Chương 8: Từ Chức (1)
Tăng Thư vừa vào quán thì không biết nên tìm được quản lý ở đâu để lấy lại chìa khoá xe. Cô vốn muốn đến tìm anh chàng pha chế giúp đỡ thì Dương Hàn nắm lấy tay cô đi lên chỗ nhân viên ở tầng 2. Tăng Thư biết anh không phải dạng người làm việc không có đầu óc, cô yên tâm đi cùng anh. Mọi người khi thấy Dương Hàn thì đồng loạt chào một tiếng, anh gật nhẹ đầu rồi dẫn cô đến gặp một người nam mặc vest. Anh ta cầm sẵn trên tay chìa khoá xe của Tăng Thư đưa cho Dương Hàn: "Ông chủ, chìa khoá đây. Tôi đã dời xe vào khu vực đỗ xe VIP" "Được rồi, cảm ơn cậu" Dương Hàn trả lại chìa khoá cho cô rồi dẫn cô đi ra bãi đỗ xe VIP bên ngoài. Trên đường đi cô cứ nhìn chằm chằm Dương Hàn, anh đi phía trước cũng cảm nhận được. "Sao vậy?" Dương Hàn biết cô có vài chuyện muốn hỏi liền lên tiếng trước. "Anh là ông chủ sao?" "Không giống sao?" Tăng Thư khuôn mặt nghiêm túc: "Không giống" Cô nhìn bộ dạng vừa chững chạc lại mang chút phóng túng của anh thì hoàn toàn không nghĩ đến việc anh là chủ quán bar. Hơn nữa anh không phải là trưởng khoa tâm lý ở bệnh viện Phúc Đại sao? Bệnh viện tư trả nhiều tiền nhưng cũng không ít việc, anh có thời gian lo chuyện quán bar sao? Anh ta đúng là loại người tài giỏi khiến người khác phải ghen tỵ. Tăng Thư nhìn thấy xe cưng của mình thì nhanh chóng chạy đến tìm túi xách bên trong. Cô đầu tiên kiểm tra điện thoại thì hiện lên gần 30 cuộc gọi của một số lạ nào đó, còn lại là của Du Uyên và Du Tử Lãng. Cô không muốn để hai người họ lo lắng nên liền gọi cho Du Uyên trước. Nhưng gọi đã ba lần nhưng không ai nhấc máy, Tăng Thư nghĩ cô đang bận việc nên để lại tin nhắn rồi gọi cho Du Tử Lãng. Tiếng chuông vừa vang lên mấy hồi thì bên đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng đàn ông vừa trầm vừa dịu dàng: "Thư Thư, cô nhóc nhà em sao lại không nghe điện thoại?" Tăng Thư tựa người vào xe, cô biết đã làm hai người lo lắng nên giọng nói không giấu xấu hổ: "Xin lỗi anh, tối hôm qua em uống hơi nhiều. Bỏ quên điện thoại trên xe" Du Tử Lãng thở nhẹ ra một tiếng, anh còn tưởng tâm trạng cô không tốt đến nỗi làm chuyện gì không nên rồi. Dù gì cô cũng là người có bệnh sử nên anh không thể nào yên tâm được. "Anh à, em lớn rồi. Không còn làm những chuyện ngu ngốc nữa đâu" Tăng Thư hiểu được Du Tử Lãng là đang nghĩ gì. Cô không muốn làm anh lo lắng nên kiên định nói. Du Tử Lãng cười nhẹ, con bé đã nói vậy thì anh không làm khó cô nữa. "Đừng mạnh miệng nhóc con, có muốn anh ra ngoài cùng em không?" "Không cần mà. Ngày mai em mời hai người ăn cơm." "Vậy được. Ngủ sớm, đừng uống nhiều. Cũng đừng hút thuốc" Tăng Thư nghe quen câu này của Du Tử Lãng, cô "vâng" một tiếng rồi cả hai ngắt máy. Dương Hàn đứng gần cô thấy điệu bộ dịu dàng của cô thì gương mặt không giấu nghi hoặc. Anh nghe rõ là giọng đàn ông, mà người này lại còn có vẻ rất trẻ. Trong lòng nảy lên ý ghen tức. "Em đào hoa quá đó" Tông giọng của Dương Hàn còn chứa ý giận dỗi. Anh dịu dàng sửa lại tóc của cô bị rối. "Cảm ơn anh giúp tôi giữ xe." Tăng Thư cười xinh đẹp. Cô hơi lùi lại né đi đụng chạm của anh. Dương Hàn cười nhẹ: "Không phải em nói mời tôi uống rượu?" Dương Hàn nhìn cô đắm đuối, ánh mắt chứa đầy nuông chiều. "Được, chúng ta đi" "Không uống nữa, tôi đưa em về nhà" Dương Hàn nhìn cô mệt mỏi thì lên tiếng. Thật ra anh chỉ muốn kiếm cớ nào đó để cùng cô ra ngoài. Tăng Thư không hiểu đàn ông cũng nhanh chóng thay đổi tâm trạng vậy sao? Nhưng nếu không cần tốn tiền thì cô cũng không ngại. "Ồ, vậy tôi về trước. Không phiền anh đưa tôi về" Dương Hàn nhìn cô quay lưng muốn đi vào xe thì anh liền kéo tay cô, Tăng Thư quay đầu liền bị anh hôn lấy đôi môi nhỏ. Nụ hôn vừa dịu dàng lại mang theo vị ngọt của son dưỡng trên môi cô. Tăng Thư giơ tay muốn đẩy anh ra thì Dương Hàn chộp lấy tay cô giữ chặt. "Bảo bối, em ngoan chút" Dương Hàn thì thầm vào tai cô. Dưới ánh đèn vàng ở bãi đậu xe một đôi nam nữ đứng quấn quít nhau nhưng nếu không lại gần thì không biết