Chương 7
10
Thẩm Đình hôn tôi.
Chúng tôi rất ít khi có những cử chỉ thân mật như vậy, tôi ngẩn ra, không biết nên phản ứng lại thế nào.
Không gian trong xe chật chội, cửa sổ đóng kín, tôi cảm giác đầu óc mình bắt đầu thiếu oxi, không suy nghĩ được gì nữa, lúc đầu còn phản kháng, tiếp đó lại vô thức phối hợp với động tác của anh.
Rất nhanh, trên cửa sổ xe bắt đầu có một lớp hơi nước, sương mù dày hơn, dần ngưng lại thành những giọt nước nhỏ bám lên cửa.
"Đau không?" Thẩm Đình hỏi tôi, quai hàm góc cạnh của anh căng lên, kìm nén tâm trạng.
Tôi lắc đầu, kì lạ, hình như lần này không đau. Khoan đã, đây đâu phải là vấn đề, không phải vấn đề là chúng tôi đang cãi nhau sao?
Lý trí của tôi vừa quay về đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Chờ dọn dẹp xong, tôi trùm kín quần áo, gần như là trốn khỏi xe, không khí bên ngoài lành lạnh mát mẻ, bộ não thiếu oxi của tôi lập tức tỉnh táo lại.
Thẩm Đình cũng xuống xe, gương mặt trắng nõn mất tự nhiên đỏ bừng.
Chúng tôi nhìn nhau, tôi cúi đầu xoay người chạy đi.
Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, vậy mà không hiểu tại sao lại dùng cách này để kết thúc. Sự tức giận trong lòng tôi đã sớm bay đi hết, chỉ còn lại xấu hổ ngại ngùng.
Về đến nhà, tôi trốn vào phòng ngủ chính, hôm sau lại cố ý lề mà lề mề, nghe tiếng Thẩm Đình đóng cửa phòng khách rời đi rồi, tôi mới thở phào, cẩn thận mở cửa phòng ló đầu ra.
Trên bàn là bữa sáng Thẩm Đình làm cho tôi, có sandwich, trứng chiên và một cốc sữa tươi.
Anh đi làm sớm hơn tôi, lúc nào cũng sẽ để lại cho tôi một phần ăn sáng.
Tôi vội vàng đi làm, gần như đều chỉ uống sữa, sau đó tiện tay cầm sandwich đi, chưa bao giờ chạm vào trứng chiên, nhưng ngày nào Thẩm Đình cũng làm.
đánh răng xong, ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm quả trứng chiên kia, bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu Thẩm Đình chút nào cả.
11
Lúc tôi và Thẩm Đình kết hôn, Triệu Y Nhiên có tham gia hôn lễ, gửi rất nhiều tiền mừng cưới.
Lúc đó tôi cũng rất bất ngờ.
Tôi đếm đi đếm lại hai vạn tiền mặt đó mấy lần, kinh ngạc nói: "Thẩm Đình, quan hệ của anh và Triệu Y Nhiên rất tốt hả?"
Thẩm Đình sửng sốt, gật đầu: "Ừm, nhận đi."
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ quan hệ của anh và Triệu Y Nhiên không chỉ đơn giản là tốt.
Tôi thở dài, uống hết sữa, lần đầu tiên ăn quả trứng chiên kia.
Lúc lái xe đến công ty, Triệu Y Nhiên đã ngồi ở bàn làm việc rồi.
Hôm nay cô ta mặc một cái váy màu đen, đeo khuyên tai vàng bản to, gương mặt Triệu Y Nhiên xinh đẹp sáng sủa, tóc ngắn tinh tế, giỏi giang tháo vát.
Tiểu Tạ cầm túi sữa đậu nành, áp sát Triệu Y Nhiên nói chuyện phiếm.
"Chị Triệu, ngày nào chị cũng ăn sandwich mà không ngán à?"
Triệu Y Nhiên nhếch miệng cười, giơ sandwich trong tay lên: "Cậu thì biết cái gì, đây là bữa sáng yêu thích của tôi đó, ăn bao nhiêu năm rồi, không bỏ được."
Tiểu Tạ vỗ tay một cái: "Em biết rồi, bạn trai chị làm đúng không?!"
Tim tôi đập hẫng một nhịp, nhìn sandwich trong tay cô ta, Triệu Y Nhiên cũng nhìn thấy tôi, vẫy vẫy tay, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
"Lâm Hân tới rồi."
Cô ta rất tự nhiên ăn điểm tâm, vẻ mặt như thường nói chuyện với tôi, thảo luận phương án làm cuối tuần này, dường như tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu như bạn không xấu hổ, thì người khác sẽ phải xấu hổ thay bạn, lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này trên người Triệu Y Nhiên.
Lòng tôi kìm nén một ngọn lửa giận, không có chỗ trút.
Tối về đến nhà vẫn là qua mười hai giờ đêm, cả ngày nay tôi và Thẩm Đình không nói với nhau câu nào.
Hôm sau đi làm, tôi không hề chạm vào bữa sáng mà Thẩm Đình làm.
