Chương 12
20
"Giúp cô ta?" Thẩm Đình hơi giật mình nhìn tôi.
"Anh giúp cô ta lúc nào."
"Thì hôm bọn em bị kẹt trong thang máy ấy."
Thẩm Đình càng kinh ngạc hơn, sửng sốt một lát mới dở khóc dở cười nhìn tôi.
"Sao em lại nghĩ vậy chứ, anh đến là vì em mà, anh chẳng thân quen gì với cô ta, đến giúp cô ta làm gì? Hai người là đồng nghiệp, nửa đêm rồi em không về nhà, anh đương nhiên là biết em ở cạnh Triệu Y Nhiên, đầu óc em nghĩ cái gì vậy?"
Dưới ánh mắt hùng hổ của Thẩm Đình, tôi xấu hổ cúi đầu.
Đêm đó, Thẩm Đình và tôi nói chuyện rất lâu.
Anh và Triệu Y Nhiên là bạn học cùng lớp thời đại học, gia cảnh của Triệu Y Nhiên rất tốt, không thích học, cứ đến cuối kì là mượn vở của Thẩm Đình, Thẩm Đình cũng rất hào phóng cho cô ta mượn.
Vậy nên số tiền mừng cưới kia, anh cho rằng đó là sự cảm kích của Triệu Y Nhiên vì đã cho cô ta mượn vở suốt bốn năm đại học.
Tôi cảm thấy Thẩm Đình rất ngốc, không hề phát hiện ra ý đồ của Triệu Y Nhiên.
Tôi hỏi một đống chuyện, cuối cùng Thẩm Đình cũng phát hiện.
"Lâm Hân, em đang ghen phải không?"
Ánh mắt anh sáng rỡ, tôi muốn phủ nhận, nhưng mà di động cứ kêu không ngừng.
Bỏ đi.
Tôi gật đầu.
Thẩm Đình nhếch miệng, cúi đầu hôn tôi.
Tôi dùng tay che miệng anh.
"Sao buổi sáng anh thích ăn sandwich vậy?"
Thẩm Đình cau mày nghĩ một lát.
"Từ nhỏ đến lớn mẹ anh đều làm cái này, ăn thành quen rồi, lười đổi."
"Ngoan, đừng cắt ngang anh."
Thẩm Đình khẽ hôn vào lòng bàn tay tôi.
21
Một mình tôi đi team building, đang nằm trên bờ cát trắng xóa lại bị Triệu Y Nhiên vô tình châm chọc: "Người nhà cô không tới cùng à?"
Tôi khẽ bật cười: "Thế bạn trai cô đâu? cũng không tới sao?"
Nụ cười của Triệu Y Nhiên biến mất: "Anh ấy đi công tác rồi, không có thời gian."
"À, đúng là trùng hợp, ông xã tôi cũng đi công tác."
Đây là lần đầu tiên tôi đường đường chính chính nói hai chữ "ông xã" trước mặt cô ta, sắc mặt Triệu Y Nhiên đen sì, đùng đùng tức giận đi mất.
Buổi tối mọi người cùng tham gia tiệc rượu, tôi mặc một chiếc váy dài, cầm ly rượu cocktail, gió biển thổi qua khiến làn váy tung bay, âm nhạc và tiếng sóng biển khiến tâm trạng thư thái vô cùng.
Triệu Y Nhiên cầm ly rượu ngồi xuống cạnh tôi: "Lâm Hân, hôn nhân không có tình cảm có gì thú vị không?"
Tôi trả lời: "Chẳng có gì thú vị cả."
Hai mắt Triệu Y Nhiên sáng lên: "Vậy cô và Thẩm Đình..."
"Tình cảm của chúng tôi rất tốt."
"Nói láo, Thẩm Đình căn bản không thích cô."
Vừa nói xong, màn hình điện thoại của tôi thông báo có người gọi đến, tôi giơ lên cho tô ta xem: "Tôi phải nói chuyện với Thẩm Đình rồi."
Tôi bước về phía trước hai bước, chợt dừng lại, quay đầu cảm ơn cô ta.
"Tình cảm của chúng tôi vốn không hề tốt, còn phải cảm ơn cô đã giúp đấy."
Mỗi lần Triệu Y Nhiên làm gì đó khiến tôi cãi nhau với Thẩm Đình đều biến thành chất xúc tác tình cảm, khiến hai người vốn lạnh như băng sát lại gần nhau hơn.
Vậy nên lời cảm ơn tôi nói với cô ta vô cùng thật lòng.