người nữ có bao nhiêu bực tức đang trút lên người nam. Tăng Thư vung tay đánh vào ngực Dương Hàn, giọng cô ấm ức: "Đồ biến thái! Anh chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi!" Dương Hàn đứng yên nhìn cô nàng ủy khuất vung nấm tay nhỏ vào người. Anh xoa đầu cô, khi nói chuyện lại cố tình phả hơi ấm vào tai cô: "Là em quyến rũ tôi" "Anh rõ ràng là cầm thú! Không cần người khác quyến rũ cũng chạy loạn đến" Tăng Thư trừng mắt tức giận nói. Anh ta hôm trước thì cắn loạn trên cổ cô, trong buổi tối hôm nay đã cưỡng hôn cô 2 lần. Đúng là cầm thú đội lốt người! Dương Hàn cầm tay cô nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô:"Tôi là cầm thú của riêng em, đảm bảo không chạy loạn đến người khác" "Anh...Đồ không có mặt mũi" Tăng Thư cũng không biết phải nói gì trước thái độ mặt dày của Dương Hàn. "Em nói xem tôi chủ động thế này mà em vẫn không hiểu sao?" "Tôi không hẹn hò với bác sĩ" Tăng Thư dứt khoát nói. Cô đúng là không muốn có bác sĩ là bạn trai. Vừa bận rộn lại quá nghiêm túc, không phù hợp với cô. "Tên nhóc họ Bạch đó tệ đến vậy sao? Khiến em có ác cảm với nghề nghiệp bác sĩ" Tăng Thư bất ngờ mở to hai mắt. Sao anh ta biết Bạch Dã Nguyên? Có lẽ do hôm đó đến diễn thuyết ở trường nên nghe được gì đó. Dương Hàn cười nhẹ: "Cậu ta đang thực tập ở bệnh viện tôi làm việc" Tăng Thư ừm nhẹ một tiếng. Thì ra đã đổi chỗ thực tập. Cậu ta cùng cô sau khi chia tay thì không còn liên lạc gì nữa. "Sao vậy? Nhớ hắn à?" Dương Hàn không rõ cô đang nghĩ gì. Anh cố tình thăm dò cô. Nhưng không đợi cô trả lời thì anh một tay nâng cằm cô, hôn nhẹ môi cô. Trước khi rời đi còn cắn nhẹ vào góc môi dưới của cô. "Anh là chó sao? Cắn người lung tung" Tăng Thư bị đau đến nổi lửa trong lòng. Cô không hiểu anh lại bị gì. Dương Hàn vốn muốn trêu chọc cô một chút. Nhưng anh nhận ra bản thân rất sợ, sợ cô nói nhớ hắn. Giây phút đó kiêu ngạo trước giờ anh đều vứt bỏ. "Bảo bối, em cân nhắc lại đi, tôi có chỗ khiến em không vừa lòng?" Dương Hàn vừa xoa nhẹ chỗ anh cắn vừa nói. "Tôi không thích bác sĩ, điểm này đã khiến tôi không vừa mắt anh rồi" "Tôi nghỉ việc thì em cân nhắc tôi đúng không?" Tăng Thư nghĩ Dương Hàn không nghiêm túc đến vậy. Hơn nữa anh ta không thể nào vì cô mà bỏ đi công việc. Trong lòng cô cứ đinh mình như vậy nên ừm qua loa một tiếng. Dương Hàn vui vẻ ôm lấy mặt cô mà hôn lên. Sau một hồi nói chuyện Dương Hàn mới chịu thả cô đi. Anh tranh thủ lưu số điện thoại của cô rồi đứng nhìn Tăng Thư lái xe đi mất. Đợi đến khi bóng dáng chiếc xe đã khuất hẳn Dương Hàn mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Bên kia đầu dây giọng nói khàn của người đàn ông đứng tuổi vang lên: "Bác sĩ Dương, cậu có biết đã khuya rồi không? Lão già này không sống được bao lâu nữa đâu nên cậu đừng tuỳ hứng như vậy" Viện trưởng Trương ho khan vài tiếng, giọng nói có vẻ như vừa bị đánh thức. "Tôi sẽ nghỉ việc, làm phiền viện trưởng Trương nhanh chóng sắp xếp người đến thay chỗ tôi" Viện trưởng Trương bên kia nghe vậy liền ngồi bật dậy. Tên nhóc này muốn làm gì nữa? Chỉ biết gây rắc rối cho ông. Cậu ta đột ngột từ chức như vậy thì các bệnh lý cậu ta đang theo dõi phải làm sao? Đám thực tập sinh cậu ta đang dẫn dắt thì đưa cho ai? Tìm người đến thay thế trưởng khoa dễ lắm sao? Hơn nữa ông rất hài lòng cách làm việc của cậu, vừa nghiêm túc lại nhanh nhẹn. Dương Hàn còn là một bác sĩ giỏi. Viện trưởng Trương cố gắng níu kéo cậu: "Bác sĩ Dương, chuyện này không phải nhỏ. Ngày mai đến văn phòng gặp tôi rồi từ từ bàn" "Vậy tôi viết sẵn thư từ chức rồi ngày mai chúng ta bàn giao công việc"Viện trưởng Trương bóp nhẹ trán, tôi đã nói cho cậu từ chức sao? "Cậu đừng gấp. Tối nay suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định" Dương Hàn không để ý lời nói của viện trưởng Trương, anh nghe ra ông ta bị anh làm phiền giấc ngủ nên nói thêm vài câu rồi ngắt máy. Dương Hàn bỏ đi vào trong quán bar, tâm tình rất tốt nên nhấm nháp thêm vài ly rượu vừa nhập về.