Chương 3
“A!!! Cho nên? Khuôn mặt Lâm Tranh đỏ thẫm, thân người dựa vào đuôi xe Lamborghini của Ngô Thế Huân, mặt đầy khinh bỉ.
“…”
“Cậu làm sao mà đưa được người ta đến vậy?” Lâm Tranh không ngừng lải nhải tiếp tục truy hỏi, vì vậy đối với người vừa gặp trong phòng kia là Lộc Hàm, anh thật cảm thấy không biết phải làm sao, có vẻ người nào đó đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Ngô Thế Huân liếm liếm môi, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Tôi cảm thấy, “rau cải trắng” của Thiên Âm không thể cúng cho “heo” được!” Sau đó lại vô cùng chính nghĩa mà bồi thêm một câu: “Giống tôi vậy, rất thành công.”
Lâm Tranh khinh thường, hai mắt anh cũng sắp nhíu lại dính chặt lấy nhau, lại nói: “Cậu rốt cuộc làm sao mà mang được người tới đây? Đừng có nói với tôi là cậu đắc tội với Hà Miễn đó nhé!”
“Cái này…
——————————————————
Ngô Thế Huân đối với loại chuyện như quy tắc ngầm vô cùng chán ghét, cho nên với hình ảnh thập phần ái muội lúc nãy ở phòng vệ sinh cảm thấy cực kỳ phản cảm. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy người mới Lộc Hàm kia chỉ là một “tiểu bạch” (ngây thơ), nhưng tất nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong nói không chừng cậu ta lại là người biết lấy lùi làm tiến, cho nên Ngô Thế Huân cũng không dự định quản chuyện bao đồng.
Quay lại căn phòng đã bao trọn kia có mấy người diễn viên cùng hợp tác cầm ly rượu qua, vây lấy Ngô Thế Huân ở giữa muốn anh cùng uống với bọn họ. Thịnh tình khó từ, Ngô Thế Huân lại cùng mọi người ồn ào một hồi.
Lúc ra khỏi phòng lần nữa đại khái là nửa tiếng sau, Lâm Tranh đã bị Ngô Thế Huân giao cho việc đi lấy xe, Ngô Thế Huân đi vào thang máy nhấn nhút xuống tầng xong đang bắt đầu mở điện thoại ra xem, thì chính trong lúc thang máy chuẩn bị đóng cửa đột nhiên lại có một bàn tay thò vào.
Sau sự kinh ngạc, Ngô Thế Huân liền nhìn thấy Lộc Hàm đứng dựa vào cửa thang máy lảo đà lảo đảo bước vào, dường như là cậu đã dùng toàn bộ sức lực của mình ngay khi bước vào liền ngã khuỵu xuống đất, nhưng vẫn cố hết sức ngẩng đầu lên mắt chớp chớp nhìn Ngô Thế Huân sau đó ngã hẳn xuống không dậy nổi nữa.
Cửa thang máy vẫn mở, Ngô Thế Huân có chút bàng hoàng sau đó lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân còn có cả tiếng nói của Hà Miễn.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, áo khoác không thấy đâu áo polo cũng nhăn nhúm cả nghĩ bụng chắc hẳn cậu bé này là trốn chạy ra ngoài rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên đóng cửa lại, cửa thang máy từ từ đóng lại khi Hà Miễn muốn nhấn nút mở thang máy, Ngô Thế Huân đã mang người xuống dưới rồi.
Ngô Thế Huân mang theo người xuống tầng 12 bởi vì nghĩ rằng Hà Miễn thể nào cũng xuống tầng thấp tìm người, nên thêm một việc chi bằng bớt một việc, người đã được mang đi rồi lại còn bị bắt gặp thì sẽ khó xử lắm. Vì vậy Ngô Thế Huân dứt khoát gọi điện cho Lâm Tranh để anh đặt một phòng trong khách sạn, sau đó Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm đến căn phòng kia ném lên trên giường.
