Chương 10
18.
Câu nói này quá đỗi quen thuộc.
Giống như ở đâu đó trong trí nhớ, rất lâu trước đây, từng có một người đã nói như vậy với tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới một cậu bé mũm mĩm ở gần nhà tôi khi tôi còn học tiểu học.
Khi đó cậu ta luôn luôn lặng lẽ ngồi dưới tàng cây đọc sách một mình, không có bạn bè nên tôi thường chủ động đến tìm, rủ cậu ta đi chơi.
Mặc dù cậu ta rất ít nói chuyện, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cậu ấy vô cùng vui vẻ và háo hức khi chơi với tôi.
Sau đó, chúng tôi dần dần lớn lên, tôi trở thành đứa bé phát triển nhanh nhất trong số các bạn cùng trang lứa.
Tôi bắt đầu mặc đồ lót, một số đứa bé xấu tính cũng bắt đầu trêu đùa tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi thường trốn đi, khóc một mình, sẽ luôn luôn có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi tôi:
"Cần một bờ vai không?"
Sau này, mỗi khi tôi bị những kẻ xấu đó chặn đường, luôn có một cậu bé mập mạp xuất hiện, can đảm đứng trước tôi, đánh nhau với những người đó.
Hắn bình thường đều là thờ ơ, chậm chạp, nhưng khi đó, lại giống như một con sói nhỏ tàn nhẫn, cắn chặt những người đó, gằn từng chữ nói: "Không ai được bắt nạt bạn ấy, bạn ấy là bạn thân của tôi."
......
Chỉ là sau này cha của cậu bạn đó làm ăn phát đạt, cả nhà đều chuyển đến Thượng Hải.
Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ gặp lại cậu ấy.
"Quý Như Thanh, có phải hồi bé chúng ta quen nhau không?"
Anh cười khúc khích và nói:
"Đúng vậy, khi đó em thích những chiếc kẹp nhỏ trên tóc, không nghĩ lớn lên vẫn như vậy.”
"Chúc Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."
19.
Kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc lần này kết thúc thành công tốt đẹp.
Quý Như Thanh đạt giải Nhất, tôi kém anh một điểm, xếp ngay sau.
Dù sao kỳ thi này cũng không thể một lần nữa xuất hiện bài báo tôi đã đọc qua, cho nên việc thua anh ấy cũng bình thường.
Vào ngày có kết quả, chúng tôi đang học trong lớp.
Giọng nói hào hứng của cô Trương vang khắp hành lang.
Cô ấy nói chúng tôi là những sinh viên xuất sắc nhất của cô ấy.
"Có sinh viên như hai em, cô về hưu cũng không còn gì tiếc nuối!"
Các bạn học chúc mừng chúng tôi từ tận đáy lòng.
Thậm chí trong cuộc bình chọn CP đẹp nhất trên diễn đàn trường, hai chúng tôi cũng vinh dự vượt qua nhiều cặp đôi nổi tiếng trước đây giành vị trí đứng đầu.
Tôi nhìn thấy những bài viết này dở khóc dở cười, rõ ràng hai chúng tôi còn chưa xác định quan hệ nha.
Tối nay, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nướng bên bờ sông, còn đốt rất nhiều pháo hoa.
Chơi đến gần gần sáng, mọi người mới mệt mỏi, ai nấy tự chui vào lều của mình lăn ra ngủ, thống nhất ngày mai sẽ cùng nhau leo núi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi vệ sinh cá nhân, tôi đang nghiên cứu đường đi lên núi, chợt nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.
Là Cao Bằng.
Tôi giật mình, quay người muốn chạy, nhưng nam sinh nhanh như gió, mấy bước đã chạy tới chặn tôi lại.
Anh ta giơ tay vội vàng nói:
"Đừng kêu đừng kêu, tôi không có ác ý, chỉ là muốn cùng cậu nói mấy câu."
Lúc này, tôi mới phát hiện Cao Bằng đã thay đổi, mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn nhuộm đen, nhìn như vậy, anh ta cũng được coi là đẹp trai.
Nhưng tôi vẫn lùi lại hai bước bảo trì cảnh giác.
"Không sao đâu." Anh ta gãi đầu, đột nhiên cười khổ mà nói, "Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi quyết định ở lại bên Hứa Kiều Kiều. Cô ấy bị bệnh, bệnh này nói lớn không lớn, nhưng cũng không nhỏ, nó sẽ gắn với cô ấy cả đời."
Tôi sững người, ngạc nhiên nhìn anh ta, thốt lên: "Chuyện xảy ra bao giờ?"
