: “Đã làm theo ý cậu, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm cho cậu sau.”
“Ừ.”
Chỉ thế thôi sao?
Vương Vĩ cũng chẳng buồn để tâm đến.
“Thượng Quan tiên sinh quả thực tiên đoán như thần, chị em bọn họ tiếp cận tôi là có mục đích.”
Nói như vậy là vì trước đó Vương Vĩ vẫn cho rằng vụ va chạm kia chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Sau cuộc hẹn ngày hôm nay, Vương Vĩ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Bối Nguyệt Sương, cô gái này không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, để lừa được cô anh ta cũng đã rất vất vả.
...
Vương Vĩ rời đi, đến giờ phút này Bối Tư Thành vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi.
Nhìn sang Bối Nguyệt Sương, cô vẫn ngồi tĩnh lặng ở đó, ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm nào.
Bối Tư Thành vốn định an ủi chị gái mình một câu, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Bối Nguyệt Sương đã bưng tách cà phê trên bàn lên rồi ung dung nhấp một ngụm.
Bối Tư Thành nói không nên lời.
Hình như cô không cần cậu an ủi.
Bầu không khí xung quanh vẫn cực kỳ yên ắng, bất ngờ Bối Nguyệt Sương gọi cậu một tiếng: “Tiểu Thành.”
Bối Tư Thành hơi giật mình: “Vâng ạ?”
Bối Nguyệt Sương đặt tách cà phê về vị trí ban đầu, ánh mắt chậm rãi hướng về phía cậu: “Trước khi sự thật được phơi bày, niềm tin của chúng ta tuyệt đối không thể lung lay.”
Bối Tư Thành dùng sức gật đầu, hóa ra Bối Nguyệt Sương đã sớm nhìn thấu được tâm tư của cậu rồi.
Đúng thế.
Niềm tin tuyệt đối không thể lung lay.
Cậu nhất định sẽ khắc sâu câu nói này vào trong tâm trí.
“Về thôi.”
“Vâng.”
...
Hai ngày gần đây Bối Nguyệt Sương bị ‘bà dì’ của mình dày vò không ít, những lúc Thời Mặc Viễn đến trường đón cô, tuy Bối Nguyệt Sương không hề mở miệng than vãn nhưng anh ta vẫn chủ động mua cho cô một ly chocolate nóng.
Trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn luôn cảm kích anh ta, cô xem Thời Mặc Viễn giống một người anh trai hơn là một người giám sát.
Đến hôm nay, tình trạng của Bối Nguyệt Sương cũng khá hơn rồi, cô chỉ buồn miệng nói muốn ăn đồ ngọt, không ngờ Thời Mặc Viễn lập tức dừng xe lại, Bối Nguyệt Sương thấy anh ta đi vào một cửa hàng ở gần đó, lát sau anh ta quay lại và đưa cho cô một chiếc bánh kem.
Bối Nguyệt Sương nhận lấy: “Anh thật tốt với tôi.”
Thời Mặc Viễn vẫn đang tập trung lái xe, khóe môi hơi cong lên: “Chỉ mua cho cô một cái bánh kem mà đã trở thành người tốt rồi sao?”
Bối Nguyệt Sương có chút mông lung trước câu hỏi của anh ta, sau đó cô vẫn tiếp tục ăn bánh kem và không nói gì thêm.
Về đến nhà, Bối Quân Ninh phát hiện một nửa chiếc bánh kem trong tay cô liền quay sang nhìn Thời Mặc Viễn, thái độ của cô ta hơi khó chịu, thẳng thắn chỉ trích: “Anh biết sắp đến giờ cơm tối rồi còn mua bánh kem cho nó à?”
Tần Khuê đang ngồi uống trà ở bên cạnh thấy vậy cũng lên tiếng nói đỡ cho anh ta: “Thôi mà con gái, Tiều Sương thích là được rồi.”
Bối Quân Ninh chau mày nhìn sang mẹ mình: “Để con xem lát xem nó ăn được mấy hạt cơm.”
Thỉnh thoảng Bối Quân Ninh sẽ để tâm đến những chuyện rất nhỏ nhặt này rồi càu nhào như thể một người chị gái thật sự, thế nên đến bữa tối Bối Nguyệt Sương cố gắng ăn hết một bát cơm để không bị chị mình phàn nàn nữa.
Trong lúc đang tìm điều khiển xe hơi, ánh mắt của anh ta có vô tình lướt qua một người đàn ông, tuy rằng chưa rõ nhân dạng người kia thế nào nhưng có điều gì đó đã thôi thúc anh ta phải dừng bước.
Trước đó, Thời Mặc Viễn vốn đang đứng đợi chị em Bối Nguyệt Sương ở bên ngoài, từ đằng xa anh ta đã trông thấy bóng dáng của Vương Vĩ, đồng thời anh ta cũng xác định được thân phận của đối phương.
Bốn mắt chạm nhau, cuối cùng Vương Vĩ cũng nhận ra Thời Mặc Viễn, bất ngờ có, vui mừng cũng có.
“Còn nhớ tôi không?” Vương Vĩ đi đến vỗ lên vai Thời Mặc Viễn mấy cái, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Thời Mặc Viễn cố nặn ra một nụ cười rồi nhàn nhạt thốt lên hai chữ: “Lớp trưởng.”
Vương Vĩ và Thời Mặc Viễn là bạn học thời cấp ba, lúc còn đi học hai người thường xuyên chơi bóng cùng nhau, năm đó gia đình Thời Mặc Viễn đột nhiên xảy ra biến cố lớn, sau đó không ai thấy anh ta đến lớp nữa, có tin đồn rằng anh đã chuyển sang một ngôi trường khác.
“Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, có lẽ ông trời muốn chúng ta gặp lại đấy.” Vương Vĩ cảm thán.
Thời Mặc Viễn gật đầu một cái cho có lệ, Vương Vĩ cũng không còn xa lạ với tính cách của người bạn cũ này. Thời Mặc Viễn hỏi Vương Vĩ: “Đã thực hiện được hoài bão của cậu chưa?”
Vương Vĩ tươi cười đáp: “Bây giờ cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Vương rồi.”
Trong lòng Thời Mặc Viễn không ngừng châm biếm.
“Còn cậu thì sao?” Vương Vĩ hỏi.
“Chỉ là một tài xế quèn.”
Vương Vĩ chợt nghĩ đến một khả năng: “Đừng nói cậu đang là tài xế cho hai đứa nhóc kia nhé?”
Thời Mặc Viễn nhíu mày hỏi: “Hai đứa nhóc nào?”
Vương Vĩ bật cười: “Ý tôi là cậu đang làm việc ở Bối gia đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy hôm nào chúng ta gặp nhau ôn lại chuyện cũ đi?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
"Tạm biệt.”
Vương Vĩ lái xe rời đi, lúc gần đến ngã tư anh ta nhận được một cuộc điện thoại.
Đeo tai nghe vào, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Sao rồi?”
Vương Vĩ đáp: “Đã làm theo ý cậu, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm cho cậu sau.”
“Ừ.”
Chỉ thế thôi sao?
Vương Vĩ cũng chẳng buồn để tâm đến.
“Thượng Quan tiên sinh quả thực tiên đoán như thần, chị em bọn họ tiếp cận tôi là có mục đích.”
Nói như vậy là vì trước đó Vương Vĩ vẫn cho rằng vụ va chạm kia chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Sau cuộc hẹn ngày hôm nay, Vương Vĩ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Bối Nguyệt Sương, cô gái này không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, để lừa được cô anh ta cũng đã rất vất vả.
...
Vương Vĩ rời đi, đến giờ phút này Bối Tư Thành vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi.
Nhìn sang Bối Nguyệt Sương, cô vẫn ngồi tĩnh lặng ở đó, ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm nào.
Bối Tư Thành vốn định an ủi chị gái mình một câu, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Bối Nguyệt Sương đã bưng tách cà phê trên bàn lên rồi ung dung nhấp một ngụm.
Bối Tư Thành nói không nên lời.
Hình như cô không cần cậu an ủi.
Bầu không khí xung quanh vẫn cực kỳ yên ắng, bất ngờ Bối Nguyệt Sương gọi cậu một tiếng: “Tiểu Thành.”
Bối Tư Thành hơi giật mình: “Vâng ạ?”
Bối Nguyệt Sương đặt tách cà phê về vị trí ban đầu, ánh mắt chậm rãi hướng về phía cậu: “Trước khi sự thật được phơi bày, niềm tin của chúng ta tuyệt đối không thể lung lay.”
Bối Tư Thành dùng sức gật đầu, hóa ra Bối Nguyệt Sương đã sớm nhìn thấu được tâm tư của cậu rồi.
Đúng thế.
Niềm tin tuyệt đối không thể lung lay.
Cậu nhất định sẽ khắc sâu câu nói này vào trong tâm trí.
“Về thôi.”
“Vâng.”
...
Hai ngày gần đây Bối Nguyệt Sương bị ‘bà dì’ của mình dày vò không ít, những lúc Thời Mặc Viễn đến trường đón cô, tuy Bối Nguyệt Sương không hề mở miệng than vãn nhưng anh ta vẫn chủ động mua cho cô một ly chocolate nóng.
Trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn luôn cảm kích anh ta, cô xem Thời Mặc Viễn giống một người anh trai hơn là một người giám sát.
Đến hôm nay, tình trạng của Bối Nguyệt Sương cũng khá hơn rồi, cô chỉ buồn miệng nói muốn ăn đồ ngọt, không ngờ Thời Mặc Viễn lập tức dừng xe lại, Bối Nguyệt Sương thấy anh ta đi vào một cửa hàng ở gần đó, lát sau anh ta quay lại và đưa cho cô một chiếc bánh kem.
Bối Nguyệt Sương nhận lấy: “Anh thật tốt với tôi.”
Thời Mặc Viễn vẫn đang tập trung lái xe, khóe môi hơi cong lên: “Chỉ mua cho cô một cái bánh kem mà đã trở thành người tốt rồi sao?”
Bối Nguyệt Sương có chút mông lung trước câu hỏi của anh ta, sau đó cô vẫn tiếp tục ăn bánh kem và không nói gì thêm.
Về đến nhà, Bối Quân Ninh phát hiện một nửa chiếc bánh kem trong tay cô liền quay sang nhìn Thời Mặc Viễn, thái độ của cô ta hơi khó chịu, thẳng thắn chỉ trích: “Anh biết sắp đến giờ cơm tối rồi còn mua bánh kem cho nó à?”
Tần Khuê đang ngồi uống trà ở bên cạnh thấy vậy cũng lên tiếng nói đỡ cho anh ta: “Thôi mà con gái, Tiều Sương thích là được rồi.”
Bối Quân Ninh chau mày nhìn sang mẹ mình: “Để con xem lát xem nó ăn được mấy hạt cơm.”
Thỉnh thoảng Bối Quân Ninh sẽ để tâm đến những chuyện rất nhỏ nhặt này rồi càu nhào như thể một người chị gái thật sự, thế nên đến bữa tối Bối Nguyệt Sương cố gắng ăn hết một bát cơm để không bị chị mình phàn nàn nữa.