Lúc Lâm Tranh vào phòng nhìn thấy Lộc Hàm say khướt ngủ như chết, thì vội nhìn sang Ngô Thế Huân với ánh mắt vô cùng đặc sắc. Thế mà cuối cùng còn chưa ở quá ba giây đã bị Ngô Thế Huân đuổi xuống bãi đỗ xe, thậm chí còn ra lệnh cho anh mau lái xe về nhà.
“Đừng nói với tôi là cậu định quy tắc ngầm với cậu ta nhé!” Lâm Tranh hỏi.
Ngô Thế Huân không biết phải làm sao chỉ cau mày nói: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Lâm Tranh nhận từ tay Ngô Thế huân chìa khóa xe, ngồi vào bên trong đang định lái xe đi thì nhớ ra chuyện gì lại hỏi: “Thế tôi đi làm gì? Sao cậu không cùng đi?”
“Tôi đi lo liêu cho cậu ta chút đã!”
“…” Lâm Tranh cảm thấy có vấn đề, nhưng đầu óc anh cũng đang quay cuồng cho nên không định quản nữa, dù sao Ngô Thế Huân cũng sẽ tự có chừng mực sẽ không làm liều.
Một lần nữa lại muốn lái xe, Lâm Tranh nghĩ ra điều gì nữa lại nói: “Cậu đây là muốn tôi uống rượu lái xe sao?”
“…” Anh cút!
—————————————
Cuối cùng vẫn là Ngô Thế Huân cầm theo chìa khóa xe quay về phòng, Lâm Tranh thì gọi người đến đưa đi. Trong phòng, Lộc Hàm vẫn giữ nguyên tư thế như lúc bị Ngô Thế Huân ném xuống giường, khuôn mặt nằm nghiêng dán lấy cái chăn tóc tai hỗn loạn.
Ngô Thế Huân ngồi xuống mép giường, yên lặng nhìn người đang ngủ như chết, trong lòng không ngừng suy đoán nghĩ thế nào cũng không cảm thấy cậu ấy là loại người kia.
Đột nhiên nhìn thấy cần cổ trắng nõn của Lộc Hàm lộ ra dấu vết nho nhỏ, Ngô Thế Huân đưa mặt lại gần mới phát hiện ra đó là mấy dấu hôn còn mới nguyên, trong thoáng chốc liền cảm thấy người mới này vô cùng đáng thương.
Bị ăn đậu hũ đến mức này rồi mà vẫn cố dùng hết sức chạy thoát, quyết tâm phản kháng như vậy là bao lớn chứ? Nhưng mà những người mới lại dám đắc tội với cao tầng, có mấy ai là có kết quả tốt đây…
Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, cảm thấy trong lòng dâng lên lương tâm “thánh mẫu”, cho nên vô cùng tốt bụng mà giúp người kia lật người lại để cậu nằm tử tế, muốn cởi quần áo cho Lộc Hàm nhưng lại kịp thời chặn lại suy nghĩ này của mình, tự nhiên bị hiểu lầm thì sẽ phiền phức lắm!
Ngô ảnh đế rất ít khi bỏ thời gian đi ngắm nhìn khuôn mặt mình, nhưng lúc này đây khi nhìn thấy khuôn mặt Lộc Ham ngũ quan thanh tú không thể nào giải thích được cứ muốn nhìn chăm chú vào, hiển nhiên là con người thì đều có một trái tim nhiệt tình yêu cái đẹp.
Cậu bé này khi ngủ lại càng giống trẻ con, một khuôn mặt baby, trên khuôn mặt còn say rượu đỏ ửng, môi khẽ mở quả thật điểm nhấn trên cánh môi vô cùng gợi cảm.
Nhìn mãi nhìn mãi, Lộc Hàm đôt nhiên mở mắt thành một đường mơ mơ màng màng nhìn Ngô Thế Huân, sau đó duy trì được khoảng một phút, hai người lạnh lùng (…) nhìn nhau, Lộc Hàm bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Mẹ!”