"Vừa mới phát hiện ra không lâu, nhưng Kiều Kiều hình như sớm có dự cảm. Cô ấy nhờ tôi chuyển lời tới bạn, nói, cô ấy rất xin lỗi vi đã mang đến tổn thương cho bạn."
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, chàng trai đứng đó với nụ cười ấm áp và đôi mắt dịu dàng.
"Tôi cũng bỏ học rồi, tôi muốn dẫn cô ấy về quê, hiện tại tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, cô ấy chỉ còn có tôi bên cạnh.”
"Nghe có vẻ khó tin đúng không? Nhưng ai bảo năm đó khi tôi đang say ngất ở đầu đường, chính cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra tôi, mua cho tôi nước trái cây cơ chứ. Tôi tỉnh rượu, cũng tỉnh giấc khỏi cuộc sống mê man của mình."
Tôi im lặng, chàng trai quay người muốn đi, tôi vẫn chưa yên tâm gọi anh ta lại.
Tôi cắn răng nói: "Nghe nói anh...... Rất biến thái, anh nên đối xử tốt hơn với cô ấy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy những vết sẹo do tàn thuốc lá của anh trên tay cô ấy, ngày đó sau khi đi với anh, giọng cô ấy cũng khàn luôn."
"Tôi biến thái?...... Tôi cũng từng là một đứa con ngoan đấy chứ!"
Nam sinh giơ hai tay lên hoảng sợ:
"Trời đất chứng giám, vết sẹo đó vô tình xuất hiện trong vụ tranh chấp khi tôi cố ngăn cô ấy hút thuốc. Tôi thề đến bây giờ tôi còn chưa đụng vào một đầu ngón tay của cô ấy, giữa đêm, cô ấy vừa khóc lóc vừa ầm ĩ trên đường, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn xót đây này."
Trường dạy nghề có một tên côn đồ thích đánh nhau.
Bây giờ lại mặc áo sơ mi sạch sẽ, tóc cắt ngắn nhuộm đen.
Tất cả sự thay đổi này bắt nguồn từ việc, vào lúc hắn sa đọa, chán ghét bản thân nhất, có một cô gái không để ý ánh mắt của người ngoài, bước tới đưa cho hắn một cốc nước ép giải rượu.
Câu nói này quá đỗi quen thuộc.
Giống như ở đâu đó trong trí nhớ, rất lâu trước đây, từng có một người đã nói như vậy với tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới một cậu bé mũm mĩm ở gần nhà tôi khi tôi còn học tiểu học.
Khi đó cậu ta luôn luôn lặng lẽ ngồi dưới tàng cây đọc sách một mình, không có bạn bè nên tôi thường chủ động đến tìm, rủ cậu ta đi chơi.
Mặc dù cậu ta rất ít nói chuyện, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cậu ấy vô cùng vui vẻ và háo hức khi chơi với tôi.
Sau đó, chúng tôi dần dần lớn lên, tôi trở thành đứa bé phát triển nhanh nhất trong số các bạn cùng trang lứa.
Tôi bắt đầu mặc đồ lót, một số đứa bé xấu tính cũng bắt đầu trêu đùa tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi thường trốn đi, khóc một mình, sẽ luôn luôn có một giọng nói nhẹ nhàng hỏi tôi:
"Cần một bờ vai không?"
Sau này, mỗi khi tôi bị những kẻ xấu đó chặn đường, luôn có một cậu bé mập mạp xuất hiện, can đảm đứng trước tôi, đánh nhau với những người đó.
Hắn bình thường đều là thờ ơ, chậm chạp, nhưng khi đó, lại giống như một con sói nhỏ tàn nhẫn, cắn chặt những người đó, gằn từng chữ nói: "Không ai được bắt nạt bạn ấy, bạn ấy là bạn thân của tôi."
......
Chỉ là sau này cha của cậu bạn đó làm ăn phát đạt, cả nhà đều chuyển đến Thượng Hải.
Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ gặp lại cậu ấy.
"Quý Như Thanh, có phải hồi bé chúng ta quen nhau không?"
Anh cười khúc khích và nói:
"Đúng vậy, khi đó em thích những chiếc kẹp nhỏ trên tóc, không nghĩ lớn lên vẫn như vậy.”
"Chúc Khanh Khanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."
19.
Kỳ thi Tiếng Anh toàn quốc lần này kết thúc thành công tốt đẹp.
Quý Như Thanh đạt giải Nhất, tôi kém anh một điểm, xếp ngay sau.
