Chương 5
6
Thẩm Đình vẫn ngồi trên sô pha đọc sách, tôi có chút lấy lòng đưa cho anh một quả táo.
"Ăn không? Ngọt lắm."
Thẩm Đình không nhận quả táo mà đưa tay đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt rất lạ, giống như biển sâu yên tĩnh, nhưng bên dưới lại che dấu sóng ngầm mãnh liệt.
Tôi bị anh nhìn đến phát sợ.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Lâm Hân, mấy ngày nay em..."
"Tình tính tang tang..." Chuông điện thoại dồn dập vang lên, tôi vội vàng nghe máy.
"Chị Hân, em chết mất, báo cáo hôm qua giao ý, lão Từ nói phải gửi luôn hôm nay, mau tới cứu em!!"
"Cái gì?" Tôi hơi giật mình: "Không phải đã nói tuần sau nộp à, sao lại biến thành hôm nay rồi?"
Tôi đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa quay về phòng ngủ luống cuống thay quần áo. Tạ Thời Nam còn đang thao thao bất tuyệt kể khổ, giọng nói mệt mỏi.
"Sáng nay hai giờ em mới về đến nhà, bây giờ đầu óc vẫn quay mòng mòng đây này, hic, em đang ở dưới tầng nhà chị, chị mau lên đi."
Tạ Thời Nam là sinh viên vừa tốt nghiệp năm nay, học đại học danh tiếng, vóc dáng cao lớn, tuổi trẻ khỏe mạnh, dùng lời của lão Từ mà nói thì là trẻ khỏe, rất thích hợp với công ty chúng tôi.
Cậu ta quả thật cũng có năng lực, chịu được mệt nhọc, bảo tăng ca đến mấy giờ cũng được, không hề oán hận một câu nào.
Tôi thay quần áo, nhanh chóng xách túi ra ngoài.
"Thẩm Đình, em không về ăn trưa đâu."
"Ừ, được."
Thẩm Đình ngồi trên sô pha, lại cầm sách lên.
Lúc đến công ty, Triệu Y Nhiên trong bộ phận cũng ở đó. Cuối tuần ngắn ngủi cứ như vậy mà kết thúc, ba người chúng tôi mất trọn hai ngày, đến tối chủ nhật mới xuất được báo cáo. Lúc tắt máy tính, kim đồng hồ đã chỉ quá mười hai giờ.
Tạ Thời Nam duỗi lưng một cái, nằm sấp trên bàn thở dài thật dài.
"Đúng là không phải cuộc sống của người mà, ôi cái eo của em..."
Tôi liếc cậu ta một cái, Tạ Thời Nam lập tức thẳng lưng.
"Eo của em vẫn ổn, thêm hai đêm nữa cũng không có vấn đề gì hết."
7
"Chị Hân, em một mình cô đơn không tính, nhưng mà chị mới kết hôn mà, ngày nào cũng tăng ca như vậy, sao giáo sư Thẩm nhà chị không gọi điện thoại đến?"
Tạ Thời Nam đạp một cước vào ghế, ghế trượt đến bên cạnh tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi bình tĩnh nhét tài liệu vào túi, đứng dậy.
"Anh ấy đi ngủ rồi."
"Hả? Anh ấy không lo lắng cho chị sao? Xem ra chị Triệu nói không sai, hai người..."
"Khụ khụ khụ, Tiểu Tạ, cậu đi tắt đèn bên kia đi."
Triệu Y Nhiên ho khan một tiếng, Tạ Thời Nam lập tức ngừng nói.
Triệu Y Nhiên và Thẩm Đình là bạn đại học, lúc chúng tôi kết hôn, cô ta lấy thân phận là bạn của Thẩm Đình tham dự tiệc cưới.
Cô ta hiểu chúng tôi nhiều hơn những người khác, thỉnh thoảng lén nói gì đó ở công ty, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao những gì cô ta nói đều là sự thật, tình cảm giữa tôi và Thẩm Đình thật sự rất bình thường.
Ở tầng này, chỉ có văn phòng của chúng tôi còn sáng đèn. Tạ Thời Nam tắt đèn đi ra, chúng tôi cùng đi đến cửa thang máy, ba người đều không nói gì nữa.
Thang máy đi xuống, tôi dựa lưng vào thang máy, hơi mắt lại, cảm giác buồn ngủ đến mức có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên chấn động mạnh rồi dừng lại, tôi lập tức đưa tay nắm chặt tay vịn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chết tiệt, thang máy trục trặc rồi."
Tạ Thời Nam nhanh chóng ấn tất cả các tầng, sau đó ấn nút báo động khẩn cấp.
Buổi tối ở tòa nhà luôn có người trực, nhưng không hiểu có chuyện gì mà ấn nút báo động rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, Tạ Thời Nam bắt đầu luống cuống.
"Chị Hân, chị gọi điện thoại cho chồng chị tới cứu chúng ta đi."
"Vậy không được đâu, nửa đêm quấy rầy người ta ngủ."
Tôi rất do dự, từ nhỏ đến lớn tôi đều có tính cách tương đối độc lập, có thể tự làm thì tuyệt đối không làm phiền người khác. Huống chi Thẩm Đình cũng không biết sửa thang máy, tình huống này phải gọi 119 mới đúng.
Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi 119, Triệu Hân Nhiên lại đưa tay ngăn cản tôi.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, bạn tôi sống ở gần đây, chắc chắn là có người trực ở phòng quản lý, để tôi gọi anh ấy qua, sau đó gọi nhân viên trực ban đến."
"Được, vậy cô nhờ bạn cô đi."
Tôi cất điện thoại đi.