“…” Thần kinh Ngô Thế Huân kịch liệt nhảy lên đối với loại tình huống như thế này, anh có chút ngơ nói thế nào cũng phải gọi “bố” chứ!
Người kia lại mơ mơ hồ hồ nằm nghiêng người, vùi đầu vào cái gối. Ngô Thế Huân cho là cậu ngủ rồi, đang chuẩn bị đắp chăn cho cậu, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh rất nhỏ của Lộc Hàm, cậu nói: “Giới giải trí…thật ghê tởm!”
Ngô Thế Huân trong phút chốc trở nên trầm mặc.
Đối với lời của Lộc Hàm, đánh giá về giới giải trí của cậu là như vậy?
Những chuyện đồn đại trong giới không phải anh chưa từng nghe qua, chỉ là anh không giống đám phụ nữ thích nhiều chuyện cho nên lúc nào cũng chỉ là nghe nói, còn đối với Lộc Hàm nhân vật nhỏ lại không có chỗ dựa này, Ngô Thế Huân cảm thấy giữa anh và cậu cách biệt quá lớn.
Cho nên, là người kia đã phải chịu chèn ép như thế nào mới phiền não đến mức muốn ai oán than phiền với bố mẹ như vậy đây?
Lộc Hàm đã ngủ rồi, tiếng hít thở nhẹ nhàng nương theo khuôn ngực phập phồng truyền tới, Ngô Thế Huân ngồi bên mép giường giơ tay lên xoa đầu cậu.
_____________________________
Trời vừa sáng, ánh nắng từ ngoài căn phòng xuyên qua cửa kính chiếu rọi bên trong, Lộc Hàm từ từ mở mắt ra trên đầu truyền tới cơn đau kịch liệt, đôi mắt như bị sưng lên mà khó chịu vô cùng, cậu giơ tay đặt lên trán, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn thấy chăn gối đều sạch sẽ, đột nhiên giật bắn mình.
Vội vàng lấy vận tốc nhanh nhất ngồi dậy rồi sờ soạng trên người mình, quần áo hẵng còn, thân thể cũng không có gì dị thường. Lộc Hàm bình tĩnh lại, trái tim đập mạnh liên hồi, nhìn xung quanh bốn phía căn phòng trống trải, một lòng nghi hoặc.
Tối qua cậu còn nhớ rõ ràng tranh thủ lúc Hà Miễn đi tắm mà chạy thoát, sau đó men theo hành lang đi mãi đi mãi rồi sau đó nữa thì cái gì cũng không nhớ.
Cho nên rốt cuộc là ai đưa cậu đến đây?
Ở trên tab đầu giường vẫn là in biểu tượng của khách sạn hôm qua, cho nên hiển nhiên vẫn là nơi mà hôm qua cậu đến dùng bữa.
Lộc Hàm xuống giường, từ từ đi vào phòng tắm.
Hất nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, hai tay đặt lên chiếc gương trước bồn rửa mặt nhìn ngắm khuôn mặt mình, nghiêng qua nghiêng lại, mày cũng cau lại, ánh mắt là đang hướng về chỗ bàn tay mình đang chạm vào mấy cái dấu hôn kia.
Lộc Hàm tức giận nhắm chặt mắt lại, hai bàn tay cũng nắm lại thành quyền.
Cậu khát vọng trở thành một diễn viên tốt, nhưng còn chưa kịp bắt đầu đã cảm thấy quá mệt mỏi. Cũng không phải là không có người tốt bụng khuyên qua cậu, khuyên cậu nghĩ thoáng một chút, nếu như thời vận chưa đến lại bị cao tầng nhìn trúng thì cũng đừng làm những chuyện đấu tranh vô vị, dù sao cũng đấu không lại, tái ông thất ngựa cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, có lẽ cứ để mặc một chút biết đâu lại có kết quả tốt.
Nhưng cậu không cam tâm.