"Giúp cô ta?" Thẩm Đình hơi giật mình nhìn tôi.
"Anh giúp cô ta lúc nào."
"Thì hôm bọn em bị kẹt trong thang máy ấy."
Thẩm Đình càng kinh ngạc hơn, sửng sốt một lát mới dở khóc dở cười nhìn tôi.
"Sao em lại nghĩ vậy chứ, anh đến là vì em mà, anh chẳng thân quen gì với cô ta, đến giúp cô ta làm gì? Hai người là đồng nghiệp, nửa đêm rồi em không về nhà, anh đương nhiên là biết em ở cạnh Triệu Y Nhiên, đầu óc em nghĩ cái gì vậy?"
Dưới ánh mắt hùng hổ của Thẩm Đình, tôi xấu hổ cúi đầu.
Đêm đó, Thẩm Đình và tôi nói chuyện rất lâu.
Anh và Triệu Y Nhiên là bạn học cùng lớp thời đại học, gia cảnh của Triệu Y Nhiên rất tốt, không thích học, cứ đến cuối kì là mượn vở của Thẩm Đình, Thẩm Đình cũng rất hào phóng cho cô ta mượn.
Vậy nên số tiền mừng cưới kia, anh cho rằng đó là sự cảm kích của Triệu Y Nhiên vì đã cho cô ta mượn vở suốt bốn năm đại học.
Tôi cảm thấy Thẩm Đình rất ngốc, không hề phát hiện ra ý đồ của Triệu Y Nhiên.
Tôi hỏi một đống chuyện, cuối cùng Thẩm Đình cũng phát hiện.
"Lâm Hân, em đang ghen phải không?"
Ánh mắt anh sáng rỡ, tôi muốn phủ nhận, nhưng mà di động cứ kêu không ngừng.
Bỏ đi.
Tôi gật đầu.
Thẩm Đình nhếch miệng, cúi đầu hôn tôi.
Tôi dùng tay che miệng anh.
"Sao buổi sáng anh thích ăn sandwich vậy?"
Thẩm Đình cau mày nghĩ một lát.
"Từ nhỏ đến lớn mẹ anh đều làm cái này, ăn thành quen rồi, lười đổi."
"Ngoan, đừng cắt ngang anh."
Thẩm Đình khẽ hôn vào lòng bàn tay tôi.
21
Một mình tôi đi team building, đang nằm trên bờ cát trắng xóa lại bị Triệu Y Nhiên vô tình châm chọc: "Người nhà cô không tới cùng à?"
Tôi khẽ bật cười: "Thế bạn trai cô đâu? cũng không tới sao?"
Nụ cười của Triệu Y Nhiên biến mất: "Anh ấy đi công tác rồi, không có thời gian."
"À, đúng là trùng hợp, ông xã tôi cũng đi công tác."
Đây là lần đầu tiên tôi đường đường chính chính nói hai chữ "ông xã" trước mặt cô ta, sắc mặt Triệu Y Nhiên đen sì, đùng đùng tức giận đi mất.
Buổi tối mọi người cùng tham gia tiệc rượu, tôi mặc một chiếc váy dài, cầm ly rượu cocktail, gió biển thổi qua khiến làn váy tung bay, âm nhạc và tiếng sóng biển khiến tâm trạng thư thái vô cùng.
Triệu Y Nhiên cầm ly rượu ngồi xuống cạnh tôi: "Lâm Hân, hôn nhân không có tình cảm có gì thú vị không?"
Tôi trả lời: "Chẳng có gì thú vị cả."
Hai mắt Triệu Y Nhiên sáng lên: "Vậy cô và Thẩm Đình..."
"Tình cảm của chúng tôi rất tốt."
"Nói láo, Thẩm Đình căn bản không thích cô."
Vừa nói xong, màn hình điện thoại của tôi thông báo có người gọi đến, tôi giơ lên cho tô ta xem: "Tôi phải nói chuyện với Thẩm Đình rồi."
Tôi bước về phía trước hai bước, chợt dừng lại, quay đầu cảm ơn cô ta.
"Tình cảm của chúng tôi vốn không hề tốt, còn phải cảm ơn cô đã giúp đấy."
Mỗi lần Triệu Y Nhiên làm gì đó khiến tôi cãi nhau với Thẩm Đình đều biến thành chất xúc tác tình cảm, khiến hai người vốn lạnh như băng sát lại gần nhau hơn.
Vậy nên lời cảm ơn tôi nói với cô ta vô cùng thật lòng.