Chương 6
10.
Chúng tôi là hai người duy nhất nộp bài trước, giờ phút này, ngoại trừ chúng tôi, hành lang vắng hoe.
Để không ảnh hưởng đến các bạn đang làm bài thi, tôi bước chậm lại, đi về phía cuối hành lang, sau lưng tôi luôn có cảm giác một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi bước đi càng nhanh hơn.
Đến chỗ rẽ, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng:
"Tôi là Quý Như Thanh, viện Ngoại ngữ."
Tôi quay người lại theo phản ứng, nhìn thấy chàng trai đang chống tay trên lan can cạnh cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức nói chuyện với nhau.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc này.
Từng cơn gió thong thả từ cửa sổ thổi vào, tung bay, chơi đùa trên mái tóc chàng trai và cô gái.
Tôi mím môi, "Ừm" một tiếng.
Ngay khi tôi muốn giới thiệu bản thân, tiếng chuông hết giờ đột nhiên vang lên.
Tiếng oán tha, kêu gào của đa số sinh viên vang lên, họ ồ ạt ra khỏi phòng thi.
Tôi và Quý Như Thanh từ cách nhau vài bước, từng chút từng chút bị đẩy ra xa.
Tôi chỉ còn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh ấy, nhưng không thể nghe được anh muốn nói điều gì.
Quý Như Thanh muốn đi đến chỗ tôi, nhưng ngay lúc này, Hứa Kiều Kiều đã đưa tay ra cản anh lại.
Có lẽ bởi vì đã tiêu hao gần hết điểm tích lũy, cô ta trở nên bình thường đi rất nhiều, chẳng còn ai ngoái lại nhìn mỗi khi đi ngang qua nữa.
Cô ta đã nói điều gì đó với Quý Như Thanh, vẻ mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi.
Nghĩ đến buổi chiều còn môn thi khác, tôi quay người rời đi.
11.
Kì thi giữa kì nhanh chóng trôi qua.
Lớp này là lớp học phần Tiếng Anh, trong lớp không ít bạn học bị Hứa Kiều Kiều thao túng, cho rằng tôi sắp xong đời rời.
"Chúc Khanh Khanh, kẻ đã thay đổi cuộc đời bằng cách gian lận, tôi sẽ chờ xem cô ta xấu hổ như thế nào khi nhận điểm."
"Những giảng viên đó sẽ phải kinh ngạc, choáng váng đến ngây người, chuyện này khéo được lưu trong lịch sử nhà trường luôn ấy chứ."
"Nếu chúng ta đăng kết quả thi của cô ta lên mạng thì sao nhỉ? Chúc Khanh Khanh nào còn mặt mũi mà ở lại trường?"
"Ha ha ha ha, nếu tao là cô ta, tao đã sớm chạy ra ngoài mà khóc huhu rồi!"
......
Tôi lặng lẽ ngồi chỗ của mình, thờ ơ nghe những lời châm chọc của họ.
Đột nhiên, giảng viên ngoại ngữ bước vào với khuôn mặt phừng phừng.
Cô ấy bước nhanh đến bên tôi, giọng nói run run.
"Chúc Khanh Khanh, đề thi lần này em làm thế nào?"
Các bạn học trong lớp nhanh chóng chạy đến hóng hớt, vây quanh tôi.
Một giây sau, cô Trương đột nhiên cười ha hả.
"Khanh Khanh, em làm bài rất rất tốt!"
Biểu cảm của những bạn học đang chuẩn bị cười chê tôi bỗng chốc cứng đờ.
Hứa Kiều Kiều đang cố rướn người về phía bên này, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
Chúng tôi chưa bao giờ thấy cô Trương vui vẻ đến như vậy, cơ thể mũm mĩm của cô ấy cũng rung lên vì cười.
Vừa cười, vừa vỗ vai tôi nói:
"Làm tốt lắm Khanh Khanh, bài thi của em là bài thi duy nhất toàn viện —— không, toàn trường đạt điểm tuyệt đối! Thậm chí có một câu hỏi đánh lừa giữa một chọn và nhiều lựa chọn, em cũng có thể nhận ra!
"Hiện tại bài thi của em đã được tổ chuyên môn, các thầy cô sao thành nhiều bản, phát để mọi người cùng tìm hiểu và nghiên cứu. Em đã hoàn thành rất tốt bài thi, nhất là phần dịch thuật, cô đọc còn cảm thấy khâm phục em!
"Thầy cô đã nhất trí chọn em và bạn học Quý Như Thanh cùng tham dự kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc lần này, chúng ta đều mong chờ những kết quả rực rỡ của các em!"
......
Câu hỏi tôi cố tình sửa từ đúng thành sai cuối cùng lại đúng!
Tôi bàng hoàng nghe những lời cô Trương nói, cảm thấy thật khó tin.
Lúc này, bạn học xung quanh mới kịp phản ứng.
Bắt đầu có những người bất mãn nhìn về phía Hứa Kiều Kiều, nhỏ giọng lầu bầu:
"Cái gì, người ta học giỏi thì mãi học giỏi."