Mỗi ngày cùng với bao nhiêu thực tập sinh luyện tập, mỗi ngày đến công ty đều chỉ có thể từ xa xa nhìn những thứ ánh hào quang từ các ngôi sao đi đi lại lại, thậm chí đôi khi cảm thấy bản thân có năng lực nhưng thực tập sinh mãi mãi cũng chỉ là người trong suốt.
Ưu tú của cậu không ai nhìn thấy, cậu bị lợi dụng điểm yếu không ai hỏi han, giống như tất cả mọi người đều không nhìn thấy cậu, để mặc cậu một mình bị chèn ép, bị bắt nạt.
Nhưng cậu chính là người kiên định như thế đấy, không nghe theo cũng không từ bỏ.
Tối qua là ranh giới cuối cùng khi cậu phải đi dùng cơm cùng Hà Miễn, nhưng nghìn lần vạn lần không ngờ hắn là kẻ đáng ghét đi thẳng vào vấn đề như thế.
Đồng hồ trên cổ tay vẫn còn, hiện tại đã là 10h sáng, Lộc Hàm bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại của mình không biết ở đâu, quay lại phòng ngủ tìm loạn một hồi nhưng cũng không thấy, đồng thời ký ức của Lộc Hàm cũng ùa về hình như là cậu để trong túi áo khoác mà áo khoác hiện tại chắc ở bên phòng của Hà Miễn.
Nhất thời giận dữ đến nói không nên lời bèn lôi cái gối hung hăng ném xuống đất.
Bất luận có thế nào cũng cần phải quay về, nhưng mà về thế nào đây?
Trong lúc phiền não, Lộc Hàm vô ý nhìn thấy thứ gì đó trên tab đầu giường, từ từ lại gần mới phát hiện ra đó là ba trăm tệ tiền mặt.
Lộc Hàm cầm tiền lên, càng nghi hoặc không biết đêm qua là ai đưa cậu đến đây, nhưng tạm thời không còn kịp để mà suy nghĩ, cậu vội vàng rời khỏi khách sạn bắt taxi quay về công ty.
“…”
“Cậu làm sao mà đưa được người ta đến vậy?” Lâm Tranh không ngừng lải nhải tiếp tục truy hỏi, vì vậy đối với người vừa gặp trong phòng kia là Lộc Hàm, anh thật cảm thấy không biết phải làm sao, có vẻ người nào đó đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Ngô Thế Huân liếm liếm môi, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Tôi cảm thấy, “rau cải trắng” của Thiên Âm không thể cúng cho “heo” được!” Sau đó lại vô cùng chính nghĩa mà bồi thêm một câu: “Giống tôi vậy, rất thành công.”
Lâm Tranh khinh thường, hai mắt anh cũng sắp nhíu lại dính chặt lấy nhau, lại nói: “Cậu rốt cuộc làm sao mà mang được người tới đây? Đừng có nói với tôi là cậu đắc tội với Hà Miễn đó nhé!”
“Cái này…
——————————————————
Ngô Thế Huân đối với loại chuyện như quy tắc ngầm vô cùng chán ghét, cho nên với hình ảnh thập phần ái muội lúc nãy ở phòng vệ sinh cảm thấy cực kỳ phản cảm. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy người mới Lộc Hàm kia chỉ là một “tiểu bạch” (ngây thơ), nhưng tất nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong nói không chừng cậu ta lại là người biết lấy lùi làm tiến, cho nên Ngô Thế Huân cũng không dự định quản chuyện bao đồng.
Quay lại căn phòng đã bao trọn kia có mấy người diễn viên cùng hợp tác cầm ly rượu qua, vây lấy Ngô Thế Huân ở giữa muốn anh cùng uống với bọn họ. Thịnh tình khó từ, Ngô Thế Huân lại cùng mọi người ồn ào một hồi.