Thẩm Đình hôn tôi.
Chúng tôi rất ít khi có những cử chỉ thân mật như vậy, tôi ngẩn ra, không biết nên phản ứng lại thế nào.
Không gian trong xe chật chội, cửa sổ đóng kín, tôi cảm giác đầu óc mình bắt đầu thiếu oxi, không suy nghĩ được gì nữa, lúc đầu còn phản kháng, tiếp đó lại vô thức phối hợp với động tác của anh.
Rất nhanh, trên cửa sổ xe bắt đầu có một lớp hơi nước, sương mù dày hơn, dần ngưng lại thành những giọt nước nhỏ bám lên cửa.
"Đau không?" Thẩm Đình hỏi tôi, quai hàm góc cạnh của anh căng lên, kìm nén tâm trạng.
Tôi lắc đầu, kì lạ, hình như lần này không đau. Khoan đã, đây đâu phải là vấn đề, không phải vấn đề là chúng tôi đang cãi nhau sao?
Lý trí của tôi vừa quay về đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Chờ dọn dẹp xong, tôi trùm kín quần áo, gần như là trốn khỏi xe, không khí bên ngoài lành lạnh mát mẻ, bộ não thiếu oxi của tôi lập tức tỉnh táo lại.
Thẩm Đình cũng xuống xe, gương mặt trắng nõn mất tự nhiên đỏ bừng.
Chúng tôi nhìn nhau, tôi cúi đầu xoay người chạy đi.
Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, vậy mà không hiểu tại sao lại dùng cách này để kết thúc. Sự tức giận trong lòng tôi đã sớm bay đi hết, chỉ còn lại xấu hổ ngại ngùng.
Về đến nhà, tôi trốn vào phòng ngủ chính, hôm sau lại cố ý lề mà lề mề, nghe tiếng Thẩm Đình đóng cửa phòng khách rời đi rồi, tôi mới thở phào, cẩn thận mở cửa phòng ló đầu ra.
Trên bàn là bữa sáng Thẩm Đình làm cho tôi, có sandwich, trứng chiên và một cốc sữa tươi.
Anh đi làm sớm hơn tôi, lúc nào cũng sẽ để lại cho tôi một phần ăn sáng.
Tôi vội vàng đi làm, gần như đều chỉ uống sữa, sau đó tiện tay cầm sandwich đi, chưa bao giờ chạm vào trứng chiên, nhưng ngày nào Thẩm Đình cũng làm.
đánh răng xong, ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm quả trứng chiên kia, bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu Thẩm Đình chút nào cả.
11
Lúc tôi và Thẩm Đình kết hôn, Triệu Y Nhiên có tham gia hôn lễ, gửi rất nhiều tiền mừng cưới.
Lúc đó tôi cũng rất bất ngờ.
Tôi đếm đi đếm lại hai vạn tiền mặt đó mấy lần, kinh ngạc nói: "Thẩm Đình, quan hệ của anh và Triệu Y Nhiên rất tốt hả?"
Thẩm Đình sửng sốt, gật đầu: "Ừm, nhận đi."
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ quan hệ của anh và Triệu Y Nhiên không chỉ đơn giản là tốt.
Tôi thở dài, uống hết sữa, lần đầu tiên ăn quả trứng chiên kia.
Lúc lái xe đến công ty, Triệu Y Nhiên đã ngồi ở bàn làm việc rồi.
Hôm nay cô ta mặc một cái váy màu đen, đeo khuyên tai vàng bản to, gương mặt Triệu Y Nhiên xinh đẹp sáng sủa, tóc ngắn tinh tế, giỏi giang tháo vát.
Tiểu Tạ cầm túi sữa đậu nành, áp sát Triệu Y Nhiên nói chuyện phiếm.
"Chị Triệu, ngày nào chị cũng ăn sandwich mà không ngán à?"
Triệu Y Nhiên nhếch miệng cười, giơ sandwich trong tay lên: "Cậu thì biết cái gì, đây là bữa sáng yêu thích của tôi đó, ăn bao nhiêu năm rồi, không bỏ được."
Tiểu Tạ vỗ tay một cái: "Em biết rồi, bạn trai chị làm đúng không?!"
Tim tôi đập hẫng một nhịp, nhìn sandwich trong tay cô ta, Triệu Y Nhiên cũng nhìn thấy tôi, vẫy vẫy tay, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
"Lâm Hân tới rồi."
Cô ta rất tự nhiên ăn điểm tâm, vẻ mặt như thường nói chuyện với tôi, thảo luận phương án làm cuối tuần này, dường như tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu như bạn không xấu hổ, thì người khác sẽ phải xấu hổ thay bạn, lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này trên người Triệu Y Nhiên.
Lòng tôi kìm nén một ngọn lửa giận, không có chỗ trút.
Tối về đến nhà vẫn là qua mười hai giờ đêm, cả ngày nay tôi và Thẩm Đình không nói với nhau câu nào.
Hôm sau đi làm, tôi không hề chạm vào bữa sáng mà Thẩm Đình làm.