"Tao nghĩ có ai đó xấu tính, ngay cả bạn thân mình còn ghen tị, cứ tưởng rằng nó tốt đẹp thế nào."
"Cười chếc, suốt ngày coi người khác như kẻ ngu, còn mình thì thật sự độc ác."
"Không chỉ ác độc, không biết làm sao hôm nay trang điểm xấu thế, nhìn kìa..."
Hứa Kiều Kiều giật mình, bối rối cầm gương nhỏ trên bàn lên soi.
Đã liên tục vài ngày cô ta không thu hoạch được điểm tích lũy nào từ tôi, thậm chí để tránh bị bắt quả tang gian lận còn dùng gần hết điểm tích lũy.
Trông cô ta hiện tại vô cùng nhợt nhạt, các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng trông cô ta thô kệch và béo hơn.
Sau khi cô Trương rời đi, Liễu Yên cười khẩy nhìn Hứa Kiều Kiều, cố ý nói:
"Aida, cuộc sống này vốn không phải truyện cổ tích, vịt con xấu xí thì mãi là vịt mà thôi, chẳng bao giờ biến thành thiên nga trắng được đâu, ghen ghét chỉ làm con người ta xấu đi mà thôi!"
Cô ấy đột nhiên đẩy giọng lên quãng tám: "Nhân tiện, trong lúc thi tôi vô tình nhìn thấy người nào đó đưa mẩu giấy nhỏ cho Khanh Khanh, bị giám thị cầm lấy và xé đi, mọi người đoán xem người ấy là ai!"
Các bạn học nhốn nháo, la hét muốn tìm xem người đó là ai.
Tiếc là phòng thi đó không có camera, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể âm thầm đồn đoán với nhau.
Hứa Kiều Kiều căng thẳng cứng đơ cả người, giả bộ nghiêm túc đọc sách, cái gì cũng không nghe thấy.
Nhưng đôi vai khẽ run rẩy đã bán đứng nội tâm cô ta giờ phút này đang có bao nhiêu lo sợ.
Đã từng có không ít người nói rằng vì chúng tôi là bạn thân nên càng ngày càng giống nhau, nhưng bây giờ mọi người chẳng ai thèm đoái hoài đến cô ta.
【 Không thể như vậy được, 】 Tôi nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều, 【 Mình nhất định phải nghĩ ra biện pháp kiếm điểm tích lũy.】
【 Còn tham gia kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc? Mình muốn nó hôm đó đi luôn, vĩnh viễn không xuất hiện nữa!】
Chúng tôi là hai người duy nhất nộp bài trước, giờ phút này, ngoại trừ chúng tôi, hành lang vắng hoe.
Để không ảnh hưởng đến các bạn đang làm bài thi, tôi bước chậm lại, đi về phía cuối hành lang, sau lưng tôi luôn có cảm giác một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi bước đi càng nhanh hơn.
Đến chỗ rẽ, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng:
"Tôi là Quý Như Thanh, viện Ngoại ngữ."
Tôi quay người lại theo phản ứng, nhìn thấy chàng trai đang chống tay trên lan can cạnh cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức nói chuyện với nhau.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc này.
Từng cơn gió thong thả từ cửa sổ thổi vào, tung bay, chơi đùa trên mái tóc chàng trai và cô gái.
Tôi mím môi, "Ừm" một tiếng.
Ngay khi tôi muốn giới thiệu bản thân, tiếng chuông hết giờ đột nhiên vang lên.
Tiếng oán tha, kêu gào của đa số sinh viên vang lên, họ ồ ạt ra khỏi phòng thi.
Tôi và Quý Như Thanh từ cách nhau vài bước, từng chút từng chút bị đẩy ra xa.
Tôi chỉ còn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của anh ấy, nhưng không thể nghe được anh muốn nói điều gì.
Quý Như Thanh muốn đi đến chỗ tôi, nhưng ngay lúc này, Hứa Kiều Kiều đã đưa tay ra cản anh lại.
Có lẽ bởi vì đã tiêu hao gần hết điểm tích lũy, cô ta trở nên bình thường đi rất nhiều, chẳng còn ai ngoái lại nhìn mỗi khi đi ngang qua nữa.
Cô ta đã nói điều gì đó với Quý Như Thanh, vẻ mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi.
Nghĩ đến buổi chiều còn môn thi khác, tôi quay người rời đi.
11.
Kì thi giữa kì nhanh chóng trôi qua.
Lớp này là lớp học phần Tiếng Anh, trong lớp không ít bạn học bị Hứa Kiều Kiều thao túng, cho rằng tôi sắp xong đời rời.
"Chúc Khanh Khanh, kẻ đã thay đổi cuộc đời bằng cách gian lận, tôi sẽ chờ xem cô ta xấu hổ như thế nào khi nhận điểm."
"Những giảng viên đó sẽ phải kinh ngạc, choáng váng đến ngây người, chuyện này khéo được lưu trong lịch sử nhà trường luôn ấy chứ."