Lúc ra khỏi phòng lần nữa đại khái là nửa tiếng sau, Lâm Tranh đã bị Ngô Thế Huân giao cho việc đi lấy xe, Ngô Thế Huân đi vào thang máy nhấn nhút xuống tầng xong đang bắt đầu mở điện thoại ra xem, thì chính trong lúc thang máy chuẩn bị đóng cửa đột nhiên lại có một bàn tay thò vào.
Sau sự kinh ngạc, Ngô Thế Huân liền nhìn thấy Lộc Hàm đứng dựa vào cửa thang máy lảo đà lảo đảo bước vào, dường như là cậu đã dùng toàn bộ sức lực của mình ngay khi bước vào liền ngã khuỵu xuống đất, nhưng vẫn cố hết sức ngẩng đầu lên mắt chớp chớp nhìn Ngô Thế Huân sau đó ngã hẳn xuống không dậy nổi nữa.
Cửa thang máy vẫn mở, Ngô Thế Huân có chút bàng hoàng sau đó lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân còn có cả tiếng nói của Hà Miễn.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất, áo khoác không thấy đâu áo polo cũng nhăn nhúm cả nghĩ bụng chắc hẳn cậu bé này là trốn chạy ra ngoài rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên đóng cửa lại, cửa thang máy từ từ đóng lại khi Hà Miễn muốn nhấn nút mở thang máy, Ngô Thế Huân đã mang người xuống dưới rồi.
Ngô Thế Huân mang theo người xuống tầng 12 bởi vì nghĩ rằng Hà Miễn thể nào cũng xuống tầng thấp tìm người, nên thêm một việc chi bằng bớt một việc, người đã được mang đi rồi lại còn bị bắt gặp thì sẽ khó xử lắm. Vì vậy Ngô Thế Huân dứt khoát gọi điện cho Lâm Tranh để anh đặt một phòng trong khách sạn, sau đó Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm đến căn phòng kia ném lên trên giường.
Lúc Lâm Tranh vào phòng nhìn thấy Lộc Hàm say khướt ngủ như chết, thì vội nhìn sang Ngô Thế Huân với ánh mắt vô cùng đặc sắc. Thế mà cuối cùng còn chưa ở quá ba giây đã bị Ngô Thế Huân đuổi xuống bãi đỗ xe, thậm chí còn ra lệnh cho anh mau lái xe về nhà.
“Đừng nói với tôi là cậu định quy tắc ngầm với cậu ta nhé!” Lâm Tranh hỏi.
Ngô Thế Huân không biết phải làm sao chỉ cau mày nói: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Lâm Tranh nhận từ tay Ngô Thế huân chìa khóa xe, ngồi vào bên trong đang định lái xe đi thì nhớ ra chuyện gì lại hỏi: “Thế tôi đi làm gì? Sao cậu không cùng đi?”
“Tôi đi lo liêu cho cậu ta chút đã!”
“…” Lâm Tranh cảm thấy có vấn đề, nhưng đầu óc anh cũng đang quay cuồng cho nên không định quản nữa, dù sao Ngô Thế Huân cũng sẽ tự có chừng mực sẽ không làm liều.
Một lần nữa lại muốn lái xe, Lâm Tranh nghĩ ra điều gì nữa lại nói: “Cậu đây là muốn tôi uống rượu lái xe sao?”
“…” Anh cút!
—————————————
Cuối cùng vẫn là Ngô Thế Huân cầm theo chìa khóa xe quay về phòng, Lâm Tranh thì gọi người đến đưa đi. Trong phòng, Lộc Hàm vẫn giữ nguyên tư thế như lúc bị Ngô Thế Huân ném xuống giường, khuôn mặt nằm nghiêng dán lấy cái chăn tóc tai hỗn loạn.
Ngô Thế Huân ngồi xuống mép giường, yên lặng nhìn người đang ngủ như chết, trong lòng không ngừng suy đoán nghĩ thế nào cũng không cảm thấy cậu ấy là loại người kia.