Dù sao kỳ thi này cũng không thể một lần nữa xuất hiện bài báo tôi đã đọc qua, cho nên việc thua anh ấy cũng bình thường.
Vào ngày có kết quả, chúng tôi đang học trong lớp.
Giọng nói hào hứng của cô Trương vang khắp hành lang.
Cô ấy nói chúng tôi là những sinh viên xuất sắc nhất của cô ấy.
"Có sinh viên như hai em, cô về hưu cũng không còn gì tiếc nuối!"
Các bạn học chúc mừng chúng tôi từ tận đáy lòng.
Thậm chí trong cuộc bình chọn CP đẹp nhất trên diễn đàn trường, hai chúng tôi cũng vinh dự vượt qua nhiều cặp đôi nổi tiếng trước đây giành vị trí đứng đầu.
Tôi nhìn thấy những bài viết này dở khóc dở cười, rõ ràng hai chúng tôi còn chưa xác định quan hệ nha.
Tối nay, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nướng bên bờ sông, còn đốt rất nhiều pháo hoa.
Chơi đến gần gần sáng, mọi người mới mệt mỏi, ai nấy tự chui vào lều của mình lăn ra ngủ, thống nhất ngày mai sẽ cùng nhau leo núi.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi vệ sinh cá nhân, tôi đang nghiên cứu đường đi lên núi, chợt nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.
Là Cao Bằng.
Tôi giật mình, quay người muốn chạy, nhưng nam sinh nhanh như gió, mấy bước đã chạy tới chặn tôi lại.
Anh ta giơ tay vội vàng nói:
"Đừng kêu đừng kêu, tôi không có ác ý, chỉ là muốn cùng cậu nói mấy câu."
Lúc này, tôi mới phát hiện Cao Bằng đã thay đổi, mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn nhuộm đen, nhìn như vậy, anh ta cũng được coi là đẹp trai.
Nhưng tôi vẫn lùi lại hai bước bảo trì cảnh giác.
"Không sao đâu." Anh ta gãi đầu, đột nhiên cười khổ mà nói, "Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi quyết định ở lại bên Hứa Kiều Kiều. Cô ấy bị bệnh, bệnh này nói lớn không lớn, nhưng cũng không nhỏ, nó sẽ gắn với cô ấy cả đời."
Tôi sững người, ngạc nhiên nhìn anh ta, thốt lên: "Chuyện xảy ra bao giờ?"
"Vừa mới phát hiện ra không lâu, nhưng Kiều Kiều hình như sớm có dự cảm. Cô ấy nhờ tôi chuyển lời tới bạn, nói, cô ấy rất xin lỗi vi đã mang đến tổn thương cho bạn."
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, chàng trai đứng đó với nụ cười ấm áp và đôi mắt dịu dàng.
"Tôi cũng bỏ học rồi, tôi muốn dẫn cô ấy về quê, hiện tại tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, cô ấy chỉ còn có tôi bên cạnh.”
"Nghe có vẻ khó tin đúng không? Nhưng ai bảo năm đó khi tôi đang say ngất ở đầu đường, chính cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra tôi, mua cho tôi nước trái cây cơ chứ. Tôi tỉnh rượu, cũng tỉnh giấc khỏi cuộc sống mê man của mình."
Tôi im lặng, chàng trai quay người muốn đi, tôi vẫn chưa yên tâm gọi anh ta lại.
Tôi cắn răng nói: "Nghe nói anh...... Rất biến thái, anh nên đối xử tốt hơn với cô ấy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy những vết sẹo do tàn thuốc lá của anh trên tay cô ấy, ngày đó sau khi đi với anh, giọng cô ấy cũng khàn luôn."
"Tôi biến thái?...... Tôi cũng từng là một đứa con ngoan đấy chứ!"
Nam sinh giơ hai tay lên hoảng sợ:
"Trời đất chứng giám, vết sẹo đó vô tình xuất hiện trong vụ tranh chấp khi tôi cố ngăn cô ấy hút thuốc. Tôi thề đến bây giờ tôi còn chưa đụng vào một đầu ngón tay của cô ấy, giữa đêm, cô ấy vừa khóc lóc vừa ầm ĩ trên đường, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn xót đây này."
Trường dạy nghề có một tên côn đồ thích đánh nhau.
Bây giờ lại mặc áo sơ mi sạch sẽ, tóc cắt ngắn nhuộm đen.
Tất cả sự thay đổi này bắt nguồn từ việc, vào lúc hắn sa đọa, chán ghét bản thân nhất, có một cô gái không để ý ánh mắt của người ngoài, bước tới đưa cho hắn một cốc nước ép giải rượu.