Thẩm Đình vẫn ngồi trên sô pha đọc sách, tôi có chút lấy lòng đưa cho anh một quả táo.
"Ăn không? Ngọt lắm."
Thẩm Đình không nhận quả táo mà đưa tay đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt rất lạ, giống như biển sâu yên tĩnh, nhưng bên dưới lại che dấu sóng ngầm mãnh liệt.
Tôi bị anh nhìn đến phát sợ.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Lâm Hân, mấy ngày nay em..."
"Tình tính tang tang..." Chuông điện thoại dồn dập vang lên, tôi vội vàng nghe máy.
"Chị Hân, em chết mất, báo cáo hôm qua giao ý, lão Từ nói phải gửi luôn hôm nay, mau tới cứu em!!"
"Cái gì?" Tôi hơi giật mình: "Không phải đã nói tuần sau nộp à, sao lại biến thành hôm nay rồi?"
Tôi đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa quay về phòng ngủ luống cuống thay quần áo. Tạ Thời Nam còn đang thao thao bất tuyệt kể khổ, giọng nói mệt mỏi.
"Sáng nay hai giờ em mới về đến nhà, bây giờ đầu óc vẫn quay mòng mòng đây này, hic, em đang ở dưới tầng nhà chị, chị mau lên đi."
Tạ Thời Nam là sinh viên vừa tốt nghiệp năm nay, học đại học danh tiếng, vóc dáng cao lớn, tuổi trẻ khỏe mạnh, dùng lời của lão Từ mà nói thì là trẻ khỏe, rất thích hợp với công ty chúng tôi.
Cậu ta quả thật cũng có năng lực, chịu được mệt nhọc, bảo tăng ca đến mấy giờ cũng được, không hề oán hận một câu nào.
Tôi thay quần áo, nhanh chóng xách túi ra ngoài.
"Thẩm Đình, em không về ăn trưa đâu."
"Ừ, được."
Thẩm Đình ngồi trên sô pha, lại cầm sách lên.
Lúc đến công ty, Triệu Y Nhiên trong bộ phận cũng ở đó. Cuối tuần ngắn ngủi cứ như vậy mà kết thúc, ba người chúng tôi mất trọn hai ngày, đến tối chủ nhật mới xuất được báo cáo. Lúc tắt máy tính, kim đồng hồ đã chỉ quá mười hai giờ.
Tạ Thời Nam duỗi lưng một cái, nằm sấp trên bàn thở dài thật dài.
"Đúng là không phải cuộc sống của người mà, ôi cái eo của em..."
Tôi liếc cậu ta một cái, Tạ Thời Nam lập tức thẳng lưng.
"Eo của em vẫn ổn, thêm hai đêm nữa cũng không có vấn đề gì hết."
7
"Chị Hân, em một mình cô đơn không tính, nhưng mà chị mới kết hôn mà, ngày nào cũng tăng ca như vậy, sao giáo sư Thẩm nhà chị không gọi điện thoại đến?"
Tạ Thời Nam đạp một cước vào ghế, ghế trượt đến bên cạnh tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi bình tĩnh nhét tài liệu vào túi, đứng dậy.
"Anh ấy đi ngủ rồi."
"Hả? Anh ấy không lo lắng cho chị sao? Xem ra chị Triệu nói không sai, hai người..."
"Khụ khụ khụ, Tiểu Tạ, cậu đi tắt đèn bên kia đi."
Triệu Y Nhiên ho khan một tiếng, Tạ Thời Nam lập tức ngừng nói.
Triệu Y Nhiên và Thẩm Đình là bạn đại học, lúc chúng tôi kết hôn, cô ta lấy thân phận là bạn của Thẩm Đình tham dự tiệc cưới.
Cô ta hiểu chúng tôi nhiều hơn những người khác, thỉnh thoảng lén nói gì đó ở công ty, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao những gì cô ta nói đều là sự thật, tình cảm giữa tôi và Thẩm Đình thật sự rất bình thường.
Ở tầng này, chỉ có văn phòng của chúng tôi còn sáng đèn. Tạ Thời Nam tắt đèn đi ra, chúng tôi cùng đi đến cửa thang máy, ba người đều không nói gì nữa.
Thang máy đi xuống, tôi dựa lưng vào thang máy, hơi mắt lại, cảm giác buồn ngủ đến mức có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên chấn động mạnh rồi dừng lại, tôi lập tức đưa tay nắm chặt tay vịn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chết tiệt, thang máy trục trặc rồi."
Tạ Thời Nam nhanh chóng ấn tất cả các tầng, sau đó ấn nút báo động khẩn cấp.
Buổi tối ở tòa nhà luôn có người trực, nhưng không hiểu có chuyện gì mà ấn nút báo động rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, Tạ Thời Nam bắt đầu luống cuống.
"Chị Hân, chị gọi điện thoại cho chồng chị tới cứu chúng ta đi."
"Vậy không được đâu, nửa đêm quấy rầy người ta ngủ."
Tôi rất do dự, từ nhỏ đến lớn tôi đều có tính cách tương đối độc lập, có thể tự làm thì tuyệt đối không làm phiền người khác. Huống chi Thẩm Đình cũng không biết sửa thang máy, tình huống này phải gọi 119 mới đúng.
Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi 119, Triệu Hân Nhiên lại đưa tay ngăn cản tôi.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, bạn tôi sống ở gần đây, chắc chắn là có người trực ở phòng quản lý, để tôi gọi anh ấy qua, sau đó gọi nhân viên trực ban đến."
"Được, vậy cô nhờ bạn cô đi."
Tôi cất điện thoại đi.