Đột nhiên nhìn thấy cần cổ trắng nõn của Lộc Hàm lộ ra dấu vết nho nhỏ, Ngô Thế Huân đưa mặt lại gần mới phát hiện ra đó là mấy dấu hôn còn mới nguyên, trong thoáng chốc liền cảm thấy người mới này vô cùng đáng thương.
Bị ăn đậu hũ đến mức này rồi mà vẫn cố dùng hết sức chạy thoát, quyết tâm phản kháng như vậy là bao lớn chứ? Nhưng mà những người mới lại dám đắc tội với cao tầng, có mấy ai là có kết quả tốt đây…
Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, cảm thấy trong lòng dâng lên lương tâm “thánh mẫu”, cho nên vô cùng tốt bụng mà giúp người kia lật người lại để cậu nằm tử tế, muốn cởi quần áo cho Lộc Hàm nhưng lại kịp thời chặn lại suy nghĩ này của mình, tự nhiên bị hiểu lầm thì sẽ phiền phức lắm!
Ngô ảnh đế rất ít khi bỏ thời gian đi ngắm nhìn khuôn mặt mình, nhưng lúc này đây khi nhìn thấy khuôn mặt Lộc Ham ngũ quan thanh tú không thể nào giải thích được cứ muốn nhìn chăm chú vào, hiển nhiên là con người thì đều có một trái tim nhiệt tình yêu cái đẹp.
Cậu bé này khi ngủ lại càng giống trẻ con, một khuôn mặt baby, trên khuôn mặt còn say rượu đỏ ửng, môi khẽ mở quả thật điểm nhấn trên cánh môi vô cùng gợi cảm.
Nhìn mãi nhìn mãi, Lộc Hàm đôt nhiên mở mắt thành một đường mơ mơ màng màng nhìn Ngô Thế Huân, sau đó duy trì được khoảng một phút, hai người lạnh lùng (…) nhìn nhau, Lộc Hàm bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Mẹ!”
“…” Thần kinh Ngô Thế Huân kịch liệt nhảy lên đối với loại tình huống như thế này, anh có chút ngơ nói thế nào cũng phải gọi “bố” chứ!
Người kia lại mơ mơ hồ hồ nằm nghiêng người, vùi đầu vào cái gối. Ngô Thế Huân cho là cậu ngủ rồi, đang chuẩn bị đắp chăn cho cậu, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh rất nhỏ của Lộc Hàm, cậu nói: “Giới giải trí…thật ghê tởm!”
Ngô Thế Huân trong phút chốc trở nên trầm mặc.
Đối với lời của Lộc Hàm, đánh giá về giới giải trí của cậu là như vậy?
Những chuyện đồn đại trong giới không phải anh chưa từng nghe qua, chỉ là anh không giống đám phụ nữ thích nhiều chuyện cho nên lúc nào cũng chỉ là nghe nói, còn đối với Lộc Hàm nhân vật nhỏ lại không có chỗ dựa này, Ngô Thế Huân cảm thấy giữa anh và cậu cách biệt quá lớn.
Cho nên, là người kia đã phải chịu chèn ép như thế nào mới phiền não đến mức muốn ai oán than phiền với bố mẹ như vậy đây?
Lộc Hàm đã ngủ rồi, tiếng hít thở nhẹ nhàng nương theo khuôn ngực phập phồng truyền tới, Ngô Thế Huân ngồi bên mép giường giơ tay lên xoa đầu cậu.
_____________________________
Trời vừa sáng, ánh nắng từ ngoài căn phòng xuyên qua cửa kính chiếu rọi bên trong, Lộc Hàm từ từ mở mắt ra trên đầu truyền tới cơn đau kịch liệt, đôi mắt như bị sưng lên mà khó chịu vô cùng, cậu giơ tay đặt lên trán, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn thấy chăn gối đều sạch sẽ, đột nhiên giật bắn mình.