"Nếu chúng ta đăng kết quả thi của cô ta lên mạng thì sao nhỉ? Chúc Khanh Khanh nào còn mặt mũi mà ở lại trường?"
"Ha ha ha ha, nếu tao là cô ta, tao đã sớm chạy ra ngoài mà khóc huhu rồi!"
......
Tôi lặng lẽ ngồi chỗ của mình, thờ ơ nghe những lời châm chọc của họ.
Đột nhiên, giảng viên ngoại ngữ bước vào với khuôn mặt phừng phừng.
Cô ấy bước nhanh đến bên tôi, giọng nói run run.
"Chúc Khanh Khanh, đề thi lần này em làm thế nào?"
Các bạn học trong lớp nhanh chóng chạy đến hóng hớt, vây quanh tôi.
Một giây sau, cô Trương đột nhiên cười ha hả.
"Khanh Khanh, em làm bài rất rất tốt!"
Biểu cảm của những bạn học đang chuẩn bị cười chê tôi bỗng chốc cứng đờ.
Hứa Kiều Kiều đang cố rướn người về phía bên này, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
Chúng tôi chưa bao giờ thấy cô Trương vui vẻ đến như vậy, cơ thể mũm mĩm của cô ấy cũng rung lên vì cười.
Vừa cười, vừa vỗ vai tôi nói:
"Làm tốt lắm Khanh Khanh, bài thi của em là bài thi duy nhất toàn viện —— không, toàn trường đạt điểm tuyệt đối! Thậm chí có một câu hỏi đánh lừa giữa một chọn và nhiều lựa chọn, em cũng có thể nhận ra!
"Hiện tại bài thi của em đã được tổ chuyên môn, các thầy cô sao thành nhiều bản, phát để mọi người cùng tìm hiểu và nghiên cứu. Em đã hoàn thành rất tốt bài thi, nhất là phần dịch thuật, cô đọc còn cảm thấy khâm phục em!
"Thầy cô đã nhất trí chọn em và bạn học Quý Như Thanh cùng tham dự kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc lần này, chúng ta đều mong chờ những kết quả rực rỡ của các em!"
......
Câu hỏi tôi cố tình sửa từ đúng thành sai cuối cùng lại đúng!
Tôi bàng hoàng nghe những lời cô Trương nói, cảm thấy thật khó tin.
Lúc này, bạn học xung quanh mới kịp phản ứng.
Bắt đầu có những người bất mãn nhìn về phía Hứa Kiều Kiều, nhỏ giọng lầu bầu:
"Cái gì, người ta học giỏi thì mãi học giỏi."
"Tao nghĩ có ai đó xấu tính, ngay cả bạn thân mình còn ghen tị, cứ tưởng rằng nó tốt đẹp thế nào."
"Cười chếc, suốt ngày coi người khác như kẻ ngu, còn mình thì thật sự độc ác."
"Không chỉ ác độc, không biết làm sao hôm nay trang điểm xấu thế, nhìn kìa..."
Hứa Kiều Kiều giật mình, bối rối cầm gương nhỏ trên bàn lên soi.
Đã liên tục vài ngày cô ta không thu hoạch được điểm tích lũy nào từ tôi, thậm chí để tránh bị bắt quả tang gian lận còn dùng gần hết điểm tích lũy.
Trông cô ta hiện tại vô cùng nhợt nhạt, các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng trông cô ta thô kệch và béo hơn.
Sau khi cô Trương rời đi, Liễu Yên cười khẩy nhìn Hứa Kiều Kiều, cố ý nói:
"Aida, cuộc sống này vốn không phải truyện cổ tích, vịt con xấu xí thì mãi là vịt mà thôi, chẳng bao giờ biến thành thiên nga trắng được đâu, ghen ghét chỉ làm con người ta xấu đi mà thôi!"
Cô ấy đột nhiên đẩy giọng lên quãng tám: "Nhân tiện, trong lúc thi tôi vô tình nhìn thấy người nào đó đưa mẩu giấy nhỏ cho Khanh Khanh, bị giám thị cầm lấy và xé đi, mọi người đoán xem người ấy là ai!"
Các bạn học nhốn nháo, la hét muốn tìm xem người đó là ai.
Tiếc là phòng thi đó không có camera, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể âm thầm đồn đoán với nhau.
Hứa Kiều Kiều căng thẳng cứng đơ cả người, giả bộ nghiêm túc đọc sách, cái gì cũng không nghe thấy.
Nhưng đôi vai khẽ run rẩy đã bán đứng nội tâm cô ta giờ phút này đang có bao nhiêu lo sợ.
Đã từng có không ít người nói rằng vì chúng tôi là bạn thân nên càng ngày càng giống nhau, nhưng bây giờ mọi người chẳng ai thèm đoái hoài đến cô ta.
【 Không thể như vậy được, 】 Tôi nghe được tiếng lòng của Hứa Kiều Kiều, 【 Mình nhất định phải nghĩ ra biện pháp kiếm điểm tích lũy.】
【 Còn tham gia kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc? Mình muốn nó hôm đó đi luôn, vĩnh viễn không xuất hiện nữa!】