Chương 4
7.
Những ngày chơi thân với Hứa Kiều Kiều, tôi như bị thiểu năng trí tuệ, điên cuồng nghe theo mọi lời nói của cô ta, ám ảnh khoảng thời gian ở bên, quan tâm đến cảm xúc của cô ta hơn bất cứ điều gì khác.
Khoảng thời gian đó chỉ số IQ của tôi cũng giảm xuống, hơi một tí lại buồn ngủ, mệt mỏi, không đủ kiên nhẫn để đọc bất kì một cuốn sách nào.
Kết quả của mấy bài kiểm tra trên lớp vô cùng kém, lúc đầu, các bạn học đều rất sốc, về sau, tin đồn này được lan truyền khắp nơi:
【 Chúc Khanh Khanh là thủ khoa đầu vào bởi vì cô ta gian lận môn Tiếng Anh mà không bị phát hiện, bây giờ khi lên Đại học, cô ta đã hiện nguyên hình.】
Một đồn mười, mười đồn trăm, tính tôi kiêu ngạo, không muốn giải thích, dần dần tách ra khỏi tập thể.
Bây giờ nghĩ lại, chủ mưu của việc này là ai, không cần nói cũng biết.
......
Tôi kìm nén sự căm ghét trong lòng, lấy bình tĩnh tập trung đọc đề bài.
Không còn bị Hứa Kiều Kiều dắt mũi tôi cảm thấy như chỉ số IQ của mình đã tăng trở lại, mặc dù có một số từ vượt qua tầm hiểu biết của tôi, nhưng dựa vào ngữ cảnh, tôi có thể đoán được đại khái.
Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một trong những bài đọc hiểu khó nhất là một tài liệu Tiếng Anh mà tôi đã từng đọc qua khi học cấp ba.
Bài viết đó thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, nhưng may mắn thay tôi đã không bỏ cuộc, nghiền ngẫm nó bằng từ điển suốt mấy ngày.
Tôi nhịn xuống khóe miệng đang nhếch lên, tiếp tục làm bài thi, tôi thoáng thấy giám thị đã ở bên cạnh nhìn tôi lâu hơn các bạn khác một chút.
Tôi thuận lợi làm bài không có nghĩa các bạn khác cũng như vậy, trong phòng thi rất nhanh vang lên những tiếng thở dài liên iếp.
Tôi quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường, phát hiện Hứa Kiều Kiều đang nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
Cô ta lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, miệng mấp máy hỏi tôi câu thứ mười chọn gì, tôi giả bộ không nhìn thấy, lạnh lùng quay lên.
Tôi nghe được tiếng cô ta đạp ghế một cách thô bạo.
Những ngày chơi thân với Hứa Kiều Kiều, tôi như bị thiểu năng trí tuệ, điên cuồng nghe theo mọi lời nói của cô ta, ám ảnh khoảng thời gian ở bên, quan tâm đến cảm xúc của cô ta hơn bất cứ điều gì khác.
Khoảng thời gian đó chỉ số IQ của tôi cũng giảm xuống, hơi một tí lại buồn ngủ, mệt mỏi, không đủ kiên nhẫn để đọc bất kì một cuốn sách nào.
Kết quả của mấy bài kiểm tra trên lớp vô cùng kém, lúc đầu, các bạn học đều rất sốc, về sau, tin đồn này được lan truyền khắp nơi:
【 Chúc Khanh Khanh là thủ khoa đầu vào bởi vì cô ta gian lận môn Tiếng Anh mà không bị phát hiện, bây giờ khi lên Đại học, cô ta đã hiện nguyên hình.】
Một đồn mười, mười đồn trăm, tính tôi kiêu ngạo, không muốn giải thích, dần dần tách ra khỏi tập thể.
Bây giờ nghĩ lại, chủ mưu của việc này là ai, không cần nói cũng biết.
......
Tôi kìm nén sự căm ghét trong lòng, lấy bình tĩnh tập trung đọc đề bài.
Không còn bị Hứa Kiều Kiều dắt mũi tôi cảm thấy như chỉ số IQ của mình đã tăng trở lại, mặc dù có một số từ vượt qua tầm hiểu biết của tôi, nhưng dựa vào ngữ cảnh, tôi có thể đoán được đại khái.
Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một trong những bài đọc hiểu khó nhất là một tài liệu Tiếng Anh mà tôi đã từng đọc qua khi học cấp ba.
Bài viết đó thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, nhưng may mắn thay tôi đã không bỏ cuộc, nghiền ngẫm nó bằng từ điển suốt mấy ngày.
Tôi nhịn xuống khóe miệng đang nhếch lên, tiếp tục làm bài thi, tôi thoáng thấy giám thị đã ở bên cạnh nhìn tôi lâu hơn các bạn khác một chút.
Tôi thuận lợi làm bài không có nghĩa các bạn khác cũng như vậy, trong phòng thi rất nhanh vang lên những tiếng thở dài liên iếp.
Tôi quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường, phát hiện Hứa Kiều Kiều đang nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
Cô ta lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, miệng mấp máy hỏi tôi câu thứ mười chọn gì, tôi giả bộ không nhìn thấy, lạnh lùng quay lên.
Tôi nghe được tiếng cô ta đạp ghế một cách thô bạo.