Vội vàng lấy vận tốc nhanh nhất ngồi dậy rồi sờ soạng trên người mình, quần áo hẵng còn, thân thể cũng không có gì dị thường. Lộc Hàm bình tĩnh lại, trái tim đập mạnh liên hồi, nhìn xung quanh bốn phía căn phòng trống trải, một lòng nghi hoặc.
Tối qua cậu còn nhớ rõ ràng tranh thủ lúc Hà Miễn đi tắm mà chạy thoát, sau đó men theo hành lang đi mãi đi mãi rồi sau đó nữa thì cái gì cũng không nhớ.
Cho nên rốt cuộc là ai đưa cậu đến đây?
Ở trên tab đầu giường vẫn là in biểu tượng của khách sạn hôm qua, cho nên hiển nhiên vẫn là nơi mà hôm qua cậu đến dùng bữa.
Lộc Hàm xuống giường, từ từ đi vào phòng tắm.
Hất nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, hai tay đặt lên chiếc gương trước bồn rửa mặt nhìn ngắm khuôn mặt mình, nghiêng qua nghiêng lại, mày cũng cau lại, ánh mắt là đang hướng về chỗ bàn tay mình đang chạm vào mấy cái dấu hôn kia.
Lộc Hàm tức giận nhắm chặt mắt lại, hai bàn tay cũng nắm lại thành quyền.
Cậu khát vọng trở thành một diễn viên tốt, nhưng còn chưa kịp bắt đầu đã cảm thấy quá mệt mỏi. Cũng không phải là không có người tốt bụng khuyên qua cậu, khuyên cậu nghĩ thoáng một chút, nếu như thời vận chưa đến lại bị cao tầng nhìn trúng thì cũng đừng làm những chuyện đấu tranh vô vị, dù sao cũng đấu không lại, tái ông thất ngựa cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, có lẽ cứ để mặc một chút biết đâu lại có kết quả tốt.
Nhưng cậu không cam tâm.
Mỗi ngày cùng với bao nhiêu thực tập sinh luyện tập, mỗi ngày đến công ty đều chỉ có thể từ xa xa nhìn những thứ ánh hào quang từ các ngôi sao đi đi lại lại, thậm chí đôi khi cảm thấy bản thân có năng lực nhưng thực tập sinh mãi mãi cũng chỉ là người trong suốt.
Ưu tú của cậu không ai nhìn thấy, cậu bị lợi dụng điểm yếu không ai hỏi han, giống như tất cả mọi người đều không nhìn thấy cậu, để mặc cậu một mình bị chèn ép, bị bắt nạt.
Nhưng cậu chính là người kiên định như thế đấy, không nghe theo cũng không từ bỏ.
Tối qua là ranh giới cuối cùng khi cậu phải đi dùng cơm cùng Hà Miễn, nhưng nghìn lần vạn lần không ngờ hắn là kẻ đáng ghét đi thẳng vào vấn đề như thế.
Đồng hồ trên cổ tay vẫn còn, hiện tại đã là 10h sáng, Lộc Hàm bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại của mình không biết ở đâu, quay lại phòng ngủ tìm loạn một hồi nhưng cũng không thấy, đồng thời ký ức của Lộc Hàm cũng ùa về hình như là cậu để trong túi áo khoác mà áo khoác hiện tại chắc ở bên phòng của Hà Miễn.
Nhất thời giận dữ đến nói không nên lời bèn lôi cái gối hung hăng ném xuống đất.
Bất luận có thế nào cũng cần phải quay về, nhưng mà về thế nào đây?
Trong lúc phiền não, Lộc Hàm vô ý nhìn thấy thứ gì đó trên tab đầu giường, từ từ lại gần mới phát hiện ra đó là ba trăm tệ tiền mặt.
Lộc Hàm cầm tiền lên, càng nghi hoặc không biết đêm qua là ai đưa cậu đến đây, nhưng tạm thời không còn kịp để mà suy nghĩ, cậu vội vàng rời khỏi khách sạn bắt taxi quay